Chương 7: Tiệt sát

Sau cả buổi đấu võ mồm với Sở Hiên, cuối cùng Sở Lạc Lạc cũng được cho phép tu luyện trụ cột kiếm thuật.

Đợi cho đến khi Sở Lạc Lạc quen thuộc cũng như khống chế tốt độ mạnh yếu của cây kiếm, Thanh Diệp liền truyền thụ cho nàng một bộ kiếm thuật. Bộ kiếm thuật cơ bản này có thể đem cảm giác của cơ thể tăng lên cao nhất, cũng tốt để rèn luyện cơ thể.

Ở trong mắt người khác Sở Lạc Lạc không có thiên phú luyện võ bởi vì tiến trình của nàng thật sự quá chậm nhưng Thanh Diệp không biết là yêu cầu của Sở Lạc Lạc đối với chính mình so với yêu cầu mà hắn đưa ra nghiêm khắc hơn rất nhiều. Nhất là độ chính xác, nếu không đạt tới 100% nàng sẽ không cho phép bản thân mình bỏ qua, điều này cùng với thái độ nghiêm cẩn của nàng đối với ma pháp có phần liên hệ.

Thế nhưng là, ai có thể nghĩ đến, trong cơ thể một cô gái mười tuổi thế nhưng lại có linh hồn của một vong linh pháp sư.

Yêu cầu nghiêm khắc cùng với tiêu chuẩn cao làm cho khi Sở Lạc Lạc mới nhập môn tiêu phí một lượng tinh lực lớn, cũng so với người bình thường chịu khổ nhiều hơn. Thế nhưng tốc độ tu luyện của nàng ở dưới ánh mắt của Thanh Diệp tựa hồ là đương nhiên, bởi hắn phi thường rõ ràng Sở Lạc Lạc khi còn nhỏ đã chịu thương tổn nghiêm trọng như thế nào. Cái vết thương kia quyết định tố chất thân thể của nàng.

Thông qua việc cải tạo kinh mạch, thể chất Sở Lạc Lạc có cải thiện rõ ràng, độ mạnh mẽ dẻo dai của kinh mạch so với người thường tốt hơn không ít, tuy rằng nhìn bề ngoài vẫn thực gầy yếu nhưng nét bệnh tật trên mặt đã sớm bị nét tỏa sáng thay thế.

Hình ảnh ngược của cô gái trong nước hé ra khuôn mặt trong trắng lộ hồng, đôi mắt sắc trong veo như hồ nước, cánh mũi khéo léo, đôi môi hồng đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, Sở Lạc Lạc đã có thể tưởng tượng được, qua vài năm nữa dung mạo này sẽ tuyệt sắc như thế nào.

Tại núi nhỏ trong thôn nhàn nhã đã hai năm, năm nay Sở Lạc Lạc đã mười hai tuổi mà ca ca Sở Hiên cũng đã sắp tròn mười bảy.

Nay Sở Lạc Lạc đã hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu Kiếm Sĩ Học Đồ, miễn cưỡng có thể xưng là Sơ Cấp Kiếm Sĩ. Sở Lạc Lạc đối với thành tựu này vẫn là tương đối vừa lòng thâm chí Thanh Diệp và Sở Hiên cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.

Sở Hiên đối với tu luyện đấu khí cực kỳ có thiên phú, một năm trước hắn vừa mới bước vào cấp bậc Cao Cấp Kiếm Sĩ hiện nay đã trở thành Sơ Cấp Kiếm Sư, hiện nay trên thân kiếm của hắn đã xuất hiện quang mang màu vàng nhàn nhạt. Ngắn ngủi một năm đã có tiến bộ như vậy, Sở Lạc Lạc thầm nghĩ trong lòng, cái vị ca ca này tuyệt đói là một thiên tài võ thuật.

Ở ba tháng trước, Sở Lạc Lạc phát hiện việc mở rộng kinh mạch đã muốn đạt đến cực hạn, đây là do bị độ tuổi hạn chế, dù sao thân thể hiện nay phát dục vẫn là chủ yếu. Hiện này trạng thái bên trong cơ thể phi thường tốt hơn nữa kinh mạch cũng được mở rộng không ít khiến cho tốc độ hấp thu ma lực của nàng cũng càng ngày càng nhanh, năng lực hấp thu cũng càng ngày càng mạnh. Bởi vì Sở Lạc Lạc đối với ám nguyên tố đặc biệt yêu thích cho nên trong cơ thể nàng chứa đựng đại bộ phận là quang, ám hai loại nguyên tố, hiện tại số nguyên tố này cũng đủ để cho nàng thi triển trung cấp ma pháp.

Đồng thời nàng cũng chứa đựng các loại nguyên tố khác cho nên hầu hết sơ cấp ma pháp nàng đều có thể thi triển ra. Huống hồ, hiện giờ kinh mạch của Sở Lạc Lạc mới chỉ sử dụng có 40% để chứa đựng ma pháp nguyên tố mà thôi. Việc này ở trên thân thể của một cô bé mười hai tuổi mà nói, nói ra tuyệt đối có thể hù chết người hoặc là cho dù có nói cũng chả ai thèm tin.

Cho nên, hiện nay Sở Lạc Lạc trước mặt người khác chỉ có thể là một cái kiếm sĩ, vẫn là một cái Sơ Cấp Kiếm Sĩ!

Một ngày ban đêm, sau khi luyện tập xong ba người đang trên đường về, bỗng nhiên Thanh Diệp và Sở Hiên dừng cước bộ, Sở Lạc Lạc cũng phát hiện có chút không thích hợp, lập tức trở nên cảnh giác.

Có một đội nhân mã hướng tới nơi này mà đến, tốc độ rất nhanh, thân pháp cao minh, Sở Lạc Lạc âm thầm dùng ma lực cảm giác, vậy mà lại cảm giác được một cỗ sát khí, hiển nhiên là lai giả bất thiện*, Thanh Diệp cùng Sở Hiên lúc này đã rút kiếm, chuẩn bị chiến đấu. (Lai giả bất thiện: một vế trong câu thành ngữ của Trung Quốc, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai nghĩa là người tới là người không có ý tốt mà người tốt thì sẽ không tới)

Mắt thấy ba người bị bao vây, Sở Lạc Lạc không khỏi nóng vội, những người này toát ra hơi thở của thế hắc đạo, cũng chính là những sát thủ lãnh huyết thay người làm việc, thế nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm để lộ ra ma pháp của mình. Thanh Diệp và Sở Hiên đem Sở Lạc Lạc bảo hộ ở đằng sau, tay cầm trường kiếm, cẩn thận nhìn chằm chằm những người bao vây xung quanh.

Mà đám sát thủ tựa hồ còn có mục đích khác, bọn họ cũng không vội vã động thủ, tựa như đang chờ đợi cái gì.

“Ha ha … Đã lâu không gặp, thế tử.” Từ trong bóng đêm truyền đến một trận thanh âm to, rõ, thanh thúy, theo đó xuất hiện là một nam nhân có một mái tóc dài màu ngân bạch, diện mạo trung tính tuấn tú, một đôi mắt hồ ly hẹp dài tựa tiếu phi tiếu, khóe môi khẽ nhếch tỏa ra vài phần mị hoặc.

Nam nhân thật yêu nghiệt! Sở Lạc Lạc trong lòng cảm thán nói.

Nam nhân kia cười nói: “Biệt lai vô dạng đi?”

Sở Hiên nhìn thấy người tới, không khỏi phẫn hận nói: “Không nghĩ tới cư nhiên là ngươi. Lãnh Tiêu Nhiên!

“Ngươi tên phản bội vô sỉ này!” Thanh Diệp phẫn nộ hô, liền thanh âm cũng có chút run run.

Lãnh Tiêu Nhiên đối với lời nói của Thanh Diệp giả bộ mắt điếc tai ngơ, khẽ cười nói: “Không nghĩ tới thế tử cư nhiên còn nhớ rõ tiểu nhân, tiểu nhân thực sự là thụ sủng nhược kinh*, di? Vị này là …” (Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà đâm ra sợ hãi)

Lúc này, Lãnh Tiêu nhiên chú ý tới cô gái gầy yếu được hai người bảo vệ phía sau, một đầu tóc đen dài mềm mại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ được khảm một đôi mắt màu hổ phách, tướng mạo của nàng cùng Sở Hiên có năm phần tương tự nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Sở Hiên nhìn đến ánh mắt tìm tòi của Lãnh Tiêu Nhiên lập tức đem Sở Lạc Lạc bảo hộ càng nhanh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tiêu Nhiên.

“Chẳng lẽ là tiểu quận chúa … Nàng cư nhiên còn sống …’Lãnh Tiêu Nhiên tựa hồ có điểm kinh ngạc.

Bỗng nhiên hắn giọng điệu vừa chuyển, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thế tử, người nói xem, nếu như Vương gia mà biết được …”

Sở Hiên phẫn nộ đánh gãy lời nói của Lãnh Tiêu Nhiên, trong mắt dấy lên lửa giận hừng hực “Lãnh Tiêu Nhiên! Ngươi câm miệng cho ta! Ta nhất định phải tự tay cắt đứt yết hầu của ngươi!”

Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy không giận, ngược lại còn cười “Hảo ánh mắt! Thế tử, hy vọng ngài đừng làm ta thất vọng!”

Theo một cái thủ thế của Lãnh Tiêu Nhiên, nhóm sát thủ liền đồng thời tiến lên, Sở Hiên và Thanh Diệp đều dấy lên đấu khí, thân kiếm tỏa ra quang mang chói mắt. Lúc nhìn đến đấu khí màu vàng nhàn nhạt trên người Sở Hiên, trong con ngươi màu bạc của Lãnh Tiêu Nhiên thế nhưng lại hiện lên một tia khen ngợi.

Nhóm sát thủ thực lực cũng đều trên Sơ Cấp Kiếm Sư, có một hai người còn đạt tới trình độ Trung Cấp Kiếm Sư, hơn nữa bình thường cũng được huấn luyện, phối hợp cực kỳ ăn ý. Trong đó, sáu sát thủ tay cầm trường kiếm chủ lực tấn công, mặt khác hai tên cung thủ bên ngoài tùy thời phát ra ám tiễn.

Thanh Diệp đem đấu khí truyền đến thanh lợi kiếm, thân kiếm nhất thời phát ra hào quang mãnh liệt, lợi kiếm chém ra, đấu khí liền giống như một cái lưới lớn đem kiếm khí bao phủ, đối thủ của Thanh Diệp chạm vào, thế tiến công liền bị ngăn trở. Sở Hiên cũng huy động trường kiếm, trong đao quang kiếm ảnh hỗn loạn chém giết, thỉnh thoảnh còn thay Thanh Diệp chặt hạ mấy đạo ám tiễn. Mà Sở Lạc Lạc biết rõ thực lực của mình cho nên chỉ ở trong vòng bảo vệ của hai người đâm ra mấy kiếm, tuy rằng uy lực không lớn nhưng nhìn thời cơ rất chính xác, cũng khiến cho đám sát thủ không thể làm nàng bị thương.

Bởi vì Sở Hiên và Thanh Diệp còn phải chiếu cố Sở Lạc Lạc dần dần bị rơi vào thế hạ phong, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp huống chi còn có một cái ma pháp sư không biết rõ thực lực.

Sở Lạc Lạc tâm niệm vừa chuyển, có! Nàng chọn đúng thời cơ, là lúc một tên sát thủ hướng nàng đâm tới, cố ý nghiêng thanh kiếm trong tay, làm bộ không cầm tốt, dựa tên mặt đất lăn một phát, linh hoạt từ giữa khe hở kiếm ảnh xông ra ngoài.