Chương 12: Ngủ với mẹ

( có nên tag ngôn tình không nhỉ @@)

Cúi gằm cái mặt xuống , Hoàng Phi lủi thủi bước lại cái ghế chủ toạ . Hình bóng xinh đẹp cũng ngồi sẵn ở đó thấy hắn tiến vào mặt nàng vẫn không đổi sắc .

Đến lúc Hoàng Phi áp sát đến trước mặt Nguyệt Ân thì không gian vẫn chứ tĩnh lặng như vậy . Trong phòng trước đó đã có lệnh của Thất Phi, người hầu kẻ hạ cũng đã lui hết đi từ trước .

Hoàng Phi biết hẳn giờ nàng đang rất giận , bây giờ hắn có nói gì thì tình hình cũng không diễn biến tốt lên được .

" Bốp " . Nhận một cái tát khá mạnh , Hoàng Phi cũng choáng váng nhưng cũng không dám nhúc nhích . Khoé miệng hắn chảy một ít huyết tanh tanh .

Nguyệt Ân nhìn hắn giọng run run gằn ra từng chữ :" Con đã hứa với ta như nào ".

Hắn vẫn cúi đầu , nhưng chắc chắn hắn biết . Đôi mắt nàng cũng đang ngấn lệ trong đó .

Nhẹ giọng nói như người có lỗi ( ừ , có lỗi thật :D ), Hoàng Phi cũng ngẹn ngào trong lòng " có mẫu thân cũng thật tốt a !". Đây chính là điều ước nhỏ nhoi nhất của hắn ở tiền kiếp .

Mà hắn thì sao , hắn lại làm nàng khóc . Bản thân Hoàng Phi cũng rất hạnh phúc khi được người thân quan tâm và đương nhiên để đáp lại sự quan tâm cũng nhưng bảo vệ cái hạnh phúc này , Hoàng Phi biết hắn cần làm gì và nên làm gì sau này rồi .

Việc đầu tiên là không để mẫu thân buồn vì hắn nữa cái đã.

Lúc sau Hoàng Phi hắn giọng cũng run run giống nàng mà trả lời ( cmn tml diễn sâu lắm , ae đừng tin nó . Nó làm thế để thịt mẹ nó đó huhu ):" Không được rời cung quá 2 canh giờ , không được rời xa mẫu thân , không đu..."

" Bốp " Lại một cái tát nữa , nếu đem so sánh cái tát trước đéo hề hấn gì so với cái tát này , đau vcl.

Bất chợt Nguyệt Ân ôm chặt Hoàng Phi , bắt đầu nức nở :" Con biết điều đó sao còn làm vậy với ta ( làm ??) ,hức .. ức con đã hứa rồi mà .. hư hư ức ..".

Bị hai cái tát của nàng , như đã nói cái đầu thì Hoàng Phi còn chịu được . Chứ cái sau hehe , hắn tí thì quỵ xuống luôn.

Hai cặp hung khí của Nguyệt Ân cũng vì ôm hắn mà đã có biểu hiện lươn lẹo... bị biến dạng không toàn phần.

Nhưng giờ Hoàng Phi hắn đâu rảnh để quan tâm chứ , khẽ choàng tay qua vòng eo như rắn nước của nàng . Giờ hắn quan tâm là làm sao dỗ cô nàng mẫu thân này của hắn đây này ! ( A~ ngôn lù quá tr )

Hai người ôm nhau thủ thỉ , tâm sự một lúc . Tên Hoàng Phi này vẫn chứng nào tật nấy , kể éo thành thật gì cả nhưng mà Nguyệt Ân cứ tin răm rắp ( mẹ cái thằng giả tạo)

À đương nhiên là hắn không kể cái đoạn hắn ăn sạch cửu tỷ và ăn không sạch bát tỷ nha !

Lỡ mồm mà nói , hmm từ đó hắn xưng hô thành " nô tài " luôn ! .

Nghe cái câu chuyện vô lí nhưng rất thuyết phục của Hoàng Phi , rồi cả đoạn hắn bị té làm Nguyệt Ân cũng xoay hắn như chong chóng để xem tiểu Phi của mình có bị mất một miếng thịt nào không .

" Ọt ~" Bụng ai kêu ý nhỉ ?

Bên cạnh Nguyệt Ân cũng khẽ cười tủm tỉm :"Hihi . Cho chừa cái tội lêu lổng , hôm nay đồ ăn đã dọn sạch hết rồi , hứ không còn đâu mà ăn ".

Thật sự từ sáng luyện kiếm và " hoạt động " khá nhiều . Bây giờ bụng hắn cũng đói meo rồi , nghe xong câu của nàng Hoàng Phi như rơi xuống 18 tầng địa ngục.

Thấy bộ dạng của hắn , Nguyệt Ân phá lên cười . Còn đâu hình tượng Thất thái phi lạnh lùng kiêu ngạo , trước mặt Hoàng Phi hắn cũng chỉ là một người mẫu thân có tính cách một sớm một chiều.

Lúc thì ảm đạm , lúc thì cười đùa như trẻ con và đặc biệt luôn chăm sóc lo lắng cho tiểu hài tử bé bỏng của nàng.

Trông hắn khổ sở nàng cũng ngừng trêu đùa :" Được rồi , người vào phòng đợi trước , để mẫu thân đi chuẩn bị đồ ăn cho ".

Nghe xong câu mắt Hoàng Phi sáng quắc cả lên . Ngon !!! Đồ mẫu thân hắn nấu là số Jack KICM.

Không thể chê vào đâu được , mỗi lần nàng nấu ăn là khỏi cất công phải rửa bát , hắn liếm bằng sạch.

Không để Hoàng Phi đợi lâu , một khắc sau . Mùi đồ ăn như tra tấn dạ dày của hắn bốc lên .

Chỉ thấy Nguyệt Ân , hình tượng người phụ nữ " dam dang " đang bê một cái khay chứa một tỷ món ăn ( cỡ sơ sơ mươi món gì đấy ), nói là bê nhưng mà chỉ có hai người nô tì bên cạnh bê thôi !

Còn nàng cầm cái khay đang đựng một bát canh đang bốc hơi nghi ngút , khẽ đặt xuống trước mặt Hoàng Phi . Hai nô tì bên cạnh theo đó cũng đặt xuống luôn , thấy Nguyệt Ân vẫy tay ra hiệu , hai người cũng nhanh chóng đóng cửa rời đi.

" Hãy uống nó trước " Giọng nàng nhẹ nhàng như nhạc sàn mà truyền qua tai hắn .

Bát canh mà hắn uống có chứa ít dược thảo chữa bệnh và đặc biệt là Cải Thể Đan , tam phẩm đan được .

Tối nào hắn cũng phải uống nó . Mặc dù biết tiểu hài tử của mình không thể tu luyện , nhưng Nguyệt Ân không từ bỏ. Vẫn còn lưu lại một ít hi vọng , nàng không muốn con trai mình phải thua kém một ai cả.

Cảm động vì điều đó nên Hoàng Phi cũng ráng uống cho hết cái thứ kinh dị này . Bởi vì sao ? Nó đắng vãi cả lozz chứ sao.

"Hức hức , ngọt quá mẫu thân " Cố gặng một nụ cười mà nói với Nguyệt Ân. Thật sự hắn cũng không muốn nàng lúc nào cũng phải lo cho hắn nữa.

Nguyệt Ân là người sắc thuốc cho hắn , lại không biết thuốc như thế nào sao ( trứng đòi khôn hơn vịt !!!). Cốc đầu hắn một cái :" Cái tiểu tử ngốc này !!! Nhưng mà mẫu thân thích , haha ".

Cả hai cũng phá ra cười , bữa ăn cũng trở nên thập phần vui vẻ .....

Sau bữa ăn Hoàng Phi cũng trở về phòng của mình , trong phòng một bóng người như hoà mình với cảnh vật xung quang vậy . Ẩn thân đã đạt đến thượng thừa , để có thể phát hiện ra được .

Haha ! người đó phải có tu vi cực kì thâm hậu.

Chỉ thấy Hoàng Phi bước xuống ghế ngồi , bóng đen đó lập tức lao ra ........

Và quỳ xuống trước mặt của hắn :" Thưa chủ nhân , alpha nhận lệnh "

( Chuyện này tác lấy ý tưởng từ bộ Tao muốn trở thành Chúa tể bóng tối , ae nào đọc qua xin đừng chửi ta nhé )

Khuôn mặt nghiêm túc của Hoàng Phi lúc này khác hẳn so với bất kì lúc nào , dĩ nhiên đây mới là hắn thực sự .

Khẽ trầm giọng :" Việc ta giao cho ngươi đã làm xong chưa ?"

Alpha cũng trả lời ngắn gọn :" Hoàn hảo ( perfect ) thưa chủ nhân , ngài còn điều gì dặn dò !"

Đang định nói hai người cũng cảm thấy có người đang đến gần , nói là hai người thật ra có mỗi Alpha cảm nhận ra thôi.

Hoàng Phi cũng nhanh chóng nói nốt câu :" Được rồi , ta sẽ tìm ngươi sau , lui đi ". Căn phòng lại còn mỗi Hoàng Phi.

" Cạch " cánh cửa ngay sau đó cũng được mở ra......

Đang tiến về phòng ngủ sực nhớ ra nàng cũng không yên tâm về tiểu hài tử của mình. Nguyệt Ân khẽ rời phòng rồi nhanh chóng qua chỗ ngủ của Hoàng Phi.

Thực ra hắn đã bắt đầu ngủ riêng từ lúc lên 5 rồi .

Nhưng việc sáng nay hắn khiến nàng cũng thực sự đau đầu a. Thái Tử bị ám sát không phải là chuyện xa la gì trong cuộc chiến tranh hoàng tộc này . Đây là lý do sao nàng giản dị mộc mạc .

Nguyệt Ân nào có muốn quyền cao chức trọng gì đâu, nàng chỉ cần một cuộc sống bình thường mà nơi đó có Phi Nhi của nàng ... là đủ !

Khẽ mở cửa căn phòng , thấy Hoàng Phi chễm chệ ngồi trên ghế . Khuôn mặt hắn ngó ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ chuyện gì ( thực ra chả suy nghĩ mẹ gì cả ).

Nguyệt Ân cũng tưởng hắn giận nàng hôm nay mới chết chứ :" Sao , giận mẫu thân hả ? Thấy ta vào mà không ngó lơ ".

Hoàng Phi cũng nhức mình với mẫu thân này của hắn , nắm lấy tay của nàng hắn lại bắt đầu diễn sâu :" Con muốn mạnh lên để bảo vệ mẫu thân"

Nguyệt Ân cũng cười khúc khích :" Thôi đi ông tướng , Phi Nhi tự lo cho bản thân cũng là tốt lắm rồi , con không cần lo cho mẫu thân đâu ". Nói vậy thôi chứ trong lòng nàng ngọt ngào tới cực điểm .

Tâm lý chung , là mẹ mà . Con mình nói vậy không vui sao được ( me too :v )

Khẽ vuốt mái tóc hắn , nàng vui vẻ nói :" Được rồi hôm nay tiểu Phi qua ngủ với mẫu thân nhé .....

( không biết có nên sắc nứa không , haizzz )