Chương 76: Bản chất

Văn Khang lấy ra một đống linh dược dùng để đúc cơ thể, hắn điều động lực lượng của vô hạn thể, những linh dược kia bao bọc lấy xương của Ngư Bắc Vũ.

Tạo thành một cơ thể mới, sau một lúc 003 cũng gần được hình thành xong, thì Văn Khang cần quả cầu thể chất này đem cho 003 hấp thu, sau một lúc một cường giả bán thần nhất tầng sở hữu thể chất nghịch thiên chính thức được ra đời.

"Ngươi trông coi tốt nhân ngư tộc này là được, mỗi tháng tài nguyên của ta sẽ chuyển đến chỗ ngươi tự luyện" Văn Khang nói xong liền bỏ đi, 003 tỏ lòng thành kính với hắn xong liền di chuyển đến chỗ ngai vàng của nhân ngư tộc.

Văn Khang đi lên, nhìn Ngư Nguyệt Hà đang nằm ngủ say mê vì mệt mỏi, hắn đi lại giường, ôm nàng để vào bên trong lòng, miệng liên tục hành hạ người nàng.

Tạo thành những vết cắn yêu, nàng rên lên nhẹ nhàng, mở mắt ra đang thấy hắn đang cắn lấy một bên bầu sữa của mình.

"Ưm...ưm" nàng bắt đầu rên lên lần nữa, khi mà Văn Khang dùng tay mò mẫm xuống âm vật của nàng, dùng hai ngón móc lấy sâu vào âm vật của nàng.

Hai cổ thân thể bắt đầu quấn quýt lấy nhau không rời, dương vật và âm vật của cả hai dính lấy nhau không rời.

Cả hai tiếp tục vui vẻ thêm chút nữa thì Ngư Nguyệt Hà chịu hết nổi, Văn Khang hôn nhẹ lên chán nàng, rồi thu nàng vào bên trong đảo, để nàng nghỉ ngơi.

Văn Khang rời đi khỏi nhân ngư tộc này, tốn thời gian mấy ngày ở đây, làm hắn chán quá, Văn định đi đến chỗ của Alina xem cô ta có những trò gì thú vị không.

Và cũng xem xem nàng ta quản lý cổ ma giáo ra sao, Alina đối với Văn Khang giống như một con chó trung thành mãi mãi không phản bội, hắn xem xem thời gian này nàng ta phát triển cổ ma giáo ra sao rồi.

Lên cuối cảnh một cái, Văn Khang có thể dễ dàng xé rách không gian để đi, tiết kiệm kha khá thời gian của hắn, Văn Khang chỉ trong mười mấy phút đã đến căn cứ của cổ ma giáo, đi vào chính điện của cổ ma giáo.

Alina đang ngồi trên ngai vàng của mình, đang xem và quản lý sổ sách, cảm nhận khí tức của thuỷ tổ, nàng liền sợ hãi xuất hiện trước mặt hắn, quỳ xuống trước mặt của Văn Khang, một cách đầy rung sợ, trong mắt của nàng Văn Khang không phải hình dạng một nam tử phong lưu soái ca.

Mà là một con quái vật già nua, cổ xưa trong đầy đáng sợ, một con quái vật thật sự, hắn đi đến ngai vàng mà Alina vừa ngồi, ngồi lên trên đó, ánh mắt hắn vô cùng đáng sợ.

"Ngươi có gì cho ta chơi không, ta cho ngươi 5 phút" hắn mặt chán nản đầy kiêu ngạo nói, Alina sợ hãi tột cùng, nàng liền xé rách không gian đi đâu đó.

Sau 2 phút nàng ta liền trở lại, mang theo một đội nhóm múa được đào tạo huấn luyện bài bản, Alina thở phào nhẹ nhõm vì nàng đã chuẩn bị trước hết tất cả.

Cho sự viếng thăm của thủy tổ, các nàng ta là những cường giả tứ cảnh trở lên, mỗi người đều sở hữu vẻ đẹp nghiên nước nghiên thành, thân hình ai cũng ngực tấn công mông phòng thủ.

"Biến đi ta không có hứng thú" Văn Khang nói, mang theo đó là không biết bao nhiêu ma uy, làm mấy nàng kia sợ hãi, Alina ra dấu cho bọn họ rời đi.

Thấy tính hiệu của Alina, cả đám liền hoảng sợ rời đi, Văn Khang hướng ánh mắt đầy chán nản của mình về hướng của Alina, càng làm nàng ta hoảng sợ ra mặt.

"Chỗ ngươi quá chán chẳng có trò gì thú vị à" ma uy vàng vọng cả cổ ma giáo, tất cả những kẻ nghe thấy thứ âm thanh chết chóc này điều lâm vào hoảng sợ tột cùng.

"Thủy tổ ta càng một thứ, gọi là đấu trường nhầm, nếu ngài muốn xem, ta sẽ dẫn ngài đi đến đó" Alina vội vàng nói, nàng không ngờ thủy tổ vốn háo sắc của mình, lại từ chối những nữ vũ công kia.

Bây giờ nàng bắt buộc phải chuyển sang kế hoạch B rồi, Văn Khang gật đầu, Alina xé rách không gian đưa hắn đi.

Đấu trường ngầm là một thứ đã giúp cổ ma giáo trở nên giàu có, bên trong đấu trường diễn ra đủ thể loại để cho người xem chọn, mang lại không ích kích thích khoái lạc biến thái cho những kẻ bỏ tiền đi vào đây để xem.

Văn Khang đi vào theo chỉ dẫn của Alina, bên trong là những sàn đấu khác nhau, nhưng đặc điểm chung là cái nào cũng đầy máu me, đẫm máu và rất thú tính.

Văn Khang khá hài lòng với những thứ này, hắn đi đến phòng vip theo sự chỉ dẫn của Alina, để quản sát toàn bộ thông quá camera, Alina cũng thở phào nhẹ nhõm vì thủy tổ của nàng cảm thấy nơi đây thú vị.

Nàng đứng một bên để quản sát hắn xem gì, và cũng để dễ dàng hầu hạ hắn khi hắn cần.

"Camera số 16 là cảnh gì thế" Văn Khang tò mò hỏi Alina, vì thấy camera thứ 16 là cảnh một gia đình đang hoảng sợ, nàng nhìn gọi thông báo cho bên kỹ thuật để biết rồi giải thích cho Văn Khang:

"Dạ thưa thủy tổ, đây là cảnh một gia đình phải giết hại lẫn nhau, chỉ có một người được sống và sẽ nhận được số tiền khủng lồ".

Văn Khang khá thích thú với camera thứ 16, khi phải chính tay giết người thân của mình để chính mình được sống đó là cảm giác gì.

Càng nghĩ càng làm Văn Khang cảm thấy kích thích, hắn chăm chú quan sát, gia đình này có sáu người, một bé gái, một bé trai 5-6 tuổi, một là một đứa con gái và đứa con trai 16-15 tuổi, hai người cha, mẹ 35-40 tuổi.

Thứ mà hắn muốn thấy chính là cái thứ bản chất này của nhân loại bộc phát ra như thế này, của thứ mà cổ thần tạo ra, nhân loại mãi mãi là nhân loại, sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bản chất vốn có của mình.

Bọn chúng vì được sống sẽ bất chấp tất cả, chà đạp lên tất cả, những thứ như thế này rất thích hợp cho Văn Khang giải trí.

Bản chất của Văn Khang là một siêu thực thể đứng trên tất cả, đứng trên vĩnh hằng, hủy diệt vĩnh hằng, đứng trên vũ trụ, hủy diệt vũ trụ, đứng trên thời không, hủy diệt thời không, đứng trên vạn vật, hủy diệt vạn vật.

Mọi sinh vật bên trong mắt hắn chỉ gồm ba loại, loại thứ nhất cần hủy diệt, loại thứ hai chơi đùa rồi hủy diệt, loại thứ ba bông hoa của riêng hắn.

Nếu nói Văn Khang là một thằng tâm thần biến thái, cũng không sai, khi mà hắn có lối tư tưởng quá lệnh lạc so với tiêu chuẩn của nhân loại.

Nhưng hắn không phải nhân loại, hắn không cùng cấp bậc với nhân loại, hắn là tồn tại mà nhân loại mãi mãi không chạm đến được, là thứ nhân loại không thể tưởng tượng ra.

Đối với hắn nhân loại là những món đồ chơi cho hắn thư giãn, giải trí mà thôi, không hơn không kém, nhìn xong cả gia đình kia tự giết lẫn nhau, Văn Khang cũng khá hài lòng rồi, hắn đứng dậy.

"Ta về đây, ngươi nên chuẩn bị những thứ thú vị hơn cho lần sau, nếu không..." Văn Khang làm dấu cắt cổ, làm Alina rung rẫy ngã xuống, hắn xé rách không gian đi về sắc hoa tông.

Vũ trụ không xác định.

Có một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nét đẹp của nàng hoàn hảo không chút tì vết, mái tóc nàng để xả, màu vàng kim ống ánh, con mắt của nàng như chứa đựng cả vũ trụ bên trong , ngũ quan của nàng tinh xảo vô cùng, làn da trắng hồng hào, mũi cao tinh tế.

Nét đẹp của nàng là một nét đẹp thần thánh, độc nhất vô nhị không ai sánh bằng, có thể hủy diệt tâm trí người nhìn.

Nàng đang ngủ, thì bỗng tỉnh dậy, khi cảm giác trái tim mình đang đập, thì biết kẻ đó sắp tỉnh dậy khỏi giấc ngủ hàng tỷ tỷ năm của mình rồi.

Nàng tuy là đấng, là chúa, là tất cả, quyền năng của nàng chạm đến mức toàn năng, toàn trí, nhưng cũng không thể nào ngăn chặn được sự vận chuyển của vận mệnh được.

Huống chi kẻ đó còn liên kết sinh mệnh với nàng, tất cả triều không thời gian này đã mất đi sự hủy diệt quá lâu rồi, hủy diệt cần trở lại, không một ai, không một thứ gì có đủ quyền năng để ngăn cản việc này.

Bên khác, trên sao hoả.

Trung tâm của sao hoả, một mỹ nhân trần truồng, thân thể quyến rũ vô cùng, nàng sở hữu một nhan sắc tuyệt trần không ai sánh bằng, mái tóc trắng như tuyết, mắt đỏ như máu, đôi môi dáng cười.

Nàng nhìn thế nào cũng trong rất quen, giống như nàng là Văn Khang phiên bản nữ vậy, tay, chân, thân, đầu, cổ, của nàng đâu đâu cũng là bị dây xích ghim vào người trói lại.

"Linh hồn của ta ơi, nhục thể của ta ơi, chúng ta sắp về với nhau rồi hahaha" nàng ta cười như điên khi cảm nhận về thiên cơ, vận mệnh, nàng biết rất nhanh thôi, thứ nàng chờ đợi sẽ đến...