Đạo lí bên trong Băng châu lệ được Lệ Vô Ngân thấu hiểu trong thực chiến, càng ngày càng thuần thục, thấu hiểu đối với ma pháp cũng ngày càng tăng lên.
Viên lệ châu sắc bén từ ngón tay của Lệ Vô Ngân bắn ra, Sở Lạc Lạc mắt thấy thời cơ đến, lợi dụng ma pháp phong hệ vẫy tay một cái, gió lớn nổi lê, tốc độ của viên lệ châu tăng lên gấp mấy lần so với lúc trước.
“Ngao… ngao…”
Tốc độ như vậy, cho dì là ma thú thất giai cũng phải khiếp sợ, một con né tránh không kịp, bị lệ châu bắn vào chân, lập tức máu đỏ chảy ra, nó phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết.
Ma pháp phong hệ của Sở Lạc Lạc thêm vào làm cho tốc độ của lệ châu tăng lên, lại không giảm bớt uy lực của nó. Chiêu thức ấy làm cho Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân sợ hãi than không thôi, giống như chiêu Băng châu lệ là do nàng phát ra vậy.
Lúc này bảo kiếm trong tay Đông Phương Ngạo chém ra, con Quỷ Diện Viêm Hồ vừa bị một chiêu của Lệ Vô Ngân làm bị thương đùi phải, muốn tránh cũng không thể tránh, mắt thấy sẽ phải bỏ mạng dưới kiếm.
Đúng lúc đó, con Quỷ Diện Viêm Hồ đã chạy đi tránh thoát công kích của Lệ Vô Ngân giờ quay trở lại, chắn trước mặt đồng bọn đang bị thương,
Quỷ Diện Viêm Hồ kia mặt đối mặt với bảo kiếm, nhe nanh múa vuốt, trong đôi mắt hẹp dài không hề có chút khiếp đảm mà chỉ có ánh nhìn gặp nguy không sợ. Đôi mắt giống như muốn nói, nếu muốn thương tổn đồng bọn của nó thì phải bước qua xác nó!
Mà con Quỷ Diện Viêm Hồ còn lại lại ở phía sau nó giãy dụa muốn đứng thẳng lên, nhưng chân bị thương quá nặng, mấy lần đều ngã lại trên đất. Miệng nó phát ra từng đợt tiếng kêu, dường như muốn nói đồng bọn của nó rời đi, trong thanh âm có một loại thê lương khiến người ta rung động.
Một màn này làm cho Đông Phương Ngạo không khỏi dừng động tác trong tay, một người một thú cứ như vậy lẳng lặng đối mặt.
Không chỉ Đông Phương Ngạo, ngay cả Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân cũng bị cảnh này làm cho kinh ngạc. Quỷ Diện Viêm Hồ, loài ma thú thất giai hoạt động theo cặp, tuy nói mà loại ma thú có trí tuệ cao nhưng là bọn họ ngàn vạn lần không đoán được chúng nói lại có vì đồng bọn mà hy sinh tính mạng.
Ba người đồng thời yên lặng, cho đến một lát sau, Sở Lạc Lạc động, nàng bước vài bước về phía Quỷ Diện Viêm Hồ.
Cảm giác được địch nhân có động, trong mắt của Quỷ Diện Viêm Hồ phát ra tia cảnh giác, chỉ cần Sở Lạc Lạc tiến thêm nữa, bọn chúng sẽ lập tức phát động công kích.
Nhìn đôi mắt hồ ly hẹp dài kia, trong đầu Sở Lạc Lạc bống nhiên nhảy ra một đôi mắt màu bạc.
Nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Chúng ta có thể không đối địch với ngươi, thậm chí giúp đồng bọn của ngươi chữa trị vết thương.”
Hai ma thú nghe vậy, liếc nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía Sở Lạc Lạc, trong mắt ngoài tia cảnh giác còn có vài phần dò hỏi.
Lời nói của Sở Lạc Lạc làm cho Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân có chút khó hiểu. Một con Quỷ Diện Viêm Hồ đã bị thương, một con còn lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
“Cô gái mặc cái áo kia, hẳn là ở trong tay các ngươi…”
Sở Lạc Lạc vừa nói, bước chân cũng không ngừng lại, rốt cục đứng trước mặt Quỷ Diện Viêm Hồ bị thương. Ánh sáng trắng thánh khiết từ bàn tay phát ra, rất nhanh miệng vết thương của ma thú liền ngừng chảy máu, dần dần khép lại. Nó thử đứng lên, hiển nhiên là vẫn còn chút đau đớn, sau vài lần cố gắng mới có thể khập khiễng đi tới bên cạnh con ma thú kia. Con ma thú kia thấy thế, vươn đầu lưỡi liếm liếm vết thương ở chân sau vừa mới khép miệng của nói.
Hình ảnh kia ấm áp như thế, ấm áp làm người ta không tưởng tượng nổi vừa rồi, ngay tại đây, đã xảy ra một trận chiến kịch liệt.
Sở Lạc Lạc nhặt cái mặt nạ vỡ lên, thấy ở trên không có một tia ma lực nào mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tiểu Lãnh Nguyệt quả thật không ở trong này, nhưng mà hắn rốt cục đã đi đâu?
Đợi nàng nhặt lại tất cả những đồ vật trên mặt đất xong, thanh âm cứng ngắc từ miệng một con Quỷ Diện Viêm Hồ vang lên, bay vào trong tai ba người có cảm giác rất quái dị.
“Đi theo ta…”
Nói xong, hai con ma thú kia đi tới chỗ sâu trong rừng, con đi ở phía trước thỉnh thoảng vẫn quai đầu nhìn con bị thương khập khễnh đi ở phía sau.
“Đi thôi! Vị đại tiểu thư kia chỉ sợ là ăn không ít đau khổ rồi.” Sở Lạc Lạc nói với hai người, trong tay vuốt ve một viên thuỷ tinh đen vừa mới nhặt lên. Tiểu Lãnh Nguyệt không biết đã chạy đi đâu, một lúc nữa thừa dịp bọn họ không chú ý phải hỏi cái tên bên trong này mới được.
Ngay tại thời điểm ba người rảo bước theo Quỷ Diện Viêm Hồ đi sâu vào rừng rậm, có một thứ nhìn thấy tất cả. Con chim nhỏ có bộ lông màu trần bì từ một cành cây nhẹ nhàng bay xuống, đậu trên bờ vài Sở Lạc Lạc.
Màu sắc rực rỡ như lửa chỉ trong chớp mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ngay cả Đông Phương Ngạo một thân hồng bào, nếu so với màu sắc kia cũng trở nên ảm đạm, thất sắc. Nhưng mà con chim nhỏ kia cũng không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại bình yên đứng ở đầu vai Sở Lạc Lạc, nhàn nhã rỉa lông.
Sở Lạc Lạc khẽ cau mày một chút, con chim nhỏ này thật là kì quái, vẫy vẫy tay xua đuổi, con chim nhỏ kia vẫy cánh ở trên không trung rồi lại về chỗ cũ, trên đầu vai Sở Lạc Lạc. Nàng thấy vậy cũng không tiếp tục đuổi nó đi.
Đi tới một cái cửa động kín đáo, ba người biết đây nhất định là chỗ ở của Quỷ Diện Viêm Hồ.
Đông Phương Ngạo vốn dĩ không rõ Sở Lạc Lạc vì sao lại muốn giao hảo với hai con ma thú này, đến nay mới hiểu rõ. Áo của Mạc Tuyết ở trong tay hai con ma thú này vậy nàng nhất định là đã bị bắt. Cái động kín đáo như thế này, nếu không có Quỷ Diện Viêm Hồ dẫn đường, chỉ sợ trong thời gian ngắn bọn họ không thể tìm thấy chỗ này.
“Người các ngươi muốn tìm ở bên trong.” Quỷ Diện Viêm Hồ nhìn Sở Lạc Lạc, cứng ngắc nói “Nhưng chỉ một người có thể vào trong.”
Đông Phương Ngạo nghe thế không khỏi quát: “Lời này là có ý gì, chẳng lẽ các ngươi đặt bẫy ở bên trong?”
“Ngươi cũng có thể đi vào, chỉ cần ngươi đừng hối hận là được.” Nói xong Quỷ Diện Viêm Hồ khing thường hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Sở Lạc Lạc khoát tay ngăn cản Đông Phương Ngạo, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu sáng, không nhiều lời liền bước vào trong động.
Đợi khi nàng thấy Mạc Tuyết, nàng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra, lúc này nàng mới hiểu được vì sao Quỷ Diện Viêm Hồ lại chỉ cho một mình nàng đi vào.
Thì ra Mạc Tuyết toàn thân bị lột trần, trên người chỉ có một ít dây leo trói lại, ngay cả
miệng cũng bị bịt kín.
Mạc Tuyết cảm thấy trên mặt có chút đau đớn, từ mơ màng tỉnh táo lại, đợi nàng thấy người trước mặt là Sở Lạc Lạc, trong mắt hiện lên vài phần mất mát. Lại nhớ tới tình trạng của mình lúc này mới miễn cưỡng lộ ra một tia vui sướng, nhưng là giây tiếp theo lại khiến cho nàng vô cùng phẫn nộ.
Mạc Tuyết cất tiếng thét chói tai: “A… ngươi điên rồi! Cư nhiên dám đánh ta?!”
Thì ra thời điểm nàng tỉnh lại Sở Lạc Lạc liền cho nàng một cái tát.
Ở trong bóng tối, hai tròng mắt màu hổ phách hiện ra vài phần sát ý, nàng lạng lùng nói: “Nếu như ngươi không rõ, vậy bây giờ ta liền nói cho ngươi, cái tát vừa rồi là vì ngươi bán đứng đồng đội.”
Ánh mắt mang theo sát ý làm cho Mạc Tuyết có chút kinh hồn táng đảm, nhưng là ánh mắt của nàng loé ra, nói dối nói: “Ta… Ta không rõ ngươi đang nói cái gì…”
Chưa nói xong, lại một cái tát nữa đánh ra, thanh âm tràn ngập hàn ý của Sở Lạc Lạc truyền đến: “Cái tát thứ hai, là vì ngươi bàn lộng thi phi, phụ sự kì vọng của lão nhân.”
Mạc Tuyết lại hét ầm lên, nhưng là giây tiếp theo, nàng lại không kêu lên được.
Cái tát thứ ba xuất hiện, Sở Lạc Lạc cũng đã đứng dậy trong mắt không có một tia cảm xúc, giọng điệu của nàng thật nhẹ, thật nhẹ nhưng vào trong tai Mạc Tuyết lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi không tưởng: “Cái tát thứ ba, chính là bởi vì, ta nhìn ngươi không
nổi nữa.”