Chương 29: Phụng Quyết!

Chương 29: Phụng Quyết!

-Trứng Á Long?? ngay cả loại vật trân quý này mà cũng có thể đạt được trong bí cảnh ư… Quả là phần thường chinh phạt boss ẩn mà.

Hải cầm trên tay mình một quả trứng to tầm bằng trứng đà điểu, quả trứng được bao bọc bởi lớp vỏ màu xanh biếc cùng với những đường vân huyền bí mà mỹ lệ.

-Tên nhóc nhà người cũng may mắn quá đấy nhỉ…

Lạc Thiên trong hình dạng tiểu bạch long lâu không xuất hiện cũng phải chui ra ngoài mà ngắm nhìn quả trứng này.

-Sao ông lúc nào cũng đợi đến hết trận thì ông mới ló mặt ra thế!

Lạc Thiên dùng đôi mắt khinh khỉnh đáp lời của Hải.

-Trước giờ ta chưa hề nói sẽ giúp đỡ ngươi trực tiếp cái gì cả, cách chiến đấu và tu luyện ta đểu đã hướng dẫn còn số mệnh của ngươi thì ngươi tự quyết định ta quan tâm làm gì.

-Ông…. đúng là chả có chút tính người gì cả. Dù gì cũng quen biết nhau một thời gian rồi, chưa kể ông còn sống trong người ta mà..

Lạc Thiên bơ Hải mà chỉ tập trung đánh giá quả trứng trên tay của cậu ta. Hải bực mình không thôi cơ mà cũng đã quen với cái tính tình của lão già này nên đành chịu.

-Đúng rồi còn mọi người!

Hải ngay tức tốc chạy đi tìm các thành viên còn lại trong tổ đội. Vài phút sau thì cậu ta cũng gom toàn bộ các thành viên lại một chỗ, chỉ là ngoài trừ Lê Thiên Quân còn tỉnh táo đối chút thì toàn bộ còn lại đều bị thương rất nặng và bất tỉnh.

Hải đánh giá thương tích của từng người sau đó dừng lại ở Mỹ Hà… nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy thương tính kia trong lòng hắn đau đớn dữ dội.

-Thật sự xin lỗi em….chỉ vì ta chưa đủ mạnh.

Hải ôm lấy Hà vuốt ve mái tóc ngắn đen tuyền kia.

Mỹ Hà dường như cảm nhận được sự ấm áp của Hải mà nét mặt liền nhẹ ra hẳn , nhiệp thở cũng đã điều hòa.

-Cũng may mà đang ở trong động chứ nếu không thì với tình trạng này thì cả đội dễ dàng bị diệt toàn bộ nếu bị bắt gặp.

Tuy Hải đã mạnh hơn nhưng không có nghĩa rằng hiện tại cậu ta là vô địch, hiện tại thì cùng lắm cũng chỉ ngang ngang với Lê Thiên Quân mà thôi. Chưa kể những kẻ mạnh mẽ ngang Thiên Quân cũng không ít.

Nếu thật sự bị phát hiện thì Hải cũng chỉ có thể bảo vệ được Hà và chính mình rút lui.

-Mình vẫn còn quá yếu… Dù có ngộ ra được Ngự Thủy đi nữa thì ban nãy cũng bởi vì yếu tố bất ngờ cũng như nhờ cái Tiên Kỹ kì lạ kia của Thiên Quân mới may mắn mà đánh bại hai con Giao kia.

Hải siết chặt tay… chút ngạo mạn và tự tin vốn nhờ Linh Quyết nay đã hoàn toàn xóa sạch. Cậu ta biết mình càng phải mạnh hơn nữa… bởi vì theo đánh giá của Lạc Thiên thì nữ nhân quỷ hút máu kia có thể chỉ cần dùng 1 đòn là có thể diệt sát hai con Giao Yêu lúc nãy.

Bản chất của con người khi ngộ ra Đế Quân Đạo thì sẽ không bao giờ để kẻ nào đứng trên mình, kiêu ngạo tốt độ nhưng kèm theo đó là sự thông thái và công minh. Hải vẫn chỉ là chập chững bước trên Đạo này nhưng nó đã dần thay đổi bản chất trong tư duy của cậu ta.

-Chắc đành ở đây một thời gian để mọi người chữa trị vết thương rồi ra sau…

ẦM! ẦM!! ẦM!!!!

-Này này ! Đùa nhau hả!! Sao lại sụp hết thế này!

ẦM!! ÂM!!!

Cả cái hang rung chuyển, chấn động vang khắp hơn, cả mặt hồ vốn yêu tĩnh cũng vì chấn động mà bắt đầu gợn sóng lớn. Từng tảng đá khổng lồ rơi xuống, mỗi tảng cũng ít nhất vài tấn.

-Chết tiệt!!! Ngay cả lối ra cũng bị lấp mất rồi!

Hải liền dùng ngự thủy của mình đem tạo thành một cái lồng nước bao quanh cả đội, sau đó liên tục dùng Phong Nhận, Thủy Luân phá bớt đi những tảng đá to lớn có nguy cơ đè chết cả bọn.

ROẸT! ROẸT!!!!

-Không ổn! Cứ thế này thì không chịu được mất! Phải nghĩ cách!!

-Ở dưới hồ…khụ…

Thiên Quân bỗng nhiên cất lời, tuy nhiên có vẻ vì tiêu hao quá độ mà vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn nên không thể nào nói chuyện bình thường được. Thiên Quân vận chút Tiên Lực ít ỏi trong người hóa thành một con cá nhỏ màu vàng bơi đến trước mặt của Hải tỏ ý muốn cậu ta theo nó sau đó lao thẳng xuống hồ nước.

Hải không nhiều lời ngay lập tức dùng Ngự Thủy đem cả đội bao bọc trong một quả cầu nước và dùng Ngự Phong để dồn hết dưỡng khí và rồi ngay lập tực điều khiển Thủy cầu đi theo con cá kia.

Dưới hồ là một màu đen như mực, ngay cả khi thị lực được cường hóa thì Hải cũng khó mà nhìn hết được toàn bộ được.

-Đành phải đi theo con cá nhỏ thôi.

Nhờ vào ánh sáng nhỏ của con cá mà Thiên Quân tạo ra nên Hải có thể ít nhiều xác định được phương hướng.

Đi không biết bao lâu thì con cá ngừng lại sau đó tỏa sáng rực rỡ làm lộ ra một cái mạch nước ngầm đang cuồn cuộn chảy ra từ một cái hang.

-Thì ra đây chính là cội nguồn của cái hồ sâu này, nếu thông theo mạch nước này thì ít nhiều sẽ tìm được lối ra thông ra một cái hồ hoặc con sông nào đấy… Cơ mà tại sao tên này lại biết được nhỉ?

Ở đằng sau Thiên Quân bỗng dưng đứng dậy vỗ vai Hải làm cậu ta ngạc nhiên không thôi.

-Này thương thế của anh sao rồi?

Thiên Quân bơ câu hỏi của Hải mà kết ấn sau đó vứt ra thêm ba lá búa du nhập vào con cá kia làm nó hóa to ra sau đó nó há to cái miệng của mỉnh ra nuốt lấy thủy cầu.

-Tu Tiên chia ra gồm Tà phái và Chính phái, Tà là lấy Hồn bồi Phách còn Chính là Phách bồi Hồn mà Hải Huyền Tông ta là Chính Tông nên phần Hồn của chúng ta rất mạnh và ở Đẳng cấp Nguyên Anh như ta thì xuất hồn để thám thính là chuyện bình thường.

-Ha.. quả đúng như trong mấy cái truyện tu tiên luôn nhỉ

-Cái mà ta vừa sử dụng và một loại bùa chú giúp tăng cường tốc độ và giảm áp lực nước nên nó sẽ giúp ít nhiều trong việc đi ngược lại dòng chảy của mạch nước này.

Hải gật đầu hiểu ý sau đó điểu khiến thủy cầu đi thẳng vào mạch nước ngầm này.

“Cơ mà nãy tên này trông cực kỳ trật vật cơ mà sau lại lấy đâu ra sức mà xuất hồn xa cỡ nãy để thám thính chứ, đã thế còn dùng cả bùa chú?”

Lạc Thiên xuất hiện như để giải thích câu hỏi trong đầu của Hải.

-Tất nhiên là tên này vốn đã kiệt sức đâu, đúng là hắn có bị thương đấy nhưng mà tốc độ hồi phục của thể chất Quang Dương Minh Hồn Đăng là cực kì biến thái. Chưa kể thanh Thất Thải Tiên Kiếm mà tên nhóc này dùng ban nãy còn có khả năng hấp thụ năng lượng chuyển hóa thành Tiên Lực cho chủ sở hữu nên phần nào giúp hắn hồi phục gần như 7 phần khi nhà người còn đang ngẩn người nhận thưởng rồi. Hắn vốn thử ngươi xem ngươi có định giết người đoạt bảo hay không thôi…

-Vãi cứt! Biến thái thế ư???? Vậy khác mẹ gì hack cheat đâu!!.. Haiz ước gì ta cũng có thể chất biến thái như vậy.

-Hừ! Đợi đến khi ngươi ngộ ra Sinh Mệnh Đạo thì cái thể chất này cũng chưa chắc đã biến thái bằng ngươi đâu. Và để ta cho ngươi biết dù thể chất này có công dụng đến đâu thì vẫn có điểm yếu đánh đổi.

-Đối với Quang Dương Minh Hồn Đăng thì thân thể của tên này cực kì yếu đuối, thậm chí còn yếu đuối hơn cả ngươi lúc chưa được tiến hóa.

Thấy Hải có chút không tin thì Lạc Thiên lại nói tiếp.

-Quang Dương Minh Hồn Đăng tuy là thể chất cực kì mạnh mẽ trong tu

Đạo Nguyên hay gọi là Tu Tiên mà theo cách của hành tinh này. Tuy nhiên nó là một con dao hai lưỡi, để mà có thể biến đổi linh hồn hình dạng ngọn lửa thành một cây Đăng thì phải trải qua quá trính cực kì đau đớn bởi vì chính linh hồn của ngươi sẽ luôn trong tình trạng xé rách và lập lại đúng 99999 lần cho đến khi tinh lọc sạch sẽ và tất nhiên là ngươi sẽ cảm nhận việc cơ thể chết đi thối rữa sau đó hồi phục kể từ lúc ngươi sinh ra cho đến khi hoành thành. Vì thế nếu ý chí sinh tồn của ngươi không đủ thì sẽ thất bại và Quang Dương Minh Hồn Đăng sẽ chuyển biến thành Vong Âm Tiệt Hồn Đăng.

-Vong Âm Tiệt Hồn Đăng? Là gì nữa thế???

-Là bản tối của Quang Dương Minh Hồn Đăng, thay vì linh hồn hóa thành một ngọn Hồn Đăng đầy thanh khiết và tinh thuần thì nó sẽ nó thành một Hồn Đăng của cái chết, tên nhóc đó sẽ hóa thành một loại sinh vật ghê tởm với ý thức duy nhất là diệt sát mọi sự sống, cuối cùng là bản thân nó.

Càng nghe Hải càng không tin vào tai mình, cậu ta không thể tin được rằng Thiên Quân đã phải trải qua quá trình đầy đau đớn như thể từ lúc mới lọt lòng. “Không khác gì sống trong địa ngục.. một đứa trẻ mới sinh ra mà đã phải đối đầu tử vong từ lần này đến lần khác”

“ Một đứa bé mà đã phải vật lộn lấy sinh mệnh của bân mình từ lần này đến lần khác, bản thân mình cũng là kẻ cũng đã phải dành giật lấy sinh mệnh của mình trong lần đầu đến không gian kia… nhưng đến cuối thì cũng vẫn sống lại. Lúc đó bản thân mình chỉ cố gắng để không bị đánh bại và tránh nỗi đau mỗi lần chết… thật sự đó có thể xem là chiến đấu vì sinh mệnh ư?”

“Ngay cả ở thế giới này vẫn có nhiều tồn tại chỉ cần một ngón tay là tiêu diệt mình như diệt kiến, liệu lúc đó mình sẽ buôn xuôi hay chiến đấu đến cùng vì sinh mạng này…. liệu sống và chết…. tại sao mình lại muốn sống? Trước kia mình luôn tự hỏi rằng sống đầy khổ cực như lúc chưa gặp Lạc Thiên thì tại sao không chết đi để được an tĩnh, cuộc sống này luôn đầy đau đớn mà”

Hải trầm ngâm suy nghĩ sau đó nhìn vào thân hình xinh đẹp trong lòng mình, bản thân như ngộ ra..

“Phải rồi… mình cần sống để mạnh hơn, để bảo vệ người thân yêu, để không thể còn bị coi thường, chả phải mình đã thề là phải mạnh hơn kẻ nào ư! Để làm việc đó mình phải sống! Dù cuộc sống này có xấu xì hay đau khổi thì mình phải sống, sinh mệnh này do chính mình định đoạt!”

ẦM!!! RẮC!!!

-Sinh mệnh đáng quý, nhưng cũng rất rẻ mạt… cái chết thì dễ nhưng sống mới khó. Cuộc sống của chính ta phải do chính ta định đoạt bởi vì đơn giản đó mới là ý nghĩa và vẻ đẹp sinh mệnh! Là Sinh Mệnh Đạo!

RẮC!!

Ở sâu bên trong não hãi của Lạc Minh Hải ba tảng đá còn lại rung chuyển dữ dội, từng tảng đá gào thét vang vọng khắp một chân trời. Và rồi sợi xích quấn lấy khối đá màu đỏ bị một ngọn lửa màu cam rực rỡ thiêu đốt.

RẮC!!

Tảng đá màu đỏ nứt ra làm hai để lộ ra một ngọn lửa đang cháy bên trong ấy. Từ ngọn lửa phát ra âm thanh như tiếng kêu đầy uy vũ của đại bàng nhưng lại rất thanh thót như khổng tước.

Ó!!!!

Ngọn lửa nhỏ ấy phóng thẳng lên không trung cao vời…. từ ngọn lửa nhỏ hóa thành một sinh vật toàn thân từ lửa.

Sải cánh đỏ chót rực lửa cam bao rộng khắp bầu trời, đôi mắt sắt bén nhưng đầy mị hoặc, cái mỏ dài màu vàng đầy cao quý, trên đầu là chùm long đủ sắc màu đầy quý phái. Phần đuôi khổng lồ còn dài hơn cả sải cảnh với những chiếc lông vũ đủ màu cùng những con mắt họa tiết đỏ thẫm đang tỏa sáng cũng với những ngọn lữa cam đầy sức sống.

Xích Phụng đầy mỹ lệ và hương diễm, hóa thân của sinh mệnh, trường tồn với thời gian.

Dùng Sinh Mệnh Hỏa đang rực cháy kia Xích Phụng phá hủy không gian sau đó háo thành từng ngọn lửa nhỏ du nhập vào cơ thể của Minh Hải.

Cơ thể Hải dần dần xuất hiện những hình xăm như lông vũ màu đỏ cam đang phát sáng như những đốm lửa nhỏ. Đôi mắt chuyển sang màu lục bích tỏa sáng rực rở. Cả người của Hải phóng ra từng tia lửa màu cam sáng rực cả mạch nước ngầm đen kịt này.

LInh Quyết! Tứ Linh Hộ! Xích Phụng Vũ

-Chuyên gì thế này!!

Thiên Quân nhận thấy sự thay đổi bất thường liền lập phòng ngự với những ngọn lửa vừa xuất hiện nhưng thay vì đốt cháy thì nó lại đang giúp cậu ta hồi phục.

-Ngọn lửa này?? Quang Minh Thánh Hỏa? Thiên Lục Hỏa? Sức sống trong ngọn lửa này là thế nào? Sao nó lại mạnh mẽ thế này.

Thiên Quân ngay lập tức dồn tập trung lên người gây ra dị tượng này đầy mờ mịt và khó hiểu.

Hải vẫn đứng đó, cơ thể đầy những hình xăm lông vũ màu đỏ, cặp mắt lục bích bất thường kia tuy rực rỡ nhưng không có tiêu cự.

“Tên này đang đốn ngộ ư??”

Bỗng nhiên Hải vươn tay ra…

VÙ!! VÙ!!!

Thủy Cầu bỗng chống hóa thành Hỏa Cầu đem bao bọc cả con cá của Thiên Quân và rồi dùng tốc độ không thể hình dung phóng thẳng về phía trước.

-Nhà ngươi dùng lửa để đốt cháy toàn bộ những phần những chạm vào phạm vi của ngươi tạo thành môi trường khí trong chốc lát và dùng nó để giảm lực ma sát và lực đẩy ngược chiều để tăng tốc ư?

VỤT!!! VỤT!!!

Chẳng mấy chốc mà đã thấy ánh sáng ở lối ra…

ẦM!!!!

Hỏa Cầu vụt thẳng bay xuyên ra ngoài và ngay lúc vừa ra khỏi cửa ra là một thác nước thì ở sau lưng của Hải, một hư ảnh Xích Phụng hót lên vang vọng và rồi biến mất.