Chương 84: Bi thương dưới ánh trăng

Cho đến hai ngày sau, viên thuỷ tinh đen nói không thể cảm giác được chút khí tức hắc ám nào, xem ra, thần kiếm này so với trước kia càng thêm không khéo. Không thể dễ dàng bỏ qua con đường thần kiếm cho nên Sở Lạc Lạc quyết định ngày mai lại tiếp tục tìm.

Mới trở lại phòng, U Phượng liền nằm trên chiếc giường mềm mại, một bộ dạng cực kì hưởng thụ.

Sở Lạc Lạc nhíu mày nhìn hắn, U Phượng đón nhận ánh mắt của con ngươi màu hổ phách kia, lộ ra biểu tình ai oán.

Từ sau khi xuất hiện một màn xấu hổ ngày ấy, hắn cũng không nằm trên chiếc giường này, kia rõ ràng không phải lỗi của hắn. Aizz… hắn đã mấy ngày không được ngủ trên giường rồi.

“Hôm nay nói gì thì nói ta cũng phải ngủ giường, ta sẽ không đứng đậy. Thật vất vả tiến giai thành thánh thú hoá thành hình người, lại phải mỗi ngày bôn ba tìm người, còn chưa được hưởng thụ qua đãi ngộ lúc làm người, nay của ngủ trên giường cũng là một loại hi vọng xa với.” Nói xong hắn còn đem đầu dán vào gối, nhẹ nhàng cọ cọ.

Sở Lạc Lạc không khỏi cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là nằm giường thôi sao?

“Được rồi, vậy tặng cho ngươi đi!”

Nghe vậy, U Phượng bĩu môi, đây không phải hiệu quả mà hắn muốn nha! Hắn thực sự là càng tiến càng thụt lùi, xem ra hắn hoá hình người còn không được hoan nghênh như lúc ở hình thú nha!

Nhưng là khi hắn đang muốn mở miệng nói gì đó thì Sở Lạc Lạc cũng đã nằm ở trên kháng.

Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở.

“U Phương…” Một going nữ phá vỡ yên tĩnh.

“Ân?” Ánh mắt U Phượng ở trong bóng tối loé ra ánh sáng mỏng manh.

“Chờ ta đạt đến tu vi ma đạo sư, chúng ta liền khế ước đi?”

Tâm U Phương khẽ động, ở Thánh Vân đại lục, con người khi còn sống chỉ có thể khế ước với một ma thú, nếu như là khế ước rồi, cả đời này hắn chỉ có thể đi theo bên cạnh nàng, nhưng là phương thức ở chung như vậy, ổn không?

“A, đến lúc đó rồi nói sau, hiện tại ngươi, còn kém xa lắm…”

“Thực đáng ghét, ngươi không thể đáp ứng trước để cho ta một chút động lực sao!”

Trong bóng đêm, truyền đến tiếng cười khẽ của U Phượng.

Sáng hôm sau, Sở Lạc Lạc từ trong giấc ngủ nặng nề tỉnh lại liền cảm giác được chỗ cổ truyền đến hơi thở ấm áp, còn có bàn tay to gác ở bên hong, không khỏi buồn bược. Sao lại thế này a.

Đợi nàng quay đầu muốn chất vấn thì mới phát hiện khuôn mặt tuấn tú kia lại ở gần như vậy, chóp mũi nàng thiếu chút nữa là đụng tới chóp mũi của hắn. Hơi thở nam tình đập vào mặt, nàng theo bản năng lùi thân thể về phía sau, trên mặt nhất thời nóng lên.

“Chào buổi sáng, Lạc Lạc…”

U Phượng làm như không có việc gì chào hỏi, hai tròng mắt mê ly, giống như trong lúc nửa mơ nửa tỉnh.

“Thoạt nhìn ngươi tối qua ngủ không tồi.”

“Đúng vậy, là một đêm mộng đẹp.”

“Thánh thú có thể nằm mơ hay không ta cũng không biết, nhưng mà, ngươi không cần giải thích một chút sao?”

“Ân? Giải thích?”

Cho đến khi con ngươi hổ phách trừng mắt liếc hắn một cái, hắn dường như rất hưởng thụ, mới chậm rãi mở miệng: “Dường như là ngủ ở kháng lâu thành quen. Tối qua nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, không biết như thế nào lại quay lại ngủ ở trên kháng. Aizz, có lẽ hoá thành hình người không lâu, còn ngủ giường chưa quen.”

Sở Lạc Lạc thực không biết nói gì, ngày hôm qua là ai nói sẽ không đứng dậy khỏi cái giường kia, kết quả còn ngủ không được, thật sự là có khuynh hướng tự ngược.

“Vậy đem móng vuốt của ngươi lấy ra, ta phải tu luyện buổi sớm.”

U Phượng cũng không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức buông tay ra.

“Aizz, thật muốn sớm đạt tới cảnh giới ma đạo sư.”

U Phượng dựa đầu chon ở trên gối, bên trên còn có mùi hương của nàng, hắn lưu luyến không rời đi…

Nhưng là nàng vẫn còn quá nhỏ, bất cả là thân thể hay tình cảm, nàng dướng như vẫn dậm chân tại chỗ, ngay cả hắn cũng đã phát hiện ra tâm tình của mình, vậy mà nàng…Nhưng mà hiện tại trong mắt của nàng trừ ma pháp ra còn có những thứ khác, coi như là có tiến bộ không phải sao?

Mà hắn không phải là nhớ lão bằng hữu nên mới rời khỏi Huyết Sắc Chi Lâm mà tím kiến, nàng, đến lúc nào mới có thể nhận ra đây?

Cho đến khi Sở Lạc Lạc sửa sang tốt quần áo, quay đầu liếc nhìn hắn, cái liếc mắt kia giống như gọi hắn.

U Phượng dương môi cười khẽ, tựa như gió xuân thổi qua, hóa thành chim nhỏ đậu trên vai của nàng.

Bóng đêm nồng đậm, trăng sáng vẫn treo cao như cũ, bầu trời vẫn lóe ra những ánh sao như bình thường, nhưng mà, tối nay nhất định không yên ổn.

“Ngay tại phụ cận vùng tây nam ngoài thành, ta cảm thấy được lực lượng hắc ám.”

Khi đến đó, khí tức hắc ám dồn dập mà đến, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng cảm giác được. Tìm mấy ngày nay, cuối cùng cũng có chút kết quả. Nàng rõ ràng sử dụng Phi hành Chú và thân pháp Lược Quang để chạy về phía Tây nam.

Vùng ngoại thành tây nam này không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Sở Lạc Lạc đang trôi nổi giữa không trung cũng cảm thấy mùi máu tươi từ phía dưới truyền đến, mùi máu nồng đậm khiến nàng buồn nôn.

Đợi nàng nhìn xuống cũng không khỏi hoảng sợ, phía dưới thi thể khắp nơi, máu chảy thành song, thi thể không có cái nào đẩy đủ, trên đất đầy những phần tay chân thân thể đứt lìa.

Dưới ánh trăng, phía trước, chỉ thấy một nam nhân tóc đen nắm thanh kiếm trong tay, đâm vào trong ngực của một thiếu niên tóc dài màu đỏ.

“Lãnh Nguyệt…”

Sở Lạc Lạc kinh hoàng hô to một tiếng, nam nhân tóc đen ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một chút ý cười quỷ dị.

Là Lãnh Nguyệt! Người này giết Lãnh Nguyệt!

“Quang chi lợi nhân…” (mũi tên ánh sáng sắc bén)

Sở Lạc Lạc trong cơn giận dữ, quang nguyện tố ở trong bàn tay hóa thành một mũi tên ánh sáng. Quang mang chói mắt át cả ánh trắng, lại chiếu sáng quang cảnh bi thảm ở vùng ngoài thành tây nam.

Theo chú ngữ niệm ta, mũi tên ánh sáng ở trong lòng bàn tay xé ngang trời chém xuống, thế nhưng lại có thể kéo dài hơn mười trượng, như một tia chớp đánh thẳng vào nam nhân tóc đen.

Công kích quang minh ma pháp! Người kia đồng tử co rụt lại, vội vàng hô to:”Ám chi viêm tường (bức tường lửa hắc ám)

Ngọn lửa màu đen từ trong không khí xuất hiện che ở phía trước, ngọn lửa hóa thành bức tường cao. Mũi tên ánh sáng khảm vào bên trong ngọn lửa, lửa cháy mang theo khí tức hắc ám lập tức bao vây mũi tên

“Không có gì mạnh hơn sao?” Tóc mái của nam tử tóc đen rất dài, che khuất nửa gương mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của hắn dương cao, lộ ra ý cười châm chọc mà đắc ý.

Nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng đờ, mũi tên ánh sáng đã xuyên thấu qua ngọn lửa đen của hắn, đánh thẳng vào vai trái của hắn.

Nam tử còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì bả vai vì bị mũi tên đánh trúng mà nổ tung, thân thể đập vào cây đại thụ phía sau. Miệng hắn phun ra máu tươi, vẻ mặt không thể tin được dừng ở cô gái trước mắt hắn.

Đôi mắt màu hổ phách bề nghễ đứng trên tất cả đang bốc cháy lửa giận hừng hực, quả cầu ánh sáng chiếu rọi dung mạo của cô gái, xinh đẹp mê người, nhưng ở trong mắt của nam tử tóc đen thì lại giống như tử thần.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác gần với cái chết như vậy, nam tử tóc đen không khỏi hô lớn:”Tiểu chủ tử, cứu ta!”

Bàn tay cầm quả cầu ánh sáng đang muốn đánh vào đầu của nam tử tóc đen thì phía sau bỗng có động tĩnh.

Cùng lúc đó, Sở Lạc Lạc kinh hoàng xoay người, ngay tại trong nháy mắtkia, tức giận trong mắt đều biến thành vui sướng.

“Tỷ tỷ.” Một cánh tay tái nhợt lạnh lẹo cầm ở cánh tay của nàng, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, dưới sợi tóc diễm lệ đỏ bừng là một đôi mắt đỏ tươi lóe ra hồng quang quỷ dị.

“Lãnh Nguyệt, ngươi không sao chứ?”

Nhìn Lãnh Nguyệt êm đẹp đứng ở trước mặt, Sở Lạc Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng không có chú ý tới cánh tay kia của Lãnh Nguyệt nắm một thanh kiếm.

“Cẩn thận.” Viên thủy tinh đen bỗng nhiên hô to một tiếng.

Vui sướng trên mặt của Sở Lạc Lạc nhất thời cứng lại, dưới chân lảo đảo một cái rổi ngã xuống phía sau. Cánh tay tái nhợt lạnh lẽo lúc đó đỡ lấy lưng của nàng nhưng mà, đã có một thanh kiếm sắc bén cắm ở trước ngực của nàng, dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị