Chương 35: Quyển 4 Chương 4

Hôm nay Trầm Sở Hãn tinh thần không yên, phiền muộn không giải thích được, đành phải cố gắng điều chỉnh tâm tình, buộc mình tận lực tập trung vào công việc. Thật vất vả mới hết giờ làm, anh lại tham dự một cuộc họp dông dài, ra khỏi phòng họp thì cũng đã khuya.

Không có tâm trạng ăn cơm, Trầm Sở Hãn mua một miếng sandwich trong căn tin cảnh cục ăn vội, sau đó lái xe về nhà. Anh nghĩ chắc có lẽ dạo gần đây quá mệt mỏi, định khi trở về nhà tắm rửa xong liền ngủ.

Xe chạy qua ngã tư đường trong mưa, cần gạt nước phát ra tiếng ba ba đơn điệu, kính thuỷ tinh ngăn cách bên ngoài và trong xe, làm Trầm Sở Hãn cảm thấy sự yên lặng có chút không tự nhiên. Càng gần đến nhà, cảm giác khác lạ trong lòng càng rõ ràng, Trầm Sở Thiên vươn tay nhu nhu huyệt thái dương.

Ngay khi xe chạy qua ngã tư đường cách nhà Trầm Sở Hãn khoảng hai dãy phố, Trầm Sở Thiên đột nhiên chú ý đến cái gì đó đang ngồi xổm cạnh một cửa hàng, cửa kính bị nước mưa làm ướt nhẹp khiến anh chẳng phân biệt được rõ ràng.

Trong lòng đột nhiên chấn động, Trầm Sở Hãn thầm nghĩ: Đúng rồi. ‘Cái kia’ làm anh phiền não suốt một ngày, rốt cục đã xuất hiện.

Dừng xe lại bên lề đường, Trầm Sở Hãn mở dù bước xuống xe, khi đến gần cửa hàng, lúc đó, anh đã nhìn được rất rõ, ngồi xổm chỗ đó là một người, giữa mưa đêm, người nọ ướt như chuột lột, những dòng nước không ngừng nhỏ xuống, nghĩ rằng cậu ta đã ngồi rất lâu trong mưa.

Đến gần người nọ, Trầm Sở Hãn cầm dù che lên đầu y, mà lúc này, người đang ngồi xổm đó cũng nghe được tiếng có người đến gần, khe khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn xuyên qua những dòng nước chạm vào ánh mắt Trầm Sở Hãn.

Là người nọ! Hai người cùng nói thầm trong lòng như vậy.

Trầm Sở Hãn trong lòng kinh hãi, anh thật không ngờ giờ phút này xuất hiện trước mắt anh cư nhiên là Mạc Ngữ Phi! Là Mạc Ngữ Phi mà báo chí loan tin bị bệnh cấp tín tử vong. Trong đầu nhanh chóng nhớ lại câu nói ‘Mới không tin tộc trưởng Mạc thị chết như vậy’ của đứa em trai Trầm Sở Thiên, Trầm Sở Hãn lập tức đoán được tình cảnh hiện tại của Mạc Ngữ Phi, lập tức giơ tay ra trước mặt y.

Mạc Ngữ Phi giống như không ngờ tới, người xuất hiện trước mắt y cư nhiên lại là Trầm Sở Hãn. Y có chút kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt mình. Y ngồi chỗ này rất lâu không biết có bao nhiêu chiếc xe chạy qua trước mắt, dừng xe lại còn bước đến gần, cư nhiên lại là anh.

Mạc Ngữ Phi chần chừ không nắm lấy tay Trầm Sở Hãn, trong nháy mắt y có chút do dự, lo sợ nếu đi cùng Trầm Sở Hãn ngược lại sẽ hại Trầm Sở Hãn. Mạc Ngữ Phi luôn không đem bất kỳ ai để vào mắt hiện tại lại nghĩ như vậy, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy kỳ quái. Có lẽ, vì Trầm Sở Hãn là người đầu tiên, hiện tại cũng là người duy nhất giơ tay thiện ý với Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi không muốn hại anh.

Thanh âm những hạt mưa rơi xuống mặt nghe rất rõ, Trầm Sở Hãn vẫn đang giơ tay ra, không có ý thu lại, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, không nhiệt tình, cũng không lạnh lùng. Nó mang sự ấm áp vừa đủ để Mạc Ngữ Phi cảm thấy thoải mái. Nếu biểu hiện của Trầm Sở Hãn quá mức nhiệt tình hoặc bắt đầu hỏi han, Mạc Ngữ Phi tuyệt đối sẽ không đi theo anh.

Hai người trầm mặc nhìn nhau thật lâu, cánh tay của Trầm Sở Hãn cũng giơ ra thật lâu, rốt cục, Mạc Ngữ Phi vươn tay ra, nắm lấy bàn tay Trầm Sở Hãn. Trong khoảnh hai bàn tay nắm lấy nhau, tim cả hai đập một tiếng mãnh liệt.

Khi được kéo lên, chân tê cứng và mắt cá chân bị thương của Mạc Ngữ Phi không trụ được, không khỏi oằn người xuống, Trầm Sở Hãn động tác nhanh nhẹn đỡ lấy Mạc Ngữ Phi, sau đó nâng y lên, dắt y ra xe.

Sau khi để Mạc Ngữ Phi ngồi thoải mái xong, Trầm Sở Hãn lấy trong xe một chiếc chăn lông nhỏ đắp cho y, đem thêm một hộp khăn giấy cho y, cho đến lúc đó, từ lúc gặp nhau Trầm Sở Hãn mới nói được câu đầu tiên.

“Coi chừng cảm lạnh.”

Thanh âm mang từ tính lại thêm cảm xúc làm tim Mạc Ngữ Phi rung động.

Trầm Sở Hãn khởi động xe, chạy đi. Theo bản năng liếc nhìn lại nơi mình đã ngồi, Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lại. Y có cảm giác, y đã đem một thứ gì đó trong lòng vứt bỏ lại ở nơi đó. Từ khoảnh khắc bắt đầu ngồi vào xe Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi cảm thấy phần cứng rắn trong lòng y như bị đánh trúng, có lẽ bây giờ vẫn chưa vỡ nát, nhưng chuyện vỡ nát tựa hồ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nghĩ có lẽ sự thay đổi này không hẳn không tốt, Mạc Ngữ Phi cởi chiếc áo khoác ướt nhem, quấn nhanh chiếc chăn lông nằm xuống ghế phía sau.

Xe chạy nhanh trong mưa đêm, Mạc Ngữ Phi liếc mắt nhìn bên ngoài cửa xe, kính thuỷ tinh bị mưa tuôn xối xả làm cảnh vật rất mơ hồ, cảm thấy hướng đi cũng không phải về phía nhà Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi không biết y sẽ bị mang đến nơi nào.

Không biết đã qua bao lâu, xe ngừng lại, Trầm Sở Thiên xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Mạc Ngữ Phi, đem dù đã mở sẵn đưa cho y, lại vươn tay dìu y xuống xe.

Nhìn quanh một chút, Mạc Ngữ Phi phát hiện xe đang ngừng trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, trước mặt là ngôi nhà nhỏ hai tầng, y ẩn ẩn cảm thấy trong ngôi nhà nhỏ tản ra khí tức đồng loại, mà trong khí tức yêu thú còn mang theo một thứ gì đó khác nữa.

Vừa rồi Trầm Sở Hãn đã phát hiện chân Mạc Ngữ Phi bị thương, anh không biết Mạc Ngữ Phi bị thương nặng ra sao, vì thế không dẫn y về nhà, mà trước tiên chở y đến nơi này.

Sau khi gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở, ra mở cửa chính là một nam sinh mặc áo sơ mi dài tay màu nâu cùng chiếc quần jean, dung mạo tuấn tú Mạc Ngữ Phi vừa mới gặp cũng không khỏi khen thầm.

Người này là ai? Có thể nào là bạn thân của Trầm Sở Hãn? Nơi này chẳng lẽ là người nhà Trầm Sở Hãn sao? Mạc Ngữ Phi mang một bụng đầy nghi vấn, không khỏi quay sang nhìn Trầm Sở Hãn.

“Ô Mễ, làm phiền quá, Lãnh Tinh Hồn có phải đã ngủ rồi không?”

“Trầm đại ca!” Anh cả Trầm gia ít khi lui tới nửa đêm đến chơi, Ô Mễ rất ngạc nhiên, đợi đến khi nhìn thấy tay Trầm Sở Hãn đang đỡ một người ướt đẫm, cậu càng ngạc nhiên hơn nữa, “A, vị tiên sinh này bị làm sao vậy? Là bị thương sao?”

“Đến giúp anh đỡ cậu ta vào đi.”

Ô Mễ đỡ Mạc Ngữ Phi vào phòng khách, để y ngồi xuống sofa, nhìn thấy tóc và quần áo Mạc Ngữ Phi không ngừng nhỏ nước xuống, Ô Mễ vội vàng nói: “Vị tiên sinh này, anh tắm nước nóng trước để tránh cảm lạnh, nếu không ngại, để tôi lấy quần áo của Lãnh đại ca cho anh thay.”

“Lãnh…” Mạc Ngữ Phi nhíu mà, chợt nhớ ra chuyện gì, đột nhiên ngước mắt hỏi: “Lãnh Tinh Hồn?”

Ô Mễ gật đầu, “Đúng vậy.”

“Âm dương sư đại nhân…”

Mạc Ngữ Phi nhịn không được nhìn xung quanh phòng khách, nguyên lai, Lãnh Tinh Hồn đại danh đỉnh đỉnh trong thế giới yêu thú lại ở nơi này. Mạc Ngữ Phi đã sớm nghe qua cái tên này, nhưng chưa gặp qua lần nào. Xem ra quan hệ của Trầm gia cũng rất rộng, ngay cả Âm dương sư đại nhân cũng nhận thức, khẳng định là thông qua tiểu tử Trầm Sở Thiên mà quen biết đi.

Trầm Sở Hãn nói với Ô Mễ: “Phiền cậu cho anh mượn quần áo sạch đi.” Sau đó anh bước đến ghế sofa nơi Mạc Ngữ Phi đang ngồi nâng y dậy, nói với Mạc Ngữ Phi: “Cậu nhanh đi thay quần áo ướt đi.” Sau khi đỡ Mạc Ngữ Phi đến nhà tắm, anh nói với Ô Mễ: “Phiền cậu đặt quần áo ngoài cửa phòng tắm, chân cậu ta hình như bị thương, cậu để ý một chút, đợi cậu ta đi ra thì đỡ cậu ta một chút. Anh đi gọi Lãnh Tinh Hồn dậy.”

Ô Mễ gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.

Trầm Sở Hãn biết Lãnh Tinh Hồn luôn mê ngủ, mỗi ngày đều leo lên giường sớm, hơn nữa cực kỳ không thích người khác quấy rầy khi anh ngủ. Vì giúp Mạc Ngữ Phi xem vết thương, Trầm Sở Hãn cũng bất chấp những chuyện đó, tự mình đi gọi Lãnh Tinh Hồn rời giường.

Gọi hai tiếng, Lãnh Tinh Hồn liền lên tiếng trả lời, vừa định phát giận la lối, nhìn người đứng trong phòng không phải là Trầm Sở Thiên mà là Trầm Sở Hãn, anh vội vàng ngồi dậy. Lãnh Tinh Hồn và Trầm Sở Thiên là hảo bằng hữu, tuổi cũng xấp xỉ, anh liền coi Trầm Sở Hãn là anh hai mình, nên trước mặt nam nhân thành thục ổn trọng này cũng nên đứng đắn một chút.

“Trầm đại ca, muộn như vậy có chuyện gì không?” Lãnh Tinh Hồn một bên dùng chân khua tìm dép, một bên hỏi.

“Anh phải phiền cậu giúp anh xem thương thế của một người.”

“Người?” Lãnh Tinh Hồn sửng sốt, anh cũng không phải bác sĩ, anh chỉ có giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ thú ý thôi.

“Nga, là hồ ly, hồ ly.”

Nguyên lai là yêu thú bị thương, Lãnh Tinh Hồn mang giày, đứng lên mặc quần áo, một bên cởi nút áo ngủ một bên đoán là yêu thú gì, cư nhiên lại có thể làm cho Trầm Sở Hãn giữa đêm mưa dẫn y đến đây.

Mạc Ngữ Phi ở trong phòng tắm cố gắng cởi quần áo ướt, khi cởi chiếc áo sơ mi cảm thấy được áo dán chặt vào lưng, khi kéo ra đau như muối xát, y cắn răng dùng sức kéo áo sơ mi xuống, hình như chảy máu. Trừ bỏ ở lưng có vết thương, trên người Mạc Ngữ Phi còn có những vết thương ngoài da lớn nhỏ khác, nước nóng thấm ướt vết thương, Mạc Ngữ Phi cảm thấy cả người đều đau. Không muốn ở chỗ lạ phơi bày thân thể, Mạc Ngữ Phi chỉ dùng khăn ướt thấm nước rồi lau người qua loa, lại dùng khăn lau người và mái tóc ướt đẫm.

Thay bộ quần áo sạch sẽ vừa vặn được đặt ngoài cửa, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, quần áo này chắc không phải của mỹ thiếu niên kia đi. Lê chân bị thương ra khỏi phòng tắm, Mạc Ngữ Phi vừa ngước đầu lên liền chạm phải ánh mắt thân thiết của Ô Mễ.

“Anh có khoẻ không?” Nụ cười trên mặt Ô Mễ làm người ta nhìn cảm thấy ấm áp.

“Ân, tôi vẫn khoẻ.”

Sau đó, Mạc Ngữ Phi thấy một nam nhân cao lớn đứng phía sau Ô Mễ, mái tóc ngắn, bộ dáng ổn trọng lão luyện.

“Lôi Khắc Tư, giúp tôi đỡ anh ấy đến phòng khám bệnh đi.” Ô Mễ nói với nam nhân phía sau cậu, Mạc Ngữ Phi là nam nhân dáng người cao gầy, Ô Mễ cao một mét bảy hai chỉ sợ mình đỡ Mạc Ngữ Phi không nổi, nếu làm Mạc Ngữ Phi ngã xuống thì nguy rồi, vì thế Ô Mễ gọi Lôi Khắc Tư đến giúp.

“Hai người…” Nhận thấy trên hai người kia có khí tức đồng loại, Mạc Ngữ Phi nhìn bọn họ.

Ô Mễ cười giới thiệu: “Tôi tên là Ô Mễ, là tùng thử, đây là Lôi Khắc Tư, anh ta là Doberman, chúng tôi là trợ lý của Âm dương sư đại nhân.”

Thì ra là thế, hồ ly đa nghi cũng yên lòng, tuỳ ý để Lôi Khắc Tư đỡ y vào trong phòng khám.

Lãnh Tinh Hồn đã thay áo dài trắng đi vào, liếc mắt một cái liền thấy nam nhân với mái tóc còn ướt sũng ngồi trên giường trong phòng khám, nhìn thấy có người đến gần, nam nhân hơi lộ vẻ mặt đề phòng.

“Hey!” Lãnh Tinh Hồn dùng biểu tình khôi chào đón, giơ tay phải lên vẫy vẫy.

Nhìn nam nhân đi vào, Mạc Ngữ Phi ngẩng người, đây chính là Âm dương sư đại nhân sao? Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, ướng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mái tóc đen, rũ xuống che khuất trán, đôi mắt trong suốt giống như hàn tinh, sóng mắt lưu chuyển giống như tinh quanh chớp động, từ bên cạnh nhìn sóng mũi hoàn mỹ của anh, khuôn mặt thập phần tuấn lãng, khoé miệng vẽ một nụ cười nhỏ, biểu tình lười biếng, mang theo ba phần tà mị, toàn thân mang một cỗ hương vị khó nói nên lời.

“Đến, để tôi khám vết thương của anh.” Lãnh Tinh Hồn bước đến, thấy Mạc Ngữ Phi không động đậy, anh chớp chớp mắt nhìn y nói: “Nằm xuống a, anh còn ngồi làm gì. Ngồi cũng không có cách nào kiểm tra thân thể.”

Ngữ khí Lãnh Tinh Hồn khi nói chuyện thực nhẹ nhàng, Mạc Ngữ Phi nghĩ đây có phải hay không muốn làm cho mình thả lỏng một chút. Từ nhỏ Mạc Ngữ Phi đã không thích người khác tuỳ tiện chạm vào thân thể, hiện tại phải để nam nhân này sờ tới sờ lui xem chẩn… Nga, được rồi, vì anh ta là Âm dương sư, cũng vì là – Trầm Sở Hãn đã đưa y đến tận đây, tạm thời nhẫn nại một chút.

Tay chạm lên người Mạc Ngữ Phi, Lãnh Tinh Hồn biết y cũng không bị nội thương gì, bất quá ngoại thương thì… xương mắt cá chân kia là bị người khách cố tình đánh gãy, cũng quá ác độc đi. Trước ánh mắt hồ ly, Lãnh Tinh Hồn không khỏi sinh ra vài phần đồng tình.

“Xoay qua bên kia.” Lãnh Tinh Hồn phân phó.

Mạc Ngữ Phi chần chờ một chút, từ từ nghiêng người nằm xấp xuống giường trong phòng khám, nhìn áo sơ mi bị máu nhuộm dần, chân mày Lãnh Tinh Hồn nhíu lại, anh nắm lấy áo Mạc Ngữ Phi khẽ kéo xuống, nhìn trên vai Mạc Ngữ Phi một vết thương dài chừng ba mươi cm, kéo dài từ vai phải xuống dưới, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa vết thương nguyên bản đang sắp liền lại một lần nữa bị xé rách, da thịt đỏ loè đều lộ ra hết.

“Trên vai anh có vết thương.”

“Có lẽ là lúc chui qua cửa sổ bị mảnh thuỷ tinh cào rách.” Mạc Ngữ Phi nhớ lại lúc chạy ra khỏi nhà giam trên núi, tựa hồ có ấn tượng với chuyện này. Khi đó quan trọng nhất là chạy thoát thân, đau cũng đều không có cảm giác, lại nói về chuyện đau đớn, chỗ mắt cá chân càng đau xót dữ dội hơn, vết thương ngoài da trên vai thực không xi nhê gì.

“Vết thương này phải khâu lại. Tôi giúp anh xử lý mắt cá chân trước.”

Lãnh Tinh Hồn xử lý chỗ xương gãy nơi mắt cá chân cho Mạc Ngữ Phi, sau khi cột chặt băng vãi quanh thanh nẹp, anh lại cởi áo sơ mi Mạc Ngữ Phi ra, khâu lại vết thương trên lưng y. Mạc Ngữ Phi do dự, làm như vậy sẽ để lại sẹo, hồ ly thích đẹp cũng không muốn như vậy.

“Chỉ dán băng lên rồi để vết thương từ từ lành lại có được không? Không cần khâu có được không?”

“Khâu lại thì tốt hơn, như vậy vết thương sẽ nhanh khép miệng hơn một chút, bằng không anh sẽ phải chịu đau hơn nữa. Lại nói, tự anh nhìn thấy vết thương rồi sẽ hiểu, rất sâu, nếu không khâu mà để nó tự lành lại, có lẽ sẽ để lại sẹo so với khâu còn rõ ràng và rộng hơn.” Như đoán được tâm tình của Mạc Ngữ Phi, Lãnh Tinh Hồn khuyên.

“Nga.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu.

Mở túi phẫu thuật ra, Lãnh Tinh Hồn lấy kim, xỏ chỉ, khâu lại vết thương dài trên vai Mạc Ngữ Phi lại, lại dán băng lên cho y để ngừa bị nhiễm trùng, “Mấy ngày đến đừng tắm rửa thì tốt hơn, nếu chịu không nổi thì lau lau người. Hiện tại phải chú ý đến vết thương ở chân, đừng dùng lực, ba ngày sau quay lại đây để tôi khám cho anh.”

“Cám ơn anh.” Mạc Ngữ Phi gật đầu nói lời cảm ơn.

“A, không cần. Vẫn là cảm ơn Trầm Sở Hãn đi. Tôi thường đến chín giờ tối liền leo lên giường ngủ, có thể khuya như vậy kéo tôi xuống giường được cũng không có mấy người.”

Nghe tên Trầm Sở Hãn thoát ra từ miệng Lãnh Tinh Hồn, tâm Mạc Ngữ Phi động động. Trầm Sở Hãn nhặt y về, tiếp theo sẽ định xử trí y như thế nào? Sẽ đem y giao cho cảnh sát, hay ngược lại giao cho Mạc thị hồ tộc?

Lãnh Tinh Hồn bước ra khỏi phòng, Trầm Sở Hãn đang đứng ở cửa chờ anh, “Cậu ta thế nào rồi?”

“Đến đây đi, em sẽ nói với anh.” Lãnh Tinh Hồn kéo Trầm Sở Hãn tránh sang chỗ khác, Mạc Ngữ Phi biết bọn họ khẳng định không muốn để người khác biết họ nói gì, hồ ly thông minh liền hiểu ý.

“Anh định ‘xử lý’ y như thế nào? Nhặt được y ở đâu? Bộ dáng cũng rất được.” Lãnh Tinh Hồn cười hỏi.

“Dẫn về chỗ của anh dưỡng thương.” Trầm Sở Hãn khẽ cúi đầu, đáp.

“Anh định đem hồ ly kia thành sủng vật để dưỡng a, coi chừng nha, y cũng không phải là động vật dịu ngoan gì đâu.” Lãnh Tinh Hồn nhắc.

“Y không phải động vật.”

Lãnh Tinh Hồn trầm mặc một lúc, anh muốn nhắc Trầm Sở Hãn – nam nhân kia, là tộc trưởng hồ tộc Mạc thị, là trùm giang hồ, đồng thời cũng là đối thủ khó nhai của cảnh sát, cũng là – yêu thú – đã công khai thông báo là đã chết. Bất quá những tin này Lãnh Tinh Hồn tin rằng Trầm Sở Hãn cũng đã biết. Phải xử lý con hồ ly kia như thế nào, vẫn để người nhặt được y quyết định đi.

“Ba ngày sau dẫn y đến đây, em khám lại vết thương ở chân y. Đó là thiết côn gì đó cố tình đập gãy, phải có thời gian dài trị liệu, chỉ sợ hơi phiền phức. Còn có, trên lưng y có vết thương bị thuỷ tinh cào rách vừa dài lại vừa sâu, em đã khâu lại cho, chú ý đừng để nhiễm trùng. Có lẽ y sẽ hơi sốt một chút, bất quá đừng lo lắng, cho y uống thuốc hạ sốt là được, nếu y muốn tắm nhất định phải để ý vết thương trên người.”

“Anh nhớ rồi. Thật lòng cảm ơn em.” Trầm Sở Hãn chân thành nói cảm ơn.

“A, đừng khách sáo. Anh dẫn y về đi.” Ngáp lớn một cái, Lãnh Tinh Hồn đưa tay lên dụi dụi mắt, “Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ. Lần sau, các anh có đến thì phải sớm một chút.”

“Cảm ơn em. Còn nữa…”

Lãnh Tinh Hồn nhìn Trầm Sở Hãn như muốn nói lại, chờ anh nói tiếp.

“Xin đừng đem chuyện này nói với Sở Thiên.”

“Hảo, em nhớ rồi.” Lãnh Tinh Hồn gật đầu nói.

Nghe tiếng bước chân, Mạc Ngữ Phi lập tức quay sang nhìn nơi phát ra thanh âm, thấy Trì Diễn Hạo bước vào, anh nhìn chằm chằm vào từng động tác của Trầm Sở Hãn. Đang trong hoàn cảnh lạ lẫm, đối diện với tương lai mù mịt, Trầm Sở Hãn trở thành người duy nhất Mạc Ngữ Phi có thể chân thành tin tưởng. Thấy trong ánh mắt Mạc Ngữ Phi nhìn anh loé lên một tia mờ mịt, những lần trước gặp y, y cũng không phải là nam nhân có vẻ mặt như thế này. Mạc Ngữ Phi trong quá khứ luôn khí phách, khinh thường tất cả, hiện tại giống như một tiểu động vật sống lang thang, trong ánh mắt toát ra tia bất an cùng sợ hãi, Trầm Sở Hãn cảm thấy trong lòng mang tư vị kỳ quái khó hiểu.

Cảm ơn Ô Mễ và Lôi Khắc Tư, Trầm Sở Hãn đỡ Mạc Ngữ Phi rời đi, Ô Mễ mở dù tiễn hai người ra xe.

* * *

Xe chạy băng băng trên đường trong mưa đêm, Mạc Ngữ Phi ngồi ở vị trí phó lái, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm Trầm Sở Hãn đang chuyên chú lái xe. Nam nhân này nhặt được y, hiện tại còn muốn dẫn y về nhà, tiếp theo sẽ là chuyện gì? Anh ta sẽ an trí cho y như thế nào? Anh ta rốt cuộc đang tính toán gì đây?

Lấy chìa khoá mở cửa, vươn tay mở công tắc đèn, Trầm Sở Hãn đỡ Mạc Ngữ Phi đi vào, sau đó quay lại đóng cửa.

Trong lòng tràn ngập hiếu kỳ, Mạc Ngữ Phi đánh giá nhà Trầm Sở Hãn, y từng đứng bên dưới nhìn lên vô số lần, hôm nay rốt cục đã bước vào căn nhà này, ngẫm lại tình trạng khó khăn không chịu nổi lúc này của y, trong lòng Mạc Ngữ Phi đột nhiên không có tư vị gì.

“Cậu ngồi trong phòng khách, tôi đi dọn dẹp khách phòng một chút, a đúng rồi, cậu có đói bụng không?” Trầm Sở Hãn đột nhiên nhớ đến một vấn đề, vừa rồi nôn nóng chạy đến chỗ Lãnh Tinh Hồn để trị thương cho Mạc Ngữ Phi, anh thậm chí đã quên nhờ Ô Mễ chuẩn bị một ít món ăn cho Mạc Ngữ Phi.

“Rất đói.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, bước vào trong phòng, rốt cuộc cũng an tâm, đột nhiên cảm thấy cả người phát đau, hơn nữa còn cảm thấy đói bụng.

“Tôi nấu món gì đó cho cậu, có kiêng ăn món nào không?

Nghe Trầm Sở Hãn biết nấu ăn, còn hỏi y có ăn kiêng không, thật sự là nam nhân biết cách chăm sóc người khác, ấn tượng của Mạc Ngữ Phi với Trầm Sở Hãn lại tăng thêm vài phần, y lắc lắc đầu nói: “Không có. A, anh nấu nhanh một chút, tôi đói lắm rồi.”

“Nga.”

Không bao lâu sau trong nhà bếp liền bay mùi thơm ra, Mạc Ngữ Phi ngửi thấy mùi mì gà, y theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Mì gà nóng hổi được bưng lên bàn, Mạc Ngữ Phi không chút khách sáo ngồi xuống bàn ăn ngấu nghiến. Ăn rất ngon, mì này so với những món ăn khác càng thích hợp với dạ dày trống trơn của Mạc Ngữ Phi hơn.

Ăn mì xong, Trầm Sở Hãn lại pha cho Mạc Ngữ Phi một ly sữa nóng. Mạc Ngữ Phi một bên uống sữa nóng, một bên ngắm dáng rửa chén của Trầm Sở Hãn. Nam nhân này liên tục làm Mạc Ngữ Phi ngạc nhiên. Đầu tiên không nghĩ anh ta sẽ thu nhận mình, lại phát hiện tảng đá này lại biết nấu cơm, sau đó lại thấy anh còn biết rửa chén. ‘Tảng đá’ này làm những chuyện khác một trời một vực so với ngoại hình.

Từ khi Trầm Sở Hãn ‘nhặt được’ Mạc Ngữ Phi, cũng không hỏi Mạc Ngữ Phi vì sao lại biến thành bộ dáng hiện tại, cũng không hỏi những chuyện đã xảy ra có thể khiến y từ trên cao té xuống như thế, điều này làm Mạc Ngữ Phi cảm thấy thật dễ chịu. Nói ư, nói cái gì bây giờ? Hiện tại Mạc Ngữ Phi cũng không muốn có người đến hỏi đông hỏi tây, huống chi còn hỏi theo kiểu hỏi cung của cảnh sát. Đem những chuyện vừa trải qua kể một lần? Mạc Ngữ Phi không định chạm đến vết thương, lại nói, miệng vết thương vẫn còn chưa lành. Đột nhiên cảm thấy Trầm Sở Hãn cực kỳ biết chuyện, ánh mắt lo lắng của Mạc Ngữ Phi nhìn Trầm Sở Hãn đã có nhiều hảo cảm hơn.

Đợi khi Trầm Sở Hãn từ nhà bếp bước ra, Mạc Ngữ Phi đã uống xong ly sữa, phát hiện ánh mắt Trầm Sở Hãn dừng lại nơi mắt cá chân trái, Mạc Ngữ Phi vô tình lộ ra nụ cười.

“Cậu ngồi đây một chút, tôi đi dọn khách phòng.”

“Tôi thích chiếc giường êm một chút.” Mạc Ngữ Phi nói, con hồ ly này nghiễm nhiên thể hiện bộ dáng quen thân không câu nệ.

“Nga.” Đáp ứng một tiếng, Trầm Sở Hãn đi ra.

Nhìn dáng nam nhân rời đi, Mạc Ngữ Phi phát hiện với cái lưng bị thương, hiện tại y chỉ có thể nằm sấp mà ngủ, ai, câu nói vừa rồi thật thừa thãi, không biết Trầm Sở Hãn nghe xong có thầm cười y hay không. Nhìn bộ dáng nghèo túng hiện tại của y, chỉ sợ cũng không có hình tượng gì trong lòng nam nhân. Nâng tay lên sờ sờ khuôn mặt râu ria lún phún, Mạc Ngữ Phi cười khổ. Nhìn lên căn phòng sáng đèn trên lầu, Mạc Ngữ Phi ngồi trên sofa cười khẽ, nam nhân này thật sự tin tưởng y, cũng không sợ cho hồ ly này vào nhà sẽ quậy đến trời long đất lở hay sao? Có lẽ, ngoài Trầm Sở Hãn, sẽ không còn người nào khác chứa chấp y. Thời cùng tiết nãi hiện, nhật cửu kiến nhân tâm. Mạc Ngữ Phi cái gì cũng không có, thì còn gì nữa đây? Trầm Sở Hãn có thể nhận được gì từ y? Chỉ sợ chỉ có phiền toái mà thôi.

Một lát sau, Trầm Sở Hãn đã trở lại, anh đưa tay ra với Mạc Ngữ Phi, ý nói sẽ đỡ y lên.

“Tôi có thể đi được.” Mạc Ngữ Phi không muốn bị đối xử như người yếu ớt oai phong nói, tự mình đứng lên, mới bước được nửa bước, cơn đau từ mắt cá chân truyền đến khiến y mặt nhăn mày nhíu, cả người bị mất thăng bằng, nghiêng sang một bên. Động tác Trầm Sở Hãn nhanh nhẹn, một phen túm được Mạc Ngữ Phi, đỡ y đứng vững.

Mạc Ngữ Phi cúi đầu được anh đỡ lên phòng.

“Cậu nghỉ sớm một chút.” Trầm Sở Hãn nói xong, xoay người định đi.

“Khoan đã.” Mạc Ngữ Phi cất tiếng gọi người đang định rời đi.

Ngồi trên giường, Mạc Ngữ Luân nhìn Trầm Sở Hãn, ánh mắt như đang nghiên cứu, lại hoà lẫn tia cân nhắc. Mạc Ngữ Phi chỉ nhìn, lại chậm chạp không lên tiếng, nam nhân bị nhìn một lúc lâu nên biểu tình cũng dần dần thay đổi, vào phần hoang mang, vài phần mờ mịt, vài phần ngượng ngùng.

“Anh vì sao lại cứu tôi?” Mạc Ngữ Phi hỏi thẳng, y nhất định phải biết chuyện này. Muốn sống sót, hiện tại cứ ở lại chỗ này là lựa chọn tốt nhất, nhưng là mục đích đối phương mang mình về – hồ ly đa nghi lại tràn đầy cảnh giác không thể không hỏi rõ ràng.

Trầm Sở Hãn thuỳ hạ mi mắt trầm mặc, anh không biết nên trả lời như thế nào, nhìn thấy nam nhân cô độc bất lực ngồi trong mưa, anh không thể không vươn tay ra với y, rõ ràng biết mang một nam nhân như vậy về nhà cũng sẽ vì y mà gánh thêm nhiều phiền toái, Trầm Sở Hãn vẫn không thể mặc kệ không để ý đến. Lý do này nghe có vẻ như đồng tình, nam nhân trước mắt là người tâm cao khí ngạo, Trầm Sở Hãn không muốn nói thật, anh sợ Mạc Ngữ Phi sẽ sinh khí.

“Anh định đợi vết thương tôi lành sẽ đem giao cho cảnh sát phải không?” Thấy Trầm Sở Hãn chậm chạp không trả lời, Mạc Ngữ Phi nhăn mặt nhăn mày, lại hỏi tiếp.

Trầm Sở Hãn lắc lắc đầu.

“Anh hẳn đã biết, Mạc thị đã công khai bố cáo ‘Tin tử’ của tôi, nhưng bọn họ biết tôi vẫn còn sống, nhất định sẽ truy đuổi để giết tôi. Mà tôi, tôi cũng không định báo cảnh sát, lại không tính sẽ xuất hiện, đồng thời, tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác với cảnh sát, anh hiểu chưa?” Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nói, ngữ khí kiên quyết, tỏ vẻ không cho phép nghe xong rồi phản đối.

“Tôi biết.”

Chỉ vậy thôi hả? Mạc Ngữ Phi có chút nghĩ không ra. Bất quá nghĩ nam nhân này sẽ không lừa y, cũng đã nói rõ ràng, Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, xua tay nói: “Vậy anh đi đi, tôi phải nằm nghỉ.”

Trầm Sở Hãn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ngồi một mình trên giường, Mạc Ngữ Phi đánh giá khách phòng này, giường, tủ quần áo, bàn trà, tivi, đồ dùng trong phòng thật ra lại rất đầy đủ, cho dù cả ngày không ra khỏi phòng cũng có thể. Giường cũng êm nữa. Nằm xuống giường, chiếc đèn bàn bên cạnh toả ra ánh sáng màu vàng nhạt nhu hoà, tuyệt không chói mắt, tấm drap bên dưới thoải mái làm Mạc Ngữ Phi buồn ngủ. Chính là, còn một chuyện vẫn chưa làm, Mạc Ngữ Phi vẫn chưa muốn ngủ.

Tìm một vòng trong phòng, không thấy được thứ muốn tìm, Mạc Ngữ Phi thầm nén giận, quả nhiên là đầu gỗ, ngay cả thứ quan trọng như vậy cũng không có. Chống tay vào tường, Mạc Ngữ Phi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, bước từng bước. Tìm được phòng tắm, đụng đến công tắc đèn cạnh cửa, Mạc Ngữ Phi mở đèn, bước vào, đứng trước tấm gương trong phòng tắm.

Đây là lần tiên Mạc Ngữ Phi nhìn khuôn mặt mình trong gương kể từ sau khi bị đánh lén, y phát hiện tóc đã dài hơn một chút, mặc chiếc áo ngủ, mái tóc rối bù, căn bản không nói được đó là kiểu tóc gì, trên gương mặt gầy yếu đầy râu, đôi mắt biến thành màu đen, làn da thô ráp, Mạc Ngữ Phi kinh ngạc nhìn vào gương, kinh hoàng lúng túng. Trời ơi, người này là ai vậy! Thời gian trước bị tra tấn làm ngoại hình Mạc Ngữ Phi thay đổi thành cái dạng này, làm sao có thể so sánh được với dáng thanh tú trước đây, Mạc Ngữ Phi vừa sợ vừa xấu hổ lại vừa ảo não.

Trách không được khi ở chỗ Âm dương đại nhân, con sóc kia cộng thêm con chó Doberman khi nhìn thấy y, đều không lộ ra biểu tình kinh diễm mới nhìn thấy y lần đầu giống như trong quá khứ, Mạc Ngữ Phi theo bản năng che mặt quay sang hướng khác. Chết lúc này cũng không xinh đẹp gì, cũng không làm lạ khi Trầm Sở Hãn đứng trước mặt hắn lại thờ ơ. Hồ ly chán ghét cắn cắn ngón tay, chỉ muốn gỡ chiếc gương trên tường xuống.

Không được, không thể như vậy, tối thiếu cũng phải gội đầu. Hồ ly có tính khiết phích không thể chịu đựng thêm nữa, nhìn vòi hoa sen trên tường, lại nhìn nhìn bồn tắm lớn màu trắng, Mạc Ngữ Phi do dự, tuy rằng chỉ là gội đầu, nhưng không cách nào đảm bảo cái chân bị thương sẽ không dính nước, phải làm sao bây giờ? Y lê chân chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, đi tìm phòng Trầm Sở Hãn.

Nghe thấy cửa phòng bị gõ, Trầm Sở Hãn đang tựa vào đầu giường đọc sách nhảy dựng lên, vội vàng nhào ra mở cửa, “Cậu bị làm sao?”

“Tôi phải gội đầu.” Mạc Ngữ Phi đơn giản nói.

“A…”

“Bây giờ không thể tắm được, nhưng tóc dơ quá chịu không nổi, anh gội giúp tôi đi.”

“Nga, hảo.” Trầm Sở Hãn đáp ứng, đi tới.

Di, đồng ý dễ như vậy? Cư nhiên cam tâm hầu hạ người khác? Mạc Ngữ Phi có chút ngoài ý muốn.

Trầm Sở Hãn đem chiếc ghế có thể điều chỉnh được từ trong thư phòng ra đẩy vào phòng tắm, sau đó chỉnh lại độ cao lưng ghế hợp lý, chiế ghế dựa gần như kéo dài ra, thoạt nhìn rất giống chiếc ghế chuyên gội đầu trong tiệm uốn tóc.

“Trên lưng cậu có vết thương, nằm sấp xuống được không?” Trầm Sở Hãn đỡ Mạc Ngữ Phi đến cạnh ghế dựa.

Phát hiện nam nhân này vẫn thông minh, Mạc Ngữ Phi nằm xuống ghế, cằm đặt lên thành ghế, thò đầu ra, Trầm Sở Hãn để y cúi thấp đầu, sau đó dùng khăn lông lớn che kín nửa người trên Mạc Ngữ Phi, lấy vòi hoa sen gắn trên tường xuống làm ướt tóc cho Mạc Ngữ Phi, lại lấy dầu gội giúp y gội đầu.

Cảm giác ngón tay Trầm Sở Hãn xoa xoa giữa mái tóc, đúng là ôn nhu không tưởng tượng được, khi rửa sạch bọt dầu gội, Trầm Sở Hãn còn ngưng lại lấy khăn lau lau lỗ tai cho Mạc Ngữ Phi. Gội đầu qua hai lần, Trầm Sở Hãn cẩn thận gội sạch, sau đó lau khô, lại lấy máy sấy hong khô tóc cho y.

Chính là khi nhờ gội đầu, Mạc Ngữ Phi không nghĩ anh sẽ phục vụ chu đáo như vậy, không khỏi thầm nghĩ trong khoảng thời gian chân bị thương này đều để Trầm Sở Hãn gội đầu giúp y hay không đây.

“Được rồi, tôi tự mình làm được.” Cảm thấy tóc đã khô, Mạc Ngữ Phi nói, “Anh cho tôi mượn chiếc lược, a đúng rồi, máy cạo râu cũng cho tôi mượn luôn.”

Trầm Sở Hãn chỉ qua cái kệ bên cạnh, “Đều ở đây, nếu cậu muốn loại khác, cứ nói tôi biết, tôi sẽ mua giúp cậu.”

“A, không cần, tôi dùng của anh là được rồi, tôi không kén chọn.” Rất hy vọng trên người có thể lây được một chút khí tức của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi mới không thèm dùng mấy thứ khác.

Cầm máy cạo râu lên, Mạc Ngữ Phi đột nhiên phát hiện Trầm Sở Hãn vẫn còn đứng bên cạnh nhìn y, y quay sang trừng mắt với anh, “Anh không nên nhìn!”

“Vậy… tôi trở về, khi cậu về phòng thì gọi tôi.”

“Không cần, tôi không phải tàn phế, tôi tự mình đi được.”

“Lãnh Tinh Hồn nói chân cậu hiện tại không thể dùng lực.”

“Tôi đây không dùng lực thì không đi được sao?”

“Vậy phải đi như thế nào?”

Hồ ly bị hỏi ngược lại nhất thời không biết trả lời như thế nào, ngừng một chút sau đó gào lên “Biết rồi!”. Biết bộ dáng hiện tại của y rất khó nhìn, Mạc Ngữ Phi không muốn Trầm Sở Hãn phải nhìn thấy, ít ra, đợi ngoại hình y có thay đổi một chút sau đó mới cho Trầm Sở Hãn thấy.

“Cậu xong thì gọi tôi.” Nói xong, Trầm Sở Hãn liền ly khai, nhìn thấy bóng dáng kia, Mạc Ngữ Phi cảm thấy người kia thế nào vẫn là một tảng đá.

Cạo sạch mớ râu đáng ghét, lại cẩn thận chải tóc, nhìn nhìn vào gương, Mạc Ngữ Phi quan sát nửa ngày vẫn cảm thấy không hài lòng, đã rơi vào đường cùng rồi nên bất đắc dĩ đành buông xuôi.

Lần thứ hai được đỡ vào phòng, Mạc Ngữ Phi lại gọi Trầm Sở Hãn đang tính rời đi.

“Có thể giúp tôi một việc gấp không?” Mạc Ngữ Phi hỏi, lúc này ngữ khí của y đã không còn cảm giác như cư cao lâm hạ, mang ý khẩn cầu.

“Cậu nói đi.”

“Có thể giúp tôi tìm một người không?”

“Cận vệ của cậu?”

Thì ra nam nhân này đã biết. Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, “Hắn là lang yêu thú, sau khi hắn cứu tôi ra thì tôi và hắn chia tay, tôi muốn biết hắn còn sống hay không, anh giúp tôi tìm hắn.” Nếu được nam nhân này cứu, dù sao cũng đã mắc nợ nhân tình, đơn giản lợi dụng anh ta thêm một chút nữa cũng được, thân phận cảnh sát của anh ta sẽ giúp ích trong việc tìm được Dịch Thừa Phong.

“Tôi biết rồi.” Gật gật đầu, Trầm Sở Hãn liền ra khỏi phòng.

Đáp ứng dễ như vậy sao? Mạc Ngữ Phi kinh ngạc. Có lẽ nam nhân này cũng hiểu được, cứu một người cũng là cứu, hai người cũng là cứu. Nhớ đến Dịch Thừa Phong, nỗi đau tận đáy lòng Mạc Ngữ Phi lại lần nữa nhói lên. Tách khỏi Dịch Thừa Phong tuyệt đối không phải là tự bảo vệ mình, chính là hy vọng cần phải liên luỵ cậu ta thảm hại hơn. Ngược lại, nhớ đến đám trưởng lão hồ ly ác độc kia, trong lòng Mạc Ngữ Phi lại run rẩy, y thật tình hy vọng Dịch Thừa Phong có thể an toàn, đừng để bị bắt được.

Lúc này Mạc Ngữ Phi đã cực kỳ buồn ngủ nên nằm xuống giường, nhìn cửa sổ bị rèm cửa che khuất, tâm hảo loạn, Mạc Ngữ Phi đột nhiên muốn hút thuốc, khi vươn tay ra y phát hiện giờ khắc này căn bản không có những thứ kia. Kéo tủ đầu giường ra nhìn, cũng không có. Liếm môi một cái, nhất thời Mạc Ngữ Phi cảm thấy miệng đắng nghét, khó chịu kỳ lạ.

Cửa phòng lại lần nữa bị gõ, Trầm Sở Hãn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống giường đi ra mở cửa.

“Làm sao vậy?”

Nam nhân mở cửa phòng thần tình thân thiết, bị đôi mắt đen láy thâm thuý kia nhìn chăm chú, Mạc Ngữ Phi đột nhiên thấy nỗi đau mất mát trong lòng giảm được đôi chút.

“Có thuốc lá không?” Mạc Ngữ Phi tựa vào khung cửa hỏi.

“Xin lỗi, tôi không hút thuốc, trong nhà cũng không có.” Nghĩ nghĩ, Trầm Sở Hãn còn nói thê, “Hút thuốc có hại cho sức khoẻ.”

“Anh quản được tôi sao, dù sao chân cũng đã què còn khoẻ mạnh gì nữa, mua cho tôi, lúc này tôi đang thèm.” Mạc Ngữ Phi yêu cầu hợp lý hợp tình, lúc này trước mặt người này không hiểu vì sao lại chỉ muốn tuỳ hứng. Vẫn có thể nhịn đến mai, nhưng chính là muốn làm khó anh ta, gây phiền phức cho anhta.

“Nga.” Trầm Sở Hãn chỉ nói được có vậy.

Luôn nga nga nga, Mạc Ngữ Phi ghét cách trả lời kiểu này của Trầm Sở Hãn, được hay không được, mọi người không hiểu được.

Quả nhiên, Trầm Sở Hãn mặc áo khoá sau đó ra khỏi cửa. Không bao lâu anh đã trở lại, đưa cho Mạc Ngữ Phi một gói thuốc lá. Người kia nhận lấy, đột nhiên nghĩ không có bật lửa, nhất thời thẹn quá thành giận, căm tức nhìn Trầm Sở Hãn, “Uy, anh giỡn với tôi chắc!”

Trầm Sở Hãn không nói gì, đi vào nhà bếp lấy ra hộp diêm từ trong tủ chén trên tường.

Mạc Ngữ Phi cố tình hừ một tiếng khinh thường, “Cư nhiên còn có thứ này, chậc chậc.”

Lần thứ hai bị đuổi về phòng, Mạc Ngữ Phi ngồi trước cửa sổ, bật một que diêm, ban đầu còn muốn đốt thuốc, chính là nhìn ánh sáng toả ra một chút nhiệt trong bóng đêm, nhìn rồi lại nhìn, y thế nhưng lại ngây ngốc. Nhìn xuyên qua ánh sáng que diêm, y mơ hồ thấy được rất nhiều, cha, Thừa Phong, đồng nghiệp trong tộc, trưởng lão, những thủ hạ, đối thủ một mất một còn…. Một que lại một que được đốt lên, Mạc Ngữ Phi từ trong đốm lửa nhớ lại, suy tư, cho đến khi lửa chạm đến tay, lại đốt thêm que diêm khác.

Có phải… vẫn còn hy vọng không? Vì ít ra bây giờ vẫn còn sống a. Xuyên qua ngọn lửa mong manh, Mạc Ngữ Phi nghĩ, y đốt một điếu thuốc, rít một ngụm thật sâu, chậm rãi phun khói ra bên ngoài.

Trong một đêm, Mạc Ngữ Phi hút hết một gói thuốc, đến gần sáng thì y mới ngủ được một chút.

Ngồi trên ghế trong nhà bếp chờ bữa sáng được dọn lên, Mạc Ngữ Phi dùng ánh mắt soi mói nhìn động tác của Trầm Sở Hãn, không cần phải quan sát tỉ mỉ cũng có thể nhìn thấy được nam nhân kia rất quen việc nhà, nếu có tiểu hài tử, khẳng định sẽ trở thành một người cha cùng ngoạn với tiểu hài tử. Nghĩ đến đây, suy nghĩ Mạc Ngữ Phi không khỏi chuyển đến cha mình, hồi ức từng làm người ta oán hận dâng lên trong lòng, tâm Mạc Ngữ Phi nảy lên, nhắm mắt đem tất cả hình ảnh trong đầu bỏ ra.

“Động tác của anh chậm quá.” Thấy Trầm Sở Hãn đặt một cái dĩa xuống trước mặt mình, Mạc Ngữ Phi oán giận nói.

“Nga. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị sớm hơn một chút.” Vì phải làm bữa sáng cho hai người, thời gian so với bình thường mất nhiều hơn.

Ăn sáng xong, thấy Trầm Sở Hãn thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi cửa đi làm, Mạc Ngữ Phi muốn nói gì đó, lại không thể thốt nên lời, đổi sang chuyện khác: “Khi đi làm về nhớ mua thuốc lá cho tôi.”

“Một gói thuốc kia cậu đã hút hết rồi.” Đang mặc áo khoác liền dừng lại, Trầm Sở Hãn hơi ngạc nhiên nhìn Mạc Ngữ Phi.

“Sách, có chút xíu, mấy hơi là hết rồi. Đừng quên, nhất định phải mang về cho tôi.” Mạc Ngữ Phi cố tình không nói loại thuốc lá, định bụng khi Trầm Sở Hãn mang về sẽ hạch sách người kia. Không biết tại sao, khi trách mắng nam nhân giống đá tảng này, nhìn bộ dáng không một chút phản bác của anh ta, tâm tình sẽ tốt hơn.

Khẽ trầm ngâm một chút, Trầm Sở Hãn gật gật đầu.

Keo kiệt, mấy gói thuốc thì tốn bao nhiêu tiền kia chứ. Mạc Ngữ Phi khinh thường nói trong bụng.

“Cậu biết nấu ăn không?”

Đột nhiên nghe Trầm Sở Hãn hỏi, Mạc Ngữ Phi sửng sốt một chút, lập tức đổi sắc mặc, “Không biết. Thì sao?” Hừ, không phải chỉ biết nấu ăn thôi, có gì đặc biệt hơn người ta, nam nhân mà xuống bếp, doạ người! Hồ ly khinh bỉ trong bụng một trận.

“Tôi đã chuẩn bị thức ăn trong tủ lạnh, đến trưa cậu đói bụng thì bật lò vi ba lên hâm mà ăn. Vì để an toàn, nên thời gian tới cậu không gọi thứa ăn bên ngoài thì tốt hơn. Nếu không thích mấy món đó, trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo, bánh bao, chả giò, cậu thích ăn thì cứ ăn. Tối hôm qua gấp quá, không có thời gian hỏi cậu nhiều. Nếu muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ mang về cho cậu.”

Nguyên lai hỏi y biết nấu ăn không là vì chuyện này, Mạc Ngữ Phi thầm tặc lưỡi, Trầm Sở Hãn đã lo lắng cho y chu đáo như vậy, y cũng không còn gì để phản bác, “Nga” một tiếng, gật gật đầu.

“Trong thư phòng có máy tính, cậu cứ sử dụng. Tôi đi làm đây.” Chào xong, Trầm Sở Hãn mở cửa ra ngoài.