Chương 11: Có quỷ thật ư?

Tôi từng học cầm nã thủ, kichboxing, võ tự do, trinh sát và phản trinh sát, ngón nghề dùng dùi cui và khiên,...tại trường cảnh sát. Tuy rằng chẳng thành thạo món nào, cũng chẳng giám thi thố với ai, nhưng vô tình tôi lại tự rèn luyện một cơ thể cường tráng và tốc độ phản ứng nhanh nhạy cho bản thân.

Thuận thế lúc này, ngay khi tôi tóm được mảnh quần dài trắng, men theo bắp đùi của con "ma nữ" này hướng lên trên, tôi nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang trong trạng thái hoảng sợ tím tái, mất vài giây tôi mới kịp phản ứng.

Dùng thế Lý Ngư Đả Đỉnh, trước khi cô ấy thét lên, tôi liền bật dậy, dùng tay che miệng cô ta lại.

Giỡn chơi hả? Nếu để hai ông bà chủ nhà thấy cảnh này, tôi thà để lệ quỷ giết chết mình còn hơn.

"Đừng có lộn xộn, anh không có ác ý." Chờ tròng mắt của cô "ma nữ" chuyển biến từ trạng thái căng thẳng sang bình tĩnh, tôi mới giám dẫn cô ấy vào phòng, rồi đóng cửa phòng một cách nhẹ nhàng.

Thở dài một hơi nhẹ nhõm, tôi cố chịu đựng cơn đau tè vết phỏng trên chân, cúi xuống nhặt phích nước và tách trà lên.

"Nè nè, anh có sao không?"

Hai tay vướng víu phích nước và trách trà, tôi khom người xuống, khá là chật vật:" So với vết thương, anh đang tự hỏi tại sao em lại đến đây á!"

Cô gái này chính là cô gái mà tôi từng thấy ở tầng 02. Cô ta hoàn toàn chẳng thèm để ý mình đang bị lộ hàng, lại tỏ vẻ bình tĩnh một cách kỳ lạ:" Đã từ lâu, em không nói chuyện với một người bình thường nào cả. Nếu cứ như thế, em sợ mình sẽ điên mất."

"Ý em là sao? Hai ông bà già kia không chịu nói chuyện với em à?" Tôi hơi ngạc nhiên.

"Bọn họ đều là người điên." Cô gái cười khổ đột nhiên phát hiện camera trong tay tôi, bèn đưa tay che ngực, ngồi xổm trên mặt đất:" Anh lấy nó ra đi."

Hình ảnh trước mắt đúng là không thích hợp cho thiếu nhi. Tôi dời camera đi, đi cả nhắc đến giường, xốc tấm ga trải giường lên che cho cô ấy:" Ban nãy chỉ do anh bị bất ngờ, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh chẳng phải cảnh sát mặc thường phục gì đâu, cũng chẳng phải phóng viên ngầm, sẽ không làm hại đến em đâu."

"Vậy tại sao anh cầm máy quay phim?" Cô ấy không rõ.

"Anh là một streamer, chuyên thăm dò các hiện tượng linh dị và điều tra khái niệm phi tự nhiên. Khuya nay, anh vào thuê phòng tại nhà trọ An Tâm này cũng để quay tiết mục. Vì thế, anh mới thấy hứng thú với chuyện của em."

"Tiết mục thăm dò linh dị à?" Tất cả biểu cảm trên mặt cô gái được tóm tắt ở ba chữ - thật. Tò mò.

"Em tự coi đi!" Tôi rơi vào tình huống dở khóc dở cười, đưa điện thoại của Âm Gian Tú Tràng cho cô ta xem.

Room livestream Siêu Kinh Dị đang. Bị hàng loạt dòng comments lấp kín:

"Ta muốn ngắm gái đẹp!"

"Streamer mẹ mìn! Tao báo cảnh sát đây!"

"Chị gái nhỏ thật là xinh đẹp!"

"Bạn số 4 ơi, có cách nào khiến ngực to nhanh hơn không?"

"Chuyên bán thực phẩm dinh dưỡng và trứng gà thượng hạng đê!!!"

...

Nhìn từng dòng comment nhảy trên màn hình, một nụ cười hiếm thấy hiện ra trên môi cô gái. Sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt hâm mộ:" Anh hạnh phúc quá đi, có nhiều người quây quần đến thế!"

Ngồi tại cuối giường, tôi cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn với cô ta:" Đây mà là hạnh phúc à? Định nghĩa về hạnh phúc trong em cũng khá đơn giản nha."

Nghe tôi nói thế, cô gái sững sờ, nhìn chằm chằm tôi một lúc:" Anh sẽ không hiểu được cảm giác của em. Em cũng không thèm nói cho anh biết. Chúng ta là bèo nước gặp nhau, m chỉ muốn nói nmootj vài chuyện phiếm chung chung với anh mà thôi."

"Tùy em vậy, đêm vẫn còn dài, đủ thời gian cho chúng ta rò chuyện rất nhiều thứ." Tôi mỉm cười nhẹ một cái. Dù là nói những mẩu chuyện đơn giản nhất cũng có thể gợi ra rất nhiều tin tức, đây là kiến thức cơ bản trong nghiệp vụ trinh sát.

"Nụ cười của anh streamer có ẩn ý kìa, đây là đang ám chỉ về hướng cô gái kia nha!"

"Em gái, chạy nhanh đi! Tên stream đó đang vẽ đường cho em đưa thân vào tròng đấy!"

"Qua nghìn vạn trang sử sách đẫm máu cùng nước mắt trên internet, con đường dài nhất mà tôi từng đi chính là con đường cạm bẫy của tên streamer này!"

Qua trò chuyện, tôi biết cô gái đối diện này tên là Tiểu Phương, con gái nuôi của đôi vợ chồng già kia.

Nghe cô ấy nói, nguyên nhân nhận nuôi cũng không đơn giản. Lúc vừa xây dựng nhà trọ xong, có một gã thầy phong thủy có vẻ ngoài một nửa là sư thầy, một nửa là đạo sĩ xuất hiện, nói với chủ nhà trọ rằng: Đây là nơi đại hung, nếu muốn bình an, phải điều hòa âm dương.

Khi đó, ông cụ chỉ có một đứa con trai ruột, vì điều hòa âm dương mới nhận con gái nuôi.

Có một điểm kì lạ trong câu chuyện này, liên quan đến bé gái 2,3 tuổi mất tích kia, nhưng Tiểu Phương rất kín miệng, không chịu đề cập đến. Dường như cái tên của bé gái kia là một điều cấm kỵ trong cái nhà này.

Càng nói chuyện, nghi vấn càng nhiều.

Tôi đoán ý thông qua lời nói, tựa như Tiểu Phương đang cố gắng ngầm ám hiệu cho tôi một điều gì đó, nhưng cô ấy lại sợ người khác nghe được. Tôi từng cẩn thận dòm ngó cả người cô ấy một cách kỹ càng, chẳng có bất cứ thiết bị nghe lén nào cả. Bên cạnh đó, tôi đã quan sát cả căn phòng này rồi, món đồ có hàm lượng khoa học cao cấp nhất nơi đây chính là bóng đèn trên trần nhà.

"Cô ấy đang sợ cái gì ấy nhỉ? Toàn là muốn nói lại dừng, chẳng lẽ cong có người thứ ba ở trong căn phòng này?" Nhứ đến những là bùa dưới gầm giường, còn có câu nói "ngẩng đầu ba thước có thần linh", chẳng lẽ cô ta lại sơ hãi mấy thứ hư vô, mờ mịt đó sao?

Địa phương kỳ quái, người kỳ lạ.

Đêm đã khuya, bầu trời đen đặc ngoài cửa sổ. Mặt trăng biến mất hoàn toàn sau tảng mây dày. Tôi nhìn ra ngoài, thấy không còn sớm nữa, bèn bỗ vai Tiểu Phương:" Cũng muộn lắm rồi, em về ngủ đi. Nếu không, ba mẹ em sẽ hiểu lầm anh đấy."

Tôi lấy điện thoại di động ra:" WeChat của em số mấy, anh tặng lì xì cho em để bồi thường lỗi xé rách đồ của em nha. ID của anh là Khoái Nhạc Điên Phong."

"Đàn ông nhe anh mà đặt tên là Khoái Lạc Điên Phong hả, lộ ra bản mặt thật dễ vậy à?"

"Khoái Nhạc Điên Phong là tên của cái shop do anh làm chủ. Nếu em có hứng thú thì nhấn follow luôn, sau này có muốn mua đồ thì anh discount cho." Chẳng có thông tin nào đáng giá cả, tôi xoa huyệt thái dương để giảm cơn đau đầu. Manh mối mà tôi luôn mong chờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ tôi chỉ có thể chờ chết hay sao?

Tiểu Phương ngồi bật dậy, ga trải giường từ từ rớt xuống:" Em không có điện thoại di động. Ba mẹ không muốn cho em giao tiếp với thế giới bên ngoài."

"Ừm..." không ngờ rằng cô bé này lại bị đối xử như một con gia súc bị nuôi nhốt trong nhà. Chỉ mới tầm tuổi này, nhưng trong lòng cô bé lại chôn giấu nhiều điều bí mật khó có thể thổ lộ cùng ai.

"Đêm nay em ngủ lại đây được không?"

"Đương nhiên là... Cái gì?" Lời của Tiểu Phương khiến tôi giật mình.

"Nêu em ngủ lại đây, ba mẹ em cũng khá là hài lòng đấy anh."

"Ý em là sao? Quan hệ giữa em và hai người đó có vấn đề gì sao?" Tôi không đoán ra, liếc nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ:" Thôi được rồi. Em muốn ở lại cũng được, có hai người bầu bạn cũng vui."

Dành hẳn bear cái giường cho cô ấy, tôi sắn ống quần lên, xem vết thương thế nào.

"Anh cẩn thận, coi chừng nhiễm trùng." Tiểu Phương với quần áo xốc xếch cứ thế ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo chân của tôi đặt trên đầu gối của cô ấy:" Chỗ phỏng dính sát với ống quần, anh mà kéo mạnh coi chừng bể bóng nước phồng lên đó."

Cô gái khá quen thuộc với căn phòng 203 này, quay đầu lại, mở tủ, lấy cây kéo bên trong ra. Cô ta cắt rách ống quần cho tôi, sau đó vào nhà tắm lấy khăn mặt ra, dùng nước lạnh rửa sạch vết thương rồi dùng khăn lau nhẹ.

Động tác của Tiểu Phương rất thành thạo, lại dịu dàng, giống hệt mấy cô gaia nội trợ chuyên làm việc nhà, "Thật đáng tiếc..."

"Anh nói gì thế?"

"Anh nói em nghỉ ngơi đi, để anh tự làm được rồi."

Xử lý xong vết bỏng cũng qua 1 giờ 30 sáng, Tiểu Phương nằm xuống, đưa lưng về phía tôi. Nhìn chuyển động chập chùng của thân thể cô ấy, tôi biết cô ấy vẫn chưa ngủ.

"Tốt hơn hết mình không bên nói cô ấy nghe chuyện lá bùa dưới gầm giường." Đưa điện thoại lên xem, có kẽ do mọi người chờ hoài nhưng chặt thấy quỷ ma gì hết, nên lượt view bắt đầu tăng chậm.

"Nền văn minh của livestream sẽ bắt đầu từ cậu và tôi! Cậu streamer ngồi cạnh người đẹp mà lòng không hoảng loạn, đáng thưởng nhé!"

"Alo, Yêu Yêu đó hả? Ở đây có anh streamer định chiếu cảnh 18+ nè?"

"Xin lỗi, bạn gọi nhần số rồi, đây là quán KFC!"

"Ha ha, ông chủ McDonald's đang im lặng, mỉm cười đây này!"

...

Mọi người đang comment bốn loạn, nói đủ thứ trên trời dưới đất. Tôi mồi một điếu thuốc, chẳng biết phải chen vào cơn bão comment thế nào.

Mãi đến 2 giờ sáng, cơn buồn ngủ ập đến. Trong room livestream, mọi người cũng yên tĩnh dần. Tôi đắp chiếc chăn nhỏ lên cho Tiểu Phương, còn mình nằm lăn sang bên ngược lại, mí mắt dần nặng trĩu.

Đẹp trai mới được nhiều người yêu:" Tên streamer này định chờ chúng ta đi ngủ để hưởng thụ em út một mình kìa. Làm sao để chuyện đó xảy ra được. Tao sẽ vạch trần bộ mặt của mày."

Nấm hầm Timo:" Sáng mai em thi môn Giáo dục công dân, em ngủ trước. Chúc mọi người ngủ ngon."

Cảnh sát hoảng 2 lớp 3 năm:" Có lẽ mình lo lắng thái quá rồi!"

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành:" Không lo sao được? Nước tổn thương thân, cắt đứt âm dương. Khói phả vài mặt, che mất linh đài. Đây chính là dẫn lỗi cho âm hồn, hại người diệt vong nha."

Tôi không kịp nhìn thấy câu comment cuối cùng của Lưu Bán Tiên. Một cơn buồn ngủ khó cưỡng lại đã kéo đến, mang tôi chìm vào giấc mộng.

Cảnh tượng mơ hồ có vẻ quen mắt. Đó là một nhà trọ nơi thôn vắng, tôi bị một con ma nữ không rõ mặt mũi giam cầm.

"Buổi sáng mình mơ thấy giấc mộng này rồi mà, kiến trúc y hệt, mặt đất cũng như nhau, vách tường chẳng có gì khác biệt..." Bên ngoài cửa, từng cái bóng đèn nối lại với nhau, tạo ra dòng chữ "Nhà trọ Nữ Tâm", tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

"Thì ra địa điểm trong giấc mộng chính là Nhà trọ An Tâm này."

Tôi lúc tỉnh lúc mê, chỉ biết mình đang chạy trốn một cách điên cuồng, nhưng lại chẳng rõ thứ gì đang đuổi theo.

Tôi muốn quay đầu nhìn lại, nhưng không thể điều khiển cơ thể. Tôi muốn hét to lên, nhưng chẳng nói ra được tiếng nào.

"Ai ở sau lưng mình? Ai ở sau lưng mình vậy?"

Tôi cố gắng ép mình thức giấc, tự cắn đầu lưỡi, gân xanh nổi lên trên mặt, nhưng dù thế nài cũng chỉ là nhúc nhích đầu mình đôi chút.

Tầm mắt nhỏ hẹp của tôi dần dần bị máu tươi phủ kín, máu đỏ từ các góc tường chảy ra. Trước khi mắt tôi mù hẳn, khóe mắt liền bắt kịp một bóng dáng người phụ nữ ở giây cuối cùng.

"Cô ấy là ai..."

"Nóng quá!" Ngực của tôi tự nhiên nóng như lửa đốt khiến tôi giật mình thức dậy từ trong giấc mơ. Mồ hôi thấm đẫm cả quần áo, tựa như tôi vừa được ai đó vớt từ dưới nước lên.

"Soa tự nhiên mình lại ngủ gật nhỉ? Giấc mộng đó đáng sợ quá." Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, vị trí tỏa ra nhiệt lượng ban nãy lại chính là nơi toi đặt lá bùa áp đáy rương kia.

"Ai da... thứ này đúng thật không phải vật tầm thường." Cẩn thận nhét kỹ lá bùa vào, tôi giương mắt nhìn coi gái nằm yên không nhúc nhích trước mặt:" Cúng hên là cô ấy không phát hiện, ngủ say ghê!"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình cứ nằm nhìn người ta ngủ thế này hoài cũng kỳ." Lau mồ hôi trên trán, tôi nằm gối đầu lên chính cánh tay của mình, vươn người lăn sang bên kia. Trước mặt tôi, cô ấy vẫn nằm ngủ rất ngon, hô hấp đều đặn.

"Cô bé này ngủ say thật... khoan đã! Chờ chút! Từ từ nha! Từ từ nha!"

"Nếu cô nàng chùm chăn ngủ ngon này là Tiểu Phương, vậy cô gái mà mình nhìn thấy ban nãy, hiện đang nằm ngủ sau lưng mình , lại là ai đây?"