Lâm Phàm đi vào bên trong cái bí cảnh kia, nơi hắn bị dịch chuyển vào là một khu vực giống khách sạn nhân loại có cả quầy tiếp tân luôn, lúc này một yêu thú nữ tu vi thất cảnh đỉnh, đi đến, nàng ta cũng được tính là xinh đẹp.
Mũi cao, cặp mắt to tròn, bờ môi căn mộng, làn da hồng hào, trên đầu là một cặp tai thú to càng to vẻ sắc đẹp hoang dã của nàng, tóc dài đến vai, phía sau có ba cái đuôi bồng bềnh lơ lửng, làm người nhìn có cảm giác mềm mại, khiến người đối diện muốn bóp thử một cái, người nàng có một mùi thơm quyến rũ nam nhân, nàng mặc đồ thư ký càng quyến rũ hơn, một tuyệt sắc mỹ nhân.
Nhưng đó chỉ là trong mắt kẻ khác, còn trong mắt Lâm Phàm nữ yêu thú này nhan sắc cũng chỉ xếp hạng trung bình thôi, muốn so sánh với Linh Lung hay sư nương của Lâm Phàm còn kém xa.
Vẻ đẹp của Linh Lung là vẻ đẹp của sự ngây thơ của thiếu nữ, ngũ quan nàng được chúa trời sắp xếp một cách hoàn hảo, cặp mắt tròn xoe long lanh thu hút người khác, cặp môi đỏ hồng nhìn vào liền muốn hôn, nàng không cần trang điểm gì cũng đẹp một vẻ đẹp tự nhiên không thể sao chép được, cơ thể mảnh mai, có những đường cong quyến rũ, và cái eo nhỏ thon, làm nàng mặc đồ gì cũng đẹp.
Còn của sư nương Lâm Phàm làm một vẻ đẹp của phụ nữ đã trải đời tất nhiều, ánh mắt sắc sảo nhưng muốn xuyên qua đọc hết tâm trí, tâm tư người bị nhìn, bờ môi căng mộng đỏ hồng, khí chất này bất phàm là khí chất của cường giả đã qua bao cuộc chiến, nàng mặc những bộ đồ bó sát làm lộ ra những đường cong cùng cái eo nhỏ của nàng cùng cơ thở nảy nở ngực bự, mông to của nàng, nét đẹp của nàng là nét đẹp của một mỹ phụ kết hợp nét của một nữ cường.
"Ta tên Hồ Khuyên, phiền ngài theo ta để đăng ký để tham gia" Hồ Khuyên nói, Lâm Phàm gật đầu sau đó liền đi theo nữ hồ ly, đến một căn phòng hai người, căn phòng này có một cái bàn à hai cái ghế để đối diện nhau.
Trên bàn là một tờ giấy khai tên họ, giống loài tu vi, kế bên là một cây bút, Hồ Khuyên ngồi xuống ghế, rồi ra dấu cho Lâm Phàm nghồi xuống theo, Lâm Phàm cũng ngồi xuống.
Hồ Khuyên lấy ra mặt cặp kính đeo lên, làm nàng có thêm một vẻ đẹp mới, vẻ đẹp của tri thức, Hồ Khuyên bắt đầu giải thích cho Lâm Phàm hiểu mấy thủ tục này.
Cũng dễ hiểu thôi mấy thủ tục như thế này chỉ tồn tại trong thế giới loài người làm gì có tồn tại trong một thế giới mạnh được yếu thua như yêu giới, Lâm Phàm chỉ giả bộ hiểu hiểu chứ trong lòng buồn ngủ gần chết.
"Mời ngài nói ra cái thông tin cá nhân để tôi viết vào" Hồ Khuyên nói, cũng dễ hiểu yêu thú hoang dã làm đéo gì có đi học mà biết chữ, còn Hồ Khuyên thì chắc nhiều được yêu chủ dạy chữ rồi.
"Tên".
"Lâm Phàm".
"Tuổi".
"22".
"Tu vi".
"Luyện hư".
"Thế lực".
"Tán tu không thế lực".
"Nơi sống".
"Bắc cực".
"Loài".
"Gấu trắng".
"Được rồi, mời ngài theo tôi đến nhận phòng" Hồ Khuyên cầm tờ đăng ký ném vào nhẫn trữ vật rồi nói, nàng dẫn Lâm Phàm đến một dãy phòng đánh số như khách sạn vậy.
"Đây là chìa khoái phòng của ngài, số 78, ngày hôm sau sẽ bắt đầu kén rể ngài đừng đến trễ" nói xong Hồ Khuyên liền rời đi, Lâm Phàm cũng đến căn phòng của hắn mở cửa bước vào bên trong.
Lâm Phàm đoán hoàn toàn đúng, bên trong y trang khách sạn của nhân loại, từ các vật dụng cho đến cách bày trí điều y hệt của nhân loại không khác là bao.
"Chẳng lẽ yêu chủ kia yêu thích cách trang trí của nhân loại" Lâm Phàm nói, nhưng rồi hắn cũng bỏ qua chuyện đó, ngồi xuống lấy chỗ linh thạch cao cấp của mình ra để hấp thu.
Lâm Phàm mới gia tăng tu vi một chút muốn sớm ngày cứu Linh Lung khỏi tay ác ma, nghĩ đến diễn cảnh kia đầu Lâm Phàm liền sôi sục, chỗ linh thạch này tức nhiên hắn lấy từ chỗ sư phụ hắn rồi, ông ta đúng giàu luôn, trong nơi lão sống 10m đều có linh thạch cao cấp tồn tại nằm rải rác khắp nơi.
Lâm Phàm nghĩ lấy một ít để tu luyện chắc không sao đâu, nên lấy đầy luôn hai cái nhẫn trữ vật, một đống linh thạch cao cấp xuất hiện, toàn thượng phẩm trở lên, số lượng ước tính ít nhất là trên 10 vạn viên kính cả phòng.
Mà linh thạch cũng là tài nguyên quý giá, giải thích về cách linh thạch hình thành, những linh khí dạng khí tập trung rồi cô đặc lại dưới lòng đất thành thể rắn cứng màu xanh gọi là linh thạch, linh thạch giống như một ổ tập trung linh khí vậy, hấp thu một viên bằng cả mấy ngày tu luyện vậy, nên linh thạch khá có giá.
Tùy vào độ trong suốt của linh thạch thay gọi là độ tinh khiết, linh thạch chia ra bốn phẩm, hạ phẩm khi hấp thu ảnh hưởng đến căn cốt người hấp thu vì tạp chất quá nhiều, linh khí cũng không nhiều chỉ bằng 5,6 tiếng tu luyện.
Trung phẩm, tạp chất ít hơn hạ phẩm một bậc nhưng vẫn ảnh hưởng xấu đến căn cốt người hấp thu, linh khí bên trong cũng gọi là nhiều khi hấp thu bằng 12 đến 24 tiếng tu luyện.
Thượng phẩm độ tinh khiết cao, ít tập chất, nên cơ thể có thể tự đào thải ra bên ngoài, không ảnh hưởng đến căn cốt người hấp thu, linh khí chứa đựng bên trong rất nhiều bằng 2,3 ngày tu luyện.
Cuối cùng loại đắt nhất cực phẩm, độ tinh khiết cực cao, không tạp chất, khi hấp thu còn tẩy rửa linh lực của người hấp thu một chút làm nâng cao căn cơ của người hấp thu, linh khí bên trong cực nhiều bằng cả 6,7 ngày tu luyện.
Sơ lược qua Lâm Phàm có 8 vạn linh thạch cực phẩm và 19 vạn linh thạch thượng phẩm, Lâm Phàm quyết định chỉ hấp thu linh thạch cực phẩm thôi.
Thu lại tất cả linh thạch thượng phẩm vào bên trong nhẫn trữ vật xong Lâm Phàm đã ngồi xuống, để nhập thiền bắt đầu tu luyện, phía sau Lâm Phàm một hình bóng nữ tử xuất hiện.
Không nhìn rõ mặt như chắc chắn là một tuyệt sắc mỹ nhân, nàng vòng tay ôm Lâm Phàm, nhìn rõ hình đây là phản chiếu của Băng Như Ngọc, những băng thuộc tính nâng những viên linh thạch cực phẩm lên không trung, rồi tiến thành hóa chúng ra làm linh khí tinh khiết nồng đậm, bọn chúng ào ạt chảy về đan điều rồi vào băng linh căn của Lâm Phàm.
Băng tuyết thiên địa khí linh đang sung sướng khi ào ạt linh khí chảy vào bên trong mình, Băng Như Ngọc bắt đầu bành trướng băng tuyết thiên địa làm băng linh căn của Lâm Phàm cũng mở rộng ra.
"Haaaaaaaaaa" Lâm Phàm hét lên hắn đột phá rồi, nhưng chưa có dấu hiệu dừng lại, linh khí vẫn ào ạt chảy về bên trong, mở rộng ra băng linh căn tiếp, Lâm Phàm tiếp tục đột phá, đến nửa bước hợp đạo thì dừng lại.
Nhưng Lâm Phàm chưa muốn dừng lại, kiếp trước hắn đã đạt đến hợp đạo nên cũng có kinh nghiệm chút chút, muốn thử phá hư hợp lại thành đạo.
Đan điện của Lâm Phàm rung lên, băng linh căn đang khó chịu, Lâm Phàm đang ép nó thả ra linh lực của mình, cho mấy cái linh căn còn lại bên trong cơ thể Lâm Phàm hấp thu.
Chia đều tất cả linh lực ra hết cho tất cả llinh căn tu vi Lâm Phàm giảm xuống kim đan, lúc này bên trong đan điền Lâm Phàm, hắn lấy băng linh căn làm trung tâm, sau đó bắt đầu hợp linh căn lại với nhau, nên mới gọi.
Phá hư hợp đạo, đầu tiên chính là phá đi luyện hư của mình, truyền ra hết tất cả linh căn, chuyện này với đơn linh căn hay song linh căn rất dễ làm nhưng không thể tiến xa, còn tam linh căn trở lên hợp đại tuy khó nhưng thành sẽ tiến rất xa, thứ hai hợp tất cả linh căn lại với nhau, cuối cùng tách rời chúng lần nữa, khi thấy chúng bự bằng nhau thì đã thành công bước vào hợp đạo cảnh.
Bên trong đan điền của Lâm Phàm đang có một cơn sóng lớn khi hai trên bốn linh căn của hắn không chịu hợp lại với nhau, khí huyết trên người Lâm Phàm có dấu hiệu hắn sắp tẩu hỏa nhập ma, Lâm Phàm sắp không chịu nổi nữa, hắn quá gấp gáp tu luyện nên mới dẫn đến tình trạng này.
"Haizzz, cái gì cũng đến tay ta" bên trong nhẫn trữ vật Oa Tử đang ngồi ăn linh thạch một cách ngon lành thấy Lâm Phàm bên ngoài không ổn liền nói, Oa Tử không biết thằng này có thù oán gì không mà cứ rảnh là tu luyện điên cuồng.
Nhưng nó cũng giúp Lâm Phàm một tay đơn giản vì hắn là thiên địa chi tử gắn liền với thế giới này, hắn còn thế giới còn, hắn chết thế giới chết, Oa Tử sử dụng lực lượng của bàn cổ đỉnh ổn định khí huyết cho Lâm Phàm sẵn tiện giúp hắn đột phá hợp đạo cảnh.
Linh căn bên trong cơ thể Lâm Phàm hóa thành một rồi lại tách ra, tất cả linh căn đều bự y như băng linh căn, mà Lâm Phàm cũng thành công bước vào hợp đồng cảnh, Lâm Phàm cũng ngất đi luôn vì mệt, Oa Tử định ăn linh thạch tiếp thì đã đứng hình vì bắt ngờ.
Lúc này từ đầu Lâm Phàm chui ra một linh hồn khác với hắn, hình bóng của linh hồn kia làm Oa Tử cực kì xúc động, vì đó là một người mà Oa Tử tưởng rằng sẽ chả bao giờ có thể gặp lại được nữa, một người rất quan trọng với Oa Tử, một người Oa Tử không thể quên.
"Lâu rồi không gặp Oa Tử của ta" linh hồn kỳ lạ kia hướng Oa Tử nói, lúc này Oa Tử đã hóa thành hình dạng nhân loại bay ra khỏi nhẫn trữ vật của Lâm Phàm.
Hình dạng nhân loại của Oa Tử là một tiểu cô nương tiểu tầm 12, cặp mắt long lanh, hai cái má hồng tạo ra cảm giác muốn nựng chúng, tóc hai búi, mặc bộ váy trẻ em cổ trang hoàng gia, Oa Tử lúc này rất dễ thương, má nàng lúc này có những giọt nước mắt chảy xuống từ trên mắt, nước mũi cũng chảy ra luôn.
Ai mà thấy chắc cũng bế nàng lên dỗ dành một phen, Oa Tử nhào vào lòng Linh Hồn lạ kia khóc như đứa trẻ, Linh Hồn kia chỉ cười ấm áp xoa đầu nàng một cách dịu dàng...