Nhìn hình U Phượng giương cánh, Sở Lạc Lạc không khỏi nhớ tới những ngày ở trong Huyết Sắc Chi Lâm, ma thú U Phượng có thể xem là bằng hữu duy nhất của nàng ở đời trước.
Sở Hiên cởi Tường Phượng xuống, hình ảnh kia liền biến mất, bốn phía chỉ còn lại ánh lửa nhàn nhạt, tựa hồ vừa rồi không hề xuất hiện cái gì. Nhìn thấy một màn thần kỳ kia, Sở Lạc Lạc lại cảm thấy vô cùng hứng thú đối với việc chế tạo chiếc nhẫn kia. Nàng gần như có thể khẳng định bên trong chiếc nhẫn nhất định có chứa thứ gì đó ở trên người U Phượng.
“Ca ca, vị Vương gia trong lời Lãnh Tiêu Nhiên là ai?” Sở Lạc Lạc nhớ tới gương mặt yêu nghiệt của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng vẫn có chút chán ghét, thế nhưng nàng rất tò mò vị Vương gia trong lời của hắn, trực giác nói cho nàng biết vị Vương gia kia và đám sát thủ nhất định có liên quan.
Sở Hiên nắm chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt, trên trán gân xanh xuất hiện, ngay cả gương mặt anh tuấn cũng bị vặn vẹo, Sở Lạc Lạc thất kinh, nàng chưa từng thấy vẻ mặt đó của ca ca bao giờ.
Im lặng một chút, tựa hồ như đã rất lâu, Sở Hiên thở ra một hơi, lúc này hắn đã tỉnh táo lại, chỉ là trong giọng nói còn mang theo hận ý: “Vương gia này chính là Sở Vương gia – Sở Hàn! Bác ruột của chúng ta, cũng là kẻ thù của chúng ta!”
Sở Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, nàng đã nghĩ tới chuyện báo thù nhưng không ngờ lại là đấu tranh trong gia tộc.
Nói xong, trong mắt Sở Hiên toát ra lửa giận, tạm dừng một lát mới nói: “Ta lúc trước đã nói qua, người thừa kế của Sở gia là do Tường Phượng chọn lựa, nhà chúng ta là thừa kế vương tộc* của Thiên Kỳ Quốc. Sở Hàn tuy là con trưởng nhưng lại không được lựa chọn, mà người con thứ, cũng chính là cha của chúng ta – Sở Hyền lại được chọn làm người thừa kế thứ sáu.” (Thừa kế vương tộc: gia tộc có tước vị vương gia được thừa kế từ đời này sang đời khác.)
“Sở Hàn vẫn không cam lòng, hắn luôn âm thầm tính kế thế nhưng hắn che dấu rất sâu, chờ đợi thời cơ, cho tới khi ta sinh ra…” Sở Hiên phẫn hận nói “Trong những người đồng trang lứa, người thừa kế trực hệ chỉ có Sở Hàn và cha của chúng ta, tuy Tường Phượng không lựa chọn Sở Hàn nhưng cũng có thể chọn con hắn làm người thừa kế thứ bảy, thế nhưng mà, vào năm ta hai tuổi, Tường Phượng lựa chọn ta.”
Sở Hiên tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tường Phượng còn có một đặc điểm đó là nói chỉ có thể có một chủ nhân. Vì thế khi người thừa kế mới được sinh ra nó sẽ rời bỏ chủ nhân cũ. Sau khi Tường Phượng lựa chọn ta , cha cũng mất đi tư cách có được nó, cho dù có đeo nó lên thì cũng sẽ không xuất hiện hính ảnh như vừa rồi. Chỉ cần đợi sau khi ta trưởng thành ta có thể thừa kế tước vị. Thế nhưng, nếu như chủ nhân ngoài ý muốn mất mạng Tường Phượng sẽ tuyển chọn từ trong những người thừa kế trực hệ của gia tộc một chủ nhân mới… Chính là vì điều này … Ha ha …”
Ca ca cười khẽ làm cho sau lưng Sở Lạc Lạc phát lạnh, nhịn không được rùng mình một cái. Có rất nhiều chuyện không cần nói rõ, nàng biết hào môn* bên ngoài có biết bao vinh quang nhưng bên trong lại dơ bẩn như thế nào.(Hào môn: gia tộc giàu có , danh giá) Khó trách muốn đuổi cùng giết tuyệt, chỉ cần nàng và ca ca chết thì Tường Phượng chỉ có thể lựa chọn Sở Hàn hoặc hậu nhân của hắn làm chủ nhân mới.
“Phải rồi, ca ca, mẫu thân của chúng ta ở đâu?” Sở Lạc Lạc hỏi.
Sở Hiên lại một phen trầm mặc, ánh mắt nhìn Sở Lạc Lạc mang theo bi thương còn có vài phần lo lắng, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Mẫu thân chết vì khó sinh…”
Sở Lạc Lạc không dự đoán được sẽ có câu trả lời như vậy, nàng bỗng dưng cảm thấy trái tim có chút đau đớn nhưng mà đối với nàng mà nói người phụ nữ kia rõ ràng không có chút quan hệ nào, vì sao giờ phút này trái tim của nàng lại đau giống như bị xé rách ra vậy, chẳng lẽ trong khối thân thể này vẫn còn lưu lại cảm giác không muốn xa rời đối với mẫu thân sao”
“Sau khi mẫu thân ra đi không tới nữa năm, phụ thân cũng vì đau thương quá độ mà…” Sở Hiên nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của muội muội, không đành lòng nói tiếp.
Khóe miệng Sở Lạc Lạc lộn ra một nụ cười khổ, khó trách ngay cả tên nàng cũng là do ca ca đặt, xem ra là sau khi mẫu thân qua đời nàng liền bị phụ thân chán ghét. Thật không nghĩ tới sự thật lại tàn khốc đến vậy. Chẳng lẽ là do ở lâu trong khối thân thể này nàng bắt đầu thấy cảm động lây, trong lòng Sở Lạc Lạc dâng lên một loại bi thương.
Sở Hiên thấy vậy vội vàng giải thích nói: “Lạc Lạc, phụ thân là do quá đau thương cho nên mới… Cũng không phải…”
Sở Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Hiên nói: “Ca ca, ta hiểu mà.”
Sở Hiên hiểu được khổ sở trong lòng muội muội, không khỏi thốt ra “Ta vốn nghĩ phụ thân chết là do tự trách nhưng mà… Lãnh Tiêu Nhiên nói cái chết của cha mẹ chúng ta rất có khả năng là do âm mưu…”
“Cái gì?!” Sở Lạc Lạc giật mình nhìn ca ca, biểu tình của Sở Hiên cũng mang theo kinh ngạc, hắn vốn không muốn đem chuyện này nói cho Sở Lạc Lạc, nhưng mà nhìn thấy biểu tình kia của muội muội, aizz…
Mà Sở Lạc Lạc lại thầm nghĩ trong lòng, khó trách khi Lãnh Tiêu Nhiên nói thầm ở bên tai ca ca xong, sắc mặt ca ca bỗng nhiên đại biến, xem ra, Lãnh Tiêu Nhiên nhất định còn nói điều gì khác đây. Ca ca chính là như vậy, tình nguyện một mình gánh vác tất cả cũng không muốn nàng rơi vào vực sâu hận thù.
Cuộc nói chuyện cuối cùng kết thúc tại một lượt dài trầm mặc. Tối nay xảy ra biến cố như vậy, Sở Lạc Lạc có chút mê mang, nàng bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa của việc trọng sinh đối với nàng, con đường sau này của nàng nên đi như thế nào đây, trong lúc nhất thời trong đầu có chút hỗn loạn. Nàng bỗng dưng cảm thấy mệt chết đi được, từ khi trọng sinh tới giờ, nàng bận rộn cải thiện thân thể, dường như chưa khi nào chính thức nghỉ ngơi, vì thế, giữa tâm trạng mệt mỏi, Sở Lạc Lạc nặng nề tiến vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại mới phát hiện trời đã sáng từ lúc nào.
Sở Hiên lại không ngủ sâu giống như Sở Lạc Lạc, bởi vì lời nói của Lãnh Tiêu Nhiên khiến cho hắn có áp lực rất lớn, hắn biết, nếu không thông qua kiểm tra của Lãnh Tiêu Nhiên sẽ không thể có được sự tán thành của Lãnh gia, lại càng không nói đến sự trung thành của bọn họ. Mà chính mình và Lạc Lạc hiện tại tứ cố vô thân, Thanh Diệp cũng đã chết, hai người bọn họ muốn tăng thực lực phải đến Thánh Vân học viện tiến hành tu luyện, nhưng mà học phí… Sở Hiên suy nghĩ hồi lâu quyết định đi đến thành trấn xung quanh xem có phương pháp kiếm tiền gì hay không. Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Hiên phát hiện sắc trời cũng gần sáng, liền quyết định không ngủ, bắt đầu đứng lên luyện kiếm, bất kỳ lúc nào hắn cũng không quên tăng thực lực của mình.
Sở Lạc Lạc mở to mắt, ngồi dậy, liền thấy bóng dáng Sở Hiên đang luyện kiếm, ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt thiếu niên kiên nghị, giống như dát một lớp vàng lên trên.
Sở Hiên nhận thấy Sở Lạc Lạc tỉnh lại liền thu kiếm, khẽ cười với Sở Lạc Lạc, ra vẻ thoải mái nói: “Lạc Lạc, ngươi tỉnh! Thu thập một chút, ca ca muốn đến thành trấn xung quanh xem một chút, không chùng sẽ gặp được may mắn.”
Nhìn Sở Hiên rõ ràng còn rất trẻ nhưng lại có bộ dạng tự tin của người trưởng thành. Sở Lạc Lạc hiểu được ca ca là không muốn làm cho mình phải lo lắng, nàng nhớ tới đêm qua, khi Lãnh Tiêu Nhiên dùng ánh mắt như rắn độc nhìn về phía nàng, Sở Hiên đã không hề do dự che ở trước mặt nàng.
“Trừ phi ngươi bước qua xác ta, nếu không đừng mơ chạm được vào một sợi lông trên người muội muội ta!”
Vì thế Sở Lạc Lạc phối hợp gật đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một chút ý cười sáng lạn.