Chương 1: Thế Giới Song Song

"Sáng rồi à"

Một thanh niên chững chạc tuổi 16, trong căn phòng tối tăm chỉ có một tia sáng chiếu qua khe cửa, lộ ra đôi mắt u sầu mà tăm tối.

Hắn bước khỏi giường, mặc lên bộ đồng phục trắng cùng chiếc quần jean nhàu nát. Từng bước đi chậm rãi tới cửa sổ, nhìn ảnh mặt tời chiếu rọi những chừng 5 6 giờ thời gian.

"Vẫn còn sớm"

Hắn cố tự giải toả tâm trí, mang cái cặp sách nặng trịch lên vai, vội vàng chạy xuống cầu thang.

"Dậy rồi đấy à, ra ăn cơm đi!"

Một giọng nói trầm ấm phát ra từ trong bếp, là mẹ của hắn đang rửa chồng bát đĩa tối hôm qua.

Ngồi trên bàn ăn, cô em gái đầy kinh hỉ đang liếc nhìn hắn như thể căm phẫn đến tột độ, hắn nào dám lại gần? Lặng lẽ hắn bỏ đi mặc cho đồ ăn trên bàn dần nguội đi, đến khi mẹ hắn phát hiện thì đã muộn.

"Thằng nhóc này lại bỏ bữa! Lần sau không nấu cho nữa để xem có dám bỏ!?"

----------------

Hắn là Kim Thanh Vũ, học sinh lớp 10 trường trung học phổ thông Nguyễn Hiệu, một kẻ đội sổ của toàn trường.

(Hắn kiếp trước là một kẻ bất hiếu, bất nghĩa, ganh đua, ngu xuẩn. Kiếp này hắn lại là một tên thất bại, vô dụng, xui xẻo chỉ đáng đặt trong một cái bãi rác)

Kẻ được mệnh danh là thiên tài phế vật, tu vi đặc biệt có một không hai: "Hư Đan".

----------------

Thế giới này là một thế giới tu chân với một hệ thống tu luyện đa dạng đến kinh ngạc, mỗi đất nước lại là một cách tu luyện riêng.

Cái nôi sinh thành hắn đương nhiên cũng khác, tên nơi đó là Lạc Việt, môn phái Tiên Long Đạo.

Hệ thống nơi này phân ngạch rõ ràng từ tiểu học tới đại học chính quy, Phàm Giai - Trúc Cơ - Kim Đan - Pháp Tướng. Phần lớn thời gian đầu là học từ văn hoá người hàng xóm Đại Hoa Quốc, phần sau thì là của Tây Âu mà tôi vẫn chưa tiếp cận tới.

Hệ thống giáo dục gần như gò bó kiểu thế giới trước đây, những kiến thức vô bổ vẫn phải ôn luyện hàng ngày như một phần để tốt nghiệp.

"Học Bá sao...thời đó đã qua mất rồi"

Thanh Vũ hắn cũng có cái thời huy hoàng, cái lúc mà cha hắn còn sống...

"Tck!"

Cuộc sống này không có chỗ cho kẻ yếu, một thời uy phong giờ chỉ là một kẻ xách dép cho em gái hắn.

Mà nhắc tới em gái mới nhớ, Kim Vân Hương, cô nhóc mà trước kia chỉ mè nheo chạy sau hắn, nay biến thành một bức tường kiên cố trước mặt hắn ngăn cách với sự tiếp bước của mọi người xung quanh.

Quan hệ của cả hai vốn đã sụp đổ từ ngày đó, ngày càng đẩy xa hơn...

"Chạy...chạy đi!!!"

Một tiếng hét từ phía xa vọng tới, nghe thực rất quen tai, hắn vừa ngoảnh mặt qua, một con dã thú không gian đã ngoạm lấy cánh tay hắn.

Một tiếng Cờ-rắc ! vang lên như nướng bỏng ngô, không lâu sau khiến máu chảy đầy người.

"Ngươi...chỉ có vậy cũng dám cắn ta?"

Thành Vũ, hắn đang vô cùng mệt mỏi, trong thâm tâm có chút phẫn nộ muốn giải phóng, lại có một cái bao cát vô cùng rắn chắc a.

"Một thành sinh mệnh, hủy!"

Luồng hắc ám tụ tập vào ngón tay của Thanh Vân, tích lại như một viên bi nhỏ.

Ngược lại thứ sức mạnh này, chúng đang không ngừng bào mòn đi sinh mệnh đồng thời của con quái thú kia.

Chưa kịp nhả hàm còn dính chặt lấy cánh tay kia, ngón tay hắn đã đặt ngay trước mắt con quái thú, một cái đoàng.

Mọi thứ xung quanh như có một vụ nổ âm thanh, gió lại như biến thành lưỡi dao sắc nhọn bị phóng ra từ vụ nổ đó.

Thành Vũ như một kẻ điên, ánh mắt lúc này lạnh lùng mà chết chóc, như ý muốn đồng vu quy tận với con quái thú.

Con quái thú lúc này da thịt bắt đầu có dấu hiệu như muốn tách ra thành một thể, xương khớp bên trong bắt đầu vỡ vụn. Nó thực sự sợ hãi tên điên này, nhưng nó lại như có một âm mưu gì đó, lại có thể tự bạo đan điền.

"BOOM~!!!!"

Nhìn từ xa nó giống như một vụ va chạm giữa hai vật thể trong một vận tốc cực lớn, kích lên một vụ nổ nhiệt hạch thắp sáng cả thành phố vào ban ngày.

Ở phía xa trường học, mọi người cũng đổ xô tới xem, ai ai cũng vô cùng ngạc nhiên, nghĩ rằng liệu đang có vị cao nhân nào đó chăng?

Một vài người đứng từ xa quan sát, chính là không tin vào mắt mình thứ đang xảy ra lúc này, một thứ sức mạnh đến liều mạng này.

"Vào trong đó! Chúng ta không được để bất cứ ai biết về hắn và tổ chức!"

"Rõ!" Tiếng hô đồng thanh từ một phía, liền lẩn xung quanh vu nổ còn đang rực cháy chực tiếp lao vào, bắt lấy cái thân xác khô khốc cháy rực kia mang về.

"Nhiệm vụ hoàn thành, rút lui!"

Đám người đó biến mất không một vết tích, để lại người dân xung quanh nặng thì trọng thương, nhẹ thì bất tỉnh.

Sau đó một lúc thì cảnh sát địa phương cũng đến thu dọn hiện trường, không có lấy một vết tích hay hiện vật, vụ án chỉ vỏn vẹn trong 3 giờ đồng hồ đã bị khép lại...

Trong khi đó ở một nơi tối tăm xa xôi, một đám người của tổ chức đã mang cái xác của Thanh Vũ về, liền định làm một cái gì đó.