Chương 27: nói lại lần nữa đi

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Trình Tầm đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là đồ A Viên nhờ ta làm cho ngài, lúc này cô ấy không tiện cho lắm."

"Nàng ấy có việc gì vậy?" Tề Uyên nhíu mày, đột nhiên cảm nhận được nỗi bất an chưa từng có.

Trình Tầm cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai mới dám thì thầm: "Hôm nay A Viên đi Ngự tiền đưa điểm tâm, vốn dĩ phải do người ở Ngự tiền bưng vào, nhưng đúng lúc này Hoàng Thượng đang giận dữ nên cô ấy bị đẩy vào làm bia đỡ đạn. Sau khi trở về, Dư tư thiện liền phái người đến đây tìm A Viên, lại nói sau khi cô ấy đi về Hoàng Thượng liền nổi giận, xử phạt hết tất cả người ở Ngự tiền nên muốn hỏi A Viên đầu đuôi câu chuyện."

Trình Tầm ngừng lại một chút, đôi mắt lại đỏ lên: "A Viên bị đánh Bản tử quỳ hơn một canh giờ*, hiện giờ còn đang dưỡng thương trong phòng."

*) một canh giờ = 2 Tiếng đồng hồ

Tề Uyên rũ tay xuống chặt tay lại, biểu cảm lạnh lùng: "Chuyện Hoàng Thượng xử phạt người ở Ngự tiền có liên quan gì đến nàng đâu?"

Trình Tầm dụi nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Dư Tư thiện ghét nhất là cung nữ có dung mạo tốt, khuôn mặt của A Viên vốn rất xinh đẹp, cho dù không gì sai nhưng trong mắt nàng ta cũng vẫn là có tội! Tất nhiên là nàng ta muốn giày vò một chút rồi."

Gân xanh trên trán Tề Uyên lồi lên, im lặng mím môi thật chặt.

Trình Tầm nhìn đôi mắt nhuốm đầy ánh sáng lạnh của hắn, không nhịn được mà rụt người lại ra đằng sau cánh cửa: "Ngài nhanh trở về đi, nếu ngài mà bị Dư tư thiện phát hiện ra thì cái mạng nhỏ ngài không khéo cũng không giữ được đâu!"

Tề Uyên liếc qua khe cửa nhìn quanh bên trong, khẽ gật đầu: "Chăm sóc cho nàng thật tốt."

Dứt lời liền quay người trở về Điện Dưỡng Tâm.

"Hoàng Thượng, ngài..." Ngụy Toàn thấy bóng người của Tề Uyên liền đi lên phía trước đón: "Sao qua khe cửa ngài trở về sớm vậy?"

Đôi mắt Tề Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: "Ngươi đi vào với Trẫm, tất cả những người khác đều cút đi cho Trẫm!"

Cung nhân hầu hạ quét dọn trong phòng thấy Hoàng Thượng nổi giận liền cúi đầu lui ra, sợ lui chậm một chút thôi sẽ làm Hoàng Thượng bất mãn.

Ngụy Toàn nhìn sắc mặt xanh mét của Hoàng Thượng mà bồn chồn trong lòng: không lẽ A Viên cô nương lại khiến Hoàng Thượng tức giận chứ?

Tề Uyên đứng chống nạnh, nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì.

Ngụy Toàn cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng thấp thỏm không thôi, không dám nói một lời.

"Ngày thường toàn dong dai cứ như người kể chuyện* vậy, sao lại không nói gì nữa rồi?" Tề Uyên thản nhiên nói, nhìn chằm chằm hắn đầy thâm ý.

*) Người kể chuyện (Thuyết thư tiên sinh): Người chuyên đi kể chuyện ở các quán trà ngày xưa

"không phải, không phải là nô tài không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Thượng sao?" Ngụy toàn hiểu rõ trong lòng, thử cẩn thận dò hỏi: " Vì sao Hoàng Thượng lại nổi giận như vậy?"

Tề Uyên lại nghĩ đến A Viên vừa phải chịu Bản tử lại còn phải quỳ hơn một canh giờ, khẽ híp mắt lại: "Ngươi biết có một vị Tư thiện học Du ở Cục Thượng Thực Cục chứ?"

Ngụy Toàn nghĩ thật nhanh rồi nói: "Hình như đúng là có một vị nữ quan họ Dư có cha đang giữ một chức quan nhỏ, nghe nói là bị mẹ kế đưa vào Cung để thứ muội chiếm đoạt việc hôn nhân, cũng là một người đáng thương..."

"Đáng thương sao?" Tề Uyên cười lạnh: "Ngươi thấy nàng ta đáng thương thì chịu phạt hộ nàng ta đi đi!"

Ngụy Toàn vội quỳ xuống, dập đầu liên tục: "không đáng thương, không hề đáng thương chút nào..." hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Tề Uyên, cẩn thận nói: "không biết sao nàng ta lại đụng chạm tới Hoàng Thượng?"

"Nàng đâu có đắc tội với Trẫm đâu." Ánh nến trong điện lúc sáng lúc tối, phản chiếu sự hung ác trong đôi mắt lạnh như băng của hắn.

Tề Uyên khẽ mở môi mỏng, ánh mắt trầm xuống: "Chỉ là nàng ta đụng chạm tới người không người không nên đắc tội rồi."

"Ý của Hoàng Thượng là... Khiến cho nàng ta âm thầm biến mất?" Ngụy Toàn nhẹ giọng nói.

Tề Uyên khẽ cười, làm cho hai bên mép đều cong lên trông vô cùng tàn nhẫn: "Ngày mai yêu cầu nàng ta dâng lên một bát canh táo đỏ*."

"Tuân lệnh."

Ngụy Toàn đi ra ngoài, Tề Uyên nhìn ánh nến, khóe miệng khẽ cười: Cảm giác tự nhiên bị phạt ư, ngươi cũng nên trải nghiệm một lần đi...

Ngụy Toàn sờ mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn sang đồ đệ của mình là Tô Mậu Bang: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra ở Cục Thượng Thực Cục không?"

Tô Mậu Bang nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Nghe nói có một cung nữ vừa bị phạt."

"một cung nữ vừa bị phạt sao?!" Ngụy Toàn chấn động, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.

Tô Mậu Bang nhìn thấy sư phụ đang trợn tròn mắt liền giải thích: "Việc này làm to lắm, nghe nói cả Thôi Chưởng thiện muốn xin tha cũng bị chặn ngoài cửa, cuối cùng chỉ khi Diêu Thượng Nghi ở Cục Thượng Nghi ra mặt thì mới xong chuyện." hắn cảm thông cho cung nữ xui xẻo bị phạt, nhớ lại chuyện mình gặp phải khi mới tiến cung, thở dài: "Cũng không biết cung nữ kia phạm vào lỗi gì mà suýt bị nàng ta hành hạ tàn nhẫn đến chết!"

"Hành hạ tàn nhẫn? Hành hạ đến suýt chết?" Mặt của Ngụy Toàn ngay lập tức trắng bệch lại.

"Đúng vậy, nghe nói là bị đánh Bản tử lại bị phạt quỳ ở bên ngoài, chỉ cần động đậy người một chút là bị quất một roi..."

Cánh cửa phía sau "Ầm" một tiếng bị đá văng ra, hai người run rẩy nhìn thoáng ra đằng sau, chỉ thấy Hoàng Thượng mặt mày tái xanh, nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt rực lửa.

Hai người vội quỳ xuống đất, sợ hãi đến không dám thở ra một tiếng nào.

Tề Uyên nhìn sang Tô Mậu Bang, lạnh lùng nói: "nói lại lần nữa đi."

"nói, nói gì..." Tô Mậu Bang giọng nói run rẩy như sắp khóc đến nơi: "Xin Hoàng Thượng nói rõ."

"nói lại xem cung nữ kia bị phạt như thế nào."

"Nghe, nghe nói là bị đánh Bản tử lại bị phạt quỳ ở bên ngoài... Chỉ cần động đậy người một chút là bị quất một roi..."

Đôi mắt Tề Uyên tràn ngập lửa giận, tỏa ra không khí lạnh lẽo đến thấu xương. Đôi tay rũ xuống bất giác nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch, gân xanh trên tay nổi lên dữ tợn.

"Hoàng Thượng, ngài có muốn đưa thuốc cho cô nương không." Ngụy Toàn đánh bạo nói.

"Đưa cho A Viên Băng Tằm Bạch Ngọc* cao cấp."

*) Băng Tằm Bạch Ngọc: có vẻ như đây là loại thuốc bôi vết thương làm từ “Băng tằm” (một sinh vật xuất phát từ tiểu Thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, có kích thước gấp đôi tằm bình thường, màu trong suốt như thủy tinh) và Bạch Ngọc (một loại đá quý màu trắng, hơi ngả màu xanh nhạt, bột màu vàng nhạt), nói chung là nghe tên thôi cũng thấy xin rồi.