Chương 23: Mời người tới xem diễn

Hướng đông là hướng mặt trời mọc, trong phủ thành chủ này phòng phía đông là căn phong sang quý nhất. Lãnh Nghị là sứ giả từ hoàng thành đến Vân Quy thành, tự nhiên sẽ được thành chủ Tống Nhân tự mình tiếp đãi đem an bài tại lầu các phía đông của phủ thành chủ.

Lãnh Nghị một thân hoa bào ngồi ở đầu giường, trên gương mặt trẻ tuổi lại có nét trầm ổn không hợp tuổi. Sau khi gặp Sở Hiên, hai người giao tranh bằng lời nói, Lãnh Nghị cũng không chiếm được nửa phần thắng lợi. Đối với nhiệm vụ lần này hắn cũng có một chút long riêng, nếu như Sở Hiên hữu dũng vô mưu tự chui đầu vào lưới thì vẫn không thể được thừa nhận. A… Sợ rằng đêm dài lắm mộng, hắn quyết định ngày mai phải đem Sở Hiên áp giải về hoàng thành.

Lãnh Nghị đang trầm tư bỗng bị một cỗ động tĩnh làm bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện không khí trước mặt đột nhiên vặn vẹo, sau đó, một người đội mặt nạ hình đàu trẻ em, cả người ẫn trong áo choàng đen bỗng nhiên xuất hiện .

Lãnh Nghị thân là một Cao Cấp Kiếm Sĩ, có thể bí mật tránh khỏi cảm giác của hắn mà đến gần thì cảnh giới nhất định phải cao hơn hắn. Chỉ là, người tới lá gan chính là rất lớn, lại dám xông vào phủ thành chủ, hắn còn không kịp phản ứng thì đã cảm thấy một trận lạnh lẽo, một thanh chùy thủ sắc bén đã đặt ở cần cổ của hắn.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không kêu to, nếu không, giây tiếp theo, yết hầu của ngươi sẽ bị cắt đứt.” Giọng nam già nua, trầm thấp, khàn khan truyền ra từ trong chiếc mặt nạ hình đầu trẻ em, áo choàng rộng thùng thình màu đen bao phủ toàn bộ thân hình bao gồm cả đôi tay để lộ tuổi và giới tính kia.

Lãnh Nghị trong lòng lạnh lẽo, hắn rõ ràng là ngồi ở đầu giường, vì sao lại có thể bị người ta đặt chùy thủ ở cần cổ từ sau lưng? Hay là…

“Ha ha… Chỉ là một trò diễn xiếc nho nhỏ, một cái không gian ma pháp rất đơn giản mà thôi.” Giọng nam già nua lại truyền đến.

Không gian ma pháp! Trong mắt Lãnh Nghị hiện lên vào ta dị sắc, không gian ma pháp ở Thánh Vân đại lục cũng không thịnh hành, cũng không có nhiều pháp sư tinh thông, hơn nữa, hắn lần đầu biết rằng không gian ma pháp còn có thể sử dụng như vậy.

Kì thật, chỉ cần Lãnh Nghị cúi đầu thì có thể nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đang cầm chùy thủ. Nhưng mà, lúc này hắn đã bị người ta khống chế, tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn lấy lại bình tĩnh, trên mặt đã không còn một tia sợ hãi nào, thản nhiên mở miệng nói: “Các hạ đêm khuya đến thăm, không biết có gì chỉ giáo?”

Thân thể nhỏ nhắn của Sở Lạc Lạc bên trong áo choàng thấy phản ứng trấn định của Lãnh Nghị thì âm thầm nghĩ rằng người này cũng có chút bản lĩnh.

“Ta không có địch ý.” Thanh âm trầm thấp khàn khan từ bên trong mặt nạ truyền ra, trước khi giải thích lập trường của mình Sở Lạc Lạc cũng giảm bớt một phần khí thế tỏa ra từ trên người mình. Nhất thời, Lãnh Nghị cảm thấy áp lực đã nhẹ bớt đi.

Lãnh Nghị nhíu mày, ý bảo người mặc áo choàng đen tiếp tục nói.

“Sứ giả hoàng thành lần này đến đây, chẳng lẽ lại để cho đương nhiệm thành chủ Vân Quy thành tiếp tục lấy tim gan người ta làm đồ ăn sao? Làm nhiều việc ác như vậy lại vẫn có thể công khai đứng đầu một thành, thật là khiến lòng người rét lạnh.”

Người mặc áo choàng dùng ngữ điệu từ từ nhẹ nhàng nói, Lãnh Nghị nghe xong, mắt trừng lớn. Tuy rằng lần này hắn đến Vân Quy thành quả thật là vì một nhiệm vụ bí mật, nhưng là trong thâm tâm, hắn vẫn là một hảo hán chính trực, nghe được loại tội ác như vật, trên mặt không khỏi phủ lên một tầng sương lạnh, nói: “Các hạ lai lịch không rõ, hành tung quỷ dị, nay lại xem thường mệnh quan triều đình, nói miệng không thể tin, có thứ gì làm chứng?”

Người mặc áo đen phát ra một trân cười khẽ, Lãnh Nghị cư nhiên lại cảm thấy thứ lạnh lẽ trên cổ đã biến mất, chỉ thấy người mặc áo choàng đen hơi vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình thả ra một trân khói đen. Lãnh Nghị bị khói đen bao phue, cả người trở nên vô lực, không khỏi trừng lớn hai mắt, trên trán toát ra gân xanh: “Ngươi…”

“Không cần lo lắng, thỉnh xứ giả đại nhân yên tâm,lão phu chỉ là mang ngươi đi xem trò hay thôi.”

Một trận sương mù đỏ như máu từ bên ngoài bay vào, Lãnh Nghị trợn mắt há hốc mồm nhìn sương mù tụ lại hóa thành một thiếu niên thanh tú có đôi mắt đỏ như máu.

Lãnh Nghị bị thiếu niên thoải mái vác lên, đi về phía trước. chỉ trong chốc lát, thiếu niên dừng bước, lại vác thêm một người khác lên. Lãnh Nghị vừa nhìn, đúng là bộ đầu nha môn Thạch Chí.

Người mặc áo đen dùng một mảnh vải chặn trước miệng Thạch Chí, phất phất tay, Thạch Chí và Lãnh Nghị đã không thể phát ra một chút thanh âm nào.

Thanh âm đè nén ở trong bóng đêm vang lên, người mặc áo choàng đen nói: “Nghe nó Thạch bộ đầu lầm người chính trực, công chính liêm minh, cho nên đêm nay, mời ngươi cùng với sứ giả hoàng thành đến làm người chứng kiến.”

Lãnh Nghị cười khổ, xem ra lần này mình chạy không thoát, người mặc áo đen cư nhiên còn kéo theo một tên bộ đầu chính trực để làm người chứng kiến. Người mặc áo đen này không biết lai lịch ra sao, làm việc thật chu toàn.

Nhìn thấy Lãnh Nghị và Thạch Chí phối hợp, người mặc hắc bào khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Đi thôi chư vị, trò hay bắt đâu!”

Lãnh Nghị và Thạch Chí bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt chua xót. Hôm nay người nọ là lớn nhất, vị người ta khống chế không nói, lại còn bị vác giống như một thứ đồ vật linh tinh nào đó, thực là mất mặt.

Vốn tưởng rằng người mặc áo đen sẽ trực tiếp mang mình đến chỗ ở của thành chủ, ai ngờ, dưới sự che trở của khói đen, người mặc áo đen lại đi ra khỏi phủ thành chủ, vào nhà tù của nha môn.

Nhà tù của Vân Quy thành chia thành hai tầng, tầng phía bên trên giam giữ các tội pham bình thường, mà một tầng dưới đất lại dùng để giam giữ hung dồ giết người phóng hỏa.

Nhà tù đưới đất trống rỗng, chỉ có ba người, hai người xanh xao vàng vọt, trên người mang xiềng xích, thần sắc sợ hãi bị trói ở trên thiết trụ*, mà người còn lại trên mặt là râu quai nón, đứng thẳng, trong tay cầm một thanh loan đao sừng trâu, trên mặt lộ ra tươi cười hung ác.(Thiết trụ: cây cột sắt dùng để trói phạm nhân để tra tấn.)

Hai phạm nhân xanh xao vàng vọt xin khoan dung: “Đại nhân tha mạng, chúng ta rõ rang chỉ là giao không đủ thuế, không phải tội chết a.:

“Chớ có trách ta, đây là mệnh lệnh của thành chủ đại nhân, chỉ đổ cho các ngươi vận khí không tốt.” Nam nhân râu quai nón kia nhe răng cười, giơ loan đao trong tay dùng sức đam vào ngực một người trong đó.

Nhất thời máu tươi phun tung tóe trên mặt nam nhân râu quai nón, nhưng là động tác trong tay hắn cũng không có dừng, nhanh chóng móc ra một quả tim nóng hổi. Động tác vô cùng thuần thục giống như đã làm trăm ngàn lần rồi.

Thấy vậy, một phạm nhân khác thét lên một tiếng ngất đi.

Đáng tiếc, hôn mê cũng không tránh được vận rủi, ngay sau đó nam nhân râu quai nón đã đem loan đao đam vào ngực người nọ.

Lãnh Nghị và Thạch Chí vừa nhìn thấy liền tức giận, hốc mắt cơ hồ muốn nổ tung. Cư nhiên lại có loại người như thế này, làm công ăn lương lại còn giết người lung tung. Hai người bọn hắn nhìn thấy rõ, nghe cũng tường tận, nam nhân râu quai nón kia rõ ràng là người hầu của Tống Nhân thành chủ, vừa rồi còn nói đó là mệnh lệnh của thành chủ.

Không nhìn Lãnh Nghị và Thạch Chí đang tức giận, người mặc áo choàng đen lại vung tay lên, một đoàn khói đen bay ra, bao quanh mọi người dường như ần mình đi theo phía sau nam nhân râu quai nón.

Nam nhân kia dùng giấy dầu bọc hai khỏa tim người, một đường đem về phủ thành chủ, không hề bị ngăn cản, hắn bước vào thư phòng của thành chủ, sau đó xốc bức họa lên bước vào căn phòng tối.

Tống Nhân quả nhiên là ở bên trong mật thất.

Nam nhân râu quai nón khom người bẩm báo: “Đại nhân, đã làm thỏa đáng.”

Nhìn bao giấy trong tay nam nhân kia, Tống nhân vừa lòng gật đầu lại bỗng nhiên gương mặt biến sắc quát lớn: “Người nào?”

Thanh âm già nua mang theo vài phần sung sướng, người mặc áo đen nhẹ giọng cười nói: “Hắc hắc… Phần diễn tiếp theo phải nhờ các ngươi diễn rồi!”

Lãnh Nghị và Thạch Chí vừa cảm thấy có người đẩy phía sau, hai chân lảo đảo một cái đã bước vào bên trong mật thất.