Khi ba người trở lại phòng đều cảm thấy không khí có biến hóa rõ rang.
Đặc biệt là U Phượng, hắn đại khái đã đoán được một chút ít, ví như nam nhân này quen biết Lạc Lạc kiếp trước, hơn nữa quan hệ không phải là ít. Hắn cũng không quên một màn trước mộ Cổ Vân Lạc kia.
Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm Lạc Lạc sau khi trong sinh có khúc mắc gì với Lãnh Tiêu Nhiên nhưng là sau một hồi nói chuyện với nhau, dường như đã tiêu tan khúc mắc lúc trước.
Nhìn đến Lãnh Tiêu Nhiên lúc này khóe miệng khẽ nhếch lộ ra ý cười, khác xa với bộ dạng trầm lặng trước kia, trong lòng U Phượng bỗng nhiên có chút khó chịu. Nhưng là hắn không thể không thừa nhân, nam nhân này quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, không hổ danh có huyết thống Hồ tộc.
(Cái này giải thích một chút, ở chương có nhắc đến xuất thân của Lãnh ca có nói mẹ anh có huyết thống Hồ tộc, ta lại tưởng Hồ tộc này là tộc người Hồ nên dịch luôn là mẹ anh là người Hồ nhưng bây giờ đến đoạn này mới phát hiện ta Hồ tộc này là tộc hồ ly cho nên phía trước đã dịch sai. Mình sẽ sửa lại chương đó.)
Phụ nhân kia đi đến trước mặt Sở Lạc Lạc, môi khẽ mấp máy, mọi người vừa thấy hoa mắt, trong tay bà đã xuất hiện một quyển sách.
Khi Sở Lạc Lạc lật giở quyển sách mộc mạc này ra thì trong lòng không khỏi vui vẻ. Nội dung của quyển sách này đúng là có liên quan đến Công Kích Tinh Thần. Tuy rằng có chút khác biệt với lời của viên thủy tinh đen nhưng vẫn có chỗ tương đồng. Quan trọng là những thứ mà trong sách này viết tuyệt đối là tinh túy!
Quyển sách như vậy đối với người mất đi ma lực như nàng mà nói là một bảo bối không thể nghi ngờ. Nhưng là phụ nhân này làm sao có thể có được quyển sách này, hơn nữa nàng vì sao lại muốn đem sách giao cho mình?
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Sở Lạc Lạc, phụ nhân khẽ cười nói: “Ngươi có thể gọi ta là dì Mạc, thời gian trước, Tuyết Nhi nhà chúng la đã gây nhiều phiền toái cho các ngươi.”
“Về phần quyển sách này, là bản phục chế ta chép lại từ một quyển sách trong Tàng Thư Các, không cần hoài nghi bởi vì ta chính là Các chủ của Tàng Thư Các. Thời điểm lần thứ hai ta giúp ngươi bắt mạch đã âm thầm xem xét tinh thần lực của ngươi, thực sự là vô cùng ngoài dự kiến của ta. Ta đã già rồi, hy vọng quyển sách này có thể ở trong tay người có thể phát huy được uy lực thực sự của nó.
Khó trách Mạc Tuyết có thể học được Công Kích Tinh Thần, thì ra nguyên nhân là bởi vì dì Mạc.
“Người liền yên tâm như vậy?” Sở Lạc Lạc nghi hoặc hỏi, nàng thế nhưng là đại ác nhân đã tát Mạc Tuyết ba cái nha!
Dì Mạc mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Bà sao lại không rõ tính tình không tốt của Mạc Tuyết đây, vốn muốn đưa đi học tập lễ nghi, tu thân dưỡng tính, ai biết nàng thế nhưng lại trốn trở về, còn mạo danh dự thi, gặp được đối thủ mình đánh không thắng được lại tùy tiện sử dụng Công Kích Tinh Thần để đối phó với Lệ Vô Ngân.
Vốn dĩ bà nghĩ đến để cho Mạc Tuyết đi theo ba người kia cùng nhau ra ngoài lịch lãm, có thể từ trên người bọn họ học được chút gì, hông ngờ nàng thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà việc làm quá đáng của Mạc Tuyết, Sở Lạc Lạc chưa từng nói ra một câu, bởi vậy có thể thấy được, đứa bé này, tâm địa không tệ.
Nếu là bảo bối từ trên trời rơi xuống, Sở Lạc Lạc sau khi nói lời cảm tạ xong, vô cùng không khách khí mà nhận lấy, dù sao, nàng quả thật là cần quyển sách này.
“Ai nha! Đã muộn mất, chỉ sợ hai tiểu tử kia chờ đến sốt rột rồi, Lạc Lạc, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta phải đi đến phòng học.” Mặc Vô bỗng nhiên vỗ trán, nói xong một câu sau đó dịch chuyển biến mất.
Sau đó dì Mạc cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn Sở Lạc Lạc đông sờ sờ, tây đào đào, không hiểu vì sao.
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu hỏi: “Viên thủy tinh kia đâu rồi, sao lại không thấy?”
Lãnh Tiêu Nhiên không biết chuyện của viên thủy tinh đen, Sở Lạc Lạc phải giải thích một chút.
Sauk hi nghe qua trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên cũng suy nghĩ, xem ra viên thủy tinh kia cũng là vật hắc ám. Lạc Lạc cho rằng nó là vật vô hại nhưng là tối hôm qua nàng không phải là bị người mình tín nhiệm làm bị thương sao? Như vậy trước đó vẫn là phòng bị một chút thì tốt hơn.
“Không được, các ngươi làm tìm thấy ta ở đâu? Viên thủy tinh hẳn là rơi lại nơi đó, nó nhất định là đã gặp chuyện gì, bằng không nhất định đã trở về tìm ta.”
Sở Lạc Lạc nhảy xuống giường liền hướng ra bên ngoài muốn đi.
“Thương thế của ngươi…” Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương trăm miệng một lời hô.
“Ngoại trừ không thể ngưng tụ ma lực ra ta cũng không có cảm thấy chỗ nào không khỏe, mau mau dẫn đường cho ta.”
Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo bên sườn của nàng.
--
Phía tây nam vùng ngoại thành.
Một người toàn than đều là màu trắng, trầm tĩnh như đá đứng ở mảnh đất đã bị hắc ám ăn mòn.
Mái tóc dài trắng như tuyết chảy dài như thác nước tới chấm đất, phiêu dật như gió. Hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, chậm rãi quy đầu. Sở Lạc Lạc chỉ có thể nhìn thấy mặt nạ màu trắng trên mặt hắn, cái mặt nạ kia che khuất toàn bộ khuôn mặt của hắn, thậm chí cả đôi mắt cũng bị che khuất.
Đây là nam nhân thuộc về màu trắng.
Người kia nhìn thấy ba người vội vàng chạy tới nơi này giống như là một chuyện rất bình thường, vẫn như cũ đứng thẳng tại chỗ, dường như hắn vốn dĩ là một cây tuyết mai sinh trưởng ở nơi này.
Sau một lúc lâu hắn vung ống tay áo rộng thùng thình, nhiều đốm sáng từ ống tay áo bay ra, nháy mắt liền lan tràn khắp mặt đất. Khi đốm sáng chạm vào vật bị hắc ám ăn mòn thì mặt đất màu đen bỗng nảy ra những mần cây xanh mướt, cây cối héo rũ mọc ra chồi non.
Cây khô gặp gió xuân!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Sở Lạc Lạc cũng không khỏi phát ra một tiếng than từ đáy lòng.
Nhưng là người kia sau khi vung tay áo xong liền biến mất ở trước mặt bọn họ,vùng đât mới vừa rồi còn tản ra khí tức hắc ám giờ đã là một mảnh thánh khiết. Nếu không phải là Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng tối hôm qua đã đại chiến một hồi với Lãnh Nguyệt ở chỗ này thì hiện tại đã nghĩ chỗ này căn bản chưa từng bị ăn mòn.
“Nữ nhân, ta ở trong này.”
Sở Lạc Lạc nghe được tiếng viên thủy tinh đen gọi nàng, theo chỉ dẫn của hắn thì tìm thấy hắn ở trong một hốc cây.
“Ta còn nghĩ là ngươi muốn đánh mất ta, hừ! Đừng quên ước định của chúng ta.”
“Ngươi làm sao lại rơi ở chỗ này?” Sở Lạc Lạc thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có.
“Còn không phải vì ngươi! Cái tên tiểu tử Lãnh Nguyệt này thế nhưng hại ta đến thảm hại. Ma lực ta vất vả tụ tập được cũng bị hắn hút đi, hắn còn muốn phá hủy ta, may mắn ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ta đã vận dụng tinh thần lực để dịch chuyển.” Viên thủy tinh đen oán giận nói.
“Cái tên Lãnh Nguyệt kia đến tột cùng là ai?” Sở Lạc Lạc không khỏi hỏi, hấp thu ma lực của viên thủy tinh cũng chính là nguyên tố hắc ám, nói vậy hắn là người của ma giới.
Viên thủy tinh đen kinh ngạc nói: “Cái gì! Đừng nói với ta là ngươi đã quên hết rồi!”
Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên ngắt lời nói: “Lạc Lạc thật sự đã quên hết chuyện xảy ra tối hôm qua.”
“Ha ha ha…” Sau một hồi trầm mặc viên thủy tinh đen liền hiểu được ý của Lãnh Tiêu Nhiên, bỗng nhiên cười ha hả: “Quên rất tốt, quên rất tốt! Thực sự là quá tốt!”
“Nữ nhân, ngươi nhớ cho kĩ! Lãnh Nguyệt kia là tiểu Vương tử của Ma giới, tối hô qua ngươi là vì thấy hắn giết choc bốn phía, muốn ngăn cản cho nên mới bị hắn gây thương tích. Viên thủy tinh đen ý vị thâm trường nói: “Tóm lại sau khi ngươi nhìn thấy hắn chỉ cần để ý làm thế nào để đem hắn bầm thây vạn đoạn, thiên đao vạn quả!”
Sở Lạc Lạc cảm giác được có chút không đúng, vẫn cảm thấy bọn họ giấu nàng chút gì đó nhưng là đối với người đã làm mình mất đi ma lực, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Sauk hi nghe thấy Sở Lạc Lạc đã mất đi ma lực, thanh âm của viên thủy tinh đen trở nên nghiến răng nghiến lợi, càng muốn nàng tăng mạnh việc tu luyện tinh thần lực.
“Đúng rồi, cái người áo trắng vừa rồi ngươi có biết là loại người nào không?” Sở Lạc Lạc hỏi: “ Ta cứ cảm thấy hắn ở chỗ này là vì muốn tìm thứ gì.”
“Dù sao cũng không phải là người tốt đẹp gì!” Thanh âm của viên thủy tinh đen trở nên trầm thấp, bên trong còn che giấu một loại hận ý.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy loại ngữ khí này của viên thủy tinh đen, thanh âm làm cho người ta lạnh sống lưng.
“Vì sao ngươi cho là như vậy? Ta cảm thấy hơi thở trên người hắn thật bình tĩnh, thật an lành a, vừa rồi hắn dùng hẳn là quang minh ma pháp đi, ta chưa bao giờ gặp quan quang minh ma pháp nào cao minh như thế.”
Chỉ là nhẹ nhàng vung tay áo, cây khô cũng có thể hồi sinh, nếu như người kia muốn, chỉ sợ hoang mạc cũng có thể mọc lên hoa tươi.
“Nữ nhân, ngươi đã quên câu nói kia của mình sao?”
“Ân?”
“Ngươi đã nói, ma pháp chỉ là một loại biểu hiện của sức mạnh, không thể dùng chính tà để phân chia. Pháp thuật chính nghĩa cũng có thể giết người, phép thuật tà ác cũng có thể cứu người!”
Sở Lạc Lạc sửng sốt, nàng quả thật đã từng nói như thế, cũng vẫn luôn cho là như vậy, nhưng là vừa rồi, khi chứng kiến người kia, lần đầu tiên nàng cảm thấy thần thánh và tinh khiết.
“Cho nên không được bị che mắt bởi vẻ ngoài.”
Sau khi viên thủy tinh nói xong liền khôi phục yên lặng.
May mắn nữ nhân này trở về tìm hắn, nếu như rơi vào tay người kia, tất cả những gì hắn làm trước đây đều trở nên vô nghĩ.
Không nghĩ tới người kia lại ở Vân Đô thành, không biết những sự kiện lien tiếp xảy ra gần đây, hắn ở giữa đóng vai trò gì. Theo tính cách của hắn mà nói, tuyệt đối là có nhúng tay vào. Đúng rồi, khẳng định là hôm qua bởi vì tránh né Lãnh Nguyệt mà sự dụng tinh thần lực cho nên mới bị hắn cảm ứng được.
Người kia, cho dù hóa thành tro bụi hắn cũng sẽ nhận ra, bởi vì người kia vốn chính là người mà hắn tinh tưởng nhất. Sau đó chẳng những phản bội hắn còn phong ấn hắn trong viên thủy tinh này.
Bởi vì Lãnh Nguyệt đối xử với Sở Lạc Lạc như vậy làm cho hắn nhớ tới những gì mình đã trải qua, cho nên tối hôm qua hắn mới có thể xúc động muốn đối phó Lãnh Nguyệt, thậm chí đã quên sức mạnh hiện tại của hắn có được vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mà, sẽ có một ngày, hắn sẽ đem tất cả thống khổ mà hắn phải chịu đựng trả lại gấp bội cho người kia!
Hắn có dự cảm, ngày đó, hẳn là sẽ không xa…