Chương 71: Chuẩn bị ăn Nguyệt Hà

Bên đường có một kẻ ăn xin, thân hình dơ bẩn đến cùng cực, vẻ ngoài của hắn như lão trung niên 40 tuổi, nhưng thật ra tuổi chỉ có đôi mươi, gương mặt tuy dơ bẩn nhưng vẫn có thể thấy được vẻ soái ca phong trần một thời của hắn.

Hắn là một kẻ từng có một tương lai sáng lạn như giờ chỉ còn là bóng tối, hắn là Diệp Hạo đồ đệ của Long Ngã, đồ tôn của Tiên Cơ, vì một đứa con gái mà căn cơ ảnh hưởng, cũng vì đứa con gái đó mà muốn giết kẻ mình không nên đụng vào, kết quả như đã thấy.

Căn cơ của Diệp Hạo vốn đã tổn thương lại bị Tiên Cơ bóp nát từ vi giảm xuống kim đan, càng tổn thương hơn, hắn muốn nhờ cậy hải thanh đảo để tìm ra nguyên liệu chữa trị cho mình.

Nhưng không nhờ hải thanh đảo kia chọc phải cường giả nào đó mà bị diệt, mà hắn cũng bị thương vết thương càng chồng chất vết thương, từ kim đan tu vi của hắn từ từ giảm xuống, trúc cơ, luyện khí cửu trọng, rồi dừng lại vĩnh viễn ở luyện khí nhị trọng.

Không cách nào tu luyện tiếp nữa, Diệp Hạo từ một thiên tài rơi xuống làm phế vật ăn mày, căn cơ hoàn toàn bị hủy, cả đời này hắn chỉ có thể dừng lại ở luyện khí nhị trọng.

Một chân lại bị phế, đây là dị tật của vết thương do một lần đó hắn đánh nhau vì có kẻ cướp tiền của hắn, tuy Diệp Hạo dành lại được tiền nhưng chân bị kẻ đó chém một kiếm làm tàn phế luôn.

Hắn ngồi bên đường nhớ lại những ký ức kiêu hùng một thời của mình, lại nhớ đến người mình thương, trong lòng thầm tự chửi mình ngu si.

"Haha nếu không có nữ nhân kia thì cuộc đời mình đã tốt hơn, lại không vì cái thiếu thắng thì mình sẽ không như vậy" Diệp Hạo chua chát nói, hắn cười lên đầy hoang dại, như kẻ điên.

"Huynh có phải là Diệp Hạo không" một giọng nói mềm mại cất lên, đây là giọng nói của một nữ tử rất quen thuộc với Diệp Hạo, hắn nhìn lên xem có phải như hắn đoán không.

Nàng ta sở hữu một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu, ngũ quần tình tế, cặp mắt nàng đỏ rực như màu của máu, mái tóc trắng càng tô đậm vẻ đẹp của đôi mắt nàng, nàng mặc một bộ váy màu hồng, nàng là một lolita vô cùng đáng yêu, nàng là Alina.

"Là nàng sao, Alina" Diệp Hạo rung rẫy nói, Alina nhẹ nhàng gật đầu, làm bao nhiêu kí ức của cả hai tràn về, ký ức về tình yêu về khoảng thời gian tốt đẹp nhất của cả hai, những tháng ngày không thể quay lại được nữa.

Alina dẫn Diệp Hạo đến một nhà hàng sang trọng, nàng gọi món cho hắn, hắn ăn ngấu nghiến từng món ăn, vẻ đói khát hắn không thề giấu diếm gì trước mặt của nàng.

Trong 2 năm vừa qua hắn rất đói khát, đến nổi thịt thối rữa, rác Diệp Hạo còn ăn, nên trước sự cám dỗ của những thức ăn ngon này là quá lớn với Diệp Hạo.

"Chàng ăn từ từ thôi" Alina vuốt lưng Diệp Hạo cho thức ăn trôi xuống dạ dày hắn, nàng thương tiếc nhìn hắn, một kẻ nàng từng rất yêu, dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có lẽ hắn đã trải qua những điều rất tồi tệ.

Nàng tưởng tượng đến viễn cảnh cả hai sống cùng nhau ở cùng nhau, nàng sẽ sinh cho hắn một đội bóng, đang mơ đẹp thì bỗng nhiên một giọng nói làm nàng tỉnh mộng.

"Giết hắn hoặc ngươi tự sát" trong đầu nàng giọng nói của thủy tổ xuất hiện, nàng nghe xong liền trở nên hoảng hốt, không biết tại sao thủy tổ lại muốn giết một phế nhân như Diệp Hạo.

Văn Khang một bên hắn nhìn thấy từng hành động của nàng qua huyết mạch, hắn cũng biết kẻ này có thể là tình nhân hoặc người rất quan trọng với nàng ta, mục đính hắn ra lệnh như vậy có 2 lý do.

Lý do đầu tiên là, hắn ra lệnh như thế là muốn kiểm tra độ trung thành của nàng ta đối với mình, một con chó mà không trung thành với chủ thì giữ nó lại còn để làm gì.

Lý do thứ hai hắn muốn xem nàng ta chọn gì, giữa mạng sống của chính bản thân mạng sống của người quan trọng với mình thì nàng ta sẽ chọn gì.

Đầu óc của Alina trở nên rối rắm, nàng không biết phải chọn sao, mệnh lệnh của thủy tổ là mệnh lệnh tối cao, dù không muốn cơ thể nàng cũng sẽ phải làm.

Alina sau hồi đắm đo, nàng cũng đã đưa ra quyết định của mình, Alina thầm lặng bỏ độc vào thức ăn của Diệp Hạo, hắn giờ chỉ còn là phế nhân, nàng giết hắn xem như giải thoát cho hắn sớm hơn một chút mà thôi.

Loại độc nàng bỏ là một loại độc nàng tình cờ có được, tên là vô bất độc, chuyên dùng để giết người trong thầm lặng, nó ko mùi, chả vị, vô sắc trong suốt, khí ăn phải thì người đó sẽ chết sau 15 phút một cách vô cùng nhẹ nhàng, đến lúc chết họ cũng không biết mình chết, không chút đau đớn nào.

"Chàng ăn từ từ thôi vẫn còn nhiều món mà" Alina nói, Diệp Hạo vẫn như cũ, ăn không ngừng như chết đói, lòng nàng lúc này nặng nề như có tảng đá nặng đè ép trái tim của nàng.

Những cảm giác dằn vặt tội lỗi đang tràn ngập bên trong, nàng quá ích kỷ chăng, sẵn sàng giết hắn kẻ nàng yêu để được sống, trong lòng Alina thầm mắng chính bản thân.

Mày đúng con đàn bà ích kỷ, chỉ vì mạng sống mà sẵn sàng giết chết người mình yêu, trong khi chửi chính bản thân tay nàng rùng nhẹ, có những lúc muốn ngăn hắn ăn, nhưng nàng chả đủ dũng khí, mặt trở nên u tối, mắt biểu thị sắp khóc.

Diệp Hạo chỉ lo ăn nên không để ý đến biểu hiện lạ của nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy buồn ngủ đến lạ, những hình ảnh nhìn qua đôi mắt hắn dần trở nên mơ hồ, những hình ảnh quay cuồn, vô cùng chóng mặt.

Thân thể thì bỗng nhiên chả còn tí sức nào, hắn toàn thân mệt mỏi, lúc này Diệp Hạo chỉ muốn ngủ một giấc, hắn ngã gục xuống trên bàn, thân thể chả còn tí sinh khí nào.

"Ta xin lỗi" Alina nói nàng gục ngã nước mắt chảy ra, thanh toán bữa ăn xong, rồi nàng đem Diệp Hạo đi chôn cất trên một đỉnh núi cao, trong nàng vừa tội lỗi vừa hối hận.

Văn Khang khá tận hưởng những việc như thế này, chơi đùa tình cảm, cảm xúc của những con kiến này, luôn làm hắn cảm thấy thích thú vô cùng.

Chơi đùa cảm xúc của bọn chúng làm hắn cảm thấy vô cùng thú vị, nhìn chúng đưa ra quyết định ích kỷ càng làm hắn trở nên vui vẻ, bản chất của tất cả sinh vật có trí khôn đều giống nhau.

Luôn luôn ích kỷ chỉ biết đến lợi cho mình, mà không nghĩ đến hại của kẻ khác, trước mặt thì anh, em nhưng khi đụng đến lợi ích thì trở mặt thành thù, đây chính là thứ thú vị của bọn chúng, thứ mà làm Văn Khang chơi mãi chả chán nổi.

Đối với một vị đấng như hắn, khi mà đã sinh ra trí thông minh của mình, thì những sinh vật không lọt vào mắt hắn, chỉ là những con kiến cho hắn chơi đùa giết thời gian mà thôi.

Nếu trước kia hủy diệt đi những con kiến chỉ là bản năng của một vị đấng tượng trưng cho sự hủy diệt thì hiện giờ hắn làm mọi thứ chỉ vì để có được niềm vui, niềm vui nhìn những con kiến vùn vẫy.

Chà đạp lên sự cố gắng của bọn chúng, nhìn bọn chúng bị hủy diệt, càng nghĩ càng làm lòng Văn Khang trở nên kích động hơn, hắn muốn sớm ngày tìm được thứ đó, không biết bọn cường giả kia giấu thứ đó ở đâu nữa.

Bọn chúng giấu quá kĩ thứ đó, Văn Khang còn dùng những kẻ hắn cho học phần thiên công để dò thiên cơ xem nhưng vẫn là vô dụng, bọn chúng còn chuẩn bị kỹ càng đến nổi dùng sức mạnh chế giấu thiên cơ.

"Cha đang nghĩ gì thế ạ" Ngư Nguyệt Hà nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng nàng, còn hắn đang dùng đùi mình làm gối cho nàng nằm, thấy hắn bỗng nhiên trầm ngâm như suy nghĩ điều gì rất quan trọng thì nàng hỏi.

Văn Khang nhìn nàng đang nằm trên đùi mình, miệng hắn nở ra một nụ cười, rồi bắt lấy nàng bế lên, trong đầu Văn Khang lúc này nghĩ, nghĩ nhiều thế làm gì đến lúc vui vẻ rồi.