Chương 48: Bạn cùng phòng

"Mọi người mau xếp hàng vào, từng người một lên ghi rõ lý lịch sau đó đóng học phí." - một tiếng nói to lớn từ phía trước vang lên, mọi người nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, ai nấy lúc này tâm trạng vô cùng sung sướng khi sắp trở thành học viên của Học viện ma pháp, chỉ duy nhất John là không nghĩ thế, mười triệu, biết đào đâu ra đây, hắn nhấc từng bước chân nặng như cục tạ đừng vào hàng, tâm trạng hắn lúc này bối rối vô cùng.

Hắn nhìn sơ qua cũng biết ở đây toàn là những kẻ giàu có, hoặc đã chuẩn bị tiền từ trước, hắn nhớ lại cái ông chủ quán đêm qua, trả trách lão ấy sợ những họ viên trong học viện bởi lẽ kẻ vào được đây ngoài thiên tài ra thì ít nhất cũng là ke có thân thế không nhỏ, giàu có kếch xù, mấy người kinh doanh như lão ngu gì đắc tội họ.

Cuối cùng cũng đến lượt của John, hắn đứng trước bàn của người quản lý hắn cố gắng nặn ra nụ cười nói:"À...h đẹp trai này? Không biết tiền đóng học phí là bao nhiêu?"

Tên quản lý nghe hắn gọi mình là "anh đẹp trai", rột gan hắn như có điều hòa thổi vậy mát vô cùng, hắn cừ tươi như hoa nói:" Mười triệu, phải nộp ngay lúc này thì chúng tôi mới phát đồng phục, dụng cụ học tập và chìa khóa phòng trọ tại ký túc xá."

John cố gắn nói tiếp:" thế không biết ở đây có cho thiếu nợ hay không?"

"Hửm" - ên quản lý thu lại nụ cười nhướng mày nói:" Không có tiền hả? Không có tiền thì không thể đăng kí vào học viện được, cậu bết đấy, học viện phải lo cho cậu tiền chỗ ở, tiền dụng cụ học tập...rất nhiều thứ..."

John cúi đầu thất vọng, chưa lúc nào hắn cảm thấy mình bần cùng như thế này, người ta thường nói "bần cùng sinh đạo tặc", hiện tại làm đạo tặc cũng không được nữa là.

Tên quản lý kia nói tiếp:" Thôi thì cậu về đi, chuẩn bị đủ tiền, ba năm sau học viện lại mở cửa chiêu sinh."

"Ba năm?" - John kinh ngạc, đến lúc đó quá muộn rồi, thời gian giao ước với người thần bí kia chỉ còn khoảng chừng hai năm nữa mà thôi.

"Cậu đi theo ta được chứ?" - đột nhiên một lão gia mặc trang phục của học vện ma pháp đi đến bên cạnh hắn nói.

John khó hiểu hỏi:" Không biết ông tìm tôi có việc gì?"

Lão già ấy không nói nhiều chỉ nói đúng một câu:" Đi theo hẵng biết."

John mặc dù khó hiểu nhưng bây giờ ở lại đây cũng có ý nghĩa gì đâu, hắn lập tức đi theo lão già kia. Đi qua vài cái hành lang, lão dẫn John đến một tòa biệt viện nằm giữa khu vườn đầy cây xanh.

Đẩy cửa bước vào bên trong, ở đây có hai lão già khác trong trang phục của học viện cũng đã ngồi chờ tư trước, John bước vào khó hiểu hỏi:" Các vị muốn tìm tôi sao?"

Lão già dẫn John vào gật đầu nói:" Đúng vậy, chúng tôi đều là những giáo sư sạc cao tại học viện ma pháp, chúng tôi muốn gặp cậu tất nhiên là có chút chuyện."

John gãi đầu hỏi:" Không biết các vị tìm tôi vì lý do gì?"

Lão già ngồi trên ghế, có mái tóc bạc đứng dậy, nói:" Ta nói nhé, trước đây cậu có từng sử dụng qua phép thuật chưa?"

"Rồi" - John không hề giấu diếm, lập tức gật đầu, lão già tóc bạc kia nói:" Ta được người quản lý của đợt kiểm tra đầu tiên báo lại khi câu đặt tay lên tảng đá đã có dấu hiệu kì lạ xuất hiện, sức mạnh phép thuật của cậu, đạt đến mười vạch, nhưng sau đó lại tụt về không. Cậu có biết mười vạch đó là sức mạnh đáng sợ thế nào không? Ngay cả ta cùng những vị giáo sư này cũng không đạt đến mức đó."

Hon kinh ngạc, hắn không thể tin rằng sức mạnh phép thuật trong người mình lại kinh khủng hơn cả ba lão già giáo sư kia. Hắn đáp:" Thực ra trước đây tôi có thể sử dụng sức mạnh phép thuật nhưng từ khi mất đi cánh tay phải nên không thể sử dụng phép thuật tiếp được."

"Ồ" - cả ba người đều ồ lên kinh ngạc, lúc này họ mới để ý cái ống tay dài bên phải của hắn hoàn toàn trống không, lão già đã dẫn hắn vào đây nói:" Hóa ra cậu là người mà Lux nhờ chúng tôi xem có thể chữa được cánh tay không đấy à?"

John có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ được ba người trước mặt này lại là người mà Lux nhờ giúp hắn chữa trị cánh tay, hắn gật đầu lia lịa mừng thầm cho cánh tay của mình sắp được hồi phục, hắn nói:" Các vị mau xem xem, có thể chữa nó được không?"

Ba vị lão già nhanh chóng tiến lại gần hắn, vị lão già tóc bạc nói:" Sau này cậu cứ gọi tôi là giáo sư Gomez, còn đây là giáo sư Jacob, còn vị có nước da hơi ngăm đen kia là giáo sư Germen.

John nhanh chóng cởi áo ra để lộ phần cánh tay bị mất, chỗ đó da thịt gần như đã lành lại, cả ba vị bắt đầu xem xét, họ nhìn ngang nhìn dọc một hồi rồi hỏi:" Vì sao cậu mất đi cánh tay này?"

John liền đáp:" Là do một quả bom kì lạ của kẻ thù phát nổ, các vị có thể khôi phục cánh tay cho tôi được chứ?"

Cả ba nhìn qua nhìn lại sau đó lại xem xét một hồi. Mười phút trôi qua cả ba bắt đầu nói:" Kỳ lạ thật, nơi vết thương đã lành của cậu còn lưu lại chất độc phép thuật, nếu ta đoán không nhầm thì loại bom mà cậu dính phải trong đó có chứa các nguyên tố phép thuật cực độc, nó khiến mọi bộ phận trên cơ thể không tài nào khôi phục được."

"Hả?" - John kinh ngạc nói:" Các vị, ý các vị là sao?"

Giáo sư Jacob nói:" Nghĩa là chúng ta hoàn toàn hết cách rồi, xem ra cậu nên tập quen dần với một cánh tay còn lại thôi."

Như tiếng sét nổ lên trong đầu hắn, mọi xuy nghĩ về tương lai tươi sáng nay đã dập tắt, hắn loạng choạng nhã lên chiếc ghế cạnh đó, ba vị lão sư lắc đầu bất lực nói:" Bọn ta rất tiếc, nhưng ngươi đừng buồn, mặc dù mất đi cánh tay và không thể sử dụng sức mạnh phép thuật nhưng không phải trong người ngươi vẫn còn sức mạnh ẩn chứa đó sao? Chỉ cần luyện tinh thần lực thật mạnh mẽ là có thể sử dụng sức mạnh phép thuật lại rồi."

John ngao ngán lắc đầu:" Tiền còn không có để nộp thì lấy đâu ra học với hành chứ."

Giáo sư Germen cười nói:" Hay là thế này chúng ta sẽ nói với bên quản lý, cậu sẽ được miễn học phí và mọi chi phí sinh hoạt khác. Thế nào? Được chứ?"

John trợn mắt hỏi:" Mấy vị nói thật chứ? Ta được miễn phí hoàn toàn sao?"

Cả ba cùng gật đầu sau đó Gomez giáo sư lấy từ trong người ra một chiếc lệnh bài đưa chi hắn nói:" Cậu đem cái này cho người quản lý ngoài đó, họ sẽ tự hiểu nên làm điều gì."

John nhận lấy tấm lệnh bài gật đầu rời đi. Ba vị giáo sư ở trong phòng thở dài nói:" Không ngờ chuyện con bé kia nhờ chúng ta mà chúng ta lại không thể làm được, nhưng cũng vì vậy mà phát hiện một tài năng hiếm có, sức mạnh phép thuật mười vạch, chắc chỉ có viện trưởng mới bằng."

John bắt đầu trở về nơi dóng học phí, trên hành lang hắn bắt gặp Lux đang đi đến sắc mặt của cô khi thấy hắn đột nhiên phồng lên chạy lại đá hắn một cái hỏi:" Này...mấy vị giáo sư ấy nói sao? Có chữa được cánh tay cho ngươi không?"

John nhìn vào cổ ty cửa Lux, chiếc vòng tay khóa sức mạnh phép thuật của cô đã bị tháo ra, hắn kinh ngạc nói:" Chiếc vòng tay, cô khôi phục lại được sức mạnh rồi à?"

Lux đưa tay lên nhìn vào cổ tay của mình sau đó đưa ánh. Mắt nguy hiểm giống như John nhìn cô trước kia nói:" Đúng vậy nó đã bị tháo ra rồi, với trình độ của mấy vị giáo sư ở đây tháo thứ này ra là chuyện đơn giản mà thôi, ngươi còn chưa trả ời câu hỏi của ta, họ có chữa cánh tay của ngươi không?"

"Không" - khuôn mặt John trở lên ảm đạm, hắn xoay người rời đi.

Lux có chút gì đó cứng họng khó nói, co cứ nghĩ với trình độ của các vị giáo sư ở đây việc sử dụng phép thuật khôi phục cánh tay của hắn không có gì khó cả, thế mà...

Lux lập tức chạy đến chỗ ba vị giáo sư Gomez...

John trở lại bàn thu học phí, hắn cười nói:" Anh đẹp trai tôi quay lại rồi đây."

Ten quản lý ấy cười ha hả nói:" Cậu còn chưa đi à? Không có tiền đóng học phí sẽ không thể trở thành ho viên ở đây được đâu."

John không nói hắn đưa chiếc lệnh bài kia đặt lên bàn, tên quản lý kia thấy lệnh bài đột nhiên kinh hoảng, hắn cứng họng nhìn John nói:" Không ngờ cậu lại là học viên đặc cách, đây đây cậu đợi tôi một chút."

Tên quản lý kia lập tức lấy ra một bộ quần áo ỏn mới tinh đưa cho hắn sau đó là một chiếc chìa khóa, hắn giải thích:" Bộ quần áo này là bắt buộc cậu phải mang vào những ngày đầu tuần, còn những ngầy khác thì không bắt buộc, chiếc chìa khóa này là phòng ở của cậu và hai người khác trong ký túc xá nam của học viện, còn nữa học viện có một luật lệ là trừ hai ngày cuối tuần, những ngày khác cấm tuyệt đối cấc học viên ra ngoài học viện, nếu bị bắt được thì sẽ phạt nặng lắm đấy."

John gật đầu hiểu ý, sau đó hắn xoay người rời đi, học viện ma pháp tuy lớn nhưng tìm kiếm đường đi cũng không quá khó, ở đâu cũng có những tấm bảng chỉ đường cả. Vả lại đêm hôm quá hắn đã đột nhập và đi vòng vòng trong này nên đường đi đại khái nắm khá rõ.

John đến trước kí túc xá danh cho nam sinh, hắn nhìn qua kí túc xá lớn cạnh bên nhớ lại chuyện đêm qua hắn thực sự muốn cười lớn. Nhìn trên chiếc chìa khóa của mình có ghi rõ "1001"

Vậy nghĩa lừa phòng ở của hắn nằm ở tầng thứ mười phòng thứ nhất. John bắt đầu leo cầu thang đi lên, cũng may thể lực hắn tốt nên leo mười lầu cũng không quá mệt mỏi, đứng trước của phòng thứ nhất lúc này có hai người thanh niên. Một người mái tóc màu nâu toàn thân mặc một bộ quần áo khảm đầy đá sáng lấp lánh, trên tay anh ta cũng cầm một chiếc búa được làm từ những tảng đá sáng lấp lánh, khuôn mặt có chút gì đó thể hiện sự từng trải. Người kia mang trên người một bộ trang phục khá đơn giản giống với trang phục của nhà thám hiểm thì hơn, mái tóc vàng kết hợp với khuôn mặt điển trai, gần mắt anh ta có hai hình tam săm hình tam giác kì lạ càng làm nổi bật lên vẻ điển trai của mình.

Hai người họ cũng nhìn thấy John, người thanh niên có mái tóc vàng tiến lại cười nói:" Cậu cũng là tân học viên của học viện sao? Cậu ở phòng nào?"

John chỉ vào phòng thứ nhất kia, cả hai người thanh niên kia ồ lên sau đó cười ha hả đến ôm chặt lấy hắn, "tay bắt mặt mừng"không khác gì người quen lâu năm chàng thanh niên mặc trang phục khảm đầy đá sáng lấp lánh cười nói:" Vậy thật là tuyệt vời, chúng ta ở chung phòng rồi, tôi cin giới thiệu tôi là Taric."

Chàng thanh niên tóc vàng kia khoác vai hắn nói:" Tôi là Ezreal, sau này chúng ta sẽ ở chung một phòng, đều là anh em với nhau cả, cậu tên gì?"

"John" - John thực sự kinh ngạc với hai người họ, đúng như những gì hắn đã biết về họ ở thế giới trước kia, hai người tỏ ra cực kì thân thiết với hắn. Sau đó cả ba bắt đầu đem hành lý của mình bước vào bên trong, việc phân chia giường ngủ, rồi tủ đựng quần áo...tất cả đều làm nhanh chóng.

Ezreal cười nói:" Hay là chúng ta tự giới thiệu một chút về bản thân cho thân thiết hơn đi, hai cậu thấy thế nào?"

Taric gật đầu tán thành, John cũng không có ý kiến gì.

Ezreal bắt đầu giới thiệu về bản thân, anh ta vốn sống tại thành phố Piltover, trước kia có học ngành kĩ ma thuật sư nhưng sau đó thì bỏ và thích theo đuổi ngành thám hiểm, việc gia nhập học viện ma pháp chỉ là một trong những bước dừng chân của cậu mà thôi.

Đến lượt Taric. Ở quê nhà, cha của Taric là một vị thầy thuốc nổi danh tại thành phố của họ. Taric vẫn luôn cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của cha mình ngay cả từ khi còn bé. Dẫu có một sự am hiểu sâu sắc về các vị thuốc từ thảo mộc và thú vật, chính sức mạnh của ngọc quý mới là thứ hấp dẫn tràng trai trẻ nhất. Chặt mất bao lâu Taric đã nguốn hết sạch những tri thức từ thư viện của cha mình rồi bắt đầu lên đường du hành một mình. Anh ta muốn giúp đỡ mọi người, nhưng không phải chỉ bằng cách chữa trị những vết thương vụn vặt của họ. Anh không muốn chỉ là một người thầy thuốc, mà là một người bảo hộ - người sử dụng sức mạnh của đất mẹ để bảo tồn và che chở. Mục đích anh gia nhập học viện ma pháp bởi vì anh nghĩ nơi đây có thể giúp mình nâng cao thêm trình độ ức mạnh phép thuật từ lòng đất trong việc cứu chữa bệnh cho mọi người.

Sau đó Taric và Ezreal nhìn về phía John, họ lúc đầu đã nhận ra hắn mất đi một cánh tay nhưng sợ sẽ đụng chạm đến điều gì đó đáng buồn của hắn nên không dám nói. John thực sự chưa muốn ai biết đến cái bí mật của mình nên chỉ trả lời qua loa rằng mình đến tuột ngôi làng hẻo lánh, rồi vài chuyện vụn vặt.

Ezreal đứng dậy nói:" Hôm nay ba người chúng ta đã gặp nhau coi như là có duyên thôi thì tại nơi đây, chúng ta kết nghĩa anh em hai cậu thấy thế nào? Sau này có phước cùng hưởng có họa cùng chia."

Taric cũng lập tức đứng dậy, anh ta đưa tay phải lên trước đập vào tay Ezreal, John tuy có đôi chút sửng sốt nhưng rất nhanh chóng cũng tỉnh lại, hắn đứng dậy cười nói:" Được...sau này chúng ta sẽ là anh em có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng."

Một màn kết nghĩa đơn giản nhưng đầy tính cảm của ba người đàn ông, họ hiện tại đã xem như anh em thân thiết, những chuyện sau này nhất định sẽ luôn sát cánh bên nhau.

Ezreal tính cánh phóng khoáng cởi mở, cậu ta lập tức cười ha hả nói:" Để kỉ niệm lần kết nghĩa này chúng ta ra ngoài nhậu một trận đi."

"Được."

"Không xay không về."

Ba người nhanh chóng rời khỏi học viện tiến vào một quán nhậu cạnh đó bắt đầu ăn uống no say.

Ba ngày đầu tiên tại học viện nhanh chóng trôi qua, không biết có phải John có tính nhác học hay không mà trong ba ngày sáu buổi học thì hắn đã cùng Ezreal và Taric cúp hết năm buổi, Ezreal trong mấy ngày này phát hiện ra một một lối đi bí mật dẫn ra bên ngoài, vậy nên dù trong những ngày học viện cấm học viên ra bên ngoài thì cả ba cũng vẫn ra như thường, trong ba ngày mà tiếng tăm của họ đã vang khắp trường và được những học viên mới đặt cho cái biệt danh bộ ba siêu quậy.

Cũng trong ba ngày này, mọi việc sinh hoạt hay ăn uống cũng rất thoải mái, tắm thì cả ba tắm chung, dù mới quen nhau nhưng cả ba không khác gì anh em ruột thịt, cái cảm giác này đã lâu lắm rồi John chưa từng có, hắn cảm thấy cuộc sống của mình cũng ít tẻ nhạt hơn.

Như từng nói Taric cũng là một thầy thuốc tuy nhiên khí thấy qua vết thương trên tay John anh ta cũng phải bó tay, anh ta khong có cách nào sử dụng sức mạnh của đất mẹ để hồi phục lại cánh tay như bình thường chi hắn cả, John cũng chuẩn bị tâm lý từ trước lên không quá để tâm vào chuyện này.

Vào một buổi tối mát mẻ, gió hiu hiu thổi từng cơn, John cùng hai người bạn Ezreal và Taric của mình trở về phòng, John nằm thẳng cẳng trên giường, một tuần trôi qua nhanh chóng, những thứ hắn cần học thì chưa thấy đâu, mỗi lần lên lớp mấy người phụ trách giảng dạy chỉ toàn nói nào là về đặc tính của từng hệ phép thuật, rồi nguồn gốc, cách sử dụng...mấy thứ đó hắn đâu cần biết, bây giờ thứ hắn muốn học nhất chính là việc sử dụng tinh thần lực, rồi luyện tập nó sao cho thật cường đại.

Ba người nằm trên ba chiếc giường cảm nhận sự thoải mái, John lên tiếng phá tan bầu không khí nói:" Ezreal này, cậu từng bảo học viện ma pháp này cũng như một điểm dừng chân trong cuộc hành trình thám hiểm của mình đúng không?"

Ezreal gật đầu đáp:" Phải, nơi này cũng là một trong những điểm dừng trong cuộc hành trình của mình thôi."

John cười nói:" Vậy cậu giàu thật đấy, nếu muốn vào học viện này cần đóng học phí ban đầu là mười triệu, cậu thật dư tiền."

"Ha ha..." - Taric thường ngày là người ít nói nhất, anh ta đột nhiên cười phá lên nói:" Tôi thì đơn giản hơn cậu nhiều Ezreal à, tôi chỉ cần lấy một viên đá nhỏ trên áo giáp của mình là đủ để đóng học phí rồi, thậm chí khi cần thiết tôi có thể kêu gọi sức mạnh của đất mẹ để tạo ra đá quý nữa kìa."

"Ồ" - John và Ezreal ồ lên kinh ngạc, sau đó Ezreal nhìn Taric với ánh mắt thèm muốn:" Bộ giáp, rồi vũ khí trên người cậu xem ra rất có giá nha."

Taric lườm Ezreal nói:" Cậu định làm gì đấy? Trộm à?"

Ezreal lắc lắc tây nói:" Ấy, chúng ta là anh em kết nghĩa với nhau mà, ai lại đi trộm cướp như thế, John này..."

Ezreal đột nhiên nhìn sang John nói:" Thực ra điều này cả tôi và Taric đều không muốn nói ra, nhưng tôi nghĩ chúng ta là anh em với nhau, ở chung phòng và cũng từng kết nghĩa, tôi hi vọng cậu không giấu chúng tôi."

Khuôn mặt Ezreal và Taric đột nhiên trở lên rất nghiêm túc, John có chút kinh ngạc nhưng không hiểu hai người họ muốn gì, Ezreal nói:" Một tuần qua chúng ta ở cạnh nhau nhưng chúng tôi thấy rằng mặc dù cậu không thể sử dụng sức mạnh phép thuật nhưng thể lực của cậu rồi thính giác, thị giác...tất cả đều rất kinh khủng, cả thân thể và quá khứ nữa, cậu vẫn giấu chúng tôi, chúng ta là anh em với nhau mà, cậu có thể nói thật ra cho chúng tôi được chứ?"

John lúc này mới hiêu thứ mà hai người họ muốn nói, hắn thở dài sau đó gật đầu nói:" Thôi được, f gì hai cậu cũng thân thiết như anh em nên tôi cũng không muốn dấu, thách ra Ezreal cậu không nói điều này thì tôi cũn muốn nói một chút về quá khứ của mình."

"Vậy cậu nói đi John, húng tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu, những điều gì khó nói quá thì thôi." - Taric ngồi dậy nhìn thẳng vào hắn nói với giọng điệu quan tâm như một người anh em thân thiết.

"Các cậu từng nghe thấy truyền thuyết về một vị anh hùng đã cứu Ionia khỏi diệt vong và tìm lại hòa bình cho họ rồi chứ?" - John hỏi hai người bạn của mình.

Ezreal lập tức gật đầu nói:" Tất nhiên là đã nghe qua và không chỉ một lần, truyện thuyết về người anh hùng ấy hầu như ai cũng biết cả, ngay cả một đứa con nít cũng biết, mà hình như người anh hùng ấy có tên giống với cậu đấy, nhưng chắc chắn là không phải cậu rồi, tôi đã từng đến Ionia để thám hiểm, nhãn người dân ở đó vì muốn tưởng nhớ người anh hùng đã mất mà dựng lên một bức tượng rất lớn tôi đã thấy qua bức tượng ấy nó không giống cậu chút nào."

Ezreal nói vậy vì cậu không biết rằng, bức tượng ấy do chính người dân Ionia xây lên mà người dân Ionia lại nghĩ John chính là một người Ionia cho nên khi xây nó họ đã để mái tóc của hắn theo đúng kiểu phong tục cổ xưa của người Ionia, trang phục trên người hắn cũng được tạc sao cho giống với trang phục chiến đấu của người dân Ionia, nhưng cái làm bức tượng ấy trông khác với John nhất chính là khuôn mặt, mặc dù được Irelia, Kennen cùng những người khác miêu tả thật kĩ khuôn mặt của hắn nhưng khi xây bức tượng những nhà thiết kế vì muốn hắn mang cho mình vẻ mặt lạnh lùng như một tướng quân từng trải qua hàng trăm cuộc chiến, vậy nên khuôn mặt của hắn sau khi làm xong có chút khác so với mặt thật, điều này mặc dù Irelia và mọi người quen biết John có chút không đồng tình lúc đầu nhưng sau khi được những nhà thiết kế kia giải thích thì cũng đã chấp nhận.

John lắc đầu cười nói:" Thực ra người đó đúng là tôi đấy."

"Cái gì?" - cả hai người Taric và Ezreal hốt hoảng kinh hô, họ như không tin vào tai của mình, Taric liên ục lắc đầu nói:" Không thể nào, điều này..."

Ezreal cũng gật đầu nói:" Đúng vậy, John cậu đang đùa húng tôi đúng không? Cậu không thể là vị anh hùng trong truyền thuyết kia được, cậu bị mất một cánh tay mà khuôn mặt, đúng rồi, tôi nghe người ta nói vị anh hùng trong truyền thuyết kia đã chết rồi mà."

John cười đáp, đôi mắt hắn mông lung như nhớ đến những hồi ức trước kia, hắn nói:" Thực ra trong trận chiến cuối cùng trên bãi biển lúc đó, tôi đã bị Warwick - một nhà khoa học, một con người độc ác của bên Noxus ném vào một loại bom kì lạ, quả bom ấy sau khi phát nổ đã cuốn tôi vào con đường không gian kì bí làm tôi mất tích tại đó, cả cánh tay bị mất này cũng do trái bom ấy gây nên."

Nhìn vào điệu bộ của hắn, cảm xúc của hắn khi nói ra những điều này, Ezreal và cả Taric nhìn nhau, họ không thể tưởng tượng được nhân vật trong truyền thuyết mà thường ngày họ hay nghe lại đang ngồi trước mặt mình, à không phải nói là suốt một tuần cùng ở với mình, ăn cùng mình, tắm cùng mình Ezreal đứng dậy nói:" John...chúng tôi tin cậu, từ ánh mắt ủa cậu cho thấy, trong lời nói không hề có chút giả dối, nhưng tôi không hiểu, tại sao cậu còn sống mà không nói cho những người thân của mình biết để họ đỡ thương tâm?"

John lắc đầu đáp:" Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng với tình trạng hiện tại khi họ biết được và nhìn thấy tôi thế này thì càng thương tâm hơn thôi, tôi không muốn phải làm gánh nặng cho họ, Ezreal, Taric hai cậu đã biết bí mật này, tôi mong hai cậu không cho ai biết chuyện này được chứ?"

Ezreal và Taric nhìn nhau sau đó cả hai gật đầu, Taric nói:" Cậu yên tâm...John, chúng ta là anh em kết nghĩa, bí mật của cậu cũng như bí mật của chúng tôi, à đúng rồi, tôi thấy việc cậu không công khai việc mình còn sống là đúng đấy, bởi vì trên đường đến đây tôi vô tình biết được bên Noxus đang phái rất nhiều sát thủ đi khắp nơi để tìm tung tích của cậu, xem ra họ vẫn không tin cậu đã chết."

John nghe điều này lập tức kinh ngạc vô cùng hỏi:" Điều này là thật chứ?"

Taric gật đầu:" Là sự thật một trăm phần trăm đấy."

Ezreal tiếp lời:" Nếu vậy cậu ở lại nơi này là an toàn nhất rồi, người của Noxus sẽ không bao giờ dám làm điều bậy bạ tại nơi này."

John ừ ừ, hắn thật không ngờ bên phái Noxus lại phái sát thủ đi tìm tung tích hắn, nếu như với sức mạnh hiện tại, e rằng khon chống nổi vài chiêu từ những sát thủ ấy. Hắn từng biết đến vài cái tên sát thủ cực kì đáng sợ của Noxus như Katarina, Talon nếu hai người này mà tấn công hắn, e rằng hắn khó mà sống được.

Ezreal nói:" Được rồi, đêm nay chúng ta nghỉ sớm thôi, ngày mai còn phải lên lớp học nữa, cúp học nhiều quá rồi."

"Phải."

John nói:" Hai cậu ngủ sớm đi, tôi muốn đi ra ngoài một lát."

Nói xong John liền rời khỏi phòng hắn đi dạo vài vòng nhằm giảm bớt căng thẳng cũng như những hồi ức của quá khứ đang ùa về.

Cùng lúc đó tại một nơi khác của học viện, đúng hơn là tại một hồ nước nhỏ nuôi đầy cá, Lux ngồi ở đây một mình ngắm nhìn những con cá ấy bơi lội, cô tự nói với chính mình:" Cá ơi là cá, sao ta muốn được như ngươi quá, được bơi lội thoải mái, được người ta chăm sóc, được người khác yêu thương, hài ta thật là cô đơn mà, từ ngày trở về học viện chẳng có chút gì thú vị cả, lúc trước đi với cái tên ngốc kia hóa ra lại vui hơn thế này, bây giờ hắn cũng đã gia nhập học viện, lại lên lớp học sớm tối, không còn ai chơi với ta nữa thật là nhàm chán."

"Hừm...tiểu thư kiêu kì bướng bỉnh nhất đế quốc Demacia, Luxanna của dòng họ Crownguards, lại ngồi một mình nói chuyện với những con cá vô tri hay sao?" - đột nhiên một giọng nói thanh niên trầm trầm vang lên sau lưng cô.

Lux giật mình xoay người lại, khuôn mặt cô đột nhiên lạnh lại, cô nhếc môi nói:" Ồ, hóa ra là thiếu gia Vagan, ngài đã trở về học viện rồi hay sao?"

Hóa. Ra tên vừa nói kia là Vagan thiếu gia, kẻ lúc trước trong rừng đã có ý định xấu xa với Lux và sau đó bị John đánh cho một trận, chạy trốn trong nhục nhã, hắn hóa ra lại là một học viên của học viên ma pháp, điều đó cũng giải thích vì sao khi chiến đấu phép thuật với Lux hắn cũng không hẳn bị rơi vào thế hạ phong. Vagan một thiếu gia nổi tiếng ăn chơi và quậy phá các nữ sinh tại học viện, nhưng bù lại hắn cũng được xem là một thiên tài ử dụng sức mạnh phép thuật cho nên nhiều vị giáo sư mắt nhắm mắt mở cho những hành vi quậy phá của hắn.

Vagan nghe Lux nhắc lại chuyện nhục nhã trước kia khuôn mặt hắn đanh lại nói:" Hừm, ta biết được thằng nhãi kia đã gia nhập học viện rồi đúng không, nếu vậy hắn sẽ ở ký túc xá của nam sinh, như vậy sau này ta có nhiều cơ hội để phục thù rồi, ta sẽ cho hắn nếm mỗi nhục gấp chăm ngàn lần những gì ta đã nhận."

Lux nghe Vagan nói hắn sắp làm khó John liền trở lên tức giận nói:" Ngươi dám sao? Ngươi nghe chon kĩ đây, nếu ngươi dám làm hại hắn ta thì đừng mong một ngày yên ổn."

Vagan trêu trọc Lux:" Cô sợ gì à? Hay cô với hắn có gì đó mờ ám, à ta biết rồi nhé, chuyên này mà truyền ra ngoài nhất định nhiều tên nam nhân rất ghen tị, đến lúc đó khôn cần ta ra tay bọ chúng cũng không để hắn sống."

"Rắc" - nắm tay Lux nắm lại thật chặt, cô tức giận cùng cực, đôi mắt như muốn bốc lửa, cô quát:" Câm cái miệng thối của ngươi lại cho ta, nêu ngươi dám ăn nói bậy bạ đừng trách ta vì sao lại ra tay không nể tình là học viên cùng trường."

Lux nói song tức giận rời đi, Vagan đứng đó cười ha hả, một nụ cười ác độc, ghê tởm, ánh mắt hắn cũng thể hiện điều đó.

Cạnh đó có hai học viên vô tinh đi ngang qua và thấy Lux cùng Vagan đang cãi cọ, một người trong số đó nói:" Hai người họ lại cãi nhau à, thật là khổ mà."

"Thôi để ý làm gì, hai người họ vốn là kẻ thù của nhau, điều này trong học viện ai mà không biết chứ, đi thôi."

Vagan thấy nơi này không còn gì thú vị nữa, hắn xoay người rời đi, thì đột nhiên lúc này, một bóng đen từ đằng sau lao nhanh ra như một tia chớp, một thứ cứng như sắt đập thật mạnh vào đầu của Vagan. Người ta thường nói "minh thương dễ đỡ ám tiễn khó phòng" dù Vagan có giỏi phép thuật đến đâu thì bị một người lạ mặt có tốc độ cực nhanh như thế mà tấn công lén từ phía sau bằng một thứ hung khí cực kì cứng như thế cũng không thể phản ứng kịp, Vagan ngã gục trên đất, đôi mắt hắn tỏ ra căm phẫn, hai tròng mắt rung lên từng đợt, hắn cố sức nhìn ra kẻ đã đánh mình, hơi thở bắt đầu yếu đi.

Tên hung thủ sau khi gây án liền lập tức bỏ chạy, hình như hắn biết chắc rằng sau cú đánh đó Vagan không thê nào sống nổi, và sự thật là hắn đã đúng, Vagan đã tắc thờ nhưng trước khi chết hắn kịp lấy tay phải của mình vẽ vài thứ trên mặt đất.

John đang đi dạo vài vòng thì bắt gặp Lux chạy đi, khuôn mặt cô tỏ vẻ vô cùng tức giận, John lập tức đuổi theo gọi:" Này...tiểu ác ma...co đi đâu đấy?"

Lux dừng chân lại, nhìn hắn với ánh mắt đầy căm tức, cô quát:" Ta yêu cầu ngươi không được nói xấu ta rồi mà, nhớ chứ? Có tin ta đánh ngươi một trận hay không?"

John tiến lại cười ha hả đáp:" Cô nghĩ mình khôi phục lại sức mạnh phép thuật là có thể đánh được tôi sao? Mà cô đi đâu vào giờ này? Trông cô khá là tức giận."

Lux giậm chân tức tối nói:" Ta vừa gặp Vagan và cái nhau với hắn."

"Vagan!" - John tỏ vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ cái tên thiếu gia kia lại ở trong học viện ma pháp.

Lux hiểu sự kinh ngạc của hắn nên giải thích:" Tại ngươi không biết thôi, hắn ta vốn là một học viên của học viện và là một trong số ít người được xem là thiên tài đấy, chỉ có điều ta rất ghét hắn mà thôi, hắn là tên vô sỉ hạ lưu, ác đồ...đồ thối tha...đồ...đồ...đáng chết..."

Lux bắt đầu bài ca chửi rủa của mình, John nghe mấy bài ca này của cô như đã quen tai hắn cười nói:" Được rồi đấy, đêm khuya thế này mà không về ký túc xá ngủ mà còn đi đâu thế này?"

Lux liếc nhìn hắn nói:" Không phải ngươi cũng đi rong ngoài này hay sao?"

John gãi gãi má gật đầu nói:" Ta muốn hít thở chút không khí ấy mà."

Lux đáp:" Thì ta cũng muốn hít thở không khí."

John trêu chọc:" Cô không sợ bị ma bắt hay sao?"

"Hứ..." - Lux hừ một tiếng đáp:" Lúc trước vì ta bị khóa sức mạnh phép thuật cho nên mới sợ ma mà thôi, bây giờ à, còn lâu."

Nói rồi cô lại bước tiếp, John lắc đầu sau đó đi sát cô, đêm hôm đó cả hai cùng đi dạo mát, Lux lại được ở bên cạnh hắn, được mắng chửi, chơi đùa theo ý thích, ngừng tức giận về chuyện Vagan nói đều như biến mất cả. Nếu như ngày mai cô biết được Vagan đã chết thì không biết cô sẽ nghĩ gì, đến lúc đó thái độ ra làm sao?