Lôi Điện Thuật đánh ra dòng điện màu xanh u ám hoa lệ, là chắn băng lập tức vỡ vụ, phiêu tán trong không khí, hóa thành hư ảo. Thân hình Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng lui lại, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên là lôi hỏa song hệ ma pháp sư?”
Trả lời Lãnh Tiêu Nhiên là một tiếng cười lạnh của Sở Lạc Lạc, trong cặp mắt hổ phách của nàng tràn đầy khinh thường.
Nhưng mà, cho dù ngươi là song hệ ma pháp sư thì sao? Lãnh Tiêu Nhiên bỗng dưng phi thân lên, một tay hóa ra băng nhận đánh về phía người mặc áo đen, thân pháp ở giữa không trung cực kì nhanh nhẹn.
Ma vũ song tu?! Sở Lạc Lạc không ngờ tới Lãnh Tiêu Nhiên là một ma pháp sư mà lại đánh cận chiến như một kiếm sĩ, vộ vàng né phải tránh trái không trực tiếp chống đỡ băng nhận.
Dù sao Sở Lạc Lạc cũng chỉ là một Trung Cấp Kiếm Sĩ mà thôi, vẫn là còn xa mới bì kịp Lãnh Tiêu Nhiên, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
“ Ta muốn nhìn xem, người cố giả vờ bí ẩn như ngươi rốt cuộc là ai!” Tay phải Lãnh Tiêu Nhiên công kích người mặc áo đen, đồng thời tay trái vươn lên muốn chụp lấy mặt nạ hình đẩu trẻ con trên đầu người mặc áo đen.
Sở Lạc Lạc hóa giải thế công của Lãnh Tiêu Nhiên, muốn tránh né tay trái của hắn vẫn là không kịp, mắt thấy mặt nạ sẽ bị vạch trần.
Lúc này mặt nạ hình đẩu trẻ em đột nhiên vươn ra một cánh tay thật dải trắng nõn quỷ dị. Móng tay dài chộp tới gương mặt tuấn tú của Lãnh Tiêu Nhiên.
Lãnh Tiêu Nhiên cả kinh, bất chấp việc lật mặt nạ, vội vàng lui về phía sau. Đợi đến khi hắn nhìn lại cái mặt nạ kia thì cánh tay kia đã lui về bên trong, không thấy bóng dáng.
“Hì hì… Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt làm tốt không?” Đáy lòng Sở Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện thanh âm tranh công của Lãnh Nguyệt.
“Ừ, không tồi, Lãnh Nguyệt làm vô cùng tốt.” Trong lòng Sở Lạc Lạc không chút keo kiệt, khích lệ nói.
Lãnh Nguyệt nghe vậy liền phát ra tiếng cười đắc ý. Lãnh Nguyệt đắc ý, mặt nạ hình đầu trẻ em cũng nhếc miệng lộ ra tươi cười.
Tươi cười của chiếc mặt nạ bị Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thấy làm cho hắn cảm thấy quỷ dị vô cùng.
Lãnh Tiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới, vừa rồi, người mặc áo đen thần bí này còn sử dụng quang minh ma pháp và một loại ma pháp mà ngay cả mình cũng không biết. Sự kinh ngạc trong con ngươi màu bạc càng tăng lên, hắn nói: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Nếu không nói ta sẽ không khách khí!”
“Ha ha ha… Lão phu muốn xem ngươi không khách khí như thế nào!” Sở Lạc Lạc đứng ở vị trí Lãnh Tiêu Nhiên vừa đứng, áo choàng đen rộng thùng thình đong đưa theo gió, hiển lộ phong phạm của một vị cao thủ.
Thông qua cuộc so chiêu vừa rồi, Lãnh Tiêu Nhiên đã sớm phát hiện, tuy rằng người mặc áo đen này chiêu thức lõa luyện, tốc độ phát động ma pháp cực nhanh nhưng ma lực vẫn thấp hơn bản thân hắn. Nghe được lời nói của người mặc áo đen vẫn không chút yếu thế như cũ, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên cũng nảy lên một cỗ ngạo khí. Hắn tà mị cười, trong miệng niệm lên chú ngữ. Một quả cầu băng màu lam lóe sáng xuất hiện trong tay Lãnh Tiêu Nhiên. Trung tâm quả cầu ẩn hiện một luồng màu lam sậm lưu chuyển, vô cùng huyễn lệ
“Ngươi có dám tiếp một chiêu của ta?” Lãnh Tiêu Nhiên nhíu mày, khiêu khích nói.
Đối mặt với khiêu khích của một ma đạo sĩ, hơn nữa người đó còn là Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc cảm thấy vô cùng nhục nhã. Kiếp trước, năng lực của nàng so với một ma đạo sĩ cỏn con không biết cao hơn bao nhiêu lần, nhưng mà, trải qua chết đi sống lại, Sở Lạc Lạc đã không còn là một vong linh ma pháp sư ẩn cư không màng thế sự nữa. Nàng biết rõ, Lãnh Tiêu Nhiên đã phát hiện ta ma lực của nàng không đủ cho nên mới đánh bừa một chiêu muốn nàng thất bại.
Nhìn đến quả cầu băng quỷ dị trong tay Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc biết hắn muốn dùng chiêu gì. Kiếp trước nàng có một bạn học cũng là băng hệ ma pháp sư cho nên nàng đối với ma pháp của băng hệ cũng không lạ gì.
Đối mặt với khiêu khích của Lãnh Tiêu Nhiên, là một thiên tài ma pháp sư kiêu ngạo, Sở Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Tiếp của ngươi một chiêu thì có sao.”
Nói xong, Sở Lạc Lạc cư nhiên dẫn đầu bay xuống mặt đất.
Lãnh Tiêu Nhiên sửng sốt, đoán rằng người mặc áo đen nhất định là sợ mình năng lực không đủ, cho nên để tránh lãng phí ma lực thà rằng tấn công trước. Lãnh Tiêu Nhiên cũng không nói đùa, đi theo Sở Lạc Lạc rơi xuống tới mặt đất.
Quả cầu băng màu lam tỏa sáng làm nổi bật khuôn mặt tà mị của Lãnh Tiêu Nhiên, trong đôi mắt màu bạc của là một mảnh lạnh băng: “Tiếp chiêu đi, Băng Chỉ Phá!”
Theo tiếng hô của Lãnh Tiêu Nhiên, quả cầu băng kia xoay tròn với tốc độ cao, bay nhanh về phía Sở Lạc Lạc.
“Thổ Tường Thuật” Trong miệng Sở Lạc Lạc thấp giọng niệm ra tên chú ngữ, tay áo phải vung lên, nhất thời một đạo tường đất được dựng lên chắn giữa Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Lạc Lạc.
“Cư nhiên còn biết cả thổ hệ ma pháp!” Hai mắt Lãnh Tiêu Nhiên sáng ngời nhưng đáy mắt màu bạc lại lạnh như băng, hai tay hắn nang lên, quả cầu băng kia lập tức bay vòng qua tường đất, tiếp tục tấn công Sở Lạc Lạc.
Nếu nhìn kĩ có thể phát hiện Lãnh Tiêu Nhiên vẫn duy trì trạng thái ngưng thần, trong hai tay lại có một tia ánh sáng màu lam tinh tế nối liền với quả cầu băng. Hắn cư nhiên lại có thể dùng tia sáng màu lam này để thao túng quỹ dạo di chuyển của quả cầu băng, so với Sở Lạc Lạc vừa rồi thao túng rồng lửa, tuy cách thức khác nhau, hiệu quả tương đồng nhưng luận về kỹ xảo, rõ ràng Sở Lạc Lạc cao hơn một bậc.
Tầm mắt Lãnh Tiêu Nhiên bị tường đất cao ngăn cản cho nên hắn không thấy tình huống phía sau tường đất. Sở Lạc Lạc không biết từ khi nào đã bày ra một bức tường nước. Giờ phút này, khi quả cầu màu lam dung nhập vào bên trong tường nước, tốc độ liền bị giảm rõ rệt, bị tầng nước gợn sóng kia vây quanh.
Lãnh Tiêu Nhiên vừa nhận ra có gì đó không ổn thì liền thấy người mặc áo đen giơ tay phải lên cao, mà ở giữa lòng bàn tay mảnh khảnh kia rõ ràng là một quả cầu điện quang.
“Lôi Điện Thuật!” Một tiếng quát lạnh từ trong miệng người mặc áo đen phát ra. Lôi Thiết Thuật vừa rồi phá hỏng lá chắn băng của Lãnh Tiêu Nhiên lại một lần nữa được sử dụng, công kích vào bức tường đất do chính người mặc áo đen dựng lên.
Không tốt! Lãnh Tiêu Nhiên vừa muốn động, nhưng là quả cầu điện quang kia đã chợt lóe bay ra, nhập vào bức tường nước, bao vây lấy quả cầu băng màu lam.
Nháy mắt, điện quang tràn ngập, sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.
Nổ mạnh làm sinh ra vô số hơi nước, áp lực khổng lồ đem những giọt nước mưa hóa thành những mũi tên sắc bén, bắn ra bốn phía, bay đầy trời.
Thân hình Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng lui về sau, một tay nhanh chóng phát động lá chắn băng. Xuyên qua tầng băng trong suốt, Lãnh Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng kia chạy như bay mà đi, trên gương mặt tà mị của hắn tràn ngập không cam lòng, không khỏi đấm một quyền vào không khí.
Đúng vậy. Nổ mạnh chính là kết quả mà Sở Lạc Lạc muốn!
Sở Lạc Lạc sớm biết Băng Chi Phá là sử dụng sức mạnh phá hủy đem đối thủ nổ thành thịt vụn, cho nên nàng tương kế tựu kế. Đầu tiên là dùng tường đất cản trở tầm mắt của Lãnh Tiêu Nhiên sau đó lặng yên không một tiếng động bày ra tường nước để ngăn cản tốc độ của quả cầu băng, cuối cùng lại dùng Lôi Điện Thuật để kích phát nổ mạnh. Thừa dịp nháy mắt khi phát nổ lại sử dụng phong hệ ma pháp đòa thoát.
Cũng may, Lãnh Tiêu Nhiên quá mức kiêu ngạo, nếu không mưu kế của Sở Lạc Lạc sẽ thất bại.
Nhưng là Lãnh Tiêu Nhiên cho dù cường đại đến mức nào cũng không thể đoán được người mặc áo đen lại là một ma pháp sư toàn hệ, hơn nữa chuyển đổi một loạt ma pháp lại vô cùng thuần thục, một chiêu lại một chiêu, trong quá trình đó mạo hiểm như thế nào không cần nói cũng biết. Chỉ cần làm một chiêu chậm đi một giây thôi đều sẽ chết không toàn thây, mà cái người mặc áo đen kia cư nhiên có thể làm được!
Ở trong ấn tượng của hắn, có thể đem ma pháp vận dụng hoàn mỹ như vậy, chỉ có một người.