Sở Lạc Lạc một thân y phục đen đứng giữa không trung, ống tay áo vỡ tan để lộ ra cánh tay tuyết trắn đang chảy ra từng giọt,từng giọt máu tươi, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập quật cường và cứng cỏi. Nàng ném thanh kiếm xuống, cánh tay không bị thương chậm rãi giơ lên, trong lòng bàn tay nhưng tụ ra một quả cầu màu xám bạc, chỉ là quả cầu này so với vài lần trước ảm đạm hơn nhiều, không có hào quang, tự nhiên mà giản dị.
“Ám Lưu Quang!”
Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ miệng Sở Lạc Lạc thoát ra, cánh tay vung lên, ném quả cầu màu xám bạc ra ngoài.
Ám lưu quang, tựa như một đóa hoa lặng lẽ trôi nổi trong bóng tối, đây chính là một vong linh ma pháp độc đáo mà Sở Lạc Lạc sáng tạo ra, có hiệu quả giống với năng lực cắn nuốt của con quái vật kia.
Quang cầu ảm đạm ở trong không khí xẹt qua tạo thành một hình vòng cung, rơi thẳng vào cái miệng đang mở to của quái vật.
Khi quả cầu màu xám bạc bị nuốt xuống, quái vật đột nhiên kêu lên “Ngao” một tiếng. Chất lỏng đặc sệt trên thân thể bắt đầu vặn vẹo, sôi lên ùng ục tạo nhành những bọt khí, bọt khí vỡ tan tỏa ra mùi hương khó ngửi.
“Đây là… cái thứ quỷ quái gì!” Bộ mặt của quái vật vặn vẹo trở nên dữ tợn, nó thống khổ rống lên, chất lỏng màu đen vẫn không ngừng sôi trào, cơ thể nó thoát ra từng đợt, từng đợt khí tỏa ra mùi khó chịu.
Nhìn con quái vật thống khổ kêu gào, khóe miệng Sở Lạc Lạc lộ ra một nụ cười khẽ, thân thể mềm nhún, ngã xuống đất.
Lúc này, cửa lớn của thần miếu bị mở ra, thành chủ Lý Duy mang theo quan sai xông vào.
Khi hắn nhìn thấy con quái vật đang thống khổ kia lập tức xông đến, cảnh tượng khủng bố này làm cho nhóm quan sai chết đứng tại chỗ, chân tay luống cuống. Con quái vật ghê tởm này cư nhiên lại là Thủ hộ Thân thần thánh trong lòng bọn họ.
Nhưng bọn họ còn không kịp hét lớn thì tất cả quan sai đều bị xúc tua cuốn lấy, vận mệnh giống như nam pháp sư kia. Sau khi quái vật cắn nuốt mấy tên quan sai xong, thân thể của nó rốt cục cũng khôi phục bình thường.
“Đứa nhỏ, ta đến chậm, ngươi không sao chứ!” Thành chủ Lý Duy đứng ở một bên thân thiết nói, giọng điệu của hắn giống như một người cha hiền lành.
Nhưng mà, đáp lại hắn lại là một cái miệng giống như một bồn máu há rộng, nuốt lấy hắn!
Lúc này, Sở Lạc Lạc đã rơi xuống nhìn một màn vừa buồn cười vừa đáng sợ này nhưng khi thấy hai cái xúc tua vươn về phía nàng, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn tuyệt mỹ của nàng lộ ra một tia tươi cười chua xót.
Chẳng lẽ… Thực sự chết như vậy?
Ngay khi xúc tua tới trước mặt Sở Lạc Lạc, bỗng nhiên mộ bóng đen xẹt qua, đứng chắn trước thân hình nhỏ nhắn kia. Chỉ thấy một khối thủy tinh màu đen lơ lửng giữa không trung, nháy mắt huyễn ra một đạo ảo ảnh.
Tuy là ảo ảnh nhưng vẫn vô cùng rõ ràng, đây là bóng dáng của một nam nhân, tóc dài màu tím thẫm tùy ý buông xuống, không ngừng lóe ra u quang nhàn nhạt. Dáng người kia nhàn nhã, tựa như một đóa hoa nở rộ trên mây nhưng khí thế trên người hắn phát ra lại khiến cho người ta nhịn không được mà ngưỡng mộ, tựa như thánh phong không thể chạm tới, lồng lộng đứng vững.
Sở Lạc Lạc nhìn biến cố bất thình lình cũng có chút mê mang khó hiểu, phía trên bóng dáng thon dài mờ mịt kia là một viên thủy tinh đen quen thuộc nổi lơ lửng. Khóe miệng lạnh nhạt của Sở Lạc Lạc đột nhiên nở rộ ra mộ chút tươi cười, sau đó yên tâm nhắm mắt lại để cho mình ngất đi.
--
Khi Sở Lạc Lạc thức dậy thì phát hiện mình đang ở trong phòng khách sạn, vết thương trên tay nàng đã được băng bó cẩn thận.
Nàng có chút khó hiểu, vừa rồi nàng không phải là đang ở trong thần miếu đối mặt với cái Thủ hộ Thần đáng sợ kia sao?
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy giáo sư Mặc Vô, Ngô Thích, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo đều đứng ở ngoài cửa.
“Tiểu nha đầu! Ngươi tỉnh rồi sao, ngủ suốt một ngày một đêm rồi.” Mặc Vô từ ái nói, cô bé này vì duy trì tỉnh táo lại có thể nhẫn tâm chém một nhát vào tay mình, thực sự là rất ngoài dự kiến của hắn. Nếu không phải là cô gái này kiên trì đến phút cuối cùng chỉ sợ hắn cũng không kịp đến cứu viện.
Sở Lạc Lạc muốn đứng dậy lại phát hiện ra toàn thân mình không có một chút sức lực, chẳng lẽ khí độc của quái vật còn chưa tiêu tan hay sao?
“Ngươi mất máu quá nhiều, cơ thể hư thoát là chuyệt bình thường, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục.” Giáo sư Mặc Vô nói ra hồ nghi trong lòng Sở Lạc
Lạc.
Nhìn qua chỉ là một cô gái yếu đuối, không ngờ khi chiến đấu còn quật cường hơn cả Đông Phương Ngạo, khi chiến đấu hoàn toàn quên mất nàng cũng chỉ là một người bình thường có máu thịt mà thôi.
Ở Thủy Hàn Thành tĩnh dưỡng hai ngày, dưới sự trị liệu của Mặc Vô, Sở Lạc Lạc rất nhanh đã khôi phục thể lực.
Trong hai ngày này nàng đã nghe Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân kể lại những việc đã xảy ra.
“Sau khi chúng ta hôn mê thì hai vị giáo sư cùng lúc đuổi tới, hóa giải nguy hiểm lần này, con quái vật kia cũng bị tiêu diệt.”
“Dân chúng Thủy Hàn Thành sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của con quái vật kia cũng dần dần tỉnh táo lại.”
“Ngày hôm sau, người của Thánh giáo hội cũng tới đây, hừ!” Ngữ khí của Đông Phương Ngạo cực kì khinh thường, mấy tên ở Thánh giáo hội này, rõ ràng chẳng góp một phần sức lực nào nhưng nay lại đem chính mình giống như chúa cứu thế, nhận sự biết ơn của dân chúng toàn thành, coi mấy người bọn họ giống như là người mà Thánh giáo hội phái đến vậy.
Chuyện này làm cho vị thiếu niên chính trực này tràn ngập oán hận.
“Còn nữa, con quái vật kia là do thành chủ triệu hồi ra.” Lệ Vô Ngân tiếp lời nói.
“Nửa năm trước, con trai của thành chủ tạ thế, hắn không biết ở chỗ nào tìm được một cuộn da dê, bên trên có một chút ma pháp trận kì lạ. Đáng tiếc là cuốn da dê kia đã rơi vào tay người của Thánh giáo hội.”
“Ý của ngươi là con quái vật kia thực sự là con trai thành chủ?” Sở Lạc Lạc hỏi, nàng còn nhớ rõ một màn trước khi nàng hôn mê.
“Không sai, dựa vào phân tích của giáo sư, cái tên thành chủ kia đã dùng hắc ma pháp triệu hồi con hắn từ địa ngục ra. Thứ mà thông qua cấm thuật để triệu hồi ra thì chỉ có thể là quái vật thôi, chỉ là hắn một lòng cho rằng thứ kia là con của hắn.”
“Vì làm cho con hắn sớm ngày khôi phục nguyên trạng hắn không tiếc dùng quỷ kế lừa gạt dân chúng toàn thành, đem con quái vật này trở thành thần thủ hộ mà sùng bái, sau đó lại công khai treo giải thưởng khiến cho một số người có tu vi đến Thủy Hàn Thành, trở thành thức ăn cho con quái vật kia.”
Tuy rằng chân tướng thật sự nàng cũng đoán được một chút như trong lòng Sở Lạc Lạc cũng có không ít băn khoăn, nàng nói: “Nhưng mà thành chủ kia cũng chỉ là một người bình thường.”
“Tiểu nha đầu, việc này ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mặc Vô và Ngô Thích ra ngoài điều tra vừa trở lại khách điếm nghe được lời nói của ba người liền nói.
Nhìn bộ dạng chỉnh tề khó có được của Mặc Vô, ba người không khỏi cùng sửng sốt.
Nhìn thấy phản ứng của ba đứa nhỏ, Mặc Vô cười to, nháy mắt vài cái nói: “Nhiệm vu hiện nay của ba người các ngươi chính là trở lại học viện, chuẩn bị đón nhận giảng dạy thật tốt, giảng dạy của ta rất nghiêm khắc đó!”
“Ý của ngài là…” Ba người rất vui sướng, trăm miệng một lời nói.
Mặc Vô cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, gật đầu nói: “Khảo nghiệm lần này, đã xong!”
--
Trên đường trở về, xe ngựa to lớn này đối với nhiều người như vậy có chút chật chội. Vì thế Ngô Thích bị Mặc Vô đá lên phía trước làm bạn với Trương đại thúc, còn ông ta thì lại lười biếng nằm ở trong xe, giơ bầu rượu lên, say khướt nói: “Hồng trần nhạt… Túy thương sinh…”
Hiển nhiên, trong bầu rượu kia là Túy Hồng Trần của Thủy Hàn Thành.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mặc Vô, Sở Lạc Lạc nhịn không được nở nụ cười. Khi tay phải của nàng phủ đến trước ngực, nàng chạm vào một vật cứng.
Nàng run sợ một lúc, lúc này mới nhới tới ảo ảnh đêm đó, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng gợn lên, nở rộ một nụ cười tuyệt mỹ, xem ra nàng đúng là thiếu nó một cái ân tình đâu!
--- Đề lời nói với người xa lạ ---
Nhiệm vụ chấm dứt! Chương tiếp theo sẽ là cuộc sống khi trở lại học viện!