Chương 12: Quyển 2 Chương 6

Đã tỏ ý hai người có thể chuyển về biệt thự Đàm gia ở, nhưng Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An lại kề cà không nhúc nhích, bọn họ hài lòng với cuộc sống an nhàn trước mắt, giả vờ làm lơ.

Đàm Văn Sơ vẫn mỗi ngày đi làm, Lộ Địch An đi học, lúc rỗi rãi hai người cùng nhau xuống phố mua sắm, ăn ở những quán ăn nhỏ, cùng nhau leo núi, cắm trại, thỉnh thoảng đi xem phim, Đàm Văn Sơ sẽ dành thời gian giúp Lộ Địch An bù lại kiến thức. Khi cùng Đàm Văn Sơ cắm trại trên núi, Lộ Địch An nhận ra được khả năng sinh sống bên ngoài của Đàm Văn Sơ, những hiểu biết của Đàm Văn Sơ đầy đủ trọn vẹn, Lộ Địch An càng ngày càng khâm phục người yêu cậu.

Ngày lại ngày yên bình nhẹ nhàng trôi qua, Lộ Địch An từ từ hòa nhập vào xã hội, cậu càng ngày càng giống một nam sinh bình thường, mỗi ngày đeo túi sách đến trường, về đến nhà thì làm bài tập, sau đó học Đàm Văn Sơ nấu cơm cùng những việc nhà khác, học sử dụng máy giặt, lò viba, cậu hòa nhập nhiệt tình cùng chăm chú vào cuộc sống khiến Lộ Vi khi đến thăm cũng cảm thấy vui mừng. Lộ Vi luôn có chút lo lắng với bọn họ về vấn đề này, nhưng nhìn thấy đôi tình nhân thân thân thiết thiết, nàng cái gì cũng không nói.

Vào một buổi chiều cuối tuần, thời tiết hảo, Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An xuống lầu tản bộ, Đàm Văn Sơ cầm bánh mì, ngồi trên ghế dài trong sân nhỏ uy bồ câu ăn, Lộ Địch An nhìn thấy hoa viên cách đó không xa, cậu hưng phấn chạy đến.

Bóp nát bán mì trong tay rồi rải lên đất, nhìn bồ câu trắng cô cô cô mổ xuống, Đàm Văn Sơ uy đến cao hứng, đột nhiên anh cảm thấy phát lạnh một trận đằng sau lưng, trái tim mơ hồ co thắt lại, dường như có chút căng thẳng, anh mạnh mẽ quay đầu lại.

Lộ Địch An ngã xuống cạnh hoa viên, tay đang ôm chặt lấy người.

Đàm Văn Sơ vội vàng chạy qua, ôm lấy Lộ Địch An, “Tiểu An, Tiểu An, em bị làm sao?”

Lộ Địch An dùng một bàn tay gắt gao xiết chặt lấy tay kia của cậu, răng cơ hồ muốn nghiến chặt lấy môi, cả thân người run rẩy kịch liệt, mồ hôi chảy ra khiến tóc mai bên thái dương dính bết vào, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Đàm Văn Sơ không biết được lý do, một bên hoảng hốt kiểm tra Lộ Địch An có chịu ngoại thương nào hay không, một bên kêu lên: “Tiểu An, Tiểu An, em bị làm sao?”

Lộ Địch An phun ra vài chữ giữa hàm răng đang nghiến chặt: “Hoa hồng… đâm… bác sĩ….”

Đàm Văn Sơ theo bản năng liếc mắt nhìn, những loại hoa nhỏ trong hoa viên có không ít hoa hồng, còn có nguyệt quế và tường vi, biết những loại hoa đó có gai, hơn nữa ngay cả trên phiến lá cũng có, chính là chỉ bị đâm một chút lại sinh ra hậu quả nghiêm trọng như vậy sao? Đàm Văn Sơ có chút không hiểu được.

“Đau… bác sĩ… Lãnh, Âm dương sư đại nhân…” Lộ Địch An phát âm mơ hồ, nói đứt quãng, hô hấp ngày càng dồn dập, môi cũng mất đi huyết sắc, trong lòng Đàm Văn Sơ cảm thấy khách thường, bộ dáng của Lộ Địch An xem ra cực kỳ đau đớn, hơn nữa, anh cũng cảm thấy cậu đang kiềm chế sự đau đớn này cực kỳ mãnh liệt, chẳng lẽ hoa này có độc? Đàm Văn Sơ ôm lấy Lộ Địch An xông ra đường, chặn một chiếc taxi, “Nhanh, đến bệnh viện!”

Dưới sự thỉnh cầu của Đàm Văn Sơ, taxi chạy như bay, gặp xe liền vượt qua. Không biết sau khi đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, xe cũng chạy đến bệnh viện sủng vật Sao Sáng, Đàm Văn Sơ móc hết tiền trong túi ra, tất cả đều cho tài xế, quăng lại một câu “Nếu không đủ tiền phạt, anh cứ đến tìm tôi”, sau đó trong con mắt kinh ngạc của tài xế, ôm lấy Lộ Địch An chạy như bay ra khỏi xe.

Xông vào trong bệnh viên sủng vật, Đàm Văn Sơ gào thét, “Bác sĩ Lãnh, bác sĩ Lãnh, Tiểu An bị thương.”

Lãnh Tinh Hồn chạy ra, anh nhìn Lộ Địch An nằm trong lòng Đàm Văn Sơ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền ôm lấy cậu mang vào phòng khám, đóng cửa lại.

Đàm Văn Sơ đứng bên ngoài phòng khám gấp đến độ xoay vòng vòng, lại không ngừng nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hoa hồng có độc sao?”

Ô Mễ theo sau Đàm Văn Sơ an ủi: “Hãy thoải mái, đừng căng thẳng, y thuật của Lãnh đại ca rất tốt.”

Đàm Văn Sơ thập phần khó hiểu, “Xem ra em ấy bị hoa hồng đâm phải, sẽ đâu đến như vậy sao? Đau đớn của Tiểu An tôi có cảm thấy được, chính là tôi thậm chí còn không nhìn thấy được vết thương, thực nghiêm trọng sao? Tôi không hiểu…”

“Chỉ là gai hoa hồng thôi sao? Có phải bị hàng rào sắt của hoa viên làm bị thương, nên mới đau như vậy hay không…?”

“Không có, không có hàng rào.” Đàm Văn Sơ lắc đầu, anh đương nhiên không hy vọng Lộ Địch An bị thương dù chỉ một chút, chỉ là biểu hiện của Lộ Địch An sau khi bị thương quá mức quái dị, khiến Đàm Văn Sơ cũng hoảng loạn, trong lòng anh thầm giận chính mình.

Sau khi lo lắng chờ đợi, Lãnh Tinh Hồn từ trong phòng khám bước ra, Đàm Văn Sơ vội vàng nghênh đón: “Em ấy thế nào?”

‘Ngô, không có việc gì, Tôi đã tiêm một ít thuốc mê đặc trị cho cậu ấy, cậu ấy đã ngủ rồi.”

Đàm Văn Sơ không hiểu, hoảng sợ hỏi: “Vì sao lại dùng thuốc mê?”

“Phải làm cho cậu ấy ngủ thật sâu mới được, bất đắc dĩ mới phải dùng một chút, tôi cũng biết thuốc mê đối với thân thể cậu ấy không tốt lắm, chính là, hiện tại đó là lựa chọn duy nhất. Thuốc an thần thì không được, hiệu quả rất nhỏ, dùng thì cũng vô ích.”

“Rốt cuộc em ấy bị làm sao?” Đàm Văn Sơ vội hỏi.

Lộ Địch An vươn tay ra dấu một cái, “Nhạ, ngón trỏ bị hoa hồng đâm khiến bị thương.”

Đàm Văn Sơ nhất thời ngẩn ra, há nửa miệng, “A… không phải đi, tôi thấy bộ dáng Tiểu An phi thường đau đớn, thỉnh anh hãy khám cẩn thận một chút nữa giúp em ấy, ta sợ Tiểu An bị thương ở chỗ nào khác nữa…”

Lãnh Tinh Hồn khoát tay, “Cậu ấy khỏe rồi, cậu yên tâm, đã không còn việc gì,”, nói xong, Lãnh Tinh Hồn kéo Đàm Văn Sơ ngồi xuống, “Cậu nhất định vẫn chưa biết, tôi nghĩ Tiểu An sẽ nói cho cậu, xem ra là không có, vậy để tôi nói cho cậu biết đi.”

Đàm Văn Sơ ngồi xuống yên lặng nghe Lãnh Tinh Hồn nói tỉ mỉ đầu đuôi.

“Nhân ngư có thể nói là yêu thú đặc biệt. Những yêu thú bình thường biến thành hình dáng con người, sau khi bị thương, thường thì vẫn có thể bảo trì hình dáng con người, hơn nữa có thể nhận sự chữa trị trong hình dáng con người đó, nếu bị thương nặng bắt buộc phải quay về bản thể. Nhân ngư cho dù sau khi biến thành người, máu trong cơ thể vẫn không thay đổi, khác hẳn với con người. Máu của họ là máu lạnh lam sắc, giống như chất lỏng lam sắc trong suốt vậy. Thể chất của nhân ngư phi thường đặc biệt, nếu bị thương, cho dù chỉ một vết thương nhỏ xíu, chẳng qua chỉ rỉ ra một giọt máu, cũng sẽ cảm thấy đau đớn cường đại kịch liệt, vì vậy, cuộc sống của họ trong lòng biển nếu như bị những sinh vật khác tấn công rất dễ dẫn đến cái chết, cũng không phải bọn họ đấu không lại các sinh vật đó, mà bởi vì khi đánh nhau sẽ rất dễ bị thương, chảy máu. Bọn họ không phải vì bị tấn công mà chết, mà là – chết vì đau đớn.

“Trời ơi… Sao có thể…” Đàm Văn Sơ thì thào lẩm bẩm, là con người như anh nghe được chuyện như vậy cảm thấy rất khó tin.

“Đúng vậy, là chết vì đau, cho nên có thể hiểu được bọn họ bị một chút tiểu thương sẽ đau đớn như thế nào. Cảm giác này nếu không phải là tộc nhân ngư sẽ không thể nào tưởng tượng được. Thời cổ đại có kiểu pháp hình gọi là lăng trì, cậu chắc đã nghe nói qua, chính là dùng tiểu đao, một đao lại một đao đem thịt toàn thân cắt đi khiến người ta chết, người bị lăng trì trước khi chết phải chịu những đau đớn phi thường mãnh liệt. Nhân ngư chảy máu, từ một góc độ nhìn nhận thì cũng có cảm giác như con người bị lăng trì, không khác gì lắm. Tôi giải thích như vậy, cậu có thể hiểu một chút đi.” Lãnh Tinh Hồn vẫn dùng ngữ khí giảng giải bình tĩnh, lại khó có thể che giấu khuôn mặt anh có chút nhăn nhó khi giải thích.

“Thật đáng sợ…”

“Đây cũng là nguyên nhân làm cho nhân ngư rất khó sinh tồn, bọn họ rất dễ bị thương, sau đó là chết. Số lượng nhân ngư không ngừng giảm đi, tỉ lệ sinh sản của họ lại thấp. Hiện tại, mỗi nhân ngư đều là bảo vật trân quý.”

“Tôi, tôi thực không cẩn thận, là do tôi sai, tôi quá sơ ý, quá lo là…” Đàm Văn Sơ tự trách mình thậm tệ.

“Còn có một chuyện tôi muốn nói với cậu,” Lãnh Tinh Hồn nói thêm, “Nhân ngư chảy máu, khi thấy đau đớn, nếu khóc, có thể giảm bớt sự đau đớn trong cơ thể đang quá sức chịu dựng, nhưng sẽ dẫn những đồng loại khác đến. Trong những lúc đó, nhân ngư có lực cảm ứng dị thường, nếu có nhân ngư khóc, mặc kệ khoảng cách hải lý giữa họ xa như thế nào, những đồng loại khác cũng sẽ cảm ứng tiếng khóc của y liền bơi đến giúp đỡ. Con người bắt giữ nhân ngư, sau đó cắt một vết thương nhỏ lên y, khiến y chảy máu, khiến cho y phải khóc lên, lấy chuyện này thu hút những nhân ngư khác xuất hiện.”

“Cái gì?” Đàm Văn Sơ thoáng cái trừng lớn mắt nhì, sau đó lại lộ ra thần sắc chán ghét cực độ.

“Tiểu An có bao giờ đề cập về chuyện của đường tỷ cậu ấy với cậu chưa?”

“Có nói qua một chút.”

Lãnh Tinh Hồn thở dài, vì vận mệnh của nhân ngư xinh đẹp ôn nhu kia mà khổ sở, “Đường tỷ cậu ấy sau khi bị con người bắt được, bọn chúng cắt cổ tay nàng, để cho máu từng giọt từng giọt mà chảy xuống, khiến cho nàng đau đớn, hy vọng tiếng khóc của nàng sẽ dẫn nhân ngư đến nhiều hơn, nhưng nàng vẫn rất khiên cường, ngay cả khi không chịu nổi đau đớn vẫn cố gắng kìm nén, cuối cùng, nàng vì quá đau đớn mà chết…”

Đàm Văn Sơ khiếp sợ không nói gì.

“Tiểu An cũng kiên cường như vậy, cậu ấy rất đau, nhưng vẫn cố kiềm chế không khóc lóc, cậu ấy thà để mình chết cũng không muốn liên lụy đến đồng loại. Nhân ngư đều là như vậy, cao ngạo, kiên cường, đối với đồng loại cùng ái nhân đều yêu thương vô cùng sâu nặng.” Nói đến đây, Lãnh Tinh Hồn cảm khái không thôi.

“Tiểu An…” Đàm Văn Sơ gục đầu, anh vì nhân ngư của anh mà cảm động.

Lãnh Tinh Hồn an ủi: “Trước đây do cậu không biết, không thể trách cậu được. Lộ Vi bọn họ cũng không nói, có lẽ là không muốn cậu biết được nhược điểm của họ. Được rồi, hiện tại cậu đã biết rõ, sau này thỉnh dụng tâm nhiều hơn nữa chiếu cố Tiểu An. Nhân ngư là loài kiên cường, đồng thời cũng là sinh vậy yếu ớt. Vũ khí và tình yêu đối với họ mà nói đều là trí mạng. Tiểu An hoàn toàn tin tưởng cậu, đem chính cậu ấy giao cho cậu, thỉnh hảo hảo quý trọng.”

Đàm Văn Sơ gật đầu, anh vẫn đang lẩn quẩn trong câu chuyện Lãnh Tinh Hồn vừa kể, vẫn chưa thu hồn thần trí, biểu tình có chút giật mình. Một lúc sau, anh hỏi: “Tôi có thể đến nhìn Tiểu An một chút không? Thuận tiện không?”

“Tôi đã làm cho cậu ấy ngủ, cậu đến với cậu ấy đi.”

Đàm Văn Sơ bước vào phòng khám, nhìn thấy Lộ Địch An nằm trên giường bệnh, sắc mặt Lộ Địch An vẫn không vẫn không có gì thay đổi, ấn đường cau lại, lông mi khẽ run, trong lòng Đàm Văn Sơ tràn đầy ân hận, ngồi xuống bên cạnh Lộ Địch An, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, lặng lẽ bồi cậu.

Lộ Vi vội vàng chạy đến, xông vào bệnh viện sủng vật, nàng nhìn thấy Lãnh Tinh Hồn, một phen giữ chặt lấy anh, “Tiểu An đâu? Tôi gọi điện thoại đến nhà bọn họ, không ai nghe máy, trong lòng cảm thấy không ổn, hình như Tiểu An bị thương…”

Lãnh Tinh Hồn giơ tay ra dấu im lặng, dẫn Lộ Vi qua một bên, “Yên tâm, Tiểu An không sao, cậu ấy đã ngủ.”

“Quả nhiên cậu ấy ở đây, ngay khi tôi cảm thấy không ổn, lòng tôi thật phiền não, có cảm giác cậu ấy bị thương…”

“Cậu ta bị đâm vào ngón tay, chảy máu, tôi đã xem qua vết thương, không đáng lo. Tôi giúp cậu ta tiêm thuốc, để cậu ta ngủ yên.”

Khuôn mặt căng thẳng của Lộ Vi thoải mái một chút, “Nga, cám ơn anh…”

“Đàm tiên sinh đang bồi cậu ta, cô không cần lo lắng. Các người không có cho y…”

Lộ Vi lắc đầu, “Còn chưa kịp…”

“Tôi cũng đã nói qua với y, tôi tin lần sau y nhất định sẽ phi thường phi thường cẩn thận. Tiểu An thật kiên cường.”

Lộ Vi nắm hai tay lại, vì quá dùng sức mà các ngón tay trở nên trắng bệch, vẻ mặt khổ sở, “Kiên cường, đúng, cậu ấy rất kiên cường, nhưng mà cậu ấy cũng đau a, tôi cũng cảm thấy được, ai…”

“Sẽ dẫn tộc nhân của cô đến sao? Muốn tôi giúp cô đưa tin cho bọn họ tản ra không, rất nguy hiểm.” Lãnh Tinh Hồn hỏi.

Lộ Vi lắc đầu, “Không cần, trong lòng tôi đều biết. Tiểu An liều mạng kiềm nén đau đớn của cậu ấy, cảm ứng không thập phần mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận được là do tôi ở rất gần cậu ấy.”

Nâng tay đặt lên vai Lộ Vi trấn an nàng, Lãnh Tinh Hồn nói: “Không cần lo lắng, đã không còn việc gì nữa.”

“Cám ơn anh.”

“Cô trở về đi, có Đàm tiên sinh ở đây chiếu cố Tiểu An là đủ rồi.” Nghĩ đến Đàm Văn Sơ nếu gặp mặt Lộ Vi khẳng định sẽ áy náy, Lãnh Tinh Hồn khuyên Lộ Vi hãy về trước.

Lộ Vi gật gật đầu, lặng lẽ rời đi.

Sáng hôm sau, Lộ Địch An tỉnh lại, cậu chỉ hơi động một chút, Đàm Văn Sơ bên cạnh liền bừng tỉnh, Đàm Văn Sơ lập tức nhào qua hỏi: “Tiểu An, Tiểu An, em khỏe không?”

Nhìn thấy Đàm Văn Sơ đầu tóc tán loạn, đôi mắt đỏ hồng, còn vẻ mặt thì bơ phờ, Lộ Địch An lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Nha, anh… sao anh lại sa sút như vậy…”

“Không cần lo cho anh, Tiểu An, em có khỏe không?”

“Ân.” Lộ Địch An gật gật đầu, cậu rút bàn tay trong chăn ra nhìn nhìn, vết thương nơi đầu ngón tay được băng lại, không biết bằng gì, hiện tại đã không còn cảm giác đau đớn, Lộ Địch An mỉm cười nhìn Đàm Văn Sơ khoe khoe ngón tay được băng lại.

“Thực xin lỗi…” Nhìn nụ cười của Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ cực kỳ ân hận, mặc dù hiện tại nụ cười của Lộ Địch An có hay không ý muốn an ủi anh, nhưng nghĩ đến sự sơ ý của mình, trong lòng Đàm Văn Sơ liền cực kỳ khó chịu.

“Không sao, em… trước đây không nói với anh.” Lộ Địch An vươn tay vuốt nhẹ hai gò má Đàm Văn Sơ, ý nói anh đừng để ý đến chuyện này.

Lúc nay cũng không cần nói gì nhiều nữa, Đàm Văn Sơ gắt gao nắm lấy tay Lộ Địch An.

“Em rất nhanh sẽ khỏe lại, anh không cần lo lắng.”

“Anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Ngay khi Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An sau một chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm tình cảm nhân lên gấp bội, thì tại một nơi trong thành phố Hương Đảo, có một đám người đang bí mật mưu tính một chuyện.

Tại một góc quán bar nào đó, một đám người đang ngồi nói chuyện phiếm, trong góc phòng sương khói lượn lờ, trên bàn chính giữa phòng, bên cạnh mấy chai rượu mà một xấp ảnh chụp.

“Có đáng tin không? Phải xác định rõ, nếu bắt nhầm người có thể gây phiền phức, hơn nữa thân phận của chúng ta cũng sẽ bại lộ.”

“Chắc chắn! Ảnh tuy rằng chụp không được rõ lắm, nhưng ta đã an bài huynh đệ đến bệnh viện kia tận mắt nhìn đứa nhỏ,có thể khẳng định là hoàng tử nhân ngư.” Người đang nói bộ dạng thập phần tự tin.

“Truy tìm đã lâu, biết y ẩn thân trong thành phố, tìm y lại giống như mò kim đáy bể. Rốt cuộc cũng mò được rồi.” Một nam nhân có bộ dáng thoạt nhìn giống như đầu lĩnh nhếch môi cười.

“Ít nhiều cũng do chuyện vượt đèn đỏ kia, ai ngờ y lại ẩn thân trong khu bình dân, lúc trước chúng ta vẫn luôn lặng lẽ tìm trong khu dân cư cao cấp, thật đúng là tìm nhầm chỗ.”

“Hanh hanh, nghe lầm nhìn lẫn.”

“Y hình như bị thương ngoài ý muốn.”

“Đợi khi y ra khỏi bệnh viện liền an bài người theo bắt y. Ngàn vạn lần cẩn thận, không được kinh động âm dương sư đại nhân, đợi y đi mới cho người đến bắt. Chúng ta truy tìm lâu như vậy, nhất định phải kiên nhẫn, từng bước từng bước tiếp cận y, dùng lưới bắt y.” Nam nhân đầu lĩnh ra lệnh.

“Vâng!”

Đang mưu tính chuyện bắt cóc chính là một đám yêu thú, bọn chúng vẫn luôn truy tìm nhân ngư, từ hải dương đuổi đến đất liền. Bọn chúng sinh sống bằng việc bắt giữ hoặc bắt cóc những sinh vật trân quý, bắt được liền bán cho người ra giá cao nhất. Tập đoàn buôn lậu vẫn luôn là đối tượng cảnh sát nghiêm khắc trừng trị.

Vết thương của Lộ Địch An đã hảo, Đàm Văn Sơ lần nữa bàn bạc tính toán cùng cậu chuyển về nhà Đàm gia, hiện giờ Đàm Văn Sơ cũng không an tâm ở bên ngoài, vẫn nên để Tiểu An sống ở nơi anh quen thuộc nhất, so ra vẫn tốt hơn. Lại nói, Đàm Văn Sơ còn thầm hướng Lãnh Tinh Hồn hỏi han những thói quen cùng tập tính trong cuộc sống của nhân ngư, anh cảm thất cần phải hảo hảo bổ sung, không thể cứ nhìn nhân hình của Lộ Địch An liền nhất thời thỏa mãn, dù sao cậu vẫn là nhân ngư.

Lại trở về nhà trọ nhỏ quen thuộc, Lộ Địch An vội vàng đi thăm những chậu hoa trên ban công.

“A, nở hết rồi…” Nhìn những bông hoa nở rộ, Lộ Địch An quay sang nhìn Đàm Văn Sơ mỉm cười.

“Yên tâm, anh có quan tâm đến chúng mà.”

“Cám ơn anh.” Lộ Địch An từ ban công chạy vào, nhảy lên bám dính lấy cổ Đàm Văn Sơ, “Em thay mặt những chậu hoa cảm ơn anh.”

Ôm chặt ái nhân, Đàm Văn Sơ cảm thấy an tâm, anh đã vài ngày không ôm được cậu.

Thấy Đàm Văn Sơ thả tay ra, sau đó mở ngăn tủ tìm valy quần áo, Lộ Địch An có chút kinh ngạc, cậu vốn tưởng bọn họ có thể dây dưa một chút, không ngờ đến anh nhanh như vậy lại đi làm việc khác.

“Thu thập hành lý sao?” Lộ Địch An ngồi xuống bên cạnh Đàm Văn Sơ.

“Đúng vậy.”

“Gấp gì chứ.”

“Anh không yên tâm, vẫn nên chuyển về sớm một chút.”

“Chuyển về rồi, sẽ không thể đi chợ đêm, không được ăn bánh bao của tiệm nhỏ, đến ngắm hoa trong cửa hàng, còn có…” Lộ Địch An thích cuộc sống giản dị yên tĩnh bình yên, cậu có chút luyến tiếc những ngày được như vậy.

Nhẹ nhàng đặt lên lên đôi môi không ngừng khép mở của Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ nhìn cậu, “Anh cũng thích nơi này, sống rất tự tại, nhưng anh thật sự không yên tâm, hãy tha thứ cho sự tự quyết của anh. Anh biết em rất thích nơi đây, nhưng vẫn nên theo anh về nhà đi, hiện tại anh phi thường phi thường tự trách, em có thể hiểu được tâm tình của anh khi nhìn em nằm trên giường bệnh không? Anh không muốn trải qua chuyện đau lòng một lần nữa.” Nói xong, Đàm Văn Sơ nắm lấy tay Lộ Địch An, đặt lên ngực anh, bàn tay cảm nhận được những nhịp đập của trái tim, nhìn đôi mắt thâm tình của Đàm Văn Sơ, Lộ Địch An gật đầu.

“Nhưng, đồ đạc nhiều quá, không thể thu thập hết ngay lập tức.”

“Tính như vầy, cứ chuẩn bị tất cả trước, chủ nhà ở đây anh cũng đã liên lạc, chúng ta chuyển đi trước, anh sẽ bồi thường cho ông ấy. Khoảng ba ngày nữa, khoảng ba ngày có thể chuyển đi được rồi.”

“Hoa đều phải chuyển đi hết nga.”

“Biết rồi.”

Sáng sớm sau ngày Lộ Địch An về nhà, Đàm Văn Sơ rời giường, làm bữa sáng, ăn xong rồi đi làm. Anh đem phần của Lộ Địch An đậy khăn lên. Sau khi ôn nhu hôn cậu một cái, Đàm Văn Sơ mới ra khỏi nhà.

Lộ Địch An ôm chăn miễn cưỡng nằm trên giường không muốn nhúc nhích, an ủi triền miên đêm qua khiến hiện tại cậu chỉ muốn tiếp tục hưởng thụ dư vị. Vì sinh bệnh mà thiếu giờ học, Lộ Địch An một bên dự định học bù, một bên tiếp tục nằm trên giường.

Khoản chín giờ, Lộ Địch An vẫn còn đang lơ mơ lui trong chăn ấm áp, từ ngoài cửa truyền đến tiếng động, tưởng Đàm Văn Sơ đã quay lại, Lộ Địch An muốn ra khỏi giường nhìn, lại cảm thấy cả người rã rời, biết đối phương nhất định sẽ vào nhìn mình, cậu dứt khoát tiếp tục nằm.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ta, nhìn thấy những người bước vào hoàn toàn xa lạ, Lộ Địch An kinh hãi, “Các ngươi là ai?”

Người vào đầu tiên đánh giá Lộ Địch An một chút, sau đó nhe răng cười, “Hoàng tử nhân ngư, chúng tôi tìm cậu đã lâu.”

Lộ Địch An chấn động, ôm chăn ngồi dậy, cậu phát hiện những người vừa đến đều không phải con người, mà là cá chình trong hình người. Không đợi Lộ Địch An phản ứng nhiều hơn, bọn chúng liền nhào đến, dùng băng keo đã chuẩn bị sẵn dán kín miệng Lộ Địch An, thuần thục đem cậu trói lại, lấy bao bố lớn trùm lại, sau đó cùng nhau đi ra.

Băng này hiển nhiên đã sớm mưu tính, từ việc cạy cửa, xông vào, trói người đến việc mang Lộ Địch An ra xe, trước sau tổng cộng chỉ mất mười phút.

Một chiếc xe du lịch màu đen nghênh ngang cuốn theo gió bụi mịt mù rời đi.

Trong văn phòng, Đàm Văn Sơ cầm tách trà lên muốn uống, đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi, tay run lên, tách trà chao nghiêng, rớt xuống thảm.

“Tiểu An…” Thần sắc kinh hoàng nhìn xung quanh, từ đáy lòng Đàm Văn Sơ dự cảm có điềm xấu. Anh gọi điện thoại về nhà, không một ai nghe máy.

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Đàm Văn Sơ vội vàng nói với thư ký vài câu, sau đó liền chạy xe về nhà, khi anh xộc vào phòng, phát hiện nhà không một chút dấu vết hỗn độn nào, chính là chăn bị vứt trên giường, Lộ Địch An mất tích.

Không, Tiểu An khẳng định sẽ không để như vậy mà ra khỏi nhà, tuy rằng cửa không có dấu hiệu cạy mở, nhưng khu dân cư cũ kỹ này cũng không phải kiểu thường xuyên để cửa mở. Tâm Đàm Văn Sơ loạn một trận lại một trận, anh chạy xuống dưới, đến tìm Lãnh Tinh Hồn.

“Không thấy!” Lãnh Tinh Hồn kinh ngạc.

“Phải, tôi cảm thấy trong lòng rất lo lắng, đứng ngồi không yên, gọi điện thoại về nhà cũng không ai nghe, đến khi tôi chạy về nhà Tiểu An đã không thấy đâu. Cửa vẫn như cũ, trong nhà không loạn, nhưng chăn thì kéo từ trên giường xuống đất.

Lãnh Tinh Hồn thầm nghĩ, e rằng chuyện không muốn xảy ra nhất đã xảy ra – Lộ Địch An bị phát hiện, hơn nữa còn bị bắt đi. Đối với con người thì khó có thể xảy ra, nhưng đối với yêu thú mà nói lại rất dễ dàng.

“Tôi nghĩ, Tiểu An chỉ sợ đã bị bắt.”

“Cái gì?” Đàm Văn Sơ kinh hô thất thanh.

“Nghe tôi nói đã, có lẽ hai cậu không để ý đến những con mắt âm thần rình rập. Muốn bắt Tiểu An, trừ bỏ con người còn có yêu thú, nếu bọn chúng hóa thành nguyên hình, ví dụ như thành một con chim sẻ thậm chí là phi nga (bướm ngài), cậu và Tiểu An căn bản không để ý đến. Lộ Vi đã nói, sau khi hành tung bị lộ, nàng vẫn luôn trốn tránh, nhưng không cách nào thoát khỏi truy bắt, bất đắc dĩ nàng mới thỉnh cầu sự giúp đỡ của tôi. Đây là một thành phố lớn, tìm một người như mò kim đáy bể, nhưng là, dù cẩn thận mấy cũng có sai sót, chung quy cũng sẽ tìm ra dấu vết. Thật có lỗi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.” Lãnh Tinh Hồn liên tục lắc đầu.

“Không, không phải anh, là tôi. Hiện tại phải làm sao? Nhất định phải tìm được em ấy.”

“Chúng ta báo cảnh sát.” Lãnh Tinh Hồn quả quyết nói.

“Báo cảnh sát? Cảnh sát thụ lý sao?”

“Đương nhiên. Mất tích chưa quá hai mươi bốn giờ, bất quá tôi có cách, đi theo tôi.”

Lãnh Tinh Hồn mang theo Đàm Văn Sơ chạy đến cảnh cục thành phố, tìm được bằng hữu Trầm Sở Thiên của anh.

Nhìn thấy nam nhân cao lớn một thân hắc y trước mắt, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười có chút lưu manh, trong lòng Đàm Văn Sơ không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Lãnh Tinh Hồn giới thiệu: “Vị này là cảnh sát yêu thú – Trầm Sở Thiên, cậu ấy là tiểu đội trưởng, chuyên phụ trách những án kiện hình sự về yêu thú.”

“Sao vậy? Hiếm khi thấy cậu đến đây nga.” Trầm Sở Thiên cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, trêu chọc Lãnh Tinh Hồn.

Lãnh Tinh Hồn kéo Trầm Sở Thiên cùng Đàm Văn Sơ vào trong văn phòng Trầm Sở Thiên, đem đầu đuôi mọi chuyện xảy ra kể lại, lại bảo Đàm Văn Sơ đem ảnh Lộ Địch An trong điện thoại di động đưa cho Trầm Sở Thiên xem qua. Nghe Lãnh Tinh Hồn nói xong, vẻ mặt Trầm Sở Thiên từ bỡn cợt chuyển sang thật sự nghiêm túc, “Nghe cậu nói như vậy, tôi cảm thấy cậu ta khẳng định là bị bắt cóc.”

“Phải nhanh chóng tìm được em ấy!” Đàm Văn Sơ thập phần lo lắng, đứng lên đi đi lại lại.

“Trước tiên thông báo cho sân bay, nhà ga, tiến hành phong tỏa, cần phải làm cho những kẻ tình nghi mang nhân ngư không thể ra khỏi thành phố. Nếu bọn chúng chạy ra biển, ly khai bằng đường biển, vậy sẽ phi thường khó tìm.” Trầm Sở Thiên nói xong liền gọi điện thoại, bình tĩnh thông báo cho các bộ ngành nhờ phối hợp cùng giúp đỡ.

“Sau đó thì sao?” Đàm Văn Sơ muốn ngồi xuống, lại thật sự không thể ngồi yên, muốn làm gì đó, lại không biết nên làm gì, bắt đầu từ đâu.

“Sau đó? Thỉnh cậu chờ đợi.”

“Chờ đợi?”

“Phải.” Trầm Sở Thiên gật đầu, “Chuyện nay giao cho cảnh sát xử lý là được rồi, hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi.”

Đàm Văn Sơ nhìn Trầm Sở Thiên, muốn gật đầu, lại không làm được.

“Nếu bọn chúng muốn tiền, hãy giúp tôi hỏi han tin tức, mặc kệ khách hàng của bọn chúng ra giá cao bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi. Xin nhất định nhất định đừng xúc phạm bọn chúng. Tôi, tôi rất lo bọn chúng sẽ làm em ấy bị thương, bởi vì…” Nghĩ đến Lộ Địch An có thể sẽ bị thương, những người kia sẽ khiến cậu ấy chảy máu khóc lóc để thu hút nhân ngư đến nhiều hơn, tim Đàm Văn Sơ chợt thắt lại, không nói được nữa.

Trầm Sở Thiên bước đến bên cạnh Đàm Văn Sơ, nhìn anh chăm chú, “Tôi hiểu tâm tình của cậu, tôi cũng hy vọng cứu cậy ấy càng sớm càng tốt. Bất quá, tôi vẫn muốn nói, có lẽ cậu ấy trong mắt cậu rất quan trọng, nhưng trong mắt tôi, tất cả yêu thú, mặc kệ là nhân ngư trân quý hay là miêu bình thường nếu bị bắt, đều ngang bằng nhau. Tôi sẽ cố gắng hết sức, hãy tin tôi.”

Nhìn biểu tình Trầm Sở Thiên, Đàm Văn Sơ cảm động, anh vươn tay bắt lấy tay Trầm Sở Thiên, bàn tay đối phương cứng cáp hữu lực truyền ra suy nghĩ, Đàm Văn Sơ không kìm được liền gật đầu, “Cảnh sát Trầm, tôi tin anh.”

“Các cậu về trước đi, nếu có tin, tôi sẽ thông báo cho các cậu ngay.” Trầm Sở Thiên nói với Đàm Văn Sơ cùng Lãnh Tinh Hồn.

“Ân, chúng tôi về trước.”

Lãnh Tinh Hồn và Đàm Văn Sơ rời khỏi cảnh cục.

Trở lại Đàm gia, khi biết Lộ Địch An mất tích, Lộ Vi ngã xuống sofa, hai tay bưng lấy mặt, vai co rúm. Biết nàng khóc, Đàm Văn Sơ ngồi xuống bên cạnh ôm lấy vai nàng.

“Xin lỗi, đều là do tôi sai…”

Lộ Vi vẫn ôm mặt, lắc lắc đầu.

“Tôi rất sơ sẩy, không để ý đến nguy hiểm, không, phải nói rằng, tôi biết có người truy tìm hai người, nhưng, cuộc sống yên bình khiến tôi mất cảnh giác, tôi, tôi hoàn toàn…” Đàm Văn Sơ không biết phải nói như thế nào, “Tôi thậm chí đã quên Tiểu An là nhân ngư, tôi vẫn coi em ấy giống như tôi, cho nên, tôi…”

Lộ Vi buông tay ra, nghiêng mặt, dùng mau bàn tay lau đi nước nơi khóe mắt, “Không, không trách cậu, ai có thể đoán trước được… Ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra…”

“Tôi đã báo cảnh sát, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra Tiểu An.”

“Cảnh sát?” Lộ Vi hỏi lại, “Cảnh sát cũng quản chuyện của chúng ta?”

Lãnh Tinh Hồn ngồi bên cạnh nói, “Cảnh sát có khoa yêu thú, chuyên giải quyết những án hình sự có liên quan đến yêu thú. Cảnh sát kia đều có khả năng ứng đối với yêu thú, thỉnh tin tưởng bọn họ.”

“Tôi sợ những yêu thú kia sẽ tổn thương Tiểu An, mỗi lần bắt được một nhân ngư, bọn chúng nhất định sẽ… Rõ ràng đã nói chúng tôi thà chết chứ không bán đứng đồng loại, bọn chúng vẫn không tin, một lần lại một lần thách thức lòng tin của chúng tôi. Tiểu An, nga, mọi người sẽ không hiểu được nỗi thống khổ khi nhân ngư chảy máu… Vì sao người bị bắt không phải là tôi? Vì sao lại là Tiểu An? Tiểu An kiên cường như thế, cậu ấy nhất định sẽ không khóc, nhưng…” Khuôn mặt Lộ Vi vì đau khổ mà vặn vẹo, “Tôi cho dù có chết cũng vô pháp tạ tội với cha mẹ Tiểu An, tôi có tội…”

“Không, Lộ Vi, không phải chị, kẻ có tội là những người đã tổn thương chị.” Đàm Văn Sơ ôm Lộ Vi, thỉnh thoảng lại vỗ cỗ lưng nàng, “Đừng nghĩ như vậy, Lộ Vi, chị đã làm được rất nhiều, chúng tôi đều biết chị vì Tiểu An mà hao tổn tâm lực.”

Lộ Vi khó nức nở nghẹn ngào, “Hai người chưa nhìn thấy bộ dáng đường tỷ của Tiểu An, rất đáng thương, rất thảm, đều là do tôi…”

Thấy Lộ Vi khóc, trong lòng Đàm Văn Sơ càng thêm khổ sở và bất an, anh nhìn Lãnh Tinh Hồn.

“Hãy tin Trầm Sở Thiên.” Lãnh Tinh Hồn đối với năng lực của bằng hữu rất tin tưởng.

Cảnh cục thành phố, Trầm Sở Thiên mang theo những đội viên của anh liên lạc với không ít đường dây, đã tìm ra được một chút manh mối. Trừ bỏ hy vọng có thể tìm ra nhân ngư bị bắt bên ngoài, Trầm Sở Thiên càng lo hơn nữa chính là, y có thể bị thương hay chưa.

Qua một đêm, Trầm Sở Thiên đang định đến Đàm gia, Đàm Văn Sơ đã đến tìm anh trước. Hai người liếc nhìn nhau một cái, đều biết lời đối phương muốn nói, Đàm Văn Sơ thở dài một tiếng, ngồi xuống, “Tôi thật sự muốn làm một gì đó một chút, lại thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Cũng chưa phát hiện báo cáo ra khỏi thành phố.” Trầm Sở Thiên an ủi cậu.

“Giữa tôi và Tiểu An có sự cảm ứng từ trong tâm, tôi muốn dùng sự cảm ứng này đi tìm cậu ấy, nhưng hiện tại tôi cố gắng tập trung cũng không giữ được một chút tin tức, thực gay go!” Ngay thời khắc quan trọng này, Đàm Văn Sơ lại không giữ được một chút tin tức từ Tiểu An, cậu biết vô cùng nguy hiểm.

“Có lẽ bởi vì cậu ấy ngủ rất say, tôi muốn nói, bọn bắt cóc không muốn cho cậu ấy phản kháng, có lẽ đã dùng biện pháp nào đó khiến cậu ấy ngủ say, chỉ có lý do đó.”

“Nguyên lai là như vậy.” Đàm Văn Sơ hiểu được chút chút.

Trầm Sở Thiên nói cho Đàm Văn Sơ những phát hiện của cảnh sát, “Bọn bắt cóc từ bên ngoài đến, cần sử dụng xe, còn phải tìm địa điểm dừng chân, chúng tôi đã kiểm tra khắp trong thành phố những chiếc xa cho thuê hoặc bán đi, cũng kiểm tra tất cả khách sạn, đang truy tìm mấy đối tượng. Mặt khác, chúng tôi cũng phát hiện một chuyện khác. Người cung cấp đã báo cho chúng tôi biết trước đây không lâu, từng có một chiếc taxi chạy nhanh vượt đèn đỏ, chuyện này đã khiến những người khác chú ý.”

Đàm Văn Sơ kinh ngạc, “Là đang nói tôi sao? Trước đây khi Tiểu An bị thương, vì để đến được bệnh viện đã vượt rất nhiều đèn đỏ…”

“Tôi nghĩ, ngày đó chiếc taxi kia đã vượt đèn đỏ một chặng đường rất dài, có khá nhiều người chú ý đến chuyện này, tôi nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Tiểu An bị lộ, nên biết, đích đến của xe là bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn. Người bình thường đều nghĩ có là phòng khám sủng vật, nhưng nhóm yêu thú đều biết đó là chỗ của Âm Dương sư.”

“Quả nhiên là lỗi của tôi!” Đàm Văn Sơ hối hận không ngừng.

“Đừng nghĩ như vậy, cậu cũng vì cứu Tiểu An. Chuyện này là ngoài ý muốn. Có được những tin tức này, giúp chúng tôi tìm bọn bắt cóc người.”

“Xin nhanh chóng tìm được em ấy, cứu em ấy. Nếu cần giúp đỡ gì, tôi, còn có Đàm thị, đều tận lực giúp đỡ.” Đàm Văn Sơ nắm chặt tay Trầm Sở Thiên, lúc này, cậu đối với nam nhân thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ đã không còn sự hoài nghi ban đầu, cậu nguyện ý tin tưởng anh.

“Tôi sẽ nhanh chóng.”

Thực tế, sau khi Lộ Địch An bị bắt, giống như Lãnh Tinh Hồn dự đoán, vì sợ làm người khác chú ý, bọn bắt cóc tiêm thuốc an thần cho Lộ Địch An, khiến cho cậu ngủ say, dán kín miệng cậu lại, cột chắc vào trong túi bố, ngụy trang như hàng hóa, và giấu kín trong một sào huyệt của bọn bắt cóc, hơn nữa đã bắt đầu liên lạc với khách hàng, chuẩn bị đem bán cậu đi.

Chạng vạng, trước một toàn nhà ở ngoại ô thành phố dừng lại một chiếc xe che rèm cẩn thận. Từ dưới đất nhìn lên, một cửa sổ không còn được cái khung lộ ra ánh đèn.

Một thiếu niên đơn độc trong đêm đi ngang qua tòa nhà xám xịt kia, cậu phát hiện thấy ánh đèn, lộ ra thần sắc kinh ngạc. Là ai? Ai còn đợi trên nóc tòa nhà, là công nhân xây dựng sao? Những chiếc bóng màu lam, giống như ánh sáng từ đèn pin khiến thiếu niên có cảm giác như ngửi được mùi khủng bố. Liếc mắt nhìn chiếc xe có rèm đậu khuất chỗ bí mật, thiếu niên nghi hoặc, cậu nhẹ bước vào trong tòa nhà, men theo cầu thang không còn tay vịn hướng lên lầu năm nơi hắt ra ánh sáng, muốn tìm đến cùng.

Khẽ đứng lại bên ngoài căn phòng đầy ánh sáng, không có cửa, thiếu niên nấp vào trong bóng tối, bóng đêm càng ngày càng đậm che giấu giúp cậu. Thiếu niên gắt gao dán sát người vào tường, cẩn thận nhìn xung quanh một lúc, sau đó vểnh tai, nghe ngóng động tĩnh bên trong, một cỗ hương vị thức ăn lan nhẹ ra, thiếu niên nhăn nhăn cái mũi.

Trong căn phòng trống lốc, mấy nam nhân vây xung quanh, bọn chúng trải báo ra làm khăn lót, trên báo bày một con gà quay, thơm nức, bánh mì và những thức ăn khác, hơi phong phú, có người đang nhai, có thể nghe được tiếng gặm xương rau ráu.

Vừa ăn, mấy nam nhân vừa nói chuyện với nhau.

“Khi nào thì xuất hàng a?”

“Còn phải chờ một chút, khách hàng còn phải kiểm tra.”

“Kiểm tra cái cùi lôi, không cần nói lôi thôi, với bộ dáng xinh đẹp của y, mua về cũng không thiệt thòi.”

“Thí, cái họ muốn mua chính là nhân ngư! Tiểu suất ca nơi đâu mà không thấy. Hơn nữa, nếu đã muốn mua một loài vật xinh đẹp, nam hài tử hồ ly có bộ dáng tốt cũng không ít. Bắt buộc phải là nhân ngư, nhân ngư, nhân ngư rất quý hiếm.”

Nghe thấy những từ nhân ngư này, thiếu niên đang nghe lén bên ngoài mạnh mẽ chấn động, mở to hai mắt.

“Nhân ngư thì dưỡng như thế nào a?” Một thanh âm tò mò hỏi.

“Còn dưỡng như thế nào nữa? Đào cái ao rồi dưỡng.”

“Ngu ngốc, ngươi cho là nuôi cá sao. Đó là nhân ngư! Phải dưỡng trong hồ.”

“Thí, tiểu tử cậu cái gì cũng không biết, phải dưỡng trong hồ nước mặn.” Một thanh âm trả lời chắc chắn.

“A, vậy phải cho muối vô nước, bỏ muối nhiều hay ít, chắc phải đến một tấn muối a?”

“Mày là đồ ngu, cái gì mà bỏ muối vào, trực tiếp lấy nước biển! Con chim ngốc.”

Thiếu niên nghe được ‘phanh’ một tiếng, thanh âm giống như một cái hũ rớt xuống đất lăn lốc.

“Mày súc miệng cho sạch một chút, hải sư mày cũng chỉ là một cái bị cơm.”

Có người lên tiếng giảng hoà, “Bớt đôi co, bớt đôi co. Quản y dưỡng như thế nào, không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần yên ổn xuất hàng bán, thu được tiền là tốt rồi.”

Sau một trận những thanh âm lầm bầm tức giận, lại vang lên những tiếng nhai nuốt thức ăn.

Thiếu niên nghe trộm gần như đã có thể xác định, những người đang trốn trong tòa nhà này là bọn buôn lậu động vật, bọn chúng bắt được yêu thú trân quý là nhân ngư, hơn nữa tính bán y đi… Trong đầu thiếu niên liền dâng lên ý định muốn báo cảnh sát.

Không, cậu không thể đứng nhìn nhân ngư bị bán đi, cậu phải cứu y.

Muốn liếc nhìn để xác nhận, thiếu niên do dự, cậu sợ bị phát hiện, nếu đả thảo kinh xà, không nói không cứu được nhân ngư, chỉ sợ ngay cả cậu cũng khó bảo toàn, nghĩ nghĩ, nhãn tình thiếu niên lóe sáng, cậu xoay người một cái, hóa thành tiểu hồ ly, nguyên lai thiếu niên này là một hồ ly yêu thú.

Thân hình hồ ly so với thiếu niên nhỏ hơn nhiều, nhẹ nhàng êm thấm mà bước, chậm rãi thò đầu dò xét bước ra ngoài, nhìn vào trong phòng. Cậu nhìn đến người bị trói rất chặt trong một cái túi bố nằm nơi góc phòng, toàn thân đều nằm trong túi, chỉ hé khuôn mặt, mặt người nọ hướng ra phía cửa phòng, nhắm mắt lại. Nhìn thấy mặt người kia, mắt tiểu hồ ly lập tức mở lớn.

Cậu đã gặp qua y! Bên ngoài tiệm bánh mì, thiếu niên đang bị trói cùng bằng hữu của y đã cho tiểu hồ ly bánh mì. Nhớ lại dung mạo tinh xảo của thiếu niên nhân ngư cùng đôi mắt xanh biếc, tiểu hồ ly khẳng định thân phận của y.

Cẩn thận mà chậm rãi lui về sau, tiểu hồ ly lặng lẽ theo cầu thang chạy xuống lầu, đến khi ra khỏi tòa nhà, cậu liền vội vã chạy, cậu muốn đi báo cảnh sát!