Chương 95: Theo ta ba năm

"Ta thích nữ nhân thông minh, cho nên, ngươi có thể gọi ta là Lang Tà."

Lang Vương dùng lời nói hơi trêu chọc nói, đáng tiếc Sở Lạc Lạc cũng không có bất kì dao động nào, thế nhưng lại khiến cho hai nam nhân phía sau nảy sinh địch ý.

"Nói như vậy, ngươi là chủ nhân của căn nhà gỗ nhỏ này?" Sở Lạc Lạc hỏi, thật không thể tin được người đứng đầu lang tộc thị huyết lại là một Lang Vương văn nhã.

"Đó là đương nhiên, những thứ kia đều do ta tự làm ra." Lang Tà cười nói: "Ở có quen không?"

Ở trên giường hôn mê suốt năm ngày, đâu có cái gì gọi là quen hay không quen, Sở Lạc Lạc cũng không trả lời vấn đề nhàm chán này.

"Nếu ta nhớ không lầm, Lang Vương hẳn là đến dẫn chúng ta đi gặp Đại lĩnh chủ. Một khi đã như vậy thì không nên chậm trễ." Đôi mắt bạc của Lãng Tiêu Nhiên hiện lên tia không kiên nhẫn, nói.

U Phượng cũng tiếp lời nói: "Đúng vậy, Lạc Lạc, chậm trễ nhiều ngày như vậy, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."

Trong lòng Sở Lạc Lạc cũng có chút lo lắng, dù sao thời gian nàng mất đi ma lực cũng đã hơn hai mươi ngày, mà cái vị Đại lĩnh chủ này có thể nói ra tung tích của Phong Thanh Vân hay không còn chưa biết, vì thế nàng gật đầu nói: "Lang Tà, xin mang chúng ta đi gặp Đại lĩnh chủ đi."

"Nếu là Lạc Lạc yêu cầu, tại hạ tất nhiên sẽ vâng theo." Lang Tà cười cười nói.

Nói xong, hắn còn vô tình đảo qua hai nam nhân phía sau nàng, quả nhiên thấy sắc mặt bọn họ xanh mét, trong mắt lộ ra lửa giận, hắn thầm nghĩ, thú vị, thực sự là rất thú vị.

Trên đường, Sở Lạc Lạc cưỡi Hồ Bạch, bằng không một người không có ma lực như nàng căn bản là không thể theo kịp tốc độ của ba người kia. Khoảng thời gian thường xuyên tiếp xúc với Hồ Bạch, nàng phát hiện con Cửu Vĩ Linh Hồ này vô cùng tuân lệnh Lãnh Tiêu Nhiên, cái này cũng không có gì kì quái. Nhưng mà ma thú cửu giai vốn là loài tâm cao khí ngạo, tuy Lãnh Tiêu Nhiên nói để cho nó chăm sóc mình nhưng thân là ma thú khế ước, bình thường luôn lấy chủ nhân làm trọng. Nhưng Hồ Bạch lại khác, lúc gặp nguy hiểm nó không chút do dự đứng chắn trước người nàng, điểm ấy khiến nàng cảm thấy kì quái. Không lí nào nhân duyên của nàng lại tốt đến loại trình độ này đi.

Đối với cái người tên là Lang Tà này, trong lòng nàng cũng có chút hiếu kì. Sói Hoang Hồng Hoang không phải là ma thú, nói cách khác Lang Tà cũng không phải là ma thú tiến hóa lên thành Thánh thú như U Phượng. Vậy hắn sao lại có thể hóa thành hình người đây?

"Lang Tà, ngươi vì sao lại muốn chúng ta phải chờ mười ngày sau mới đem chúng ta đến gặp Đại lĩnh chủ?" Sở Lạc Lạc mở miệng hỏi.

"Lạc Lạc muốn biết?" Lang Tà nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch nói: "Chỉ có ngươi hỏi thì ta mới nói đó, đây chính là một bí mật của ta."

Nói xong, hắn đưa tay vẫy vẫy Sở Lạc Lạc, ý bảo nàng tới gần một chút.

Sở Lạc Lạc vỗ vỗ Hồ Bạch, nó vốn dĩ vẫn đi bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nhận được chỉ thị của Sở Lạc Lạc thì đi về phía Lang Tà, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi cong cong dường như đang cười.

Thật sự rất thú vị! Mỗi khi nhìn thấy hai nam nhân không thua kém hắn chút nào lại vì tiểu nha đầu này mà lộ ra vẻ ảo não, lại mang bộ dạng giận mà không dám nói, mà nha đầu này lại hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng Lang Tà liền cảm thấy thoải mái.

"Chỉ có vào đêm trăng tròn ta mới có thể hóa thành người, chỉ có thời điểm ta hóa thành người mới có thể đi gặp Đại lĩnh chủ, đó là bày tỏ lòng kính trọng của ta." Lang Tà dựa sát vào tai Sở Lạc Lạc nói.

Sở Lạc Lạc khó hiểu hỏi: "Không phải nói là giữa trưa ngày mai mới đến được lãnh địa của Đại lĩnh chủ sao? Vậy ngày mai ngươi..."

"Cho nên mới nói đây là bí mật của ta nha." Lang Tà lại nói nhỏ: "Nếu là đêm nay ta không trở về dạng sói thì vẫn sẽ duy trì hình người như vậy, cho đến khi trăng tròn tháng sau mới có thể một lần nữa chọn lựa là hình người hay dạng sói."

Trên đời này lại có chuyện thần kì như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nghe thấy, không khỏi cảm thấy thú vị liền cứ như vậy nói chuyện cùng Lang Tà.

" Vị Đại lĩnh chủ kí là người như thế nào?"

"Đại lĩnh chủ a..."

Lang Tà dừng một chút, dường như đang suy nghĩ nên biểu đạt như thế nào.

"Đại lĩnh chủ, là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Những thứ mà hắn có đều là thứ tốt nhất trên đời, hắn chỉ uống loại rượu ngon nhất, chỉ mặc loại vải đẹp nhất." Cuối cùng hắn cười đầy tà khí nói: "Chỉ ngủ với nữ nhân đẹp nhất..."

Sở Lạc Lạc không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc nhưng mà ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra thì cũng không có biểu tình e lệ như trong tưởng tượng của Lang Tà. Hắn không khỏi có chút nhụt chí, nhưng mà có thể nhìn thấy gương mặt cố nén giận của hai nam nhân kia vẫn là cảm thấy thành tựu. Chỉ là hai nam nhân xuất sắc như thế, tại sao lại coi trong một nha đầu không hiểu tình yêu là gì đây? Thật sự là khó hiểu.

"Sao ta lại cảm thấy người ngươi đang nói đến là vua của một nước nhỉ?"

"Ha ha ha..." Lang Tà phát ra tiếng cười vui sướng nói: "Chờ tới khi ngươi gặp Đại lĩnh chủ ngươi sẽ biết hắn là người như thế nào."

Cho dù Lang Tà không nói nhiều nhưng ba người từ giọng nói của hắn cũng nghe ra được sự tôn kính, sùng bái của cư dân bình nguyên Hồng Hoang đối với vị Đại lĩnh chủ này. Trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh một chút hiếu kì đối với vị Đại lĩnh chủ này.

Hồ Bạch thấy Sở Lạc Lạc và Lang Tà không nói chuyện với nhau nữa thì tự giác trở lại bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.

Buổi trưa ngày tiếp theo.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Sở Lạc Lạc thấy được một tòa thành đứng vững trên đỉnh núi. Tường thành thật dày vì sương gió mà lộ ra vẻ thương cảm, trên vách tường mọc đầy hoa thường xuân, nở đầy những đóa hoa màu hồng tím.Bên sườn của thành lũy có một tòa nhà hình tháp cao ngất ngưởng, giống như một người khổng lồ trăm trận trăm thắng đang bảo vệ cho tòa thành.

Lang Tà chỉ vào tòa thành, có chút đắc ý nói: "Đó là nơi ở của Đại lĩnh chủ, đối với cư dân Hồng Hoang mà nói thì đây cũng không phải bí mật gì, nhưng là người có thể lên được đến đỉnh núi lại vô cùng hiếm gặp."

Thực hiển nhiên hắn cũng là một trong số những người hiếm gặp đó, cho nên hắn cảm thấy vô cùng tự hào.

Tòa thành này đứng vững ở nơi này cũng mấy trăm năm rồi, là do bạo quân từng thống trị bình nguyên Hồng Hoang xây dựng. Tòa nhà hình tháp bên cạnh kia có rất nhiều cơ quan lợi hại, vũ khí đều được gia tăng thêm ma pháp."

"Mà đầm lầy chúng ta vừa đi qua chính là nơi sinh sống của Vu Tàn Quái Nhân. Chúng nó là quái vật mà bạo quân kia chế tạo ra để duy trì sự thống trị tàn khốc của hắn, để cho Vu Tàn Quái Nhân bảo vệ nơi này."

"Vu Tàn Quái Nhân? Thời điểm chúng ta mới tới bình nguyên Hồng Hoang đã từng gặp qua một con, nhưng là ở bên ngoài bộ tộc Mạc Lạp." Sở Lạc Lạc nói.

"Nha, kia chỉ là con cá lọt lưới thôi. Ba năm trước đây, Đại lĩnh chủ trở lại bình nguyên Hồng Hoang liền thay dân chúng nơi này trừ bỏ đám quái vật hại người này. Ở đầm lầy bây giờ chỉ có vài loài hạc sinh sống thôi. Phần lớn Vu Tàn Quái Nhân đã chết hết, chỉ có một số nhỏ tránh được một kiếp này, hiện nay thường phân bố rải rác ở bình nguyên Hồng Hoang."

"Chỉ một mình hắn mà có thể làm được?"

"Ha ha ha, ngươi quên ta đã nói gì rồi sao? Đại lĩnh chủ là người thông minh nhất mà ta từng gặp, hắn tự nhiên có cách của hắn."

Rất nhanh bọn họ liền theo chân núi đi lên đến trước tòa thành.

Thủ vệ của tòa thành đã nhìn thấy bọn họ từ lúc bọn họ còn ở dưới chân núi, khi tới trước cửa tòa thành liền cản bọn họ lại.

"Lang Vương." Sau khi thủ vệ nhìn thấy Lang Tà liền cung kính nói.

"Xin hỏi Đại lĩnh chủ có khỏe mạnh không?" Lang Tà đáp lễ nói: "Hôm nay ta dẫn theo vài bằng hữu tới cầu kiến Đại lĩnh chủ."

"Đại lĩnh chủ rất khỏe mạnh, nhìn thấy ngài đến, người hẳn sẽ rất vui vẻ, chỉ là, những người này..."

Thời điểm thủ vệ nhìn thấy ba người cũng kinh ngạc một phen. Vốn tưởng rằng những nhân vật xuất sắc trên đời không có nhiều thế nhưng lại có thể cho hắn một ngày nhìn thấy liền bốn vị. Tuy rằng trong số đó còn có một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành nhưng nhìn dung mạo và khí độ của hắn thì ngày sau nhất định cũng là nhân vật không tầm thường.

Lúc Lang Tà đang muốn nói ra thân phận của ba người thì trên tòa thành bỗng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Đó là tiếng thét của nữ nhân, trong thanh âm dường như mang chút khủng hoảng, mơ hồ có thể nghe được bọn họ la lên: "Đại lĩnh chủ."

Thủ vệ hoảng hốt, hiển nhiên tòa thành chưa bao giờ xuất hiện việc như vậy, hắn cũng không tiếp tục hỏi thân phận của ba người nữa, nếu đã là người Lang Vương mang đến, hẳn là đáng tin. Giờ phút này điều hắn lo lắng chính là bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thủ vệ hoảng hốt, hiển nhiên tòa thành chưa bao giờ xuất hiện việc như vậy, hắn cũng không tiếp tục hỏi thân phận của ba người nữa, nếu đã là người Lang Vương mang đến, hẳn là đáng tin. Giờ phút này điều hắn lo lắng chính là bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám người Sở Lạc Lạc đi phía sau thủ vệ tiến vào bên trong tòa thành, thế nhưng lại thấy được một chuyện mà bọn họ không tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy một nữ nhân, vừa khóc vô cùng thảm thiết lại vừa cười to điên cuồng. Tuy rằng nước mắt đã làm hỏng lớp trang điểm của nàng nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra nữ nhân này có một dung mạo tuyệt thế. Lúc này nàng đã bị mọi người chế trụ trên mặt đất nhưng vẫn cười lớn như cũ. Ở trong mắt mọi người, nàng đã phát điên rồi, trong tiếng cười kia có tuyệt vọng, có hận ý, cũng có tình yêu thật sâu đậm.

"Ha ha.. Ha ha, vì sao ngươi không yêu ta, vì sao ngươi cũng không chạm vào ta... Chết đi, ngươi chết rồi, thì sẽ thuộc về ta."

Nữ tử tuyệt sắc điên cuồng cười to, không ngừng lặp lại một câu như vậy, trong đại sảnh có rất nhiều vũ cơ đang quỳ, dung mạo đều là vạn dặm mới tìm thấy một.

Mà ở giữa có một cái nhuyễn tháp rộng rãi, ngồi ở trên đó là một nam tử áo trắng, hắn cúi đầu, mái tóc đen như mực rồi tung, nhìn không ra dung mạo của hắn. Khiến cho người ta khiếp sợ chính là một thanh chùy thủ cắm ở trên ngực hắn, là vị trí trái tim. Máu tươi đã nhiễm đỏ áo bào trắng của hắn.

"Đại lĩnh chủ!"

Vài tên thủ vệ vừa chạy tới nhìn thấy một cảnh như vậy bi thương hô to, không ai nguyện ý tin tưởng chuyện này là thật, hai đầu gối đều quỳ rạp xuống đất nhưng lại không có người nào dám đến bên cạnh hắn.

Cái gì?!

Nam nhân bị đâm chết này chính là Đại lĩnh chủ mà bọn họ phải trải qua biết bao giân khổ mới tìm được?

Sở Lạc Lạc quá kinh hãi, người mấu chốt như thế cư nhiên lại vào thời điểm mà bọn họ tìm đến đã bị một nữ nhân điên ám sát bỏ mình.

"Ha ha ha..." Nhìn thấy Đại lĩnh chủ mà mọi người sùng bái bị đâm, Lang Tà cười ha hả, tiếng cười còn vô cùng vui vẻ.

Mọi người vốn đang bi thương không dứt sau khi nghe thấy tiếng cười của Lang Tà thì trong mắt có ngạc nhiên không thể lý giải, còn có cả bi phẫn...

"Đại lĩnh chủ, nếu người còn tiếp tục giả vờ thì thủ hạ của người chỉ sợ là sẽ muốn liều mạng cùng ta đó." Lang Tà cười nói, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi đến bên cạnh Đại lĩnh chủ.

Lời nói này của Lang Tà khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi, tin tức này gây kinh ngạc không kém gì tin tức Đại lĩnh chủ bị đâm chết.

Đúng rồi! Bọn họ đã quên, người là Đại lĩnh chủ không gì không làm được a, làm sao có thể bị một thị thiếp giết chết chứ!

"Ai..." Trên nhuyễn tháp hoa lệ, nam nhân bị đâm vào tim bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài kinh người: "Lang Tà, ta thực sự là bị thương thấu tim a, ngươi không thể để cho ta im lặng ngốc một lúc sao?"

Nói xong, Đại lĩnh chủ chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng còn lộ ra một tia mỉm cười đùa dai.

"Trời ạ, Đại lĩnh chủ..."

"Đại lĩnh chủ, người sao có thể lấy tính mạng ra đùa giỡn như thế."

"Nếu không phải là Lang Vương nhắc nhở chúng ta thì chỉ sợ đã có người tự vẫn để đi cùng người."

Mọi người đang quỳ rạp dưới đất sau khi nhìn thấy Đại lĩnh chủ sống lại thì bắt đầu lên tiếng oán giận, giọng điệu giống như đang nói chuyện với người thân trong gia đình.

"Lần sau sẽ không làm vậy nữa, lần sau sẽ không làm vậy nữa, ta đây không phải chỉ muốn nhìn một chút, nếu ta chết thì các ngươi có thương tâm hay không thôi sao." Đại lĩnh chủ nghe được những lời oán giận nhưng lại mang theo sự thân thiết vô cùng thì không khỏi có chút hối hận.

Mà nữ nhân điên cuồng kia sau khi nhìn thấy Đại lĩnh chủ trúng một kiếm của nàng mà vẫn còn sống thì hét lớn: "Không thể nào! Điều này không thể nào! Sao ngươi có thể còn sống, ta rõ ràng..."

Nàng rõ ràng đã tự tay đâm chùy thủ kia vào tim của hắn, nàng thậm chí hoàn toàn nhớ rõ cảm giác khi chùy thủ đâm qua da thịt.

"Ai... Ngươi, đi đi thôi! Sau này ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa." Đại lĩnh chủ thở dài nói, đúng là dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân có ý đồ muốn giết chết hắn.

Lúc mọi người cảm thấy bất mãn vì quyết định của Đại lĩnh chủ thì nữ nhân kia lại một lần nữa kêu gào lên.

"Ha ha ha... Người này không có trái tim! Không có trái tim!"

Nghe vậy, sắc mặt Đại lĩnh chủ đột ngột biến đổi, khí thế trên người đã khác hẳn so với lúc trước. Nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn lại nở nụ cười như cũ, dùng một loại giọng điệu giống như đang nói chuyện thời tiết nói: "Lang Tà, ta nhớ rõ ngươi còn thiếu một Lang Hậu đi?"

"Ý của Đại lĩnh chủ là muốn đem nữ nhân này ban cho ta?" Lang Tà mỉm cười đáp lại.

"Vậy thì sao? Ngươi không hài lòng?"

"Sao có thể không hài lòng đây, nhưng mà mỹ nhân cũng không phải là ai cũng được, đặc biệt là..." Lang Tà ngừng một chút cười nói: "Mỹ nhân tâm như rắn rết."

"Ha ha ha... Lang Tà, lời của ngươi thập đúng là... Ha ha ha..."

Đại lĩnh chủ nghe vậy cười ha hả, nếu nghe kĩ thì có thể nhận ra trong tiếng cười có một loại thê lương không nói lên lời. Một lát sau hắn mới ngừng cười, nói với Lang Tà: "Ngươi đã không thích thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nữ nhân này, đưa đi nuôi sói đi!"

"Như vậy, đa tạ Đại lĩnh chủ." Lang Tà đáp.

Cuộc nói chuyện giống như bàn luận thời tiết này cuối cùng cũng kết thúc vào lúc nữ nhân kia bị lôi xuống.

Lúc này Đại lĩnh chủ giống như lại làm ra một động tác khiến người ta ngoài ý muốn. Tay phải hắn khẽ dùng lực, rút thanh chùy thủ đang đâm ở trước ngực hắn ra. Lập tức máu tươi văng khắp nơi, máu tươi từ vết thương chảy xuống, hắn lầm bầm nói: "Có lẽ nàng nói đúng, ta thực sự là người không có trái tim."

Vẫy tay ngăn lại lời nói của người bên ngoài, hắn từ trong tay áo lấy ta một viên thuốc ăn vào, sau đó máu lập tức ngừng chảy, ngẩng đầu lên hỏi: "Các vị này là?"

Ngữ khí của hắn giống như là bây giờ mới chú ý tới ba người mà hắn chưa bao giờ gặp mặt.

Đám người Sở Lạc Lạc cũng không cho rằng cảm giác tồn tại của bọn họ lại mỏng manh như vậy, nhưng mà nếu Đại lĩnh chủ đã thích diễn trò như vậy thì để cho hắn diễn đủ đi.

"Chúng ta đến đây là muốn hỏi Đại lĩnh chủ tin tức của một người." Vẻ mặt Sở Lạc Lạc mang ý cười nói.

"Nha?" Đại lĩnh chủ cười nhưng không nói, ý bảo Sở Lạc Lạc nói cho hết lời.

Lúc này trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên có một dự đoán lớn mật, hắn muốn ngăn cản lời nói của Sở Lạc Lạc nhưng đã muộn, nàng đã mở miệng ra nói: "Phong Thanh Vân."

Khi nghe đến cái tên Phong Thanh Vân kia, trong chớp mắt, nụ cười trên miệng Đại lĩnh chủ lập tức biến mất, thân thể vốn là lười biếng nằm nghiêng thì ngồi thẳng dậy, nói: "Ngươi vừa mới nói, người ngươi muốn tìm là Phong Thanh Vân?"

"Không sai."

"Lang Tà, thay ta tiễn khách đi!" Đại lĩnh chủ phất ống tay áo, không bao giờ liếc mắt nhìn ba người một cái nào nữa.

Lang Tà nhìn Sở Lạc Lạc, ánh mắt có chút vô tội, dường như muốn nói, hắn đã làm hết khả năng, nếu Đại lĩnh chủ không muốn giúp, hắn cũng không còn cách nào.

Nhưng là khiến hắn ngoài ý muốn là Sở Lạc Lạc lại nở nụ cười, thậm chí cười so với lúc trước còn sáng lạn hơn. Nụ cười tuyệt mỹ khiến cho tất cả những người ở đây đều tưởng rằng mình thấy ảo giác.

"Ta có một câu muốn nói với Đại lĩnh chủ."

Trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười, nụ cười của nàng là chân thật, cũng không phải là giả vờ.

Đại lĩnh chủ nhìn thiếu niên này, không khỏi có chút tò mò: "Có cái gì muốn nói thì nói đi."

"Chẳng lẽ một kiếm kia khiến cho Đại lĩnh chủ sợ hãi? Cho nên không dám cho ta lại gần ngươi." Sở Lạc Lạc nhíu mày nói.

Đại lĩnh chủ nghe ra ý khiêu khích trong lời nói của Sở Lạc Lạc, nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, vẫy nàng lại gần.

Sở Lạc Lạc cũng không để ý đến hành động ngạo mạn của hắn, đi đến bên cạnh hắn, dựa vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói một câu, lại khiến cho đôi mắt màu vàng của Đại lĩnh chủ tràn ngập vẻ kinh ngạc.

"Hắc hắc... Vân Khuynh, ba năm không gặp, ngươi ngay cả mẫu thân cũng quên sao?."

Từ lúc Đại lĩnh chủ ngẩng đầu lên, Sở Lạc Lạc liền nhận ra hắn chính là hung linh đã đầy đủ da thịt sau khi được ngâm trong hồ ma pháp, chính là tâm huyết một đời trước của nàng, Vân Khuynh!

Tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Vân Khuynh nhưng là, khi nhìn thấy trên gương mặt tuấn dật xuất trần kia được dán một viên ruby trang trí, cái gọi là trang trí kia, ngoại trừ Đại lĩnh chủ ra thì trên đời này chỉ có một người đó là nàng biết viên ruby kia kì thật chính là được khảm vào đầu hắn. Cái kia đúng là thứ mà nàng đã dung hợp máu U Phượng để chế tạo ra - Huyết phách!

Sau khi khiếp sợ phút chốc qua đi, Đại lĩnh chủ khẽ nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc, tay phải khẽ nâng, thế nhưng lại đem Sở Lạc Lạc kéo vào trong lòng của hắn.

Sở Lạc Lạc ngàn vạn không nghĩ tới Vân Khuynh sau khi nghe thấy câu nói kia của nàng sẽ có hành động như vậy, vì thế nàng không hề phòng bị, cứ như vậy bị kéo sấp xuống, nữa nằm trên người của hắn.

Đại lĩnh chủ khẽ đảo qua sắc mặt kinh ngạc của mọi người, nháy mắt mấy cái với người trong lòng, vì hai người bọn họ hòa nhau một ván mà đắc ý dào dạt nở nụ cười.

Cuối cùng, hắn còn đưa môi tiến đến bên tai thiên hạ trong lòng, nhẹ nhàng nói ra một câu khiến cho toàn bộ mọi người khiếp sợ.

"Ân? Ngươi nói, muốn ở lại theo ta ba năm? Ta, chuẩn!"