Chương 59: Điều diễn

“Ngươi cho rằng bộ hài cốt kia thực sự là Cổ Vân Lạc?”

Một câu rất nhẹ lại giống như sét đáng giữa trời quang nôt tung bên tai Lãnh Tiêu Nhiên. Thân mình của hắn run lên, con ngươi màu bạc nháy mắt lộ ra thần thái đẹp mắt, bộ mặt giống như tro tàn lúc trước của hắn dường như được lấy lại sức sống, hắn nhìn chằm chằm nam nhân thần bí đột nhiên xuất hiện kia nói: “Lời của ngươi là có ý gì?”

Nam nhân kia cũng không trả lời, chỉ là hơi nghiêng đầu, khóe miệng gợn lên một chút ý cười yếu ớt, khẽ nhấc ngón tay nhẹ nhàng gõ mấy cái vào thân cây. Mái tóc màu trần bì của hắn theo động tác mà nhẹ nhàng lay động, giống như hỏa diễm bùng cháy trong đêm, hết sức xinh đẹp.

“Nói! Ngươi là có ý gì?” Lãnh Tiêu Nhiên kích động ôm bộ hài cốt nhỏ nhắn kia đứng đậy, lại vì quỳ gối lâu mà thân hình hơi lung lay, không thể không đem một tay chống xuống để bảo trì cân bằng, Nhưng là cho dù Lãnh Tiêu Nhiên lúc này suy yếu chật vật đến thế nhưng cả người vẫn toát ra một cỗ khí thế sắc bén.

“Nếu như Cổ Vân Lạc dễ dàng bị hủy diệt như vậy, nàng sẽ không còn là Cổ Vân Lạc.” Nam nhân vẫn vân đạm phong khinh ngẩng đầu nhìn về phương xa, hơi ngưng mắt, giống như thu hút ánh sao vô tận trên thế gian. Hai tròng mắt màu lục đậm u diễm* dần hiện lên một cỗ nóng rực, miệng của hắn lại vẫn như cũ là nụ cười yếu ớt kia: “Niết bàn trọng sinh, nếu như ngươi không buông tha việc tìm nàng, như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại…” (U diễm: u ám mà diễm lệ)

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Lãnh Tiêu Nhiên còn muốn truy hỏi nhưng lại phát hiện nam nhân kia thế nhưng lại biến mất trong không khí, yên lặng không một tiếng động như khi hắn xuất hiện.

--

Thánh Vân học viện, trong tháp tu luyện.

Từ ngày ấy, sau khi nghe viên thủy tinh đen giảng giải xong chỗ tinh túy của công kích tinh thần, Sở Lạc Lạc vốn vô cùng cuồng nhiệt với ma pháp liền bắt đầu luyện tập không phân biệt ngày đêm, mỗi khi có chút thành tựu liền phát động công kích với viên thủy tinh đen, không ngừng mạnh lên.

Thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng, Sở Lạc Lạc đã dần dần thành thạo công kích tinh thần, hơn nữa nàng còn lĩnh ngộ được không ít tinh tuý trong đó.

Lúc này đây, nàng lại phát động công kích với viên thuỷ tinh đen, nó rốt cục bị tra tấn tới mức chịu không nổi nữa.

“Này! Nữ nhân! Ta tích tụ năng lượng cũng không dễ dàng, ngươi nếu còn muốn luyện tập vậy phiền đổi đối tượng đi.”

“Nhưng nơi này không có ai cho ta luyện tập.” Sở Lạc Lạc cười, khẽ nháy mắt mấy cái.

“Bên ngoài có người!” viên thuỷ tinh đen rốt cục cũng bùng nổ, nó lúc trước sao lại có thể nghĩ nàng chỉ là một cô gái có thiên phú đơn thuần chứ, nàng quả thực chính là nữ ma đầu mà.

Sở Lạc Lạc vì việc học có chút thành tựu, tâm tình vô cùng tốt, không tiếp tục khi dễ viên thuỷ tinh đen không hay ho kia nữa, nàng đứng dậy, vặn thắt lưng, đang muốn cất bước ra ngoài lại bong nhiên quay đầu lại, vẻ mặt thần bí hỏi: “Ngươi nói xem, lấy trình độ công kích tinh thần hiện tại của ta, có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn với người khác.”

Viên thủy tinh đen rầu rĩ đáp: "Cái này còn phải xem tinh thần lực của đối phương, hơn nữa trình độ tổn thương còn phụ thuộc vào lực công kích của ngươi cũng chính là xem năng lượng ngươi phóng ra là lớn hay nhỏ."

Quả nhiên! Sở Lạc Lạc vui vẻ búng tay một cái, cầm viên thủy tinh đang trôi nổi trong không khí để vào trong ngực áo, bên miệng lộ ra một nụ cười rực rỡ.

--

Một góc của Thánh Vân học viện, có một cây cổ thụ trăm năm, đúng là nơi thượng thừa để đến bởi vì nơi này tương đối hẻo lánh, này thường có rất ít người qua lại.

Nhưng hôm nay lại có năm, sáu người vây quanh nơi đó, vẻ mặt vui cười nói lời gì đó với người bị vây quanh.

"Uy, đây không phải là tiểu mỹ nhân được xưng là thiên tài lúc nhập học sao?" Một công tử mặc áo bào tơ lụa mà trắng được cắt may tinh xảo "ba" một tiếng mở quạt ra, rung đùi đắc ý bước lên hai bước, mê đắm nhìn chằm chằm thiếu niên bị vây ở trung tâm.

Thiếu niên bị vây bên trong khuôn mặt lạnh lùng lại cực kì tuấn mỹ, một đầu tóc lam rời rạc được buộc thành một cái đuôi ngựa, để lộ ra gương mặt tinh xảo của hắn.

Lãnh đạm liếc qua mấy người vây quanh mình, trong mắt đã có vài phần không kiên nhẫn, chỉ là đi ra ngoài lấy vài thứ thôi mà, lại không nghĩ gặp được phiền toái như thế này.

"Tránh ra." Lệ Vô Ngân lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Uy, mỹ nhân tức giận đâu!" Công tử mặc áo trắng vẻ mặt đáng khinh nói với mọi người xung quanh, trong mắt lóe ra tia bất hảo: "Nếu chúng ta không tránh, ngươi sẽ làm gì?"

Đôi mày xinh đẹp của Lệ Vô Ngân nhướng lên, chỉ là mấy tên khỉ con nhảy nhót mà cũng dám làm càn như thế! Nếu không phải Thánh Vân học Viện sớm có quy định học viên không được tùy tiện đánh nhau thì mấy người này đã sớm trở thành những thi thể lạnh như băng rồi!

Nhìn thấy Lệ Vô Ngân im lặng không nói, mấy người kia kiêu ngạo cười ha hả, lời nói ra lại càng thêm hạ lưu, từng câu, từng câu khiêu chiến tính nhẫn nại của Lệ Vô Ngân.

Đám cầm thú này, một người so với một người lại càng hạ lưu hơn!

Đây chính là cái gọi là quý tộc, hơi có chút bản lĩnh liền đem mình thành cao thủ, ngày thường được nịnh hót quá nhiều, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nơi nơi làm xằng làm bậy. Hơn nữa trong nhiều phủ quý tộc còn dưỡng nam sủng, đây đều là phương thức trao đổi và tiêu khiển của đám quý tộc này. Đây chính là bí mật nửa công khai, ngay cả dân chúng trong Thánh Vân đại lục cũng đã nghe loáng thoáng về việc này.

--

Khi Sở Lạc Lạc đến đây chính là thấy một màn này, trong đầu này hiện lên truyện cũ năm đó.

Kiếp trước, cây cổ thụ là nơi nàng nghỉ ngơi lúc nhàn rỗi đến nhàm chán. Lúc ấy, nàng đang nằm trên một cành cây thô to, hưởng thụ gió nhẹ thổi qua mặt, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng bước chân nghiêng ngả và tiếng thở dốc đánh vỡ yên tĩnh của nơi này.

Một thiếu niên gầy yếu chạy tới, cả người run run, cuộn mình dưới tàng cây, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng khóc trầm thấp.

Nàng hơi nhăn mặt, đang muốn lên tiếng đuổi người, nơi này là nơi để nàng thả lỏng tâm tình.

Không ngờ, lại có một trận tiếng bước chân truyền đến hô: "Tiểu tử kia ở trong này! Mau bắt hắn lại!"

Thiếu niên vốn dĩ còn đang khóc hiển nhiên không đoán được đám người kia cư nhiên đuổi theo đến nơi này, lúc này muốn trốn đi đã là quá muộn, rất nhanh, mấy người kia đã vây quanh hắn, từng bước, từng bước tới gần. Thân hình gầy yếu tựa vào thân cây, dưới lông mi thật dài buông xuống một giọt nước mắt trong suốt. Hắn bình thường vốn đã tuấn tú, cho dù mái tóc và đôi mắt đều là màu xám nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ trẻ con đáng yêu, bộ dạng lúc này càng chọc người thương tiếc.

Bị người vây quanh, thiếu niên yếu đuối sớm quên mất phải kêu lên, phải phản kháng.

"Tiểu mỹ nhân, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu?"

"Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở lại Thánh Vân học viện thì liền ngoan ngoãn theo chúng ta."

Cô gái trên cây vốn định bỏ mặc nhưng là những ngôn nữ ô uế này thực khó nghe.

"Ầm ĩ chết người! Mấy người các ngươi mau cút đi cho ta!"

Vài học viên quý tọc giương mắt lên, chỉ thấy mộ cô gái nhỏ tuổi đứng trên một cành cây, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ ra tia kinh bỉ.

Cô gái này là người nổi tiếng ở Thánh Vân học viện, từ năm tám tuổi được một lão pháp sư đề cử nhập học, vì thiên phú cực cao mà được Cửu Tiêu Mặc Vô chú ý, trở thành đệ tử của hắn.

Vốn dĩ, người như vậy bọn họ không dám trêu chọc nhưng là thật vất vả mới đuổi được tiểu mỹ nhân này, bọn họ không nghĩ dễ dàng buông tay như vậy.

Lúc này cô gái lại mở miệng.

“Này! Ngươi khóc cái gì mà khóc! Nước mắt là biểu hiện của kẻ yếu, là nam nhân liền đứng dậy đánh lại cho ta!

He he thử chức năng đặt pic của diễn đàn nè. Mọi người thấy thế nào, vẫn xem được chứ?