Chương 97: Báo thù ma quân

Hiện nay khối thân thể sau khi trưởng thành này quả thực có thể dự trữ thêm không ít ma lực, nàng cũng không có gì bất mãn a. Nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm.

Thiếu chút nữa là bị hắn đánh trống lảng thành công, Sở Lạc Lạc nhướng mày nói: “Ngươi vừa rồi dám gạt ta, nói ta đã ở đây ba năm, còn nói bọn họ đã rời đi rồi!”

Vân Khuynh chớp chớp mắt ra vẻ vô tội nói: “Chẳng lẽ thân thể của ngươi không phải là đã qua ba năm sao? Ta cũng không có nói sai nha, hơn nữa, bây giờ ngươi vội vàng muốn rời đi, chẳng lẽ một năm sau bọn họ còn ở chỗ này sao?”

Vân Khuynh tách nghĩa ra để nói khiến cho Sở Lạc Lạc nhất thời không thể phản bác được.

Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng không biết cuộc nói chuyện lúc trước của nàng tất nhiên là nghe không hiểu gì cả nhưng dựa vào cách nói chuyện của hai người thì cũng biết dường như Lạc Lạc và Đại lĩnh chủ cũng không phải bây giờ mới gặp mặt.

Vân Khuynh cười to, vung tay áo nói: “Nhóm các ngươi sắp phải rời khỏi đây, ta đưa cho các ngươi vài món đồ kỉ niệm, đi theo ta.”

Nói xong hắn liền đi thẳng ra cửa, Sở Lạc Lạc không hề khách khí đi theo hắn, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng hai mắt nhìn nhau, theo lí thuyết, Đại lĩnh chủ trị thương cho Lạc Lạc thì hẳn là phải đòi bọn họ tạ lễ mới đúng chứ. Hai người bọn họ thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lí để giúp hắn làm một việc để báo đáp ân tình.

Ai biết Đại lĩnh chủ này hành vi quái dị như thế, chẳng những không đưa ra yêu cầu, ngược lại còn muốn tặng đồ cho bọn họ.

Mà tính cách của Lạc Lạc tuyệt đối không dễ dàng nợ ân tình của người khác, sao hôm nay cũng có thái độ khác thường.

Bốn người xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào tiền thính, Đại lĩnh chủ cũng không có ý tứ giấu diếm mọi người, trực tiếp nhấn vào cơ quan trên vách tường. Chỉ thấy vách tường trơn nhẵn trống không bỗng xuất hiện một cửa hầm ngầm. Chờ bọn họ tiến vào xong thì cửa hầm lập tức đóng lại.

Hai vách tường lộ ra nhiều điểm hào quanh, chính là do bảo thạch được khảm trên đó phát ra ánh sáng. Đi một lúc lại qua một cửa ngầm khác, đến khi qua hết ba cửa ngầm thì mới thấy được một bức rèm che rất dày. Vén tấm rèm ra, không biết ánh sáng từ đâu chiếu đến làm sáng rực cả mật thất.

“Đa số trân bảo ở nơi này đều là do tên bạo quân trước kia thống trị bình nguyên Hồng Hoang lưu lại, còn một bộ phận nhỏ là do ta tìm được. Các ngươi tùy tiện chọn một cái đi.” Vân khuynh dùng một loại giọng điệu không thèm quan tâm nói với ba người, giống như những thứ ở bên trong đối với hắn chỉ như một đống rác.

“Đây không phải là đồ của ta ở trong Huyết Sắc Chi Lâm sao? Ngươi lại đem hết về đây?” Nhìn trong một góc mật thất, Sở Lạc Lạc kinh hỉ nói.

Vân Khuynh gật gật đầu nói: “Lúc trước ta cảm thấy những thứ này để lại ở đó thực là lãng phí, nhưng mà hôm nay cũng coi như vật về với chủ cũ.”

Những thứ đồ của Cổ Vân Lạc ở trong Huyết Sắc Chi Lâm đề là một ít sách ma pháp, cũng không dễ cất trữ, may mắn Vân Khuynh đem tất cả mang về đây, nếu không để ở Huyết Sắc Chi Lâm thì chỉ sợ giờ đã trở thành thức ăn cho sâu mọt.

“Ta sớm đã nhớ hết những gì trong đó, xem ra ngươi bảo

Quản chúng không tồi, vẫn là để lại đây đi.” Sở Lạc Lạc mở ra một trang sách, nhìn thấy trang giấy đều đã được xử lý qua, thoạt nhìn vẫn còn như mới, một số chỗ bị tổn hại cũng được tu bổ. Hắn còn yêu sách vở hơn so với nàng nha.

Vân Khuynh cười cười, vẫy Sở Lạc Lạc đi qua.

Sở Lạc Lạc tuy nghi hoặc nhưng khi thấy Vân Khuynh từ chỗ tối lấy ra một cái chai thủy tinh thì không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh hỉ.

“Ngươi cũng đem cả bọn chúng ra?”

Vân Khuynh gật gật đầu, hạ giọng nói bên tai Sở Lạc Lạc: “Không chỉ như thế, ta còn dùng thuốc để thay đổi chúng nó. Tiểu mẫu thân, ngươi hẳn đã nghe nói ba năm trước đây khi ta trở về đã diệt trừ hết Vu Tàn Quái Nhân đi.”

“Thì ra là ngươi dùng chúng nó. . . .” đôi mắt hổ phách lộ ra tia kinh ngạc.

Đôi mắt màu vàng chớp động ánh sáng, Vân Khuynh nói: “Ta xem nhật kí của ngươi, đã biết cách sử dụng chúng nó, cũng dùng thuốc để tăng cường sức mạnh cho chúng, còn thay đổi cả bộ dạng chúng nó.”

“Thế nhân thường trông mặt mà bắt hình dong, bộ dáng cũ của chúng nó quá khiến người ta sợ hãi, nếu xuất hiện trước mắt người khác, nhất định sẽ bị coi là vật tà ác.” Vân Khuynh sâu xa nói: “Bộ dáng hiện nay của bọn chúng, mọi người sẽ chỉ cảm thấy chúng là thần binh giáng thế.”

Lời nói của Vân Khuynh khiến cho Sở Lạc Lạc cực kì thỏa mãn, chỉ ước triệu hồi bọn chúng ra ngay bây giờ.

Khi hai người thì thầm ta nhỏ ở một bên thì Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng không hề có hứng thú với những bảo vật tràn ngập trong mật thất mà chỉ luôn luôn nhìn biểu tình khi thì kinh ngạc, khi thì mừng rỡ của Sở Lạc Lạc. Bọn họ chính là tò mò, đến tột cùng là Lạc Lạc và Đại lĩnh chủ có quan hệ gì, bọn họ lại đang bàn luận cái gì, lại có thể khiến cho nàng thay đổi nhiều biểu tình như vậy.

Nhìn hai nam nhân xuất sắc kia mặt không đổi sắc trước mật thất tràn đầy bảo vật, trong mắt nhìn đến nữ tử bên cạnh mình, khóe miệng Vân Khuynh lộ ra ý cười hiểu rõ.

Bỗng nhiên, hắn kéo bàn một bàn tay của Sở Lạc Lạc, đưa lại gần vị trí trái tim của mình.

Sở Lạc Lạc vốn là không hiểu dụng ý của hắn, nhưng là khi tay nàng chạm vào lồng ngực hắn, trong mắt nàng lộ ra kinh ngạc.

Khó trách hắn lại nói chính mình là người không có tim.

“Này. . . . Đây là chuyện gì?” Sở Lạc Lạc kinh ngạc, không khỏi cao giọng hỏi.

Vân Khuynh lắc đầu nói nhỏ: “Ta không biết, có lẽ là thí nghiệm của ngươi thất bại sau khi ta tỉnh lại thì cũng không nghe thấy nhịp đập của trái tim, cho nên ba năm nay, ta vẫn không cho người khác tới gần bên người ta.”

Vì thế, để che dấu chuyện này, hắn liên tục triệu vị nữ tử tuyệt sắc kia thị tẩm nhưng lại không chạm vào nàng ta, cho nên mới có một màn ngày hôm đó.

Sở Lạc Lạc lúc này mới nghĩ đến, khó trách nữ tử ngày hôm đó lại điên cuồng hô to rằng chính mình rõ ràng đã đem chùy thủ đâm vào trái tim hắn, mà hắn thì. . .

Nàng không khỏi đưa tay xoa cái trán của hắn, vị trí của viên ruby kia, thế nhưng lại không có cảm giác cứng rắn lạnh lẽo như trong tưởng tượng mà ngược lại, là một loại cảm giác mềm mại ấm áp. Giống như là một bộ phận trên cơ thể hắn, chẳng lẽ đây là cái giá của việc sống lại sao?

Hành động bất ngờ này khiến cho Vân Khuynh run lên, hiện nay viên bảo thạch này chính là tử huyệt của hắn điểm này chỉ có hắn và nàng biết được. Vì muốn cho người khác không chú ý đến điểm này, hắn cố ý không thèm che dấu mà thậm chí còn trang điểm thêm một chút ở xung quanh để cho người ta nghĩ đó là một loại trang sức mà thôi.

Lúc này, tay của nàng đặt trên tử huyệt của hắn, hắn mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hai người không biết rằng, một loạt hành động này rơi vào trong mắt hai người khác lại khiến cho trong lòng họ ngũ vị tạp trần, không biết là mùi vị gì.

Vân Khuynh cũng không đoán được sự tình sẽ phát triển như vậy, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén như mũi tên của hai nam tử phía sau, mỉm cười, buông bàn tay mềm mại kia ra.

“Tuy rằng những thứ kia không được coi là trân bảo có một không hai nhưng cũng được coi là trân phẩm thượng đẳng, chẳng lẽ không có ai để mắt đến một thứ gì sao?” Vân khuynh đi về phía hai người kia, khóe miệng lộ một chút ý cười như có như không.

“Đương nhiên, những thứ này cũng không phải là cho không, ta cuốn các ngươi giúp ta tìm một người.” Vân Khuynh lướt qua người hai nam nhân, bỗng nhiên quay đầu nói: “Một nữ nhân.”

Không để ý đến vẻ mặt cảu ba người, Vân Khuynh tự đắc nói.

Khi đó, hắn còn trẻ, hết sức lông bông, thận phận Đại lĩnh chủ cũng không thể làm hắn thỏa mãn.

Hắn từ nhỏ đã thông minh, có thể chất đặc thù, thế nên từ rất trẻ đã trở thành một luyện dược sư thiê tài.

Hắn suốt ngày du ngoạn trên bình nguyên Hồng Hoang, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạch ngọc, tự xưng là Phong Thanh Vân. Thời điểm du ngoạn khắp nơi, hắn lộ ra bản lãnh luyện dược xuất sắc, nhưng chỉ có các thủ lĩnh của các bộ lạc mới biết rằng Phong Thanh Vân chính là Đại lĩnh chủ.

“Có một ngày, ta gặp một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp như u linh, tâm như rắn rết.”

Đó là ở hoang mạc trong bình nguyên Hồng Hoang, gió thổi mãnh liệt, thổi bay cát vàng cuồn cuộn, thế nhưng lại có một nữ tử tuyệt sắc đứng ở trong đó. Nàng mặc một bộ trường bào màu trắng rộng thùng thình, trường bào phập phồng trong gió, tựa như sóng biển trắng xóa. Cát vàng đầy trời giống như chỉ ở phía sau của nàng, không thể che khuất được nét mặt của nàng.

Phong Thanh Vân chính là ở một nơi như thế, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp tựa như u linh, tâm lại như rắn rết kia. Nhưng là hắn không ngờ, một cái liếc mắt kia, lại trả giá bằng cả một đời của hắn.

“Các ngươi nghe qua câu nói kia chưa? Đại lĩnh chủ chỉ uống loại rượu ngon nhất, mặc loại vải tốt nhất, ngủ cùng nữ nhân đẹp nhất. Nhưng lời này, vốn chính là vì nàng mà ra.”

“Sau đó, ta lại dưới sự khuyên bảo của nàng mà rời khỏi bình nguyên Hồng Hoang, đổi lấy. . .” Vân Khuynh không tiếp tục nói tiếp, hắn chỉ là tùy ý cầm lấy một vật gì đó, làm một động tác giả đâm vào tim mình.

Sở Lạc Lạc lại biết, sau đó, hắn đã chết, chết trong tay nữ nhân kia. Có lẽ lúc sắp chết hắn đã dùng một loại bí dược nào đó, biến mình trở thành một hung linh. Hắn phiêu đãng ở Thánh Vân đại lục hơn mười năm, dần dần bị lạc đi. Lại sau đó, hắn gặp Cổ Vân Lạc. . .

“Tên của nàng, là Mộng Cơ.”

“Mộng Cơ?” Lãnh Tiêu Nhiên lặp lại cái tên này một lần, dường như có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ là vị mỹ nhân vĩnh viễn không già trong truyền thuyết kia, từng là mật thám cao cấp trong hoàng tộc của ba quốc gia, nhưng là không ai biết rốt cuộc nàng làm việc cho ai.”

“Mộng Cơ?” Lãnh Tiêu Nhiên lặp lại cái tên này một lần, dường như có chút kinh ngạc : “Chẳng lẽ là vị mỹ nhân vĩnh viễn không già trong truyền thuyết kia, từng là mật tám cao cấp trong hoàng tộc của ba quốc gia, nhưng là không ai biết rốt cuộc nàng làm việc cho ai.”

Vân Khuynh nhìn Lãnh Tiêu Nhiên, dường như có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn cư nhiên biết chuyện của Mộng Cơ.

“Lai lich của nàng thực ra ta có biết một chút, ta đoán nàng hắn là có liên quan đến Thánh Giáo Hội. Lúc ấy bình nguyên Hồng Hoang lan tràn một loại bệnh dịch đáng sợ, có đã cướp đi vô số sinh mệnh. Các tộc trưởng đều tới cầu cứu với ta. Lúc trước Thánh Giáo Hội cũng phái người tới bình nguyên Hồng Hoang nhưng là người dân trong bình nguyên không tin tưởng người ngoài. Ngay vào lúc ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc để chữa trị ôn dịch thì nàng tới khuyên ta, để cho người của Thánh Giáo hội tới chữa trị dịch bệnh kia.”

Vân Khuynh không có nói tiếp nhưng ba người đại khái cũng tưởng tượng được chuyện tiếp theo. Cũng chính là do thuốc của Vân Khuynh nên mới có thể cứu được dân chúng khổ sở vì dịch bệnh, cho nên Đại lĩnh chủ mới có thể được mọi người tôn kính như vậy. Mà các tộc trưởng của các bộ tộc biết rõ Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, cho nên mới giữ kín bí mật này không cho người ngoài biết.

Mà cái vị Mộng Cơ kia, vẫn là một nút thắt trong lòng mọi người.

--

Sở Lạc Lạc quay đầu nhìn lại đỉnh núi, nhìn thấy Vân Khuynh một thân áo trắng, một mình đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt bọn họ. Hắn nói, hắn là Đại lĩnh chủ của dân chúng bình nguyên Hồng Hoang, hắn hiện nay, đã không còn là thiếu niên lông bông trước kia, hắn có trách nhiệm của mình. Cả đời này, hắn sẽ ở lại nơi này, canh giữ, bảo vệ bình nguyên Hồng Hoang.

Không biết vì sao, khi nghe những lời kia, trong lòng của nàng lại nổi lên một trận chua xót.

Thanh âm của viên thủy tinh đen bỗng nhiên vang lên ở trong lòng của nàng: “Ngươi khổ sở là vì trái tim không hề có nhịp đập kia sao? Thực ra trái tim của hắn từ một khắc khi bị yêu nữ kia giết chết, liền ngừng đập rồi…”

“Chẳng lẽ hắn là vì muốn trái tim một lần nữa đập lên mới để cho chúng ta giúp tìm nữ nhân kia sao?”

“Aizz, nữ nhân, ngươi thực sự quá ngây thơ rồi.” Viên thủy tinh đen thở dài “ Không phải là hắn cho ngươi một quyển trục truyền tin sao? Khu có tin tức của Mộng Cơ, ngươi lại hỏi hắn đi.”

Đi qua cái đầm lầy mà Vu Tàn Quái Nhân từng sống, ba người Sở Lạc Lạc và Lang Tà cũng nên mỗi người một ngả.

“Lang Tà, cảm tạ ngươi đã dẫn đường cho chúng ta, ngươi bây giờ cần phải trở về lang tộc sao?” Sở Lạc Lạc hỏi.

Lang Tà cười nói: “Không, trước hết ta phải đi tìm lão già chết tiệt ở bộ lạc Mạc Lạp đã.”

Tuy rằng lão già chết tiệt kia từng sử dụng quỷ kế, muốn cho Lang Tà và ba người bọn họ lưỡng bại câu thương nhưng là ở trước mặt Đại lĩnh chủ, Lang Tà cũng không để lộ ra một chút gì cả. Trong lòng Đại lĩnh chủ, tất cả những gì trên bình nguyên Hồng Hoang đều là tốt đẹp, Lang Tà cũng không muốn để cho hắn biết những mâu thuẫn và thù hận giữa các bộ lạc.

Sở Lạc Lạc tâm niệm vừa chuyển, lập tức đã có ý định, cái lão nhân kia rõ ràng không có để ý đến ân tình của bọn họ đối với bộ lạc Mạc Lạp, còn tính kế để bọn họ mất đi tính mạng, một khi đã như vậy…

Nàng nhìn về phía hai đồng đội bên cạnh, thấy bọn họ đều tươi cười đáp lại.

Vì thế Sở Lạc Lạc nói với Lang Tà: “Chúng ta cũng tính đi tìm lão nhân kia tính toán nợ cũ, con đường tiếp theo, chỉ sợ vẫn phải làm phiền ngươi.”

Lang Tà cười sang sảng trả lời: “Cầu còn không được!”

--

Bóng đêm như mực, gió đêm thê lương.

Trong đêm tối đen, bọn họ di chuyển rất nhanh, khi cách bộ tộc Mạc Lạp không xa, gió đêm cuốn theo sát khí nặng nề cùng với vô số tiếng thét chói tai thê lương đập vào mặt bọn họ.

Màu đen, hỏa diễm màu đen hừng hực cháy, thiêu đốt một góc bộ lạc, kia đúng là chỗ quân thủ hộ bộ lạc Mạc Lạp, thế lửa đã phi lên đến tân trời.

Một màn khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi khiến cho bọn họ kinh ngạc không thôi, hay là, do Ma giới trả thù, vì cái ma nữ gọi là Dạ Mị kia.

Trong bộ lạc không ngừng truyền ra tiếng thét chói tai, đồng thời còn có một chút năng lượng dao động. Trên mặt Lang Tà tràn ngập giận dữ, dưới chân nổi gió, tuy rằng hắn và lão gia hỏa kia có chút hận cũ nhưng là hắn cũng không oán hận dân chúng bộ lạc Mạc Lạp. Có thể nói, bọn họ và hắn là cộng đồng sinh sống tại bình nguyên Hồng Hoang, cũng là một phần tử của nơi này.

Từng đợt song năng lượng ma pháp truyền đến, chỉ thấy thủ lĩnh bộ tộc Mạc Lạp đã tập trung tất cả sức chiến đấu của bộ lạc, các dũng sĩ canh giữ ở mỗi một cửa vào của bộ lạc. Địch nhân của bọn họ, ở trong đêm đen có một đôi mắt đỏ sâm như máu, còn có một thân thể giống như cây khô màu đen, kia đúng là quỷ mị đến từ Ma giới.

Lúc này, một nam tử tóc đen đứng bên trong đôi quân quỷ mị hô lớn với thủ lĩnh bộ lạc đứng phía trên đầu tường: “Mau đưa thứ kia ra đây, bằng không, hôm nay ta muốn san bằng nơi này thành bình địa.”

Vốn dĩ người của bộ lạc Mạc Lạp nghĩ rằng nam tử này là vì ma nữ kia mà tới.

Vừa rồi, để tránh cho thương vong càng nhiều, bọn họ đã đem Dạ Mị thả xuống tường cao. Khi Dạ Mị vui sướng chạy tới ôm chặt nam nhân kia, hai người nói chuyện với nhau một phen, người của bộ lạc Mạc Lạp lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Dạ Mị, thân thể của nàng lập tức tứ phân ngũ liệt, cũng bị đám quỷ mị lập tức nuốt lấy.

Lúc này bọn họ mới biết được, nam nhân tàn khốc này cũng không phải là vì Dạ Mị mà đến mà là vì thứ gì đó trên người nàng.

Khi đám người Sở Lạc Lạc đuổi tới chính là tình cảnh như vậy.

“Lão già chết tiệt, ta là tới tìm ngươi tính sổ đây…” Lang Tà hô to một tiếng, gió đêm đưa thanh âm của hắn truyền đi rất xa, rất xa. Người của bộ lạc Mạc Lạp và cái người dẫn dắt đội quân quỷ mị kia đều nghe được thanh âm của hắn.

Ai ngờ lão nhân đứng trên tường cao nghe vậy, chỉ vào mấy người bọn họ hô: “Vật kia ở trên người bọn họ!”

Nam nhân tựa như đêm đen quay đầu, chỉ thấy bốn người phía sau, mỗi người đều là người xuất sắc khó gặp.

“Xú lão đầu, ngươi lần này lại có âm mưu quỷ kế gì?” Sở Lạc Lạc một thân y phục đen, đứng thẳng trong gió, tuy là đêm đen nhưng cũng không che dấu được dung nhan xinh đẹp của nàng.

Thời điểm lão nhân của bộ lạc Mạc Lạp kia nhìn thấy ba người xuất hiện cùng Lang Tà, trong lòng liền lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới mưu kế của ông chẳng những không thành công mà còn khiến cho bọn họ trở thành bằng hữu. Nhìn bộ dạng của bọn họ, chỉ sợ đã đạt được mong muốn, giờ cùng với Lang Tà tới tìm mình để tính sổ đây.

Vì thế, ông đành phải tiên hạ thủ vi cường, hô lên một câu vừa rồi, cho dù không phải vì chính mình thì cũng vì dân chúng bộ lạc Mạc Lạp, chỉ có thể làm vậy mới có thể tăng phần thắng.

“Túng hồn địch* nằm trong tay các ngươi?” Hắc Ảnh hô to với bốn người: “Nhanh chóng giao nó ra đây, ta sẽ tha chết cho các ngươi.” (Địch nghĩa là cây sao, mình thấy dịch ra là Túng hồn sáo thì không hay cho nên để nguyên.)

Túng hồn địch là thánh vật của Ma giới, sao có thể để rơi vào tay người phàm, cho đến khi Dạ Mị chậm chạp không trở về, hắn mới phát hiện ra không ngờ hắn và Dạ Mị đã mất đi liên hệ. Lấy năng lực của Dạ Mị, còn có một đội quân khô lâu kia, người bình thường sao có thể là đối thủ của nàng. Vì thế hắn đem chuyện bẩm báo với nhị hoàng tử, mượn đến đây một vạn ma quân, chỉ để tìm lại Túng hồn địch.

Ai biết được khi éo được người của bộ lạc Mạc Lạp giao Dạ Mị ra hắn mới biết được Túng hồn địch lại bị nàng đánh mất. Làm mất thánh vật, vốn là tội chết, huống chi Dạ Mị đã mất đi một thân tu vi, trong lúc giận dữ, hắn tự tay xử quyết Dạ Mị.

Túng hồn địch? Chẳng lẽ là cây sáo đoạt được từ tay ma nữ kia, Sở Lạc Lạc, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn nhau.

Không nghĩ tới, lại bị lão nhân kia nói trúng rồi.

Nhưng mà, thế thì sao chứ?

Sở Lạc Lạc nhìn về phía Hắc Ảnh, nhíu mày nói: “Thế thì thế nào? Thứ kia rơi vào tay ta thì chính là của ta. Ta chính là không giao ra, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta?”

Hắc Ảnh nghe vậy, lửa giận vọt lên tới đỉnh đầu. Phàm nhân này, thế nhưng lại vọng tường có được thánh vật của Ma giới, khi hắn đang muốn hạ lệnh để cho quân đoàn quỷ mị giết chết bọn họ thì không ngờ lại nghe thấy nam tử mặc y phục màu trần bì phát ra một tiếng cười khẽ. Tiếng cười lanh lảnh dễ nghe, tựa như thiên âm.

“Ha ha… Bất quá chỉ là một ít quỷ mị không lên nổi mặt bàn mà thôi, vừa vặn ta có thể thử uy lực của cái Thần diễm cung này.”

Trong tay U Phượng bỗng nhiên xuất hiện một cây cung màu lửa đỏ, thứ này đúng là thứ mà Vân Khuynh đã tặng cho.

Nói xong, hắn liên tục làm động tác kéo cung, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng là không có ai để ý đến, mũi tên ở trên cây cung.

Lửa, ngọn lửa trắng bạch gần như trong suốt từ tay phải mà hắn kéo cung xuất hiện.

Chỉ có không khí, chỉ có bùn đấy cảm giác được sức mạnh đến từ Thần diễm cung kia.

Trong nháy mắt, từ những nơi khác nhau trong đôi quân quỷ mị truyền đến nhưng tiếng quỷ tru. Ngay khi chúng phát ra tiếng kêu thì thân hình đen thui như cây khô đã bị hỏa diễm trong suốt, biến thành bụi đất.