Khu vực cấp tím, phía bắc khu vực biển đông, nơi nguy hiểm nhất trong biển đông, đây là nơi Văn Khang chọn để đột kiếp.
Văn Khang ngồi xếp bằng trên không trung, cơ thể võ giả, chỗ chứa dị năng, linh căn tất cả đều đang rung chuyển lên dữ dội, trên bầu trời mây đen sấm chớp đầy cả bầu trời.
"Dị, tiên, võ tam tu đột phá cuối cảnh, vậy ta phải chịu 15 đạo lôi kiếp rồi, không biết nó hấp thu chúng sẽ tăng bao nhiêu ma khí" Văn Khang nói, sau đó bắt đầu tiến hành đột phá, sấm chớp đánh đầy trời, những đạo lôi kiếp trắng tím, Văn Khang nhìn cái liền biết nó chính là đế lôi.
"Haha một hành tinh nhỏ bé cũng điều động được đế lôi, không hổ là hành tinh được kẻ đó ưu ái" Văn Khang nói, khi lấy ra hàng loạt pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp.
"Hôm nay ta sẽ thôn phệ cả đế lôi" Văn Khang gào lên khi đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống, ma khí ào ạt tràn ra ngoài, ngay khi đế lôi đạo đầu tiên đánh xuống, nó hoàn toàn bị nó thôn phệ.
"5290 năm ma khí tăng lên hẳn 200 năm, không hổ đế lôi, ma càng nhiều càng khó nâng cao lên tiếp" trước kia ma khí của Văn Khang 5000 năm, sau nhờ hấp thu vài cường giả ngũ cảnh, lục cảnh nhưng cũng chỉ lên vài chục năm.
"Haha đến đi các ngươi sẽ vinh hạnh trở thành một phần ma khí của ta" tất cả ma khí bộc phát ra, nuốt chửng các đạo đế lôi kiếp đang đánh xuống, ma khí Văn Khang ào ạt tăng lên.
Khi ma khí tăng lên đến 6090 năm, thì đế lôi hấp thu chuyển hóa chỉ còn một nửa so với trước kia, hấp thu đế lôi giờ chỉ còn 100 năm, Văn Khang cảm nhận mình mạnh lên không ít, cường độ cơ thể tuy tăng cao nhưng vẫn chưa đủ để nâng lên 1% đồng hóa.
Ma khí đến 7090 năm thì khi hấp thu chỉ còn 10 năm, hấp thu hết đế lôi, ma khí của Văn Khang dừng lại ở con số 7140 năm, vẫn chưa đủ ma khí tăng lên 8000 năm, đế lôi hoàn toàn bị Văn Khang hấp thu, tất cả tu vi của hắn nhảy vọt lên.
"Sức mạnh của tam tu cuối cảnh đây sao" Văn Khang nói, khi cảm nhận cường độ cơ thể hiện giờ của mình bằng với một nửa bước ý cảnh, nhờ đột phá mà Văn Khang cũng cảm ngộ ra thêm một tầng mới của phệ thiên ma công, hắn ngồi thiền xuống tiếp tục luyện công.
Tầng thứ sáu mang tên ma thể vô hạn, cho phép Văn Khang tạo ra vô số cơ thể mới của chính mình, nhưng nó chỉ là một ma thể chứa ma khí, và cũng không có một số khả năng như cơ thể chính, tuy vậy nó cũng rất mạnh.
Ma thể này sài chung một ý thức và linh hồn với Văn Khang, vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu, điểm mạnh là dễ dàng khống chế các cơ thể, điểm yếu là phải chia sẻ tinh thần để khống chế tất cả.
Ma thể này sở hữu tất cả sức mạnh của cơ thể chính miễn là liên quan đến ma khí và phệ thiên ma công, nó vô cùng bá đạo, khi có thể tách ra vô hạn cơ thể, nên mới gọi nó là ma thể vô hạn.
"Luyện xong rồi" Văn Khang nói, khi đã luyện xong tầng sáu của phệ thiên ma công một cách nhanh chóng, tầng này tuy tiện lợi rất nhiều, nhưng có lẽ hắn sẽ ít hoặc không sử dụng, vì nó ảnh hưởng đến tinh thần quá nhiều.
"Chán quá có không biết Alina kia có làm được trò gì thú vị không" Văn Khang nói, khi muốn lâu lâu đổi gió, đi đâu đó chơi bời chứ ở sắc hoa tông mãi cũng chán, Văn Khang nghĩ xong thì đi hướng của căn cứ cổ ma chi giáo.
"Đứng lại tên nhân loại đáng chết, vì ngươi đột phá mà không biết bao nhiêu tộc nhân ta đã chết đền mạng cho họ đi" bỗng nhiên một mỹ nhân ngư xuất hiện trước mặt của Văn Khang tức giận gào lên.
Nàng sở hữu thân trên là con người, thân dưới là đuôi cá lớn, cơ thể mảnh mai, eo con kiến thon gọn, áo ngực nàng là hai con sò mặt thêm một cái áo che bụng, vai, cặp bầu sữa tròn trịa to lớn, ngoài thứ đó ra nàng chả mặc gì nữa, để lộ ra làn da căn bóng mịn màng, trắng tinh.
Ngũ quan tinh xảo vô cùng, nét mặt hiện rõ nét thanh tú thiếu nữ, dáng môi nàng mỏng, mắt nàng óng ánh, đồng tử hồng ngọc như viên đá quý giá, nàng có mái tóc dài mượt, màu xanh lam da trời, khí chất nàng là khí chất của một nữ cường tự vượt qua khó khăn để trưởng thành, khí chất khó ai có.
Nàng là kẻ chấn thủ khu vực này, nhân ngư tộc nhân ngư nữ vương, tu vi cuối cảnh đỉnh, vào 22 năm về trước, nhân ngư tộc thức tỉnh từ giấc ngủ sâu như bao tộc loài khác.
Nhân ngư tộc có tính cách trung lập, nếu không đánh họ trước, thì họ cũng không đánh lại, tuy nhiên không được xâm phạm vài khu vực sinh sống của họ, và họ cũng không bành trướng nơi mình sống đây là khế ước của nhân ngư tộc và nhân loại.
Nam nhân ngư có khả năng thao túng, và điều khiển sức mạnh của biển cả, cho phép họ cùng biển cả hòa làm một, cộng hưởng với biển cả nên chỉ cần còn ở dưới nước biển thì chúng vô địch cùng cấp, vượt cấp chiến đấu, và bọn chúng dùng năng lực này để tạo ra lớp phòng thủ cho khu vực bộ tộc.
Nữ nhân ngư có khả năng cực kỳ mạnh mẽ cho việc hỗ trợ, họ có khả năng tăng sức mạnh, tốc độ tu luyện, hồi phục tinh thần cho người khác và cũng sở hữu khả năng làm suy yếu kẻ địch.
Các nữ nhân ngư đa phần là mỹ nhân sở hữu nhan sắc làm lòng người xao xuyến, làm người khác tương tư, nên có một số thế lực muốn bắt họ làm nô lệ, tuy nhiên điều thất bại chả ai thành công.
Vì chủng tộc này chỉ cần còn ở biển cả thì là vô địch rồi, Văn Khang cũng biết chút chút về cái chủng tộc này, liên quan đến hồi phục tinh thần hay thư giản thì Văn Khang khá thích thú vậy toàn bộ nữ nhân ngư này là đồ của hắn.
Nhân ngư nữ vương này, nàng tên là Ngư Nguyệt Hà, nàng ta đang rất tức giận muốn ngay lập tức giết tên nhân loại đáng chết đứng ngay trước mặt mình.
Hắn vậy mà lại ngay chỗ tộc nàng độ kiếp, những đạo lôi kiếp kia đánh xuống mặt nước, nước biển bị nhiễm lôi kiếp, làm không ít trẻ con tộc nàng chết do không chịu nổi lôi kiếp.
"Haha muốn giết ta nàng chưa có cửa đâu, chỉ vì vài sinh mạng rác rưởi mà gây chiến với ta, đây là sai lầm lớn nhất của nàng đấy" Văn Khang nói khi nhìn mấy cái xác trẻ con người cá nổi lên trên mặt nước, chết do lôi kiếp của hắn.
Bọn nhỏ vẫn còn nét trẻ con vui tươi, nét hồn nhiên, ngây thơ đáng yêu vô cùng, xác của những đứa trẻ bị lôi kiếp làm cho cháy khét, trong vô cùng đáng thương, vậy mà hắn nói rác rưởi, nàng không chịu nổi nữa.
tiếng hát.
Nàng nghe câu nói của Văn Khang xong thì triệt để tức giận, tên nhân loại này không biết hối cãi mà còn nói ra những lời dơ bẩn đó vậy hắn phải trả giá, câu hát vừa nãy của nàng đó là lệnh triệu tập quân đội nhân ngư tộc.
Đùng đùng đùng.
Vừa nghe tiếng hát toàn bộ khu vực bán kính của phía bắc biển đông xuất hiện những tường nước cao hàng trăm nét, hơn 100 nam nhân ngư thân hình, ai cũng chường trán, tay cầm đinh ba bạc, tóc dài xanh, cặp mắt kiên định, khí chất quân hùng.
Tu vi từ thất cảnh đỉnh đến cuối cảnh sơ kỳ, thậm trí có vài trung kì, họ mặt hai cũng chứa sát khí ngút trời, ai cũng thủ thế, như thể chỉ cần Ngư Nguyệt Hà hạ lệnh sẽ liền tấn công, không chết không thôi.
"Tộc nhân nghe lệnh tấn công" vừa nghe lệnh 100 nam nhân ngư liền lao lên như tên lửa, Ngư Nguyệt Hà sử dụng dọng hát của mình để tăng ý trí, sức mạnh cho bọn họ lên cao nhất, đồng thời cũng giảm sức mạnh của Văn Khang xuống.
Lúc này chiến lược của quân đội nhân ngư toàn bộ điều là trên cuối cảnh dưới ý cảnh, càng Văn Khang chiến lược hạ xuống thất cảnh, hắn thầm cười, lòng suy nghĩ, một đám mỡ dâng lên đến tận miệng không ăn hơi phí.
"Haha lên hết đi, tụi mày sẽ vinh hạnh trở thành ma khí của tao, sinh khí và tử khí bọn mày sẽ giúp tao, linh hồn bọn mày sẽ giúp ta có ma uy" Văn Khang cười như điên, ma khí bộc phát ra, bao phủ cả bầu trời của bắc biển đông thành màu đen.
Nó hóa thành một tôn quái vật, dưới sự điều khiển của Văn Khang mà tấn công, nhưng nhờ dọng hát kia của Ngư Nguyệt Hà quân đội nhân ngư chả có gì là sợ hãi họ lao lên tấn công, Ngư Nguyệt Hà không ngờ kẻ này lấy chiến lược thất cảnh chiến 100 người chiến lược cuối cảnh.
Nàng chia quân đội nhân ngư, ra làm hai đạo quân, 50 nhân ngư thì tấn công giữ tôn quái vật làm từ ma khí, để 50 nhân ngư còn lại tấn công Văn Khang, Ngư Nguyệt Hà thì liên tục tăng sức mạnh cho hai đạo quân này.
Những chiêu thức liên tục tấn công pháp bảo, và ma khí đang bọc lấy bảo vệ Văn Khang, muốn tấn công hắn không phải dễ đâu, hắn đang sử dụng các pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp, lại có ma khí hộ thân, tấn công hắn còn khó hơn phi thăng, 50 người nhìn nhau gật đầu sử dụng sát chiêu.
"×10 Biển cả phẫn nộ".
"×10 Biển cả phẫn nộ".
"×10 Biển cả phẫn nộ".
"×10 Biển cả phẫn nộ".
"×10 Biển cả phẫn nộ".
...
Hơn 50 nam nhân ngư sử dụng sát chiêu, đinh ba họ được truyền lượng lớn linh lực, lẫn tuổi thọ vào, tạo thành một lớp màn bao lấy bên ngoài, hình thành một cây đinh ba lớn khủng khiếp, nhưng đồng thời sau chiêu này linh lực họ cũng cạn không thể tiếp tục chiến đấu.
Họ ném đinh ba về phía Văn Khang hơn 50 đòn tấn công sát chiêu sức mạnh ngang ý cảnh, dùng pháp cao đỉnh cấp đến mức nào cũng sẽ bị phá hủy, ngay khi cây đinh ba thứ 16 tấn công thì đã hủy hết toàn bộ pháp bảo phòng ngự của Văn Khang.
Đến cây thứ 23 nó cũng tạo thành một lỗ thủng xuyên qua ma khí bảo vệ Văn Khang, toàn bộ 27 cây đinh ba còn lại cắn thẳng vào ngươi Văn Khang, quái vật ma khí kia cũng tảng đi, hắn hộc máu thổ huyết.
Nhưng cái giá phải trả cho nhân ngư quân, còn khủng khiếp hơn đó là 10 nhân ngư đã bị Văn Khang hấp thu chuyển hóa thành ma khí, các nhân ngư đau buồn nhưng không thể để cái chết của họ là uổng phí được.
Văn Khang rơi xuống nhưng hơi thở vẫn còn, 50 ngư nhân còn lại lập tức lao về phía Văn Khang người dính đầy định, ngay khi họ lại gần khoảng 10 m thì Văn Khang môi nở ra một nụ cười gian xảo đến cùng cực, Ngư Nguyệt Hà nhận ra điều gì đó, nhưng đã muộn rồi.
Với ma thể thì thêm trăm cây đinh ba đâm nữa cũng chẳng là gì miễn sao không trúng tim và não là hắn còn sống nhăn răng, hắn chỉ giả vờ yếu đi mà thôi, ngay khi bọn chúng tiếp cận gần đến 10m thì ma khí đang tan, bất ngờ tụ lại, các nhân ngư đáng thương không kịp phản ứng, thì đã bị nuốt chửng.
7460 năm ma khí, nuốt bao nhiêu đó cường giả mà không tăng lên bao nhiêu ma khí, hắn ròng người đẩy ra toàn bộ đinh ba đang đâm hắn ra, rồi phóng đến lần nữa nuốt chửng hết đám nhân ngư tộc vừa sử dụng đinh ba đâm hắn.
"Cả đội quân cả nàng bị ta ăn rồi, nàng còn muốn giết ta không" Văn Khang hướng Ngư Nguyệt Hà nói, nàng phẫn nộ càng thêm phẫn nộ, hắn là một con quỷ đội lớp nhân tộc.
Chỉ có chiến lược thất cảnh mà giết sạch toàn bộ 100 cường giả có chiến lược cuối cảnh, dù là kỷ nguyên của nàng cũng chưa từng xuất hiện loại yêu nghiệt như hắn, nhưng hôm nay hắn phải chết.
"Nhân ngư thần thông, dọng hát của biển cả" nàng sử dụng thần thông lên người Văn Khang, một loại thần thông ảnh hưởng đến tinh thần người sử dụng, làm kẻ dính phải phát điên.
Văn Khang bỗng nhiên rơi vào ảo cảnh, hắn thấy mình bị nước biển nhấn chìm, bị những con quái vật to lớn ăn thịt vô số lần, bị dòng nước làm cho ngạt thở, bị biển cả phá hủy từng tế bào, bị nó móc mắt ra, não bị úng ngập nước, cơ thể bị từng con cá nhỏ cắn rỉa.
Phải công nhận thần thông này rất mạnh, nó khai thác nổi sợ nước, tra tấn tinh thần của hắn, cho hắn bị quái vật ăn không biết bao nhiêu lần trải nghiệm đủ loại sở hãi, bị như thế không phát điên cũng khó, nhưng không đủ với Văn Khang, hắn dễ dàng phá hủy ảo cảnh đi ra.
Bên ngoài Ngư Nguyệt Hà cầm cây đinh ba vàng của mình lao lên đâm vào tim Văn Khang, ba đầu của đinh ba xuyên qua da thịt của hắn, chỉ còn cách tim Văn Khang đúng 10cm, thì nó không chịu đâm tiếp, đồng thời hắn cũng tỉnh.
"Khá đấy" Văn Khang tóm cổ nàng nâng lên nói, tay rút cây đinh ba của nàng ra khỏi ngực mình, cây đinh ba màu vàng nãy giờ cảm nhận linh hồn Văn Khang, khi nó khẳng định là người đó thì rung nhẹ đầy vui mừng
Văn Khang nhìn nó nhớ ra một số ký ức của một trong vô số kiếp của hắn, cây đinh ba vàng này tên là ngư kình định thủy, là một cây đinh ba vũ khí mà hắn từng sử dụng và chế tạo, đẳng cấp của nó dựa vào người sở hữu mà tăng phẩm.
Có thể nói nó làm một trong những pháp khí mạnh mẽ nhất mà Văn Khang đã tạo ra, ngư kình định thủy, như con cún ngoan ngoãn để Văn Khang cầm, linh của ngư kình định thủy cũng xuất hiện.
Một tiểu loli, mái tóc ngắn xanh ngọc, cặp mắt tròn xoe long lanh màu xám, mũi cao, dáng môi trái cherry, mũi cao nhỏ, một gương mặt xinh đẹp đáng yêu vô cùng, thân hình nhỏ nhắn mặc một bộ váy trẻ con kiêu sa, cùng màu tóc và mắt, nàng mặc nó rất hợp và đẹp.
Nàng vừa xuất hiện đã ôm Văn Khang, trước sự khó hiểu của Ngư Nguyệt Hà...