Chương 20: Kinh biến

“Nhưng là ta quả thật quá đói, ăn xong tim những người đó rồi bụng vẫn còn rất đói, ta không muốn trở về, trở về sẽ lại bị đói bụng, cho nên…”

Nghe tiểu chính thái trả lời xong, trong lòng Sở Lạc Lạc đã hiểu một chút, nàng thương tiếc sờ đầu thiếu niên, nghiêm mặt nói: “Đi theo ta cũng được, nhưng không được phép tùy tiện giết người, cũng không thể đi ăn tim người, tỷ tỷ sẽ cho ngươi ăn thứ khác.”

“Ân, ta nhấn định sẽ thật ngoan ngoãn!” Thiếu niên vội vàng gật đầu đáp ứng, hai tròng mắt hiện lên một chút vui sướng, hắn rất thích tỷ tỷ này, hắn cảm thấy nàng không giống những người đó, trên người nàng tản mát ra một loại hơi thở thân thiết.

Sở Lạc Lạc cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên bầu trời đêm màu lam sậm có một vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa xuyên thấu qua từng tầng sương mù, nói: “Về sau, tên của ngươi là Lãnh Nguyệt, thích không?”

“Thích!” Trên mặt thiếu niên tràn đầy tươi cười đáp.

Trên đường về, Sở Lạc Lạc lại đau đầu nghĩ ngày mai nên giải thích thân phận thiếu niên như thế nào, vì tránh cho đôi huyết mâu kia tiết lộ thân phận Lãnh Nguyệt, Sở Lạc Lạc cố ý dùng ảo thuật. Dưới sự che giấu của ảo thuật, Lãnh Nguyệt mái tóc đen, con ngươi đen, càng tỏa ra nét tuấn mỹ vô song.

“Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại mang mặt nạ, để cho Lãnh Nguyệt nhìn mặt người đi.” Lãnh Nguyệt nghiêng gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, làm nũng với Sở Lạc Lạc.

Sở Lạc Lạc cười cười, cởi mặt nạ hình đầu trẻ con, hiện ra bộ mặt vốn có.

“Oa, tỷ tỷ thật đẹp! Lãnh Nguyệt rất thích!” Thấy dung mạo tuyệt mỹ của Sở Lạc Lạc, Lãnh Nguyệt không nhịn được nhào tới ôm thắt lưng Sở Lạc Lạc kêu lên: “Hơn nữa tim tỷ tỷ ăn cũng rất ngon! Di! Như thế nào bên trong còn có một viên?”

Nghe vậy, nụ cười vừa mới nở ra của Sở Lạc Lạc liền cương cứng ở khóe miệng.

Nàng có chút bất đắc dĩ đem Lãnh Nguyệt đang ở trên người mình xuống, Sở Lạc Lạc kiên nhẫn giải thích về vấn đề cái tim lợn kia, hơn nữa còn nghiêm túc dạy dỗ Lãnh Nguyệt về sau không được phép lại ăn tim người.

Lãnh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, mở đôi mắt to ngập nước nhìn Sở Lạc Lạc: “Lãnh Nguyệt nghe lời tỷ tỷ không ăn tim người, nhưng là tỷ tỷ về sau không thể bỏ mặc Lãnh Nguyệt nha, bằng không Lãnh Nguyệt sẽ đói bụng.”

Lãnh Nguyệt đáng thương hề hề sờ sờ bụng của mình.

Nhìn tiểu chính thái xinh đẹp trước mặt, Sở Lạc Lạc lại một lần nữa phát sầu vì việc giải thích thân phận của hắn, càng nghĩ càng không nghĩ ra một biện pháp nào tốt. Vì thế nàng lôi kéo Lãnh Nguyệt uyển chuyển nói: “Lãnh Nguyệt, ngày mai tỷ tỷ sẽ rời khỏi nơi này, nếu như mang ngươi cùng đi thì không tiện, nếu không thì…”

Ai biết Lãnh Nguyệt vừa nghe lời nói của Sở Lạc Lạc trong hốc mắt liền ươn ướt, đáng thương giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ. Hắn túm chặt quần áo của Sở Lạc Lạc nói: “Tỷ tỷ, ngươi muốn bỏ rơi Lãnh Nguyệt sao? Lãnh Nguyệt sẽ ngoan mà. Tỷ tỷ nếu như cảm thấy không tiện thì Lãnh Nguyệt có thể ẩn mình bên trong cái mặt nạ kia, như vậy tỷ tỷ sẽ không cần lo lắng, hơn nữa ta cũng có thể ở gần tỷ tỷ hơn.”

Sở Lạc Lạc vốn muốn nói cho Lãnh Nguyệt chia nhau rời khỏi thành, cho đến Vân Đô sẽ hợp lại nhưng là sau khi nghe được lời nói của Lãnh Nguyệt đôi mắt hổ phách không khỏi mở to, nàng có chút kinh ngạc nói: “Ngươi vừa nói… Ngươi có thể ẩn mình bên trong mặt nạ?”

“Đó chỉ là chuyện nhỏ!” Lãnh Nguyệt đắc ý cười, hắn lắc mình, thân hình nhoáng lên một cái, nhất thời hóa thành một đạo sương mù đỏ như máu chui vào bên trong cái mặt nạ hình đầu trẻ em kia.

Hình đầu trẻ em nhất thời giống như có sự sống, hướng về phía Sở Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, miệng còn mở ra khép vào nói: “Tỷ tỷ, ngươi xem, ta ở trong này.”

Sở Lạc Lạc kinh ngạc nâng mặt nạ lên nhìn cái đầu trẻ em đang ở trước mặt mình tề mi lộng nhãn khoe ra sự đắc ý, không nói lên lời. Lãnh Nguyệt này rốt cục là có lai lịch gì, cư nhiên lại có thể hóa hình bám vào vật thể khác. Nàng vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt chính là công cụ giết người của tên hắc pháp sư kia, nhưng mà xem ra, cũng không đơn giản như vậy.

Sáng sớm, Sở Lạc Lạc và Sở Hiên chuẩn bị xuất phát, khi trả phòng, chưởng quầy của khách điếm lại có ý tốt nói với hai người, hôm nay đã niêm phong cửa thành. Nghe nói là do thực tâm ma quá mức càn rỡ, huyết án liên tiếp phát sinh, lòng dân hoảng sợ, đã kinh động đến quan trên cho nên cố ý phái người tới tra án.

Rơi vào đường cùng Sở Lạc Lạc và Sở Hiên đành phải hủy bỏ việc trả phòng, đem hành lí để lại trong phòng.

Trong lòng Sở Lạc Lạc biết rõ cái gọi là thực tâm ma đã bị chính mình thu phục, chỉ chờ trận phong ba này qua đi là có thể rời đi. Cho nên Sở Lạc Lạc cho Sở Hiên một ánh mắt an tâm, chào Sở Hiên rồi về phòng của mình tu luyện.

Trải qua một thời gian dài tu bổ ma lực, kinh mạch trong cơ thể Sở Lạc Lạc đã vô cùng cứng cỏi, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người thường gấp mấy lần. Sở Lạc Lạc khoanh chân ngồi ở trên giường, kiểm ta tình trạng cơ thể mình, không khỏi có chút hài lòng, ma lực dự trữ rốt cục cũng có thể sánh với cao cấp ma pháp sư.

Sở Lạc Lạc đem tinh thần lực xuất ra ngoài, kinh hỉ phát hiện phạm vi thăm dò của mình đã lên đến phạm vi hai mươi thước xung quanh. Từ khi nhập vào cơ thể này, từ lúc bắt đầu Sở Lạc Lạc luôn cố gắng chữa trị vết thương cũ ở kinh mạch, đồng thời cũng rèn luyện thân thể của mình, đến bây giờ đã có thành quả, kiếm thuật cũng đạt tới trung cấp kiếm sĩ lục cấp.

Hoàn cảnh xung quanh hiện ra rõ ràng trong đầu Sở Lạc Lạc, giống như bản thân mình tận mắt nhìn thấy. Thương nhân buôn bán nhỏ rao hàng ở ngã tư đường, dân chúng đi dạo phố, thậm chí thanh âm chưởng quầy răn dạy tiểu nhị ở khách điếm khác cách nơi này không xa…

Loại cảm giác này… Thật sự là đã lâu! Khóe môi Sở Lạc Lạc lộ ra một tia mỉm cười.

Bỗng nhiên, mặt nạ hình đầu trẻ em trên mặt Sở Lạc Lạc rung rung một chút, tử trên mặt Sở Lạc Lạc bay ra, trôi nổi giữa không trung. Trên gương mặt buồn cười mang theo một chút kinh hoàng, mặt nạ bay đến trong lòng Sở Lạc Lạc, còn cọ cọ hai cái sau đó mở miệng nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cảm giác được người xấu.”

“Ân?” Sở Lạc Lạc nghi hoặc mở mắt ra, trong lòng đối với sự cảm nhận sâu sắc của Lãnh Nguyệt có chút giật mình. Nàng thản nhiên ngẩng đầu trấn an Lãnh Nguyệt ẩn bên trong mặt nạ, thản nhiên hỏi: “Ở nơi nào?”

“Bên dưới, là cái tên râu xồm vừa mới đi vào khách điếm, hắn không cho Lãnh Nguyệt ăn…” Mặt nạ đầu trẻ em nói, còn biết ủy khuất bĩu môi.

Sở Lạc Lạc dùng tinh thần lực cảm nhận một chút, quả nhiên ở trong đầu rõ ràng thấy một nam nhân râu xồm dẫn theo hơn mười quan sai mạnh mẽ tiến vào khách điếm. một quan sai nói với mọi người trong khách điếm: “Mọi người không ai được rời khỏi khách sạn, quan sai kiểm tra, nếu trái lệnh lập tức nhốt vào đại lạo.”

Một nhóm quan sai đi vào các gian phòng điều tra, cái tên nam nhân râu xồm kia đi đến bên người trưởng quầy, “Xoạt” một tiếng mở ra một bức họa hỏi: “Chưởng quầy, đã từng gặp người này chưa?”

Sở Lạc Lạc tò mò nhìn lại bức họa, không xem còn đỡ, vừa nhìn thấy liền hít vào một hơi, trên bức họa kia là một nam tử anh tuấn, tay cầm kiếm, hiên ngang đứng.

Này… Này không phải chính là đại ca của mình Sở Hiên sao?