"Anh muốn chơi cùng bọn em à?" nam thanh niên trông lớn tuổi nhất nghiêng đầu nhìn tôi một cái. Ánh mắt của cậu ta có vẻ lóe sáng nhẹ trong đêm. Chẳng hiểu sao tôi lại nhìn ánh mắt ấy mà liên tưởng đến con mèo đen ban nãy.
"Bọn em đều muốn chơi mà, thêm một người là anh cũng có sao đâu? Nếu không được thì cho anh đứng coi, các em cứ chơi cũng được."
"Tiết Phi, thêm anh ấy vào là chúng ta có đủ 4 người đấy, đủ số người để chơi cái trò mà bọn mình định chơi rồi. Một thanh niên trẻ hơn đẩy cánh cửa trước mặt ra:" Xin chào, em tên Tú Mộc, đây là anh trai Tiết Phi của em. Cô bé tóc ngắn như con trai kia là Trầm Mộng, cọn con bé nhỏ tuổi nhất không thích giao tiếp tên là Anh Tử."
Dáng dấp Tú Mộc nhỏ nhắn, gầy còm, dường như có thể bị một cơn gió thổi ngã. Chỉ là, cậu nhóc này là người hiếu động nhất, gan dạ nhất trong nhóm bạn này.
"Nãy giờ mấy đứa em chơi nhiều trò rồi, nào là bút tiên, đĩa tiên, nhưng chẳng có trò nào tác dụng cả."
"Dám chơi bút tiên tại đây à? Bọn em đúng là biết tìm chỗ chơi trò cảm giác mạnh quá ha."
"Chẳng phải chơi xong rồi mới biết mấy lời đồn đãi kia toàn là tào lao hay sao?" Tú Mộc nói bâng quơ, nhưng tôi trông thấy ánh mắt của ba người còn lại có vẻ cực kì lạnh lùng.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu trong người:" Biết mấy trò đó là tào lao, vậy sao tụi em không về đi, còn ở đây chơi tiếp làm gì?"
"Không không không, còn một trò nữa mà tụi em chưa chơi. Đây là một tèo chơi 4 người, nhưng tụi em không có đủ người."
"Không đủ người hả? Chẳng phải bọn em vừa đủ 4 người hay sao?" lời nói của Tú Mộc sặc mùi lạ lùng, khiến tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Anh Tử không chịu chơi. Em ấy nhát gan quá, không chịu chơi cùng bọn em."
Tôi liếc mắt qua ba người đứng trước, nhìn về cô bé Anh Tử đứng cuối cùng kia. Con nhóc rất e thẹn, luôn cúi đầu, cũng chẳng thích nói chuyện.
"Được, vậy anh chơi cùng các em một lần. Nhưng phải nhớ kỹ, chơi xong là về nhà liền đấy. Muộn như vậy mà còn trốn ra ngoài đi chơi, ba mẹ ở nhà lo lắm đấy!"
"Hay quá, cuối cùng có thể gom đủ người rồi."
"Lúc nửa đêm, đi vào một gian phòng học trống hình chữ nhật. Tắt hết tất cả đèn điện trong phòng. Phân chia nhau, mỗi người đứng tại một góc phòng, 4 người chia ra đứng 4 góc, mặt nhìn vào tường, tuyệt đối không được ngoái đầu nhìn ra sau lưng.
Bắt đầy trì chơi, một người trong một góc bất kỳ bắt đầu đi về một góc khác, khi đến nơi thì vỗ nhẹ vào vai người đang đứng tại góc đó, sau đó đứng yên tại góc phòng mới vừa đến này. Tiếp theo, người vừa bị vỗ vai kia cũng hành động y hệt người vừa rồi, tiến về một góc khác rồi vỗ vai người thứ ba, cứ thế mà chơi.
Hướng di chuyển của từng người chơi dựa theo chiều quay kim đồng hồ, cưa thế mà đi tiếp thôi. Sau một hồi, nếu ai đi đến một góc không có người - ví dụ như cái góc của người chơi đầu tiên lúc bắt đầu - thì hắng giọng một cái. Sau đó, lướt qua góc trống này rồi đi tiếp, cho đến khi thấy góc nào có người, thì lập lại hành động vỗ vai theo quy tắc cũ."
Tôi nghe quy tắc trò chơi xong, nhưng chẳng thấy gì kinh khủng cả:" Đơn giản vậy à? Nhưng theo lời em nói, thì lúc nào cũng sẽ có một góc tường trống người thôi mà, do đó trò chơi này cơ bản là chẳng có kết thúc, phải không?"
Tú Mộc dán sát mặt vào cửa sổ, nhìn bên trong phòng học:" Vậy cũng chưa chắc."
"Theo như đám bạn em cùng chơi kể lại, chơi một hồi rồi sẽ không nghe ai hắng giọng nữa, chứng tỉ mỗi góc tường đều có người đứng. Thế nhưng, điều đó chứng tỏ 4 góc đã có 4 người nhưng còn ai đó đi xung quanh phía sau lưng họ!"
"Lúc mới chơi, trò chơi này chỉ có 4 người chơi, nhưng chơi một hồi, lại xuất hiện thêm người chơi thứ 5."
Nghe cậu ta giải thích như thế, tôi đột nhiên hơi hối hận:" Hình như còn kinh khủng hơn thỉnh đĩa tiên nữa nha..."
"Anh sợ hì chứ? Coi chừng bạn chém gió cũng nên!" Tú Mộc vỗ mạnh đầu mình:" Nếu như sợ thật, thì bốn người bọn mình cùng nhau nhắm mắt lại, nói 'trò chơi kết thúc' là có thể rút lui ra khỏi phòng. Nhưng mọi người phải nhớ kỹ, bắt buộc là 4 người xùng nói mới được. Chỉ cần 1 người không chịu dừng trò chơi thì chúng ta đều phải chơi tiếp."
Tôi liếc xuống điện thoại di động, trông thấy khán giả xem stream trong room cũng ồn ào như nước vỡ đê, có người còn chuẩn bị phát thưởng.
"Được rồi, chúng ta chơi tại căn phòng này luôn à?"
"Không, phòng này nhỏ lắm." người vừa nói chính là Tiết Phi, "Trong dãy lầu này, có một lớp học đặc biệt, chúng ta sẽ đến đó."
"Đặc biệt à?" tôi nheo mắt lại:" Dựa theo biển tên lớp, một cấp có 5 lớp, ba cấp có tổng cộng 15 lớp. Khu nhà này có 4 tầng, mỗi tầng 4 lớp, vậy đúng là dư ra một lớp học trống."
Chúng tôi bèn đi thẳng lên tầng cao nhất, đứng tại một căn phòng cuối cùng.
Nhìn từ cửa sổ vào, bàn ghế trong căn phòng này đều bị dọn đi, chỉ còn mỗi tấm bảng đen treo trên bục giảng và cánh quạt rỉ sét treo trên trần phòng.
"Mọi người truyền miệng rằng, căn phòng này bị dọn đi trống không là do một cô gái nọ. Nhà cô bé rất nghèo, ba mẹ làm lụng vất vả mới đóng học phí được. Do đó, nữ sinh ấy chăm chỉ hơn các học sinh khác rất nhiều, đều cặm cụi học bài, đọc sách mỗi ngày. Ban ngày cô ấy chăm chú nghe giảng, ban đêm khi mọi người về hết cô ta cũng không về mà ở lại đây rọi đèn pin ngồi học tiếp.
Một, hai tuần sau đó... Một ngày nọ, cô bé ở lại phòng bị một đám công tử nhà giàu để ý rồi trêu ghẹo liên tục. Cô nữ sinh đó không chịu đựng nỗi nhụ nhã ấy, bèn nhảy từ tầng 4 xuống đất, cuối cùng mất mạng...
Dù thân xác đã mất, nhưng linh hồn của cô ta vẫn quay lại căn phòng này học bài, đọc sách mỗi đêm."
"Đừng nói nữa, Tú Mộc!" Trầm Mộng thét lên, ngăn cản Tú Mộc đang kể chuyện hăng say.
"Cậu sợ à?"
Trầm Mộng cãi lại:" Tớ không sợ, tớ chỉ lo Anh Tử sợ."
Anh Tử vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi, chẳng nói một câu. Từ lúc vừa gặp nhau đến giờ, cô bế đều cúi gục đầu xuống.
"Đừng phá nữa, giờ bọn mình chuẩn bị bắt đầu thôi." Tiết Phi có tuổi cao nhất. Cậu ta vừa lên tiếng, mấy đứa còn lại liền im re:" Còn anh nữa. Chơi trò này là trong phòng phải tối đen như mực, không có bất cứ tia sáng nào. Anh đặt máy quay phim bên ngoài đi, Anh Tử đứng coi chừng cho."
Tôi gật đầu, đặt camera ở bệ cửa sổ. Nhìn như là ngắt kết nối livestream, nhưng thật ra tôi vừa mở chức năng camera trực tiếp trên điện thoại di động, do đó livestream vẫn tiếp tục.
"Xong rồi, giờ mình phân công nhé." Tú Mộc gọi bọn tôi lại một chỗ:" Lát nữa mình sẽ là người đầu tiên đi vào, đứng ở góc dưới bên trái, sau đó anh streamer đứng tại góc trên bên trái, người thứ ba là Tiết Phi đứng ở góc trên bên phải, còn lại là Trầm Mộng bước vào đứng ngay góc dưới bên phải. Sau khi tất cả vào vị trí, Trầm Mộng liền tằng hắng một cái. Lúc đó, mình sẽ bắt đầu trò chơi. Mọi người chơi di chuyển theo chiều quay kim đồng hồ nhé. Khi nào tôi vỗ vai anh streamer, anh streamer liền bắt đầu di chuyển. Cứ thế nhé, nếu ai đi đến một góc mà không thấy ai thì hắng giọng một cái rồi đi tiếp, không được dừng lại."
Mọi người nhớ kĩ quy tắc nha, OK hết chưa, giờ bắt đầu nha mọi người."
Phòng học đen kịt, chẳng có một tia sáng lọt vào. Bóng đêm dày đặc như một lọ mực đen. Khoảng mười mấy giây sau khi Tú Mộc đi vào, tôi hít một hơi, dùng hai tai quờ quạng tìm đường đi vào phòng học.
Trong phòng thật sự rất tối, tầm nhìn không quá nửa mét. Tôi đứng thẳng người cũng không thấy đến đôi giày của mình.
Chậm rãi tiến tới, cuối cùng tay tôi chạm được vách tường. Trong bóng tối, chẳng hiểu sao cái góc tường nho nhỏ này lại tạo ra một cảm giác an ủi kỳ dị cho bản thân tôi.
Tôi liếc xung quanh, nhận ra phòng học rất lớn. Tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một chút ánh sáng lẻ loi từ cửa sổ hắt vào. Đó chính là tín hiệu nhấp nháy đến từ đèn máy camera của tôi, trong khi sát bên ánh đèn ấy chính là cô bé Anh Tử đang cúi đầu.
Không lâu sau, có tiếng hắng giọng âm trầm vang lên trong lớp học.
Tôi biết rõ, trò chơi đã bắt đầu!
"Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp..." tiếng bước chân sau lưng tôi rõ dần. Đang đối diện vách tường, dù tôi biết rõ sau lưng mình là Tú Mộc đang bước đến, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên một cảm giác cẳng thẳng khó hiểu.
"Bộp" vai bị ai đó vỗ nhẹ, tôi liền biết đến lượt mình, bèn bước theo chiều kim đồng hồ, tiến về góc kế tiếp.
Lạ thay, khi bạn đang ở trong bóng tối, bạn sẽ có cảm giác thời gian trôi vô cùng chậm, giống như bạn đang bước trên một con đường hầm mà không rõ lối ra ở đâu.
Dần dần, tôi nhìn thấy một hình người màu đen lờ mờ, cực kì mờ nhạt, dù cách gần sát nhau nhưng tôi chẳng biết đó có phải là Tiết Phi hay không.
"Cuối cùng cũng tới." tôi dơ tay vỗ nhẹ bả vai của cái bóng đen ấy, sau đó đứng tại góc tường, nhìn cái bóng đen kia chuyển động chầm chậm, rồi biến mất trong bóng tối.
Thời gian chờ đợi tựa như kéo dài đằng đẵng. Trong căn phòng này, khái niệm thời gian có vẻ mơ hồ. Tôi chỉ có thể im lặng, lắng nghe tiếng tim đập của chính mình.
Khoảng một phút, tôi nghe có tiếng hắng giọng vang lên, "Là Trầm Mộng ư?"
Không lâu sau, lại có người tiến đến trong bóng tối, vỗ vai tôi lần thứ hai.
Cuộc chơi bắt đầu chuyển qua vòng thứ hai, đây tựa như một vòng luân hồi vĩnh cửu, không có điểm kết thúc.
Tiếng hắng giọng thứ hai vang lên, rất nhỏ, chẳng biết là ai vừa hắng giọng.
Chỉ là, theo suy đoán của tôi, âm thanh này có lẽ do Tiết Phi tạo ra.