Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Ánh mắt Tề Uyên sáng quắc nhìn nàng một lúc lâu, mới buồn bã nói: "Hoàng Thượng khó hầu hạ lắm sao?"
"Đương nhiên!" A Viên nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Nghe nói năm trước có một thái giám dâng trà nguội lên, Hoàng Thượng liền đem người lôi ra đánh hai mươi đại bản, đánh đến tàn phế luôn!"
A Viên vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy quanh thân lạnh như băng. Nàng nhìn thoáng qua gương mặt đen thui âm trầm của Tề Uyên, không hiểu sao cảm thấy trong đôi mắt của hắn tràn đầy sát khí. Tiểu cô nương run rẩy lui về sau một bước theo bản năng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần là đem bánh bao ném vào mặt hắn rồi bỏ chạy.
Tề Uyên nhìn nàng, ánh mắt âm trầm, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "rõ ràng là do tên thái giám kia đem trà nóng hất vào trên người Hoàng Thượng nên mới bị ăn đòn."
A Viên nghe hắn vừa nói như vậy, trong đôi mắt tròn trịa tràn đầy tò mò: "Chuyện ở ngự tiền làm sao ngươi biết được?”
"Nghe người khác nói." Tề Uyên thần sắc như thường, ánh mắt không hề chớp dù chỉ một cái.
A Viên nghĩ đều là thái giám, chuyện bị phạt ở Ngự tiền như thế nào chắc chắn hắn hiểu rõ hơn mình nên cũng không truy hỏi nữa. Nàng nhìn thoáng qua tiểu thái giám đang đứng nghiêm túc, ánh mắt thập phần lãnh đạm bĩu môi nói: "Bánh bao ngươi cũng không chịu ăn, vậy ngươi muốn ăn cái gì?"
Tề Uyên không hề nghĩ ngợi, thốt ra: "Bánh trôi nước nhân đậu đỏ."
A Viên nhìn Tề Uyên, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "không lẽ ngươi đã tính sẵn món ăn trước khi đến đây rồi à?"
Tề Uyên thành thực gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ta đến Vọng đình ở phía trước chờ ngươi."
A Viên nhìn theo bóng lưng của hắn, tức giận cắn bánh bao trắng mập trong tay một cái, thống khoái tựa như đang cắn ở trên người hắn. Nàng xoay người đi về hướng phòng bếp, trong lòng thầm nói: Cũng may các nữ quan ở Thượng Thực Cục luôn đối đãi khoan dung với tiểu cung nữ, bình thường nguyên liệu nấu ăn chỉ cần nói một tiếng với cung nữ đang làm nhiệm vụ, ghi lại trong danh sách là có thể dùng, chỉ cần không vượt qua số định mức mỗi tháng là được, bằng không... Hừ hừ! Còn bánh trôi nước nhân đậu đỏ nữa! Ngay cả ngụm cháo ngươi cũng chưa chắc uống được!
Nàng lấy một chút đậu đỏ được ngâm sẵn để vào trong nồi, thêm vào chút đường phèn, rót nước vào với số lượng vừa đủ, đun với lửa vừa, sau đó lấy một ít bột nếp ra chuẩn bị nhồi bột làm bánh trôi. Thứ này không khó, nàng nhìn mấy viên bột tròn tròn được vo xong, cảm thấy có chút đơn điệu.
A Viên nhìn về phía bánh bao trong tay, đột nhiên nhớ tới mới trước đây lúc còn ở nhà, mẫu thân mang theo ca ca các đệ đệ muội muội đi mừng thọ cho ngoại tổ mẫu thì phụ thân không rành nấu nướng lắm làm cho nàng món bánh bao kẹp thịt nướng. Nhưng đó chính là món ngon nhất mà nàng từng ăn, cho dù hiện nay ở trong cung những món ăn ngon nhất nàng đều hưởng qua những vẫn không món nào ngon bằng món bánh kẹp thịt đó.
Nàng giương mắt quét một vòng, phát hiện trong nồi có nước sốt thịt bò liền cắt mấy khối xuống. A Viên dùng con dao xẻ bánh bao ra làm đôi nhưng không cắt đứt rời, rót nước sốt thịt bò vào, tiện tay lấy thêm miếng ớt để ở một bên.
Lúc này đậu đỏ trong nồi cũng đã gần chín, nàng nhìn đậu đỏ đã chín nở bung ra cùng với nước súp đãcòn sền sệt, đem bánh trôi đã được chuẩn bị sẵn bỏ vào, cầm thìa chậm rãi khuấy, cho đến khi bánh trôi trắng tròn nổi lên trên, món bánh trôi nhân đậu đỏ này xem như đã làm xong.
"Này, bánh trôi nhân đậu đỏ mà ngươi muốn đây!" A Viên đem hộp đựng thức ăn đặt ở trước mặt hắn, Tề Uyên lập tức ngửi thấy mùi hương nồng nàn ngọt ngào của đậu đỏ.
Tề Uyên giở nắp ra, bánh trôi đậu đỏ nóng hôi hổi nằm ngay ngắn bên trong, hắn nhìn thoáng qua bánh bao được đặt bên cạnh khẽ nhíu mày: "Đây là..."
"Đây là bánh bao kẹp thịt.” A Viên đem cái đĩa bưng ra ngoài đặt ở trước mặt hắn: "Ngươi nếm thử xem? Đáng tiếc không có thịt nướng, nếu không sẽ càng thơm ngon hơn."
Tề Uyên nhìn đôi mắt tràn ngập mong đợi kia của nàng, chậm rãi cắn một cái, nước súp thịt bò đậm đặc cùng với bánh bao mềm ngọt lại ăn ngon lạ thường. Thịt bò mềm, nước súp mặn vừa phải, thậm chí ngay cat chiếc bánh bao bình thường đều bởi vì thấm đầy nước súp bò mà trở nên đặc biệt hơn bình thường rất nhiều.
"Ăn ngon không?" Đôi mắt đen sáng trong suốt của A Viên tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Tề Uyên thản nhiên gật gật đầu, vài ngụm đã ăn sạch cái bánh bao vào trong bụng: "Trong cung khôngcó những món như thế này, là ai dạy ngươi?"
"không có ai dạy." A Viên cười bưng bánh trôi nhân đậu đỏ ra ngoài: "Trước đây có một lần mẫu thân không có ở nhà, phụ thân làm cho ta ăn."
Tề Uyên sợ nàng nhớ nhà, vội vàng ăn bánh trôi, hắn nóng thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Ngươi ăn chậm một chút! Sao rồi? Ăn ngon không?" A Viên có chút ngượng ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên ta làm."
Tề Uyên nuốt trọn xuống, rõ ràng trong miệng phỏng không thôi, lại làm ra bộ dạng bình tĩnh khôngchút gợn sóng.
"Đúng rồi, sao mấy ngày nay ngươi lại không tới?" A Viên chống đầu, dõi theo đôi mắt thâm thuý xinh đẹp của hắn hơi xuất thần: Người tuấn tú như thế sao lại là thái giám chứ?
"Bị bệnh." Tề Uyên nhìn hai búi tóc trái đào cực kì khả ái trên đầu nàng, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ.
"Bị bệnh?" A Viên nhìn sắc mặt của hắn một cái, cảm thấy đúng là không được tốt lắm, đưa tay đẩy đẩy bát trong tay hắn: "đã bị bệnh như thế mà lại còn chạy đến đây để hóng gió! Ăn mau lên, ăn xong rồi về nghỉ ngơi sớm đi!"
Tề Uyên yên lặng gật gật đầu, ăn sạch món bánh bao kẹp thịt.
hắn đưa A Viên đến cửa Thượng Thực Cục, thản nhiên nói: "đi vào đi."
"Ngày mai ngươi đừng đến đây, ban đêm gió lớn." A Viên cười híp mắt hướng hắn phất phất tay, xoay người liền đi vào.
Tề Uyên cúi đầu nhìn búi tóc trên đầu nàng, quỷ thần xui khiến đưa tay ra, không ngờ tiểu cô nương đột nhiên quay đầu lại.
"Ngươi... Định làm gì?" A Viên nghi ngờ nhìn bàn tay thon dài như ngọc của hắn, gần như có thể thấy rõlớp chai mỏng trong lòng bàn tay của hắn.
Mặt Tề Uyên lộ vẻ lúng túng thu tay lại: "Ngươi còn có việc?"
"không có việc gì, chỉ là muốn nhìn ngươi đi rồi mới vào." A Viên cười híp mắt nhìn hắn nói : "Nếu ta cứ đi vào như thế thì đúng là quá không nói nghĩa khí."