Chương 3: Điều kiện khó hiểu.

Sinh vật kia khó xử nhìn tóc trắng, liên tục thở dài mấy hơi rồi phát biểu.

"Giờ này còn chưa điều tra xong mà đã gọi ta tới rồi, ta còn bận lắm, ta còn phải về bú bình nữa."

Chưa kịp thân vãn hết, nữ blouse bế nhóc tì kia lên, dỗ dành, nịnh hót.

"Tiểu Hoàng Hoàng tính vẫn y như thế, lúc nào cũng cọc cằn là xấu đó nha. Chúng ta giải quyết xong vụ này, ta thưởng ngài 3 cây kem."

Nhóc tì 2 mắt sáng rực, môi miệng chẹp chẹp tỏ ý rất thèm, nhưng 3 giây sau lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị, trượt khỏi bàn tay mềm mại kia, đối mặt với nữ blouse nóng bỏng.

"10 cây mới chịu."

Mọi người: ("°_°")

"Được được, cái gì cũng mua cho ngài"

Sau một hồi đó ngon dỗ ngọt, tên quỷ đỏ kia cứng giọng nhắc nhở.

"Khụ khụ, Hoàng Điện ạ, ngài nên bắt đầu vào việc chính đi thôi."a

Trèo lên vị trí cao nhất, nhóc tì kia chững chạc tuyên bố, cuộc phán xét chính thức được bắt đầu.

"Linh hồn Trần Tú Uyên 14 tuổi, chết là do tự tử, bị cáo hãy cho biết nguyên nhân vì sao muốn chết và mục đích của sự việc."

Tóc trắng 1về phe tên tiểu tử thối kia từ lúc nào vậy, thật là hai mặt, anh ta cũng biết là mình chẳng đếm xỉa vụ này rồi mà còn hỏi được. Ủa tôi đâu phải google để cho các người cứ muốn hỏi gì thì hỏi. Các anh có gan thì thử mổ não tôi ra mà xem, việc gì phải hỏi mấy câu rối rắn này làm gì.

"Ta không biết." - tôi mạnh miệng đáp, ánh mắt tự tin cùng vẻ lì lợm khiến tôi can can đảm đảm như một ông già không biết sợ đời thế mà chưa được một lúc thì.

"Không biết?"

Quỷ áo đỏ liếc xéo tôi, 2 mắt đỏ lừ tỏ vẻ chán chưởng.

"Bên điều tra không tiết lộ thêm điều gì hả? Một con người thấp ngớ ngẩn tự sát cũng phải để hội đồng thẩm định đến đây để nghị luận. Bên các anh làm việc cũng tốt nhỉ."

Hắn chuyển ánh mắt qua tóc trắng, đôi con ngươi hung tợn khẽ chuyển động, hàng lông mày nhíu chặt, có mười phần tức thì phải đến chín phần ông ta nhắm vào tôi để châm biếm thế nên đâm ra tôi hơi sợ, nhất là cái biểu cảm dữ dằn của ông ta lúc lên cơn.

"È hèm."

Mọi người hướng đến tiếng khan vừa nãy. Nhóc tì Hoàng Hoàng này vẫn dáng vẻ chăm chú nghe cuộc đối thoại hồi nãy, hai tay chắp vào nhau, ngồi chễm trệ trên chiếc ghế chủ tịch.

"Thực sự ngươi không biết?"

"Ta không biết thật, điều này ta dám thề. Ta còn không hiểu vì sao ta chết hay nguyên nhân ta chết. Ta chỉ biết ta tự tử và bị đưa tới đây thôi."

"Aiza, Tử Thần, ngươi làm việc cũng thật là, sao lúc đầu không nói với ta chuyện này trước........"

Hả? Ai? Ai là Tử Thần?? Tên..tên tóc trắng là tử thần á? Có nhầm không vậy? Nhìn cũng giống nhân viên bán cà phê ở gần nhà tôi thôi mà giờ được gán cho cái mác tử thần cái nhìn ngầu hẳn ra. Ấy vậy mà hắn vẫn cúi gằm, trên đầu còn hiện thêm 1 đám mây xanh xám, trực tiếp nghe đạo lý từ miệng nhóc tì kia phát ra. Ủa mà sao nhìn giông giống 'nhân viên tiếp thị tiểu bạch thỏ bị sếp sói lạnh lùng chấn vấn' vậy trời. Chắc là mình bị ảo tưởng thôi, không có chuyện đó đâu.

Nhóc Hoàng Hoàng chợt lấy từ trong chiếc cặp một cuốn sổ màu hồng, bên ngoài còn dán sticker mấy con mèo màu trắng.

( Tác giả: đúng là "mãnh thú mạnh mẽ" đó nga~)

"Mất đoạn phim kí ức? Trần Tú Uyên này lúc còn sống muốn xoá hết kí ức đi?"

Nhóc tì quay lại gặng hỏi tôi thêm câu nữa, nhưng vừa định thốt ra lại nuốt nó vào trong. Nhóc tì nhìn tôi, làm tôi dự đoán lại sắp có chuyện chẳng lành. Cất cuốn sổ vào trong cặp da, nhóc tì kia cuối cùng cũng đưa ra phán quyết.

"Dựa theo lý thuyết mà nói, nếu như tự sát sẽ đem người vào lò luyện ngục để phân rã ngươi, hồn bay phách tán. Thế nhưng tự sát vẫn phải có nguyên nhân vì thế ta sẽ cho người 1 năm trở về trần gian để tìm lại được nguyên lân chết, kết thúc kì hạn 1 năm mà không có tiến triển gì.."

Hắn bước xuống bậc thang, tiến lại gần với khuôn mặt đầy ý cười, gằn từng câu từng chữ.

"Mẹ .ngươi. sẽ. phải .chết."

Mẹ. Đúng rồi, tôi còn mẹ. Nhưng điều kiện này thật là quá đáng, tôi gây ra tội thì một mình thôi chịu thôi, việc gì phải kéo mẹ tôi vào câu chuyện này. Nhưng chưa phản bác được điều kiện kia. Phiên toà đã kết thúc, tất cả chỉ còn lại bóng tối và tên tử thần tóc trắng.

Mẹ tôi sẽ chết ư? Tôi phải làm gì đây? Hàng vạn dấu hỏi chấm chạy quanh đầu tôi khiến linh hồn tôi chao đảo. Tôi vẫn chưa tiếp nhận được sự thật vào một ngày nào đó, tôi lại trở thành thủ phạm gián tiếp khiến chính mẹ mình chết.

Không được. Tôi phải làm gì đó. Nhưng mà có nghĩ cách thì tôi cũng không sao nặn ra được, vì trong đầu tôi bây giờ đã quá nhiều phiền não.

"Vậy hãy tìm ra kí ức của mình đi."