Chương 125: U Phượng bị thương, cầm si si tình

Cánh cửa từ từ mở ra.

Bên trong cũng không sáng như bên ngoài mà lại là bóng tối hắc ám. Cửa rõ ràng là đang mở nhưng không có tia sáng nào lọt vào bên trong, ngay cả U Phượng có khả năng nhìn trong bóng tối cũng không nhìn rõ mọi vật.

Vừa bước một bước về phía trước, bỗng nhiên, một tiếng xe gió truyền đến, một mũi tên sắc nhọn bắn từ vách tường ra. Sở Lạc Lạc linh hoạt tránh né nhưng mà vừa đứng vứng lại có thêm mấy mũi tên nữa bắn về phía nàng. Nàng vươn tay ra, những mũi tên gió bắn ra từ lòng bàn tay, đánh trúng những mũi tên bắn từ vách tường ra làm cho chúng gãy đoạn rơi xuống đất. Nhìn đầu mũi tên lóe lên màu sắc xanh biếc, vừa nhìn đã biết là có độc.

Nhưng mà từ bốn phương tám hướng không ngừng bắn về phía nàng, không hề dừng lại.

"Không được đặt chân xuống đất." Viên thủy tinh đen nói.

Sở Lạc Lạc nhíu mày: "Trong này phải duy trì trạng thái lơ lửng sao?"

Đây không phải là rất hao tốn thể lực sao? Vốn lúc leo núi cũng đã rất mệt rối.

"Cái gọi là thử luyện chính à tôi luyện thân thể và tâm trí." Viên thủy tinh đen nói: "Hiện tại đã không được như trước nữa bởi vì người canh giữ cơ quan đã chết rồi."

Sở Lạc Lạc sử dụng tinh thần lực, nhìn rõ quang cảnh bên trong điện, tượng đã cao lớn kia là cái gì vậy?

"Thứ đó là tượng thần, mỗi một tượng thần đại diện cho một nguyên tố ma pháp." Giọng nói của viên thủy tinh đen vang lên trong đầu nàng: "Có nhìn thấ trên tay bức tượng cầm thứ gì không?"

Sở Lạc Lạc vuốt cằm, trả lời: "Thấy, có người cầm bình nước, có người giơ pháp trượng..."

Đó là hai tượng thần đại diện cho nguyên hóa thủy và hỏa, còn lại ba bức tượng thần khác là đại diện cho nguyên tố thổ, lôi và quang. Chỉ cần rót nguyên tố ma pháp tương ứng vào vật trong tay bọn họ là được."

Sở Lạc Lạc cười nói: "Vậy thì đơn giản."

Nói xong, nàng phi thân đi, lần lượt rót nguyên tố ma pháp vào các bức tượng.

Viên thủy tinh đen thở dài: "Thế sự xoay vần, người canh gác cơ quan đã chết, nơi này tất nhiên sẽ không quá khó khăn."

Chỉ là Sở Lạc Lạc không ngờ bọn họ có thể đến được ngôi thần điện này thì đã là vô cùng tài giỏi, có thể nói là trong vạn người không có người thứ hai.

Sau khi nàng rót các nguyên tố vào các bức tượng thì chính giữa thần điện bỗng xuất hiện một cột trụ dài, trên đỉnh cột trụ là ngọn lửa vĩnh viễn không tắt làm sáng bừng cả thần điện.

Lúc này bọn họ mới nhìn thấy trên đất là một bộ hài cốt, hốc mắt trống rỗng như nói ra cả ngàn năm cô tịch...

Không đợi bọn họ đi đến bên cạnh thì bộ hài cốt đã tan biến thành tro bụi trong nháy mắt, dường như là vì không khí đã được lưu thông hoặc là vì năng lượng phát ra trên người bọn họ.

Ở giữa con đường thông với gian điện khác còn có một bộ hài cốt nữa. Hài cốt rất lớn, đổ về phía trước, không nhìn ra là hài cốt của sinh vật nào. Thân trên rất giống người nhưng phía dưới lại có đuôi rắn rất lớn, bàn tay lại như móng vuốt chim ưng, trên người nó còn mặc một bộ áo giáp, trong tay nắm một thanh kiếm sắc, từ xương cốt có thể nhìn ra nó đã từng có được sức mạnh rất lớn.

Người này hẳn là người canh giữ cơ quan theo lời của viên thủy tinh đen?

Mặc dù người đã chết nhưng vẫn giữ trách nhiệm, không làm nhục sứ mệnh, dường như một khác trước khi nó chết vẫn đứng thẳng ở đây canh giữ con đường thông đạo này.

Chỉ cần một cơn gió thổi qua, bộ hài cốt lớn liền tan rã thành cát bụi, tiêu tán trong nháy mắt.

Trong không gian chỉ còn lại bộ áo giáo bằng sắt và thanh kiếm sắc bén rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.

Thấy một màn như vậy trong lòng Sở Lạc Lạc bỗng nhớ tới một câu, trên đời này, cho dù ngươi đánh thắng vô số kẻ thù, không có đổi thủ nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi thời gian.

Lúc đi tới con đường thông đạo viên thủy tinh đen nói có thể không cần sử dụng phi hành chú nữa. Lúc này Sở Lạc Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này trên trán của nàng đã đổ đầy mồ hôi.

Thử nghĩ xem, nếu như ở trong bóng tối, phải đối mặt với người canh giữ cơ quan, nhưng mà vừa đặt chân xuống đất thì mũi tên có tẩm kịch độc lại bay tới. Nói đúng hơn thì phàm là nơi người canh giữ cơ quan đi qua thì đều có mưa tên, làn da của người đó chắc hẳn rất rắn chắc, cũng không sợ chất độc, còn bọn họ thì vừa phải đối phó với người canh giữ vừa phải chú ý né tránh mũi tên.

Ba người nghĩ đến đây đều cảm thấy kinh sợ.

Đi trong con đường thông đạo một lát, vẫn không thấy có nguy hiểm gì, bỗng nhiên, U Phượng kêu lên một tiếng, âm thanh không lớn nhưng hai người kia vẫn phát hiện ra.

"U Phượng, sao vậy?" Nhìn gương mặt hắn hơi tái nhợt, Sở Lạc Lạc hỏi.

U Phượng mỉm cười đáp: "Không có gì, vừa rồi đánh một trận với Tất Phượng làm cho ma lực cạn kiệt, lại còn phải sử dụng Phi hành chú nên có hơi mệt mỏi, các ngươi cứ đi trước đi, ta nghỉ ngơi một chút sẽ theo sau."

"Ngươi ở lại chỗ này sao?" Sở Lạc Lạc nhíu mày.

Viên thủy tinh đen nói: "Ta có thể cam đoan chỗ này rất an toàn, những thứ ở bên ngoài tuyệt đối không thể vào đây."

"Đúng vậy, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Lãnh Tiêu Nhiên vốn không nói một lời bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi bị thương sao?"

Sở Lạc Lạc và U Phượng nghe vậy đều sửng sốt.

"Không cần chối, ta ngửi thấy mùi máu tươi trên người ngươi, ta nhớ rõ trước đó ngươi không bị thương, lời giải thích duy nhất chính là ngươi đã bị thương khi chiến đấu với Tất Phương."

"U Phượng, ngươi lại gạt ta!" Sở Lạc Lạc giận dữ: "Bị thương ở đâu?"

U Phượng tựa vào vách tường, chỉ vào ngực, Sở Lạc Lạc không khách khí, vạch áo của hắn ra, miệng vết thương lập tức hiện ra trước mắt nàng.

Tuy rằng máu đã ngừng chảy nhưng mà miệng vết thương rất sâu, có thể mơ hồ nhìn thấy máu thịt bên trong.

"Chết tiệt! Sao ngươi không nói sớm!" Sở Lạc Lạc trừng mắt, vết thương trên ngực nhất định là do móng vuốt của Tất Phương gây ra.

U Phượng cười khẽ, thanh âm trong trẻ như thủy tinh: "Không chết được. Ta đã ăn linh đan ngươi cho ta, máu đã ngừng chảy từ lầu rồi."

Nhưng mà khi hắn bị thương thì đang ở hình thú, miệng vết thương bị phóng to ra không biết bao nhiêu lần, tuy là máu đã ngừng nhưng hắn cũng vẫn bị mất máu quá nhiều, cho nêm vừa rồi mới không chống đỡ được.

"Không được, chúng ta không đi tiếp nữa." Sở Lạc Lạc kiên định nói: "Chờ ngươi tốt hơn rồi đi, hay là chúng ta rời khỏi nơi này trước."

Lúc này viên thủy tinh đen lại nói: "Ngươi cho là vào trong này rồi còn có thể dễ dàng trở ra sao?"

Trong lòng Sở Lạc Lạc cảnh giác, hỏi: "Tảng đá kia, ý của ngươi là gì?"

Lúc này đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên giống như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía viên thủy tinh đen trước ngực Sở Lạc Lạc, hắn nói: "Ý của nó là nếu nó không đạt được mục đích của mình thì sẽ không thả chúng ta đi! Còn chúng ta thì không hề biết cách rời khỏi nơi này!"

"Ha ha ha... Nói chuyện với người thông minh quả thực rất sảng khoái." Viên thủy tinh đen cười nói: "Muốn rời khỏi đây có hai cách, một là cởi bỏ phong ấn của ta, hai là thông qua cửa thử luyện cuối cùng."

"Nhưng mà không ai biết cửa thử luyện cuối cùng là gì, cũng chưa từng có ai thông qua."

"Ý của ngươi là, ngươi đang uy hiếp ta sao?" Sở Lạc Lạc giận dữ nói, vốn nàng tới nơi này là vì đạo nghĩa, vì ân cứu mạng của viên thủy tinh đen này với nàng, nhưng mà U Phượng không hề nợ nó cái gì!

Sở Lạc Lạc lo lắng nhìn về phía U Phượng, thấy hắn tựa vào vách tường, hai mắt nhắm chặt, nàng vội vàng bước tới dò xét hơi thở của hắn, mặc dù hơi yếu nhưng hô hấp vẫn đều đều.

Thật may là hắn chỉ đang ngủ mà thôi.

Nhìn U Phượng như vậy, Sở Lạc Lạc cảm thấy đau lòng.

Lãnh Tiêu Nhiên thấy vậy vội vàng đỡ thân thể của U Phượng nằm xuống.

Thấy Sở Lạc Lạc thi triển quang minh ma pháp để chữa trị cho U Phượng, viên thủy tinh đen im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, nhóm các ngươi đã đi được đến nơi này, ta cũng ngại đợi thêm một chút."

Không ngờ lời nói của nó lại chỉ đổi lại một tiếng hừ lạnh của Sở Lạc Lạc.

Viên thủy tinh chợt lóe lên ánh sáng mờ nhạt, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy được. Từ khi nào nó lại trở nên mềm lòng như vậy, cách thân thể của nó càng gần thì có càng có thể phát huy được nhiều sức mạnh, cho dù muốn bức hai người này ngoan ngoãn làm việc cho hắn thì cũng không phải việc khó.

Cho đến khi đôi mi cong vút của U Phượng mở ra, Sở Lạc Lạc mới đứng dậy nói: "Dẫn đường đi! Ta không muốn chậm trễ thời gian nữa!"

Xuyên qua thông đao, trong nháy mắt khi Sở Lạc Lạc đặt chân xuống thì viên thủy tinh đen đã cảm thấy không ổn. Phía trước rõ ràng không có dấu hiệu của sự sống nhưng mà nó lại cảm nhận được một luống năng lượng rất nhỏ.

Khi Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên bước vào trong đại sảnh rộng lớn hình tròn này thì viên thủy tinh đen cũng hiểu ra.

Chính giữa đại sảnh có một bộ bàn ghế đá, trên bàn có một cây đàn cầm, trên ghế lại có một bộ xương khô, cánh tay xương xẩu đang gảy dây đàn.

Trong nháy mắt khi bọn họ bước vào, tiếng đàn vang lên, giai điệu nhẹ nhàng, nghe qua không biết là làn điệu gì nhưng lại vô cùng uyển chuyển, êm tai.

Một màn này khiến cho viên thủy tinh đen cũng phải kinh ngạc.

"Người canh giữ nơi này vốn là tinh linh, cũng là một cầm si*." (Người yêu cầm)

Không ngờ thân thể của hắn đã biến thành xương trắng nhưng linh hồn vẫn ở nơi này đánh đàn.

Lúc này tiếng đàn vang lên ngày càng to rõ, cũng càng động lòng người, âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng làm say lòng người.

Thấy đôi mắt của Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên dần dần mê mang, viên thủy tinh đen bắn ra một luồng sáng, đánh thẳng về phía bộ xương kia.

Lúc này, một luồng sáng mỏng manh như tơ tằm từ dây đàn phát ra, bộ xương đang đánh đàn khẽ gẩy ngón tay, hai luồng sáng va chạm với nhau, một chiêu công kích của viên thủy tinh đen lập tức bị phá.

"Chết tiệt!"

Tinh linh này lúc còn sống không có tu vi cao như vậy, chẳng lẽ là do chấp niệm trước khi chết. Hơn nữa đại sảnh này giống như là thế giới của tiếng đàn, bốn phía đều có kết cầu trợ giúp tiếng vọng của tiếng đàn, khiến cho tiếng đàn rất dễ xâm nhập vào linh hồn hoặc tâm trí con người.

Tuy rằng một chiêu công kích của nó không đánh trúng bô xương khô nhưng nó cũng giúp cho Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên tỉnh táo lại.

Viên thủy tinh đen hô: "Nữ nhân! Không được bị tiếng đàn mê hoặc! Mau phá âm luật, nếu không các ngươi sẽ giống như những bộ xương kia, phải ngủ ở trong này cả đời."

Bộ xương?!

Lúc này Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên mới để ý thấy bên cạnh vách tường có không ít hài cốt, không ngờ tiếng đàn còn có thể đoạt mạng như vậy, trong lòng hai người đều thấy khiếp sợ.

Hai người nhìn nhau, băng và hỏa lần lượt phát ra.

Tiếng đàn bỗng nhiên dâng cao, mười ngón tay của bộ xương kia như múa trên dây đàn, lập tức phát ra những tiếng rung động boong boong, tiếng đàn vờn quanh tạo thành những luồng ánh sáng hình thành nên sóng âm có luồng năng lượng kinh người, dễ dàng đánh tan ma pháp của hai người.

Không phải chứ! Sở Lạc Lạc vì muốn tốc chiến tốc thắng nên đã sử dụng Hỏa long thuật nhưng mà bộ xương trắng kia chỉ nhẹ nhàng gảy tay một cái là có thể phá tan pháp thuật của nàng.

"Khi hắn đánh đàn thì nơi này chính là thế giới của hắn! Muốn phá được tiếng đàn thì phải lấy âm khắc âm!"

"Phải rồi, Lạc Lạc, cây sáo Túng hồn kia của ngươi đâu?" Lãnh Tiêu Nhiên nói, cây sao cổ quái kia phát ra âm thanh quỷ dị, nhất định có thể hóa giải tiếng đàn.

Sở Lạc Lạc lấy cây sáo ra, nói: "Nhưng mà ta từ trước đến giờ chỉ biết một khúc nhạc là khúc hát ru kia thôi, sao có thể phá được tiếng đàn của hắn?"

Viên thủy tinh đen nghe vậy nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải là ngươi thổi, để cho hắn thổi!"

"Ta?" Lãnh Tiêu Nhiên hơi mê mang.

"Chính là ngươi! Không phải là ngươi cũng biết sử dụng tinh thần lực sao? Chỉ cần có thể thổi được cây sáo này là đủ rồi, không cần quá nhiều lực sát thương!" Viên thủy tinh đen còn nói thêm: "Tinh linh này là một cầm si, cũng là một kẻ si tình!"