Chương 28: nghiệp chướng

- Làm gì?

- Đào hài cốt Thu Nguyễn Nguyễn lên.

- Vì sao tôi phải đào? Người không phải do anh chôn à? Với lại cũng chẳng phải chưa đưa tiền cho anh.

Chuyện đào mộ này tôi không thể làm, làm vậy có thể gặp xui xẻo lớn.

Nhẹ thì tôi gặp chuyện không may, nặng cả nhà tôi đều gặp nạn.

- Cậu có muốn kéo Thu Nguyễn Nguyễn xuống khỏi cổ mình không vậy?

- Muốn, nhưng chuyện đào mồ mả này tôi không làm!

Thái độ của tôi kiên quyết, tôi xui xẻo chẳng sao, nhưng không thể liên lụy đến người nhà.

Với lại Triệu Nghị đã nhận tiền của người ta, tôi không tin tiền này hắn không lấy!

Thế là, tôi và hắn cứ đứng giết thời gian trước mộ lão Trương, tới tận lúc bà cụ Thu bỏ từng chút tiền ở nhà vào túi ni lông mang đến.

Sau khi nhìn thấy một túi tiền to vật vã, Triệu Nghị lung lay rồi.

Cuối cùng dưới sức hấp dẫn của đồng tiền, Triệu Nghị cầm cây gậy chuẩn bị cho tôi, bắt đầu đào mộ lão Trương lên.

Khi gậy gỗ đào vừa chạm vào đất trước mộ phần lão Trương, chung quanh gió to nổi lên, gió thổi khiến cây cối bốn phía va đập mạnh vào nhau, tạo lên âm thanh như tiếng lệ quỷ gào thét.

Triệu Nghị không quan tâm được nhiều như vậy, từng chút từng chút đào ra một cái hố lớn, cuối cùng sau khi chọc xuống mười mấy lần, tôi nhìn thấy một bộ xương trắng lộ ra trong đống bùn đất.

Giữa trưa mà sắc trời đột nhiên tối sầm lại, bà cụ Thu lấy ra ba nén hương châm lên cắm trước bia mộ lão Trương, quỳ xuống chắp tay nhắm mắt lẩm bẩm.

Triệu Nghị và bà cụ Thu đều đang bận, tôi đứng một bên lại chẳng biết phải làm gì, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, còn chưa kịp mở miệng nói gì, phía sau đột nhiên vang lên từng tiếng bước chân.

- Nghiệp chướng a! nghiệp chướng!

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy cụ ông đang chống gậy vội vội vàng vàng bước tới, phía sau còn có mấy thôn dân đang cầm cuốc.

- Bà cụ Thu, bà có biết bà đang làm cái gì không hả!

Bà cụ Thu không có động thái gì, vẫn quỳ trước bia mộ lão Trương lẩm bẩm gì đó.

Triệu Nghị đã hoàn toàn đào được bộ hài cốt ra khỏi mặt đất, hắn nhìn cụ ông:

- Chúng cháu chỉ đến lấy thứ cần lấy, yên tâm, sẽ không khiến chủ nhân ngôi mộ giận lây.

- Tao thèm vào mà quan tâm nhóm chúng mày đang làm gì, mau bỏ thứ này lại cho tao!

Cụ ông tức đến phát run, mấy thôn dân sau lưng ông ấy phi lên trước.

- Ai dám động?

Triệu Nghị gầm lên một tiếng, mấy thôn dân đang hung hăng phi lên lập tức dừng chân lại, bọn họ căng thẳng nhìn cụ ông, cụ ông giơ tay chỉ vào mặt bà cụ Thu quát lớn:

- Bà cụ Thu, thôn chúng tôi đối đãi với bà không tệ bạc, hiện giờ bà lại vì ân oán của mấy chục năm trước, muốn để cả thôn gặp tai ương à? ! bà quên kết cục của lão Trương rồi phỏng?

Tim tôi thít chặt lại, trừng lớn mắt nhìn cụ ông.

Lão Trương thiệt mạng, cũng có liên quan đến Thu Nguyễn Nguyễn?

Lúc này bà cụ Thu chậm rãi mở to mắt buông tay, đứng dậy nhìn cụ ông:

- Chuyện này tôi sẽ gánh, tuyệt đối không để cho thôn dân gặp tai ương.

- Cái gì mà không để, bà tưởng tôi không biết chút thực lực của bà như thế nào à? Bà cụ Thu, coi như tôi van xin bà, buông tha cho thôn Đào Nguyên đi.

Cụ ông nói đoạn định quỳ xuống, mấy thôn dân phía sau vội vàng đỡ lấy:

- Trưởng thôn!

Bà cụ Thu mặt lạnh như tiền đứng im bất động, quả là y chang tính cách của Thu Nguyễn Nguyễn.

Bà ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho Triệu Nghị, Triệu Nghị gật đầu, rửa sạch bùn đất trên hài cốt Thu Nguyễn Nguyễn, sau đó một tay đỡ bên dưới, nhấc vào trong túi ni lông.

- Muốn đi đâu?

- Núi Ngõa Ô.

Triệu Nghị đi lướt qua đám thôn dân vào cụ ông, bà cụ Thu bỏ lại vài câu nói, rồi cũng nối gót theo.

Cụ ông và thôn dân không đuổi theo, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của ông ấy.

Tôi liên tưởng đến bố mẹ ở nhà, trong lòng có cảm giác khó tả, giống như ông chú Lý nói, ai cũng đều ích kỷ, kể cả tôi.

Lúc nghĩ đến đây miếng ngọc bội đeo trên cổ bỗng lạnh toát, còn có cảm giác như kim châm.

- Vương Cảnh, cậu làm gì vậy?

Xe dừng dưới chân núi Ngõa Ô, Triệu nghị và bà cụ Thu vội vàng ôm hài cốt Thu Nguyễn Nguyễn xuống xe.

Mạch suy nghĩ của tôi được kéo về, vội vàng xuống theo.

- Phải làm như thế nào?

Tôi hỏi.

- Nhà anh quỳ trước tấm bia đá của núi Ngõa Ô, nhắm mắt lại, mặc kệ nghe thấy cái gì cũng không được mở mắt, cũng không được lộn xộn.

Bà cụ Thu nói.

Tôi làm theo.

Đi đến bia đá dưới chân núi Ngõa Ô, tôi quỳ xuống nhắm hai mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng bọn họ đang hý hoáy với hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn, sau đó là tiếng dao cứa lên da thịt, chắc là bà cụ Thu đang dùng máu tươi của chính mình?

Không lâu sau trên trời có tiếng sấm rền, ngọc bội trên cổ tôi càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức như bỏ một viên băng lạnh vào trong quần áo giữa mùa đông rét căm căm, đau tới độ tôi muốn nhanh chóng giật nó xuống.

Nhưng lý trí của tôi vẫn mạnh hơn chút, ghi nhớ lời bà cụ Thu, không dám động đậy.

Chỉ chốc lát sau, tôi cảm nhận được quỷ hồn Thu Nguyễn Nguyễn đã rời khỏi cổ mình, tiếp đó, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Tôi muốn hỏi đã xong chưa, nhưng bà cụ Thu còn chưa nói gì, nên tôi lại quỳ dưới đất khoảng chục phút nữa, quỳ đến mức đầu gối đau điếng.

- Vương Cảnh.

Đột nhiên, có một bàn tay lạnh như băng đặt lên đỉnh đầu tôi.

- Cảm ơn anh.

Là giọng nói của Thu Nguyễn Nguyễn! tôi rùng mình một cái, vô thức mở mắt ra.

Thu Nguyễn Nguyễn đang đứng sau lưng tôi, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Thật xinh đẹp, tôi nhất thời nhìn đến ngây người.

- Cậu nhìn gì đó? đi thôi!

Triệu Nghị lấy ra một gói giấy ướt lau lau tay, Thu Nguyễn Nguyễn cũng biến mất ngay sau khi tôi nghe được tiếng nói của Triệu Nghị.

Tôi đưa tay lên dụi dụi mắt, đứng dậy:

- Xong việc chưa? Bà cụ Thu đâu?

- Giải quyết xong rồi, bà ấy cũng về rồi.

Triệu Nghị ném giấy ướt lau tay xuống đất, tôi cau mày cúi xuống nhặt lên đút vào túi, lên xe hắn, tôi hỏi:

- Mấy giờ rồi?

Hôm nay đất trời khá âm u, giống như sắp sửa có giông bão kéo tới.

- Sáu giờ.

Hắn khởi động xe.

- Nhanh vậy!

Tôi cắn môi, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, quả nhiên đã sắp sửa sáu giờ tối, tôi còn tưởng mới chỉ trôi qua nửa tiếng.

Có điều giải quyết xong rồi thì tốt.

Triệu Nghị đưa tôi về tiểu khu, sau khi tôi xuống xe, hắn kéo cửa kính xuống, khoát tay lên cửa kính, nghiêng đầu nhìn tôi nói:

- Lần này từ biệt, lần sau đừng thấy nhau nữa.

- Tôi cũng hy vọng, bởi vì thấy anh chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Triệu Nghị cười khinh miệt, lái xe đi, sau khi hắn đi tôi cũng lên nhà, viết câu chuyện này vào trong file word tư liệu để làm video, đăng lên ứng dụng livestream của tôi.

Lâu lắm rồi không đăng video mới, lần này vừa đăng mấy chục phút đã nhận được mười vạn lượt thích, rất nhiều fans yêu cầu tôi mở livestream, kể câu chuyện này cho bọn họ nghe.

Tôi nghĩ dù sao chuyện cũng đã được giải quyết, thời gian cũng còn sớm, liền gọi đồ ăn, trong lúc đợi sẽ phát trực tiếp.

Phát trực tiếp được một nửa, tôi theo thói quen đút tay vào túi.

Nhưng sao trong túi lại có một nắm tro bụi thế này? tôi nhớ lúc rời khỏi núi Ngõa Ô, tôi đã nhặt giấy ướt của Triệu Nghị vứt vạ dưới đất lên.