Chương 49: Thần miếu.

Túy Hồng Trần, loại rượu ngon nổi danh khắp Thánh Vân đại lục.

Là say giữa hồng trần hay vẫn là vì hồng trần mà say!

Từ lúc bắt đầu bước vào phòng Sở Lạc Lạc liền chú ý tới vị thành chủ của Thủy Hàn Thành kia. Tuy rằng nàng nghi ngờ sự kiện ma thú quỷ dị này tuyệt đối có liên quan đến thành chủ hoặc quan sai nhưng mà, nàng cư nhiên lại không cảm nhận được một chút hơi thở của hắc ma pháp nào trên người thành chủ. Thậm chí cũng không có một chút dao động ma pháp nào. Lúc này, nàng có thể kết luận thành chủ cuat Thủy Hàn Thành chỉ là một người thường.

Điều này thực sự ngoài dự đoán của nàng.

Thành chủ Lý Duy gật đầu ý bảo người hầu bên người lấy rượu ngon trong đỉnh đồng ra. Khi vừa mở nắp đỉnh ra, hương rượu lập tức xông vào mũi, hương thơm thuần khiết mê hoặc giác quan của mọi người.

“Chư vị anh hùng! Lý mỗ trước hết kính mọi người môt ly!” Lý Duy tự rót cho mình một ly rượu, nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.

Uống rượu ngâm thơ, đánh đàn ca hát, vốn là cử chỉ phong nhã, nhưng đối với những kiếm sĩ và pháp sư này, rượu ngon lại có thể làm cho bọn họ tăng lên vài phần khí chất dũng cảm. Động tác vừa rồi của Lý Duy khiến cho người ta cực kì cảm kích.

Lúc này, Trương đại thúc, Đông Phương Ngạo và hai pháp sư kia đều giơ ly rượu lên, một hơi cạn sạch, khen không dứt miệng.

Sở Lạc Lạc do dự một chút, thoáng cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia khác lạ, cuối cùng cũng giơ ly rượu lên, lúc này, Lệ Vô Ngân cũng đã uống xong một ly rượu.

Rượu ngon như thế, nếu như không uống chẳng phải là mất hứng hay sao?

Trăng tròn ngày càng lên cao, bữa tiệc vẫn tiếp tục đến nửa đêm.

Thành chủ Lý Duy lại một lần nữa nâng chén, lớn tiếng nói: “Đến đây! Đến cảm tạ nhóm thiếu niên anh hùng này, là bọn họ cứu thành của chúng ta, đánh lui ma thú đáng sợ, chúng ta lại kính bọn họ một ly.”

Nói xong, Lý Duy tự mình uống trước, sau đó đem ly rượu dốc ngược xuống ý bảo hắn đã uống hết. Vẻ mặt mang theo ý cười nhìn mọi người đều uống xong, lúc này bữa tiệc mới chấm dứt.

Đoàn người Sở Lạc Lạc lại một lần nữa được hộ tống trở về khách sạn. Dọc đường đi, dân chúng vui vẻ hộ tống, không ngừng nói nhứng lời khen tặng.

Đi ngang qua chỗ rẽ, một phụ nhân ôm con, trông mong nhìn đoàn người Sở Lạc Lạc, cau mày, muốn tiến lên lại bị nam nhân phía sau giữ chặt lại. Xoay người lại nhìn, cuối cùng nàng vẫn là rời đi.

Dưới ánh trăng, hai bóng dáng rong ruổi trong đêm đen, bọn họ không cưỡi ngựa nhưng tốc độ lại nhanh như gió, chạy vội về phía Thủy Hàn Thành.

Từ thành thị gần Minh Nguyệt quốc nhất một đường chạy tới, suốt một ngày một đêm chưa từng ngừng lại.

Hai người này chính là giáo sư của Thánh Vân học viện, Mặc Vô và Ngô Thích.

Ngày ấy, khi bọn họ nghe được tin tức từ Thánh Giáo Hội liền vô cùng tức giận. Trong lòng Mặc Vô có chút hối hận, đều là do ông nhất thời ngu ngốc, nếu như ba thiếu niên kia bị mất mạng, trong lòng ông sao có thể dễ chịu? Vì thế, Mặc Vô luôn làm theo ý mình mang theo Ngô Thích lại một lần nữa xông vào Tổng bộ Thánh Giáo Hội, bởi vì ông nghĩ ra một biện pháp rất nhanh có thể đến được Thủy Hàn Thành.

Vì Thánh Giáo Hội ở mỗi quốc gia, thậm chí là mỗi thành phố lớn đều có phân đàn, thành viên của Thánh Giáo Hội có thể thông qua truyền tống trận để đến các phân đàn. Mặc Vô suy nghĩ, nếu như ông nhớ không lầm thì một thành thị ở Minh Nguyệt Quốc có có phân đàn của Thánh Giáo Hội. Cái thành thị kia cách Thủy Hàn Thành chỉ có hai ngày đi xe. Vì thế, ông xông vào Tổng bộ Thánh Giáo Hội khởi động truyền tống trận.

Bởi vì sợ hãi uy danh của Mặc lão cho nên vài tên thành viên của Thánh Giáo Hội chỉ có thể mở miệng khuyên bảo, tuy rằng trong lòng vẫn mắng thầm không thôi, lại không dám làm gì.

Trong đêm đen, khi tới gần Thủy Hàn Thành, vô số điểm sáng hồng rực lóe ra trong bóng đêm.

“Mặc lão, ngươi xem phía trước, là cái gì vậy?” Ngô Thích chỉ vào đám điểm sáng hồng rực đang di chuyển nói.

Mặc Vô không trả lời mà dùng hành động để biểu đạt ý nghĩ của ông, đợi hai người tới gần mới phát hiện đây là một đám nhện nước, chỉ là đây cũng không phải là nhện nước bình thường, thân hình chúng nó lớn gấp đôi bình thường, hai mắt tỏa ra hồng quang mang theo vài phần khí thế thị huyết.

“Chúng nó đã hị hắc ma pháp ăn mòn, xem ra trong Thủy Hàn Thành xuất hiện hắc ma pháp cũng không phải là nói dối!” Mặc Vô nói, trong lòng của ông càng thêm lo lắng.

“Vậy…bọn nhỏ?” Ngữ khí của Ngô Thích có chút bối rối.

“Bọn họ hẳn là vẫn còn an toàn! Trên người đám nhện nước này còn lưu lại hơi thở ma pháp, nhìn vào hiện trạng của chúng nói thì chủ là một đám tàn quân!”

Thanh âm nói chuyện của Mặc Vô còn chưa dứt, đám nhện nước đã đánh về phía hai người.

Chỉ thấy Mặc Vô phất tay một cái, liệt hỏa hừng hực bao vây đám nhện nước lại. Một chiêu này đúng là chiêu Sở Lạc Lạc đã từng sử dùng “Hỏa Diễm Tu La!” Chỉ là khi Sở Lạc Lạc sử dụng chỉ là một loại ma pháp trung cấp phạm vi nhỏ nhưng là Mặc Vô chỉ nhẹ nhàng bang qua phất tay một cái, lửa lại bao vây từng con nhện nước một, mà lửa cháy lại so với chiêu của Sở Lạc Lạc càng thêm lợi hại.

Dưới ánh sáng của lửa đỏ hai người vẫn chạy như bay về hướng Thủy Hàn Thành, tốc độ lúc này so với khi trước còn muốn nhanh hơn.

--

Ồn ào qua đi, Thủy Hàn Thành vào buổi tối lại khôi phục vẻ im ắng, vài bóng đen rất nhanh xẹt qua ngã tư đường, đi đến trước khách điếm nơi đám người Sở Lạc Lạc ngủ lại.

Dường như sớm biết là sẽ có người đến, cửa khách sạn cũng lặng lẽ mở ra, mấy người lắc mình bước vào.

“Đều ngủ say sao?” Một người trong đó thấp giọng hỏi.

“Yên tâm, ngài còn không biết sao? Uống vào Túy Hồng Trần đặc chế, tất cả đều ngủ

giống như lợn chết.” Tiểu nhị trong khách điến cười hì hì đáp.

Mấy người kia cực kì ăn ý đi vào phòng của đám người Sở Lạc Lạc, đẩy cửa bước vào, không bao lâu sau mỗi người đều khiêng một người ra. Nhìn nhau gật đầu một cái rồi lại chạy nhanh trở ra. Một đường này gặp một vài dân chúng nhưng dáng vẻ đều bọn họ đều làm như không thấy, giống như đã sớm tập thành thói quen, mà không, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về hướng Tây Nam của thành, trên mặt là vẻ tiều tụy.

Đêm đen, yên tĩnh không một tiếng động, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì chỉ là

nhóm anh hùng vốn được dân chúng ca tụng ở tiệc mừng công lại biến mất, vô tung vô ảnh.

Phía Tây Nam của Thủy Hàn Thành, một tòa miếu thờ im lặng sừng sững ở đó. Vách tường xám xịt của miếu thờ được ánh trăng chiếu vào là cho tòa miếu này có thêm mấy phần thần bí. Bảng gỗ ngoài cửa chỉ đơn giản viết hai chữ: Thần miếu.

Chỉ là ngôi miếu này thoạt nhìn vẫn còn rất mới, dường như là mới được tu sửa lại, cũng không biết bên trong thờ phụng loại thần linh nào. Chỉ là vẻ mặt thành kính của mọi người chi thấy ngôi thần miếu này có địa vị rất cao ở Thủy Hàn Thành.

“Thủ hộ thần đại nhân tôn quý, tiểu nhân đưa tế phẩm đến cho ngài đây.” Một người cầm đầu đem người đang vác trên vai thả xuống, vẻ mặt cung kính quỳ trên mặt đất nói: “Đây là những người chúng ta chờ đợi đã lâu, là tế phẩm đã thông qua khảo nghiệm của ngài, bọn họ đã giết chết hỏa hạc. Lần này nhất định khiến cho ngài vửa lòng.”

“Rống…” Trong Thần miếu truyền ra tiếng kêu trầm thấp, phảng phất như tỏa ra áp lực nặng nề.

Nghe tiếng gầm, trên gương mặt của người cầm đầu hiện ra nụ cười nịnh nọt: “Để cho ngài đợi lâu, tiểu nhân đem đám người này đi vào.”

Nói xong liền đứng dậy, vung tay lên, đẫn những người còn lại khiêng người vào bên trong.

Đám người Sở Lạc Lạc được dặt trên tế đàn, mấy người kia cũng không dám lưu lại, lập tức xoay người rời đi. Cửa Thần miếu được đóng lại, trong đêm đen yên tĩnh phát ra âm thanh trầm đục.