Chương 27: Ngự Thủy

Chương 27: Ngự Thủy

Ở thế giới bên ngoài, tại căn nhà mà cả nhà Hải đang sinh sống hiện có một người đàn ông trung niên đang đi ngồi trên ghế sofa nhâm nhi ly rượu.

Người này vẻ ngoài có chút ụt ịch nhưng cũng khá cân đối, cánh tay có chút rắn chắc và tấm lưng rộng. Tuy bây giờ hơi phát tướng nhưng nhìn thôi cũng có thể đoán được khi còn trẻ người này có thân hình không tồi chút nào.

Người đàn ông này là Lạc Dũng, chồng của Trần Lệ Thúy và cũng là bố ruột của ba chị em Ánh Hân Hà. Người này theo Hải biết từ nhỏ thì là một doanh nhân thành đạt, là phó giám đốc của một công ty xây dựng khá nổi tiếng ở thành phố này.

Trước kia ông ta từng là một quân nhân nhưng không biết vì lý do gì mà đào ngũ và đi theo con đường kinh doanh. Bời vì công việc làm ăn rất thành đạt nên ông ta bắt đầu trở nên lười biến và hay cáu gắt, đa số thời gian đều đi đâu đó mà không hề ở nhà với gia đình.

Kẹt….

Cánh cửa phòng mở ra, một thân ảnh mỹ miều nóng bỏng uyển chuyển đi vào.

Trần Lệ Thúy nhìn chồng mình thật sâu sau đó hỏi…

-Rốt cuộc hơn 2 tháng qua anh đi đâu? Một cú điện thoại về nhà cũng không có?

Lạc Dũng chậc lưỡi đẻ ly rượu của mình xuống.

-Không phải anh đã nói là anh đi công tác ở tận Amerina à, lần này đi với đối tác lớn nên không thể nào mà về sớm được.

Lệ Thúy lườm Lạc Dũng, nàng biết tên này đang nói dối… hắn không đơn giản chỉ đi công tác như lời hắn nói mà chắc chắn rằng đã đi du lịch cùng với những con đào mà hắn dấu nàng.

Trần Lệ Thúy cùng với Lạc Dũng vốn là một đôi thanh mai trúc mã khi còn nhỏ, gia đình Lạc Dũng vốn khó khăn trái ngược với nàng. Là một thiên kim tiểu thư của một tập đoàn khá có tiếng tăm.

Cả hai đã hẹn hò yêu nhau từ lúc học chung cấp 3 và lập tức ngay sau đó cưới nhau vì lỡ đã có người con gái đầu lòng là Ánh. Bởi vì tên này gia cảnh khó khăn nên không thể theo học cao nên đành đầu nhập quân đội.

Tuy Thúy có mở miệng nói rằng muốn giúp đỡ hắn bằng cách cho hắn việc làm ở công ty ba nàng như hắn ta từ chối.

Vốn cũng hiểu tính cách của chồng nên Lệ Thúy đành nghe theo hắn… bởi vì cả hai có con còn lúc quá trẻ mà Lạc Dũng lại đi đầu quân nên công việc nhà chăm con nuôi dạy là hoàn toàn là Thúy lo, đến nỗi nàng phải từ bỏ sự nghiệp nghệ thuật của nàng để nuôi dạy con cái.

Nhưng rồi không hiểu vì sao tên này lại bỏ dở giữa chừng sau đó theo một người thần bí nào đó đi khởi nghiệp và rồi thành công rực rỡ.

Lúc ấy nàng rất hạnh phúc vì thấy người mình yêu thành công, tuy thời gian qua nàng cảm thấy cô đơn vì thiếu vắng hắn nhưng những khổ tâm ấy đã được đền đáp.

Nhưng nàng đã lầm…. con người này sau khi thành công thì hắn càng ngày càng xa cách gia đình hơn, mấy tháng mới về nhà vài lần. Thậm chí khi đã có Hà và nhận nuôi Hải hắn cũng không mấy quan tâm lắm, mọi việc hoàn toàn chỉ dể cho nàng lo liệu còn mình thì đi hưởng thụ..

Cũng vì lý do này mà Lạc Ngọc Ánh cực kì căm ghét cha mình, và cũng vì thế mà nàng tự quyết định tự lập tự xây dựng sự nghiệp hòng muốn thoát khỏi người cha này.

Nỗi cô đơn gặm nhấm trái tim Trần Lệ Thúy mỗi ngày mỗi ngày một ít….

-Dù có là thế thì không lẽ con anh là thằng Hải nó bị tai nạn nghiêm trọng đến tính mạng thì cũng ít nhất gọi điện hỏi thăm nó chứ!!!

-Bình tĩnh đi… rồi thằng nhóc cũng có sao đâu? Anh nghe nói là nó thậm chí còn chữa được cái bệnh gì gì đó của nó từ nhỏ kia mà?

-Anh… anh không lẽ không quan tâm xíu gì đến Hải hả??

Trần Lệ Thúy tức giận dân trào…. nàng cảm giác nàng sắp không thể chịu nổi sự vô tâm của tên này rồi.

Lạc Dũng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, hắn ta đứng lên đi ra phía cổ sổ sau đó quay sang nhìn thẳng vào Thúy.

-Thằng nhóc đó không phải em nói là em sẽ tự lo ư? Anh đâu phải người muốn nhận nuôi đâu? Sao bây giờ lại trách anh?

-Anh…

Lệ Thúy cứng họng… quả thật lúc trước người khăn khăn nhận nuôi Hải là nàng dù rằng nàng đã có 3 người con gái.

-Nhưng nó là con của chị họ em? Sao em có thể bỏ mặc nó được?

-Hừ! Chị họ cái rắm gì.. ngay cả đến anh còn chưa gặp cô ta lần nào. mà chưa kể em cũng có thường xuyên gặp cô ta đâu? Với lại nhà em cũng đầy chị em ra đấy sao em lại nhận nuôi nó chứ!!!

Lạc Dũng gắt gỏng lên chỉ thẳng mặt Thúy mà nói, hắn cảm giác rất khó chịu mỗi khi nhìn Hải. Cái cảm giác rất là khó có thể tả được.. cảm giác cứ như mỗi khi nhìn Hải thì tâm hồn của hắn lại bỗng dưng thắt lại rất khó chịu. Không chi thế Hải thường xuyên lầm bẩm một bài thơ hay bài hát gì đó trong vô thức làm hắn sởn hết cả gai ốc.

Đấy cũng chính là một phần lý do mà Lạc Dũng không muốn về nhà, hắn đúng là đã hết tình cảm với Thúy cũng như không lưu luyến gì đến cái gia đình nhỏ này nên hắn hay đi tìm thú vui bên ngoài nhưng lý do trực tiếp vẫn là đến từ Hải…

Lệ Thúy giận sôi người, nàng cắn chặt môi, nắm tay bấu vài tà váy làm nó nhăn nhúm ra.

-Hừ.. hừ… nàng thở từ từ như cố đang điều tiết lại sự tức giận..

-Không nói đến Hải vậy thì còn con gái của anh thì sao? Ánh nó thành ra như vậy không phải vì anh không quan tâm đến nó à? Con Hân thì vì mang danh thiên tài mà bị anh áp đặt lên bao nhiêu là kỳ vọng thậm chí tham vọng rồi đến nỗi nó không chịu nổi mà thu mình trong phòng à!!! Con Hà nữa.. anh có bao giờ gửi nó lời chúc sinh nhật hay một lần hỏi thăm từ khi nó chào đời hay không????

Từng câu nói, từng cảm xúc đè nén bấy lâu nay được Thúy nói ra toàn bộ…

Tuy giận dữ nhưng trong thâm tâm nàng vẫn mong Lạc Dũng hiểu ra mà quay về bên gia đình… chỉ là.. niềm tin nàng đặt sai người rồi…

Chát!!!!

Lạc Dũng giận dữ không hề thương tiếc đưa tay tát thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của vị mỹ phụ.

Đôi gò má đỏ ửng lên, đôi môi rỉ máu chảy xuống tà váy trắng. Đôi mắt của nàng tràn đầy ngạc nhiên, tức giận, sợ hãi ..cùng khinh bỉ…. Nàng không thể tin được hắn lại dám ra tay đánh nàng.

-Cô câm mồm cho tôi!! Đừng có mà nói chuyện như thế với tôi! Đám đó là con của tôi, tôi cho nó sinh mệnh, mái nhà, cơm để ăn, chỗ để ngủ vì vậy chúng nó phải nghe theo tôi!!

-Còn cô …. đừng quên chính tôi là người đã vực dậy các công ty rách nát của ba cô khi nó phá sản. Ông ta là người khinh bỉ mắt nhiếc tôi từ khi tôi không có cái gì trong tay. Nhưng vì cô tôi bỏ qua chuyện cũ mà cứu rỗi cả nhà cô vì thế..

Bốp!!

Lạc Dũng thẳng thừng vươn chân đá vào bụng của Thúy không chút thương tiếc.

-Nhà là phải có nóc nghe lời ngoan ngoãn thì tôi tha còn không thì đừng trách! Con khốn vô ơn!

Nói xong Lạc Dũng quay người bỏ đi…. ngay khi hắn vừa mở cửa thì Gia Hân lao thẳng vào đỡ lấy mẹ mình, nàng lo lắng xem xét. Nhìn thấy vết máu trên miệng cũng như vết bẩn phần bụng với một người thông minh như nàng thì ngay lập tức nàng biết được lý do.

Một cơn phẫn nộ điên cuồng xuất hiện, nàng quay sang nhìn thẳng vào ba mình… bằng một ánh mắt đầy hận thù và phẫn nộ.

-Đừng…Hân.. mẹ không sao….

-Hừ! Mẹ nào con nấy!

Để lại một câu mắng chửi Lạc Dũng sau đó quay người lên xe và lái đi….

Gia Hân sau khi đỡ lấy Lệ Thúy đẫ bất tỉnh vì đau đớn… từ tinh thần lẫn thể xác.

Gia Hân nhìn về phía chiếc siêu xe đang chạy ở phia xa kia… nàng trong lòng đã quyết định…

….…………..

-Tối quá… khó thở quá….

Hải toàn thân là vết thương, từng lỗ máu tuôn trào ra huyết dịch nhuộm đỏ cả vùng nước.

-Mình không cử động.. được…

Cậu ta dùng hết sức lực còn sót mơ mơ màng màng nhìn về phía cánh tay phải… nơi bây giờ đang tuôn chảy máu đỏ không ngừng nghỉ.

-A …tay mình….

Tuy thảm hại như thế nhưng Long Quân Chúc Phúc vẫn còn tác dụng vì thề Hải vẫn còn xíu cảm giác cũng như thị giác để đánh giá…

Xung quanh cậu chỉ là một màu tối đen, toàn thân vẫn vô lực chìm xuống hồ… cái hồ này không biết sâu đến đâu nhưng hiện giờ dù có là 1 cũng là một quá trình dài với Hải…

-A… mình không thở được… khó chịu…. muốn vùng vẩy nhưng… ặc ..ặc……

“Mình thua ư… tại sao…tại sao lại xuất hiện con thứ hai chứ… tại sao mọi chuyện xui xẻo lại xảy ra với mình vậy..”

“Mình có Linh Quyết rồi cơ mà… mình cũng là nhân vật chính của cậu truyện của mình cơ mà…”

“Chết tiêt… cảm giác bất lực này….thật khó chịu..”

“Hà… không được.. mình phải cứu em ấy…”

“Cứu ? Kẻ sắp chết như mình thì cứu được ai….”

Theo dòng chảy của nước đem thân hình của Hải ngày càng chìm sâu vào trong bóng tối sâu thẳm, những tia suy nghĩ liên tục chạy qua trong đầu của Hải… chắc có lẽ là sự nuôi tiếc của kẻ sắp chết…

“Minh không cam lòng… tại sao ..tại sao.. mọi thứ đang suôn xẻ mà….”

Bỗng nhiên một tia ký ức mờ nhạt xuất hiện trong đầu Hải…. một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, tuy nhìn có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất xinh đẹp động lòng người.

Người mỹ phụ này đang ôm trầm lấy Hải, từng giọt lệ sương chảy dài trên đôi má hồng của nàng.

Cậu nhóc đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên lau đi những giọt nước mắt kia.

-Con ghét thứ nước này… mỗi lần nó xuất hiện là mẹ buồn….

Mỹ phụ xoa đầu cậu nhóc và nói..

-Ngốc.. mẹ khóc là bởi vì mẹ buồn chứ không phải là nó làm mẹ buồn..

-Con không quan tâm con ghét nước, từ lần trước con bị uống cả đống nước khi đi tắm là con đã ghét rồi, chưa kể nó còn là thứ mà mẹ buồn là xuất hiện… con không thích!

Mỹ phụ nghe cậu nhóc nói vậy liền mỉm cười, ôn nhu hôn lên trán cậu và nói.

-Đừng như vậy … con biết tại sao mẹ lấy tên Hải cho con không?

Cậu bé lắc đầu không hiểu..

-Hải có nghĩa là biển cả.. mà biển cả cũng chỉ là một cái hồ nước khổng lồ. Biển có lúc êm đềm diệu nhẹ, nhưng cũng có lúc cuồng nộ đáng sợ bởi vì đại dương cấu tạo từ nước và nước có thể tồn tại ở muôn hình vạn trạng.

-Con đổ nó vào cốc nước thì nó sẽ thành cốc nước, con đóng băng nó thì nó sẽ thành đá lạnh, con đun sôi nó thì nó sẽ bốc hơi thành không khí.

Cậu nhóc khó hiểu nghiên đầu nhìn mỹ phụ..

-Việc mẹ thêm tên Hải cho con bởi vì mẹ muốn con giống như nước vậy, có thể biển đổi muôn hình vạn trạng. Muốn cứng có cứng muốn mềm có mềm, chỉ cần con cố gắng thì con sẽ đều đạt được. Và mẹ cũng muốn con như đại dương vậy bao la, hùng vĩ và không thể nào có thể cạn kiệt.

“Phải rồi… phải như nước… uyển chuyển… thích nghi…. khó khăn thì đã sao…ta là đại dương… đã là đại dương thì không bao giờ cạn kiệt…”

“Sai lầm thì đã sao… thất bại thì đã sao… hai con Boss thì đã sao… ta đều sẽ thích nghi, đều sẽ có hình dạng, đều sẽ có đáp án cho chúng..”

ONG!! ONG!!

Cả người của Hải tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng như muốn xuyên thủng bóng tối nơi hồ sâu không đáy này. Hình xăm Bạch Long xuất hiện trên toàn thân của Hải, từng đợt năng lượng kinh khủng liên tục tỏa ra từ chúng.

Từng dòng nước xoay chuyển xung quanh Hải, chúng ngay lập tức tiến vào từng lỗ máu từ vết thương. Ngay cả cánh tay phải đã mất đi nay cũng được lấp lại bằng một cột nước đang từ từ thành hình một cánh tay.

Đôi mắt của Hải sáng rực rỡ ánh bạc, ngước nhìn lên phía trên và nói.

-Long Quyết! Ngự Thủy!

VÚT!!! BÙM!!!

Như một quả tên lửa Hải phóng thẳng lên phía trên…

-Đám Yêu kia chuẩn bị ăn lửa giận ta đi!!!