Chương 29: Thi đấu 11

"Trận đấu bắt đầu".

Cả hai nhìn nhau không nói gì, sau hồi phát ra sát khí, Lâm Phàm là người động thủ trước Diệp Hạo.

"Băng hoại" Lâm Phàm lao lên kiếm phát ra mãnh liệt hơn bao giờ hết, luồng kiếm ý cùng hàn khí bọc lại hòa với nhau trên kiếm của Lâm Phàm.

Kiếm của Diệp Hạo rung lên sợ hãi kiếm ý của Lâm Phàm, Diệp Hạo thầm chửi thanh kiếm này phế vật, hắn cũng sử dụng kiếm kỹ.

"Hải thanh kiếm kỹ tam chém-cuồng ngao" Diệp Hạo sử dụng tầng cuối của hải thanh kiếm kỹ vì chưa luyện thành nên nó chỉ phát huy được 3/10 sức mạnh quyết định dùng vì đây là lựa chọn thích hợp nhất.

Linh lực bao quanh kiếm của Diệp Hạo tạo thành một huyễn ảnh của con ngao long,linh lực phát ra uy áp nhưng không bằng băng hoại của Lâm Phàm, vì băng hoại kia có trộn lẫn thêm kiếm ý.

Hai đòn tấn công va chạm không ngoài dự liệu của các khán giả, Lâm Phàm chiếm lợi thế mà chém nát con giao, linh lực tồn đọng lại hóa băng rơi xuống.

Lâm Phàm xuất hiện đâm kiếm đến Diệp Hạo, Diệp Hạo sử dụng linh cụ truyền linh lực vào tạo ra màn chắn ngăn chặn đòn tấn công của Lâm Phàm, nhưng linh lực kia chỉ mức kim đan làm sao ngăn chặn được kiếm ý kia, cùng cấp không gì không cắt được.

Màn chắn linh lực bị phá hủy, kiếm của Lâm Phàm làm bị thương Diệp Hạo, đẩy lùi hắn ra ba bước chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Phàm đã cho Diệp Hạo ăn một đấm, Diệp Hạo bay ra đằng xa, hắn cuối cùng hiểu được sự đáng sợ của kiếm tâm rồi.

"Ngươi khá lắm vậy mà bức ta phát ra thực lực thật sự" lời của Diệp Hạo nói làm các khán giả tò mò thực lực thật sự của hắn là gì chứ.

Rất nhanh hơi thở của nguyên anh sơ kì cường giả xuất hiện làm toàn khán đài trấn kinh vậy mà tên này ẩn giấu tu vi.

"Cuồng hỏa quyền" Diệp Hạo vứt đi thanh kiếm, dùng tay tụ linh lực hóa thành ngọn lửa xuất hiện trên nắm đấm của Diệp Hạo.

"Kỷ băng hà" Lâm Phàm dù bất ngờ nhưng vẫn lâdy bình tĩnh sử dụng bí pháp kỷ băng hà, nhưng kỹ băng hà lần này tác động cùng với kiếm ý tao thành môi trường có những kiếm băng bị cắm xuống đất.

Quyền của Diệp Hạo bị một băng kiếm chặn lại, những băng kiếm bắt đầu rút khỏi mặt đất rồi lần lượt tấn công đến chỗ của Diệp Hạo.

Hết cách quá nhiều băng kiếm đang tấn công Diệp Hạo, dù hắn có đấm bao nhiêu nó lại xuất hiện thêm cái mới, cũng như hắn không thể chỉ tấn công mãi được, đành sử dụng ra con át chủ bài của mình.

Lâm Phàm cảm giác được nguy hiểm thì lùi về phía sau chục bước, cả khán đài cùng mấy tên trưởng lão các thế lực cảm nhận được 1 thứ khủng khiếp.

"Thiên đế biến đệ nhất kỹ-chấp niệm bất thủ" Diệp Hạo sử dụng át chủ bài, đây là bí kỹ hắn có được trong bí cảnh,là truyềm thừa 1 vị tiền bối còn cổ hơn cả sư phụ hắn.

Một khí thế áp đảo cả kiếm ý của Lâm Phàm đè xuống phá nát cả kỷ băng hà, tóc của Diệp Hạo dài ra màu vàng óng ánh, khí thế làm các bậc trưởng lão thế lực cũng rung lên.

Ánh mắt như vô thượng đế vương nhìn xuống cỏ rác dưới chân của mình, Diệp Hạo nhìn Lâm Phàm giống nhìn kiến đang vùng vẫy vậy, cái khí thế mà ai nhìn vào cũng muốn quỳ rối dưới chân kẻ đó, kiếm tâm của Lâm Phàm bắt đầu rung lên vì sợ.

"Đùngggggg" Diệp Hạo xuất hiện đánh Lâm Phàm lút xuống đất, đây là đáp trả cú đấm lúc nãy, bẽ gãy cả kiếm của Lâm Phàm, Lâm Phàm cố gắng bò dậy khỏi đống đất đá, nhưng Diệp Hạo làm gì cho Lâm Phàm cơ hội với thời gian.

Không chằng chừng

Hắn không chằng chừ chút giây phút nào Diệp Hạo tàn bạo đánh xuống người của Lâm Phàm liên tục, mặt đất lún xuống càng lúc càng thêm 1 sau, cho đến khi Lâm Phàm không thể đứng dậy nữa mới thôi.

"Đây chắc là truyền thừa của Diệp nhi khi ra ngoài lịch luyện" đám trưởng lão hải thanh đảo bàn luận.

"Chiêu thức kia thật bá đạo.

"Đúng"

"Thiên đế biến không hổ với tên mà"

Các khán giả cũng bắt đầu bình luận bí kỹ của Diệp Hạo, Diệp Hạo nhìn Lâm phàm dưới chân mình, đầu đã bị đấm lút sâu vào mặt đất, Diệp Hạo định kết liễu thì trọng tài đã nói trước.

"Người thua Lâm Phàm".

"Thí sinh nghỉ ngơi chờ đến vòng chung kết" Diệp Hạo nhìn Lâm phàm trên mặt đất rồi quay người đi, át chủ bài này chỉ sử dụng được 2 lần 1 ngày thôi.

Bên khác...

Minh Tuyết đang ngồi trên thân người của Văn Khang, côn thịt trong âm đạo của nàng, nàng tự thân vận động khi nhâdp lên xuống côn thịt bên trong âm đạo của nàng.

"Ah...sướng...bạch...bạch...sướng...Chủ nhân...Chủ nhân...ah...cho...emmmmmm, em raaaaaa" Minh Tuyết hét lên rồi ra, Văn Khang cũng ra, dâm thủy cùng tinh dịch tràn ra, Minh Tuyết rút côn thịt ra khỏi người mình.

Tinh dịch trào ra, nhìn đống tinh dịch chảy ra cùng dính trên côn thịt Văn Khang đầy thèm thuồng, nàng không để phí mà liếm mút hết vào miệng mình.

"Chùn chụt chùn chụt chùn chụt chùn chụt" Văn Khang cũng hai mỹ nhân đang hôn nhau quấn quýt lưỡi của hắn cân 2 nàng nó vấn lấy lưỡi Linh Lung rồi tiếp tục chơi đùa với lưỡi của Tiên Ý lên xuống, mặc kệ Minh Tuyết muốn làm gì với côn thịt thì làm.

"Ah...Chủ nhân...chùn chụt to....chùn chụt quá...ọc...ọc...chùn chụt...chùn chụt" Minh Tuyết vừa bú vừa nói, nàng đá lưỡi bên trong miệng làm Văn Khang sướng lên không thôi, Văn Khang đang chơi đùa với hai mỹ nhân, tay bóp đào cả hai nàng.

"Minh Tuyết trưởng lão sao lại dâm dục như vậy" Văn Khang kết thúc nụ hôn ba với hai nàng xong thì nói.

"Chủ nhân...chùn chụt...đừng...chùn chụt vậy...thiếp...chỉ....chùn chụt...như...chùn chụt Chủ nhân...chùn chụt thôi" nàng vừa bú vừa cố gắng nói ra từng câu từng chữ, miệng nàng mút côn thịt chặt hơn để kích thích thêm cho Văn Khang.

"Ah...sướng....ah...sướng quá...sướng" Văn Khang nói chuyện với Minh Tuyết nhưng không quên trêu chọc hai nàng kia bằng cách dùng tay chọt chọt vào âm đạo kích thích hai nàng lên.

"Ta ra đây Minh Tuyết" Hắn nói Minh Tuyết ngậm chặt côn thịt trong miệng, tinh dịch bắn ra đầy miệng nàng, Minh Tuyết tận hưởng nuốt xuống hết.

Minh Tuyết cùng hai nàng kia chuẩn bị cho hiệp hai trăm chín chín thì ngoài cửa đã truyền đến 1 âm thanh, nó là truyềm âm tức là cách âm cũng nghe được.

"Thí sinh Văn Khang chuẩn bị ra sâu đấu vòng chung kết".

Văn Khang nghe xong thì ngồi dậy, các nàng cũng tụt hứng.

"Các nàng đợi ta toàn thắng đi" Văn Khang nói, sau đó vận chuyển linh lực, để đảo thu Tiên Ý cùng Linh Lung vào.

Minh Tuyết thì vẫn chưa được, nàng mới phát dâm độc lần gai nên chưa chắc gì đã toàn trung với Văn Khang.

"Nàng ở đây đợi ta đi, quay về sẽ thưởng cho nàng hậu thỉnh" Văn Khang nói, khi côn thịt cạ lên mặt nạ nàng, hắn đi tắm rữa trôi mùi hôi của sự dâm dục của cuộc giao hoan lúc nãy.

Tắm xong Văn Khang mặc đồ ra sân thi đấu...