Chương 20: Đánh nhau rồi
-Ồ thật không ngờ ở cái chốn này mà ta có thể thấy thế chất hiếm có như này ư?
-Ể? Thể chất gì cơ? - Lạc Thiên lại bỗng nhiên xuất hiện dưới hình dạng con rồng nhỏ bay lơ lửng. Đôi mắt to tròn có chút đáng yêu nhưng đầy thâm sâu kia đang nhìn chằm chằm vào Lê Thiên Quân.
-Hô không chỉ thể chất đó mà còn mang trên người thứ thú vị đấy chứ..
-Này! Rốt cuộc là ông đang nói gì vậy? Thể Chất là thứ gì?
Lạc Thiên ném cho Hải một ánh nhìn khinh bỉ như đang cười nhạo lên cái sự thiếu kiến thức của cậu.
-Cái tên nhóc gọi là Lê Thiên Quân kia bẩm sinh đã mang trên người cấu trúc tế bào tạo nên loại Hồn đặc biệt mang lại nhiều khả năng khác nhau và lấn át đi tiềm năng của Phách khiến những kẻ này là thiên tài trong tu Hồn và chúng được gọi là Thể Chất. Các loại Thể Chất khác nhau đều mang các khả năng khủng bố khác nhau nhưng điểm chung thì đều tăng cường phần Hồn.
Hải không ngạc nhiên lắm khi một thiên tài như Lê Thiên Quân sở hữu thứ gọi là Thể Chất này. Dù sao cái motip thiên tài sở hữu mấy thứ này cũng quá thường gặp rồi, chỉ là không ngờ ngoài trên giấy thì thứ này cũng có tồn tại ở ngoài đời.
-Vậy Thể Chất mà tên này nắm giữ là loại nào?
-Hừm…. là loại hiếm thấy trong hiếm thấy…. Quang Dương Minh Hồn Đăng. Kẻ sở hữu Thể Chất này linh hồn không phải mang hình dạng ngọn lửa thường thấy mà là một cái Hồn Đăng chứa đựng năng lượng, điều này khiến chủ thể có thể tăng cường khả năng hấp thu Tiên Khí và tích lũy nó qua từng ngày và tinh luyện chúng đến mức thuần khiết nhất. Kẻ sở hữu Thể Chất này không cần trải qua thiên kiếp nay bình cảnh giới hạn của cơ thể khi hấp thụ Tiên Khí và không sợ việc hấp thu quá đà mà trở nên bất ổn.
-Chưa hết cây Hồn Đăng này có thể giúp chủ nhân miễn nhiễm các loại công kích tinh thần, tăng cường linh hồn, trí não, giác quan hơn gấp trăm lần. Và năng lượng được tinh luyện từ Hồn Đăng là khắc tinh với Ma Lực và Yêu Khí…. Nói trắng ra thì so với ngươi tên này là một kẻ trời thương được ban tặng món quà quý giá nhất.
Vốn trước kia khi có được Linh Quyết thì Hải có chút tự cao ở trong người vì cho rằng cậu cũng thuộc dạng nhân vật chính được trời thương đấy chứ…. nhưng hôm nay gặp phải cái tên có loại Thể Chất kinh khủng thì cảm giác như vừa bị xối gáo nước lạnh lên đầu vậy.
-Vậy còn thứ thú vị còn lại mà ông nói là gì?
Lạc Thiên bay lên đối diện với Hải, cái tay rồng nhỏ chỉ về thanh kiếm mà Lê Thiên Quan đang mang theo.
-Thanh kiếm mà tên đó đang mang trên người là một Thần Khí. Tuy có hư hỏng và yếu đi nhiều nhưng ta vẫn nhìn ra được nguyên liệu làm ra nó cũng như nguồn năng lượng ẩn chứa bên trong. Cây kiếm đó được tinh luyện từ nhiều loại kim loại nhưng phần lớn là từ Khoáng Thạch Ánh Sáng thứ mà chỉ lấy được từ lõi của một mặt trời đã phát nổ. Thứ này tuy chỉ là một miếng kim loại nhưng nó có linh tính và cực kì kiêu ngạo và biết đọc suy nghĩ kẻ cầm nó. Nếu kẻ nào sở hữu nó mang trên người tính tình nhỏ nhen, độc ác, tiểu nhân thì nó lập tức phát nổ dù cho nó đã bị luyện thành vũ khí.
-Khoang … nếu như thế thì tên Lê Thiên Quân này tuy có kiêu căng độc mồm nhưng lại là một chính nhân quân tử? Vậy thì việc hắn đang cố thử mình có lẽ vì không muốn mình đi vào bí cảnh để chịu chết mà biết yếu kém mà quay đầu…..
Hải ngước nhìn Lê Thiên Quân đang nhìn mình, cậu mỉm cười đầy bí ẩn làm Thiên Quân khó hiểu không thôi.
Cậu tiến tới trước mặt của Lê Thiên Quân nhìn thẳng vào mắt của anh ta không chút yếu kém hay sợ sệt.
Thể Chất thì sao? Thiên tài thì đã sao? Lạc Minh Hải này không còn như xưa vậy nên thương hại là thứ cậu không cần.
-Tôi biết anh đang suy nghĩ gì? Xin lỗi nhưng tôi đủ khả năng và sức mạnh để ở đây vậy nên sự thương hại ấy không cần phải dành cho tôi.
-Ngươi…. những kẻ yếu kém thì nên chịu sự bảo bọc và của kẻ mạnh…và ta tôn trọng kẻ mạnh. Nếu ngươi nói mồm tự kiêu như thế thì chứng minh cho ta thấy ngươi xứng đáng được nhận sự tôn trọng của ta đi.
“Quả thật là một tên thú vị đến giờ này vẫn nghĩ mình yếu đuối mà cố thay đổi suy nghĩ của mình”
Lê Thiên Quân không đợi Hải đáp lời mà xoay người đi ra phía xa tạo khoảng cách với Hải. Việc Lê Thiên Quân xuất hiện và phỉ bán Hải vốn đã tạo sự chú ý của những người ở đây nên bọn họ đã tự động lùi ra xa mà ngắm nhìn trò vui.
Lê Thiên Quân xoay người nhìn vào Hải và nói.
-Nếu ngươi có thể chịu được chiêu Huyền Linh Chấn của ta thì ta sẽ công nhận ngươi!
Mỹ Hà hoảng hốt khi nghe thấy tên kỹ năng mà Lê Thiên Quân định dùng. Nàng ngay lập tức đứng ra che lấy Hải..
-Không được! Anh không nên đồng ý! Chiêu thức ấy chính là một trong những Tiên Pháp chấn tông của Hải Huyền Tông uy lực không thể lường được.
Những người khác có thể không biết nhưng Hà thì lại biết rất rõ sự kinh khủng của chiêu này. Bởi vì chính nó đã cho nàng ăn quả đắng 3 năm trước khi mà nàng giao đấu với Lê Thiên Quân.
Hải xoa đầu Hà ôn nhu nói.
-Không sao… hãy tin anh!
Lời nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng mang bên trong là một sự tự tin và kiêu ngạo của Hải. Cả hai vốn đã sống với nhau từ nhỏ vì thế chỉ cần nghe giọng điệu và thái độ của Hải nàng liền hiểu sự nghiêm túc của Hải lần này.
-Với lại Bí Cảnh lần này rất nguy hiểm việc có thêm đồng minh mạnh mẽ như Lê Thiên Quân có thể phần nào giúp chúng ta sống sót không phải sao?
-Phải! Nhưng mà….
Hà cũng không phải kẻ ngốc, ý đồ của Lê Thiên Quân muốn Minh Hải biết yếu mà lui nàng cũng biết. Tuy vậy việc hắn sỉ nhục Hải khiến nàng không thể chịu nổi.
-Hãy tin anh! Được chứ?
Hà không nói gì mà chỉ gật đầu sau đó lui ra xa cùng với Việt Trọng, ánh mắt lo lắng không ngừng nhìn về Hải. Hà tuy biết anh trai mình đã trở nên mạnh mẽ đến kinh ngạc nhưng hình ảnh yếu đuối của Hải sâu bên trong Hà vẫn còn tồn tại, nàng không hề muốn cậu bị thương….
-Xong rồi chứ?
Lê Thiên Quân lạnh lùng hỏi Hải.
-Đã xong! Có thể bắt đầu bất cứ khi nào anh muốn.
-Được! Ta đến đây!
Nói xong Lê Thiên Quân tay chỉ lên trời, từng luồn tiên khí nhanh chóng hội tụ về phía của hắn. Những dòng chữ cổ xuất hiện cùng với hư ảnh một cậy búa màu vàng khổng lồ đầy uy nghiêm.
Ở phía xa kia Lão Tuấn trong hình dạng một lão già gần đất xa trời vuốt ve bộ râu trắng muốt của mình mà khen ngợi.
-Hô hô quý tử nhà bà quả thiên tài thiên cổ có một.. Chỉ với tu vi Kim Đan mà có thể đánh ra Huyền Linh Chấn trọn vẹn như vậy.
Đứng bên cạnh của lão Tuấn là một mỹ phụ trung niên với mái tóc màu trắng thả bay trong gió. Khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan tuyệt mỹ, ở trên trán còn điểm một dấu ấn màu đỏ. Mỹ phụ này chính là Đại Trưởng Lão của Hải Huyền Tông Lê Hải Thùy.
-Quá khen quá khen rồi Việt Tông Chủ… ái đồ Lạc Mỹ Hà của ngài cũng đâu kém gì. Trẻ vậy mà sắp đạt đến cấp Đại Sư rồi tiền đồ vô lượng a…
-Hô hô hô tất nhiên rồi! Con bé nó thậm chí còn toàn bộ những võ kỹ cơ bản nhất của Bách Kỹ mà ngay ta bằng tuổi nó còn chưa làm được.
Lão Tuấn cười không ngớt khoe khoang tài năng của Mỹ Hà.
-Nhưng mà ngài có vẻ không lo lắng gì đến người đệ tử tên Lạc Minh Hải kia à?
Hải Thùy khó hiểu hỏi Việt Tuấn, bà ta vốn cứ nghĩ rằng lão già này sẽ ngăn cản cuộc giao đấu nho nhỏ này dù sao thì việc Hải có được sức mạnh cũng chỉ là việc xảy ra vài tháng trước còn so với Lê Thiên Quân thì đã được tu luyện từ khi còn nhỏ thậm chí chưa qua 20 đã muốn đột phá Nguyên Anh. Chênh lệch quá lớn…..
Lão Tuấn đầy thâm thúy trả lời.
-Hô hô… không sao không sao… dù sao thì cũng chỉ xây xước tý thôi. Tuổi trẻ mà phải cạnh tranh nhau mới có thể phát triển chứ hô hô.
Quay lại chỗ của Quân và Hải…. Cây búa màu vàng làm từ Tiên Khí kia vẫn đang biến lớn. Chỉ khi đạt đến hơn 20m mới ngừng…
-Đây là cảnh báo lần cuối cùng! Dân đen như ngươi thì nên an phận sống ở thế giới người phàm đi đừng có làm bẩn thánh địa.
Hải không đáp lời mà hai tay kết ấn, từng hình xăm Bạch Long đầy huyền bí lại xuất hiện khắp cơ thể của cậu. Hư ảnh Bạch Long xuất hiện gầm thét, lần này Bạch Long rõ ràng hơn tuy vẫn rất mờ nhạt nhưng những người tinh mắt đã có thể nhìn thấy nó. Và tất nhiên Lê Thiên Quân cũng vậy..
“Long Tộc ư? hắn đang dùng Võ Kỹ? Tiên Kỹ? Hay Ma Thuât?”
Lê Thiên Quân rất tò mò với kỹ năng mà Hải đang dùng, hắn ta đã đọc qua hàng ngàng sách cổ ghi chép các loại kỹ năng khác nhau mà Hải Huyền Tông lưu giữ nhưng chưa hề chứng kiến loại kỹ năng kì lạ này.
-Hừ! Dù có sao đi nữa thì kẻ yếu cũng là kẻ yếu! Ta đến đây! Tiên Kỹ! Huyền Linh Chấn!
-Long Đằng! Long Quân chúc phúc tầng thứ 2! Long Đằng! Bất Hoại!
Cả hai cùng hét lên…. Cây búa khổng lồ bổ thẳng xuống Hải như muốn nghiền ép cái thân hình bé nhỏ của cậu
ẦM!!!!!!
…...
Hello anh em, dạo này lâu quá không đăng chương mới :)) tại tuần vừa rồi có bạn bè rủ đi du lịch nên không viết được :)))
Giờ mình về rồi nên sẽ cố viết bù :)))