Chương 1: Cái chết bất ngờ

Tôi là một linh hồn, một linh hồn mục nát. Trong trái tim này đã chất chứa quá nhiều dặn vặt, quá nhiều đau khổ. Tôi không thể thoát ra khỏi những cánh tay to lớn luôn ám ảnh hết lần này đến lần khác trong tâm trí tôi. Tôi tự nhủ liệu ai có thể cứu tôi khỏi cuộc sống này, kéo tôi đến một nơi khiến lòng tôi thanh thản. Thế nhưng không một ai, không một ai chịu nghe lời tôi nói, không một ai giúp tôi cả. Cầu xin các người, làm ơn cứu lấy tôi.

3h40p sáng tại một căn hộ trong khu tập thể B, một cô bé 14 tuổi tử vong. Tất cả các chứng cứ cho thấy cô bé đã tự sát. Người nhà nạn nhân cho biết trong khi vụ việc xảy ra, trong nhà đều không có người. Cô bé vốn sống cùng người mẹ là cô Trần Thị Bình một người phụ nữ nội trợ kiêm nhân viên của một quán ăn bình dân ở thành phố B. Ba cô bé bỏ nhà đã lâu, một mình cô Bình gồng gánh nuôi bé gái khôn lớn. Hàng xóm đều hết mực thương tiếc cho số mệnh ngắn ngủi của cô bé.

"Một đứa bé ngoan như thế, sao có thể tự làm hại mình như vậy."

Cô Bình nức nở, trong ánh mắt kia chất chứa đầy sự phẫn nộ cùng đau khổ.

"Nó là đứa con gái duy nhất của tôi, là đứa tôi cắt da cắt thịt nuôi nó khôn lớn. Nó chỉ đang ngủ thôi, mọi người đừng mang nó đi mà."

Người hàng xóm kia kéo lấy cô Bình, mặc sức cô ấy muốn chạy đến ôm đứa con bé bỏng đã lạnh ngắt. Cảnh sát đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng phải đau lòng, những người qua đường cũng lướt qua làm rơi một vài đồng lẻ để tôn trọng người đã khuất.

Trong cái không gian đau buồn đó. Một câu bé đứng dưới gốc cây gần đó vẫn cố tình nhìn chằm chằm vào cô bé đã chết, trong miệng lẩm bầm vài câu rồi biến mất.

"Chào mừng đến với cánh cổng phán xét"

Một tiếng nói khàn đặc như mắc thứ gì trong cổ họng cất lên. Bốn, năm cái bóng trắng đang ẩn mình trong góc khuất từ từ hiện ra. Người phát ra âm thanh trầm đặc vừa xong trông thật "luxury", có vẻ người đó mắc bệnh ngôi sao hoặc là bị ám ảnh sạch sẽ cưỡng chế.

(Tác giả : cũng không biết diễn tả thế nào cho vừa với cái tính nết ông này nhưng vì em lấy hình ảnh từ ông thầy tóc trắng trong Hồi trú thuật, ai xem anime hay mê trai chắc cũng biết, nhìn bề ngoài thì đẹp trai tổng tài nhưng bên trong thật ra là chmúa hmề)

Người đàn ông nổi bật với mái tóc trắng, sau lưng là chỉ duy nhất một cái cánh, ông ta mặc bộ vest đen trên người, hai tay lắc lư cuốn sổ đỏ rồi chỉ tên từng người.

"Vũ Văn A, 34 tuổi"

"Có"

"Trần Đức B, 56 tuổi"

"Có"

"Mặc Đình C, 2 tháng tuổi, đặc cách được lên thiên đàng, mời đi lối này."

1 cái bóng vụt qua tên tóc trắng bay thẳng đến cánh cửa làm bằng vàng, cùng với đó là tiếng chuông vang lên. Tên tóc trắng nở 1 nụ cười quỷ dị, cất lên tiếng gọi.

"Trần Tú Uyên, 14 tuổi"

"Có"

Một tiếng nói non nớt cất lên. Hình như tôi đang nói, làm sao một linh hồn không có miệng lại có thể nói được nhỉ. Tai nghe mắt thấy miệng vẫn có thể nói nhưng chân tay thì lại không thấy đâu cả. Chẳng nhẽ mình nằm mơ. Được rồi để mình tỉnh dậy cái đã.

". . ."

Ủa sao vẫn không tỉnh thế này. Huhu chắc mình sẽ ở đây suốt đời mất, hức hức, mẹ ơi, mẹ ở đâu, cứu con.

Như hiểu được ý nghĩ tôi, tên thần không ra thần quỷ không ra quỷ kia đến gần tôi, gương mặt hắn bỗng chốc từ hiền lành sang giận giữ, ghé sát mặt tôi nói nhỏ.

"Người. Chết. Rồi "

Đầu óc tôi như một quả đại bác, bắn bùm chíu. Tất cả kí ức bỗng ùa về. Giờ đây, tôi mới nhớ là mình thực sự chết rồi.

Tên tóc trắng trở về chỗ cũ, khuôn mặt lạnh tanh kia lại trở về dáng vẻ niềm nở thông báo.

"Đã đến giờ phán xét, 2 linh hồn 34 và 56 sẽ được chuyển xuống phòng nội vụ để nhận hình phạt thích đáng. Duy chỉ có linh hồn 14 kia đi theo ta đến toà án tối cao về hình phạt cao nhất."

Lời nói vừa dứt, những linh hồn kia biến mất. Bóng tối bao trùm tất cả, ánh sáng chỉ phát ra trên người tên tóc trắng. Hắn đưa tôi đến những tầng khác nhau, tôi không biết có phải đây là tầng địa ngục hay không nhưng nó thật ghê tởm. Xung quanh bốc mùi hôi thối, đại đa số đều là những con quái vật to lớn, bẩn thỉu, trên mình mang những chiếc xích khổng lồ. Tên kia có vẻ thích thú trở lại giới thiệu với tôi vài 'người bạn'

"Đây là tên giết người vừa mới bị bắn tháng trước. Đây là tiến sĩ điên, bị bắt vì cải tạo con người thành động vật. Còn..vv"

Hắn nói đến nỗi, nếu tôi còn lỗ tại thì sẽ nổ như quả mìn. Mỗi câu từ hắn nói đều chất chứa sự mỉa mai cùng miệt thị, khiến tôi muốn trầm cảm.

Chúng tôi đi đến tầng cao nhất, hắn mới dừng lại, ánh mắt dán chặt lên linh hồn bé nhỏ tôi đây và nói với tôi.

" Đã đến nơi rồi, ngươi hãy chờ mà chịu hình phạt hấp dẫn nhất đi."