“Về phần có gì không rõ, tự mình đi Tàng Thư Các ở học viện tìm đáp án! Một tháng sau, ở trong này tiến hành kiểm tra.”
Mặc Vô nói xong lời này, trong lớp nhất thời là một mảnh im lặng.
Bỗng nhiên, Đông Phương Ngạo nhảy dựng lên hét lớn: “Không công bằng, không công bằng, ta một cái cao cấp ma pháp cũng không biết, sửa như thế nào a!”
“Vậy ngươi nói như thế nào mới tính là công bằng?” Mặc Vô nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
“Tối thiểu ngươi phải dạy ta một hai chiêu cao cấp ma pháp mới được!” Đông Phương Ngạo trợn to hai mắt hô.
“Nha? Vậy hai người các ngươi thì sao?” Mặc Vô cũng không trả lời Đông Phương Ngạo, ngược lại hỏi hai đệ tử khác.
“Không cần!” Sở Lạc Lạc rõ ràng đáp, mà Lệ Vô Ngân lại nhẹ nhàng lắc đầu, dùng hành động trả lời vấn đề này.
Mặc Vô mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại nhìn Đông Phương Ngạo nói: “Có nghe thấy không? Người khác không cần dạy, ngươi lại muốn được dạy, cái này gọi là công bằng sao?”
“Nhưng là…” Đông Phương Ngạo vẻ mặt ảo não.
“Không có nhưng là.” Mặc Vô xoay người, đi về phía cửa, nói: “Nếu ngươi cảm thấy ở nơi này của ta không học được gì vậy có thể tìm người khác, hoặc là trở về bộ vũ kĩ đi.”
“Ta…” Đông Phương Ngạo sắc mặt đỏ bừng, ngay cả nói cũng không thành câu.
Thân ảnh Mặc Vô dần đi xa, chỉ nghe một câu nói rõ ràng bay đến phòng học.
“Nếu có chỗ không biết có thể hỏi đồng đội của ngươi.”
Hỏi đồng đội? Đông Phương Ngạo sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn hai người kia một cái, muốn hắn hỏi hai người này? Nhưng là hắn có tự tôn nha, nếu như vứt bỏ mặt mũi đi thỉnh giáo hai người so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, hắn về sau sao có thể nhìn mặt người khác.
Lệ Vô Ngân không để y tới ánh mắt rối rắm của Đông Phương Ngạo, chậm rãi đi qua bên cạnh Đông Phương Ngạo. Thời gian một tháng rất quý giá, hắn làm sao có thể lãng phí trên người tên ngu ngốc này đây.
Muốn nàng chỉ điểm hậu bối? Cái này thật ra không có gì, chỉ là hậu bối này tính tình dường như không thể tốt lên. Hơn nữa nhìn gương mặt do dự của tên Đông Phương Ngạo kia liền biết hắn cũng không tình nguyện đi thỉnh giáo mình, vì thế Sở Lạc Lạc ngay sau đó cũng đi ra cửa. Cuối cùng cũng có chút lương tâm lưu lại ba chữ: “Tàng Thư Các.”
“Ngươi… Hai cái kẻ vô tình vô nghĩa này!”
Trong phòng học không còn bóng người, quanh quẩn chỉ có tiếng rống giận của Đông Phương Ngạo.
--
Tàng Thư Các của Thánh Vân học viện là nơi có nhiều sách nhất trong Thánh Vân đại lục.
Đó là một toà nhà có chín tầng, tầng thứ nhất là phòng triển lãm, tầng thứ hai đặt những bộ sách sơ cấp thông thường, tầng thứ ba là những sách trung cấp, cứ như vậy, tầng lầu càng cao thì sách ở trong đó lại càng trân quý. Tàng Thư Các là nơi mọi học viên của Thánh Vân học viện đều có thể đi, nhưng mà những đệ tử cấp thấp chỉ có thể đọc ở các tầng dưới. Không thể đọc những loại sách vượt cấp bởi vì mỗi tầng đều có kết giới, chỉ khi tu vi đạt tới một mức độ nào đó mới có thể phá kết giới mà đi vào bên trong.
Nhưng là khi Sở Lạc Lạc tiến vào bên trong Tàng Thư Các nàng lại ngây người, trong lúc nhất thời nàng giống như mất hồn đứng lặng ở của, đôi mắt màu hổ phách vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bức vẽ trên tường.
Vị trí triển lãm này là để treo tranh học viên có thiên phú cao nhất từ khi thành lập Thánh Vân học viên đến nay.
Vì sao? Năm đó nàng không phải đã bị trục xuất khỏi học viện rồi sao? Vì sao bức vẽ của nàng lại vẫn được treo ở vị trí kia.
“Này? Ngươi làm sao vậy?”
Cho tới khi một bàn tay to phất qua lại ở trước mắt, Sở Lạc Lạc mới phục hồi tinh thần lại. Chỉ thấy gương mặt như đao tạc, hình dáng rõ ràng đưa tới trước mặt, nàng theo bản năng lùi lại một bước.
Đông Phương Ngạo nhăn đôi mày rậm, thân thiết hỏi: “Này, nếu không thoải mái vậy trở về nghỉ ngơi nha!”
“Vị học viên này, nơi đây là Tàng Thư Các, xin nhẹ giọng một chút, ngươi ở trong này lớn tiếng ồn ào sẽ ảnh hưởng đến người khác.” Lúc này một người mặc đồng phục quản lí đi tới nói.
Trong lòng tuy rất nghi hoặc nhưng là Sở Lạc Lạc không thể nào mở miệng hỏi. Một cô gái mới mười ba tuổi sao có thể biết được vong linh pháp sư từ mười mấy năm trước đã làm cho Thánh Vân học viện hổ thẹn đây? Khoé miệng lộ ra một tia cười khổ, nàng mới cất bước đi về phía trước.
Thật là khó hiểu, Đông Phương Ngạo vô duyên vô cớ bị nhân viên quản lí mắng cho một trận, bất mãn bĩu môi. Cô gái này từ khi bước vào Tàng Thư Các liền trở nên kì quái, Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, vừa rồi hắn dường như nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách của nàng tràn ngập bi thương.
Khi Sở Lạc Lạc vượt qua kết giới tầng thứ tư, mấy người bên trong cũng cảm giác được nhưng là khi bọn họ phát hiện người bước vào lại là một cô gái nhỏ tuổi, trong mắt không khỏi hiện lên tia kinh ngạc. Có thể lên đến tầng thứ tư chứng tỏ nàng đã đạt tới trình độ cao cấp ma pháp sư. Thiếu niên tóc lam mới vừa rồi đã khiến cho bọn họ thật ngạc nhiên, không ngờ lúc này bước vào lại là một cô gái nhỏ tuổi như vậy. Hơn nữa nhìn nàng ngay cả mi mắt cũng không hề nhíu lại, liền cứ như thế thoải mái tiến vào. Cái này chứng minh nàng cũng không phải là người vừa mới tiến lên cao cấp ma pháp sư mà tối tiểu cũng đã đạt đến tiêu chuẩn cấp năm.
Đối với những ánh mắt tò mò này, Sở Lạc Lạc cũng không để ý mà là tuỳ ý đi đến bên một giá sách. Đánh giá một lúc, chỉ chốc lát, khoé miệng của nàng gợn lên ý cười, xem ra vị trí đặt những bộ sách này chưa từng thay đổi.
Lát sau người đi lên là Đông Phương Ngạo, hắn một đầu tóc ngắn đỏ rực , một thân áo đỏ kiêu ngạo, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm, tự nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt. Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hắn đánh giá nhìn qua một vòng sau đó tuỳ ý đi đến bên người Sở Lạc Lạc.
“Này, ngươi ở trong này làm gì?” Lần này Đông Phương Ngạo biết nghe lời giáo huấn, không dám lại lớn tiếng quát to, đè thấp thanh âm nói, thế nhưng thật ra lại có vài phần trầm tĩnh hơn so với ngày thường.
Lời nói dừng ở bên tai cô gái, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, Sở Lạc Lạc chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa, tức giận liếc nhìn tên kia một cái. Đứa nhỏ này dựa vào gần như vậy là sao, không có việc gì tại sao lớn lên lại cao như vậy, đến gần cũng có cảm giác áp bách.
“[Cao cấp hoả hệ ma pháp tốc thành]* ở giá sách thứ năm, quyển thứ ba từ trái sang, tự mình xem đi, không có việc gì đừng đến quấy rầy ta.” Sở Lạc Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, lập tức đi vòng qua người Đông Phương Ngạo. (*:Đây là tên một quyển sách, đại khái là có dạy cao cấp ma pháp hệ hoả)
Cao cấp hoả hệ ma pháp tốc thành? Lời nói của Sở Lạc Lạc không khỏi làm cho Đông Phương Ngạo sửng sốt, vì sao nàng biết quyển sách kia đặt ở đâu? Chẳng lẽ… Nàng vừa rồi sau khi đi lên liền tìm người hỏi qua trước, nàng là cố ý tìm giúp hắn sao? (Đông Phương huynh đệ, ngươi quá ảo tưởng rồi, sự thật không như ngươi nghĩ đâu = =)
Nghĩ như thế, trên mặt Đông Phương Ngạo không khỏi nổi lên mây đỏ, khoé miệng lộ ra ý cười ngây ngốc.
Sở Lạc Lạc tuỳ ý dạo qua một vòng, phát hiện tầng bốn cơ bản vẫn như cũ, không có thêm bộ sách mới nào mà những quyển sách cũ đó, kiếp trước nàng đã sớm nghiên cứu thấu hiểu triệt để, chính là hết sức vô vị. Bỗng nhiên thư viện im lặng truyền đến một thanh âm kích động: “Oa, cuốn này của ta có phê bình, chú giải của Cổ Vân Lạc!”
Thanh âm sợ hãi kêu này nhất thời khiến cho mọi người chú ý, rất nhanh, toàn bộ mọi người đều đi qua bên đó, chỉ có số ít những người nghe thấy nhưng không làm gì, vẫn tiếp tục xem quyển sách trong tay.
“Là thiên tài có thiên phú cao nhất kia sao? Ta nhìn xem, ta nhìn xem.” Những người vây xung quanh đều lộ ra vẻ mặt tò mò, muốn nhìn một chút bút tích của thiên tài trong truyền thuyế và tâm đắc trong ma pháp của nàng.
Những bộ sách trong thư viện của Thánh Vân học viện bình thường không được phép đem ra ngoài, chỉ có một số ma pháp sư có thiên phú cực cao là ngoại lệ. Bọn họ chẳng những có thể mượn sách mà còn có thể đem điều tâm đắc của mình viết lên trên để cho hậu bối tham khảo.
Sở Lạc Lạc nghe tiếng ngẩng đầu lên, lại thấy trong đám người, Đông Phương Ngạo đứng ở vị trí trung tâm, tên kia đem sách ôm chặt trong lòng, vẻ mặt đề phòng nhìn người xung quanh quát: “Có bản lĩnh tự mình tìm đi, bản này thuộc về ta!”
“Yên lặng yên lặng! Nơi này là Tàng Thư Các!” Nghe được một mảnh ồn ảo kia, nhân viên quản lí ngồi ngay ngắn trên ghế mở miệng nói, thanh âm của hắn rất nhỏ nhưng lại vang ở bên tai mỗi người, sự nghiêm khắc trong lời nói làm cho mọi người đều mím chặt môi.
Sở Lạc Lạc cũng hơi ngây người, đúng rồi, lúc trước khi nàng đi mượn quyển sách này quả thậy nhất thời quật cường thay đổi chú ngữ của một cái ma pháp cao cấp, cũng ghi chí ở giữa quyển sách, ngay cả nàng cũng quên mất chuyện này. Cái tên Đông Phương Ngạo này vẫn là thiếu kiên nhẫn như vậy, rước lấy phiền toái không cần thiết như thế này, thật sự là ầm ỹ chết người.
Nghĩ như thế, Sở Lạc Lạc cũng không dừng lại lâu ở tầng bốn, cất bước đi tới kết giới trên tầng năm.
Người bên ngoài chú ý tới cô gái này thế nhưng lại muốn đi lên tầng năm, mọi người kinh ngạc mà phát ra những tiếng hít khí lạnh, ở trong không gian yên tĩnh rất khiến cho người ta chú ý.
Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân cũng nghe tiếng nhìn lại, lại chỉ kịp thấy bóng dáng thản nhiên của cô gái đi vào bên trong kết giới.