Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi

Buổi tối mấy hôm nay, Mạch Đinh đều tăng tiết thêm giờ, sắp thi rồi phải chạy nước rút, cậu hẵng còn canh cánh chuyện làm lớp phó học tập, có điều khiến cậu cực kỳ khó chịu chính là, bản thân thì ôm sách liều mạng tụng, An Tử Yến ở ngay bên cạnh lại chơi trò chơi trên máy tính, không phải An Tử Yến quấy rầy đến cậu, bởi vì An Tử Yến từ đầu tới cuối chẳng hề nói nửa câu.

“Này, cậu không ôn tập gì à?”

“Đừng ảnh hưởng tới tớ.”

“Tớ ảnh hưởng cậu? Cậu đang chơi trò chơi thì tớ có thể ảnh hưởng cái gì được?”

“Ảnh hưởng tớ đánh boss.”

Sách của Mạch Đinh bay vèo qua đập vào An Tử Yến, bị An Tử Yến bắt được, cầm sách lên xem, lại ném về: “Câu thứ ba làm sai.”

“Thật hay giả? Tớ tin tưởng chắc chắn vào bản thân.” Mạch Đinh tiếp tục cầm sách nghiền ngẫm, An Tử Yến xem đồng hồ, đã nửa đêm rồi, hắn đứng dậy, đá đá Mạch Đinh: “Đi ngủ.”

“Ừ, ngủ ngon.” Mạch Đinh ngay cả đầu cũng chẳng buồn nâng.

An Tử Yến nhăn mặt: “Quy định trong nhà là, tớ ngủ thì cậu cũng phải ngủ.”

“Quy định ấy ở đâu ra vậy, sao tớ lại không biết.”

An Tử Yến cúi thấp người, khiêng Mạch Đinh lên vai: “Vừa đặt ra.”

“Cậu làm gì vậy, thả tớ xuống, đợi tớ làm nốt đã.”

“Làm cái gì mà làm, đến lúc đó tớ giúp cậu gian lận là được.” An Tử Yến nói như thật, cái đó, hành vi này cực kỳ sai trái a.

“Ai, ai muốn cậu gian lận, cách thức tầm thường ấy tớ không cần.” Mạch Đinh ở một vài phương diện nào đó lại quá chính trực.

An Tử Yến ném Mạch Đinh lên giường: “Cậu dám cử động nữa xem.”

Mạch Đinh vốn đang định giãy dụa, nghe thấy thế liền ngoan ngoãn nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, An Tử Yến đã nằm xuống bên cạnh cậu, tắt đèn đi. Trong phòng trở nên tối đen như mực, không biết qua bao lâu, Mạch Đinh nghe được tiếng hô hấp đều đều của An Tử Yến, tưởng hắn ngủ rồi, mở mắt ra định ngồi dậy.

“Cậu muốn đến phòng thi hay muốn bị đẩy vào nhà xác?”

Mạch Đinh tóc gáy dựng đứng, không dám có ý niệm động cựa gì trong đầu nữa, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Hôm sau, Mạch Đinh mắt gấu mèo bò xuống giường, An Tử Yến ghét bỏ nhìn Mạch Đinh: “Xem bộ dạng cậu kìa.”

“Lão tử mắt gấu mèo cậu liền ghét bỏ, nó mà sưng húp thành phao bơi thì sao.”

“Vứt cậu vào thùng, quẳng xuống biển cho chìm nghỉm là xong.”

“An Tử Yến!!!”

Mạch Đinh nói không lại An Tử Yến, thở phì phì đi thu dọn sách vở, chuẩn bị lên lớp. Tới trường rồi, Mạch Đinh liền vội vàng giở sách ra, cũng không biết là trời sinh ngu ngốc, hay căng thẳng mà quên hết sạch, hôm qua rõ ràng vẫn còn nhớ, hôm nay đầu óc liền loạn thành một đoàn, tư duy trì trệ, cứ thế này mà đi thi thì chết chắc, Mạch Đinh giựt tóc, đập đầu vào bàn.

An Tử Yến ở bên cạnh lạnh lùng nhìn: “Đừng khiến chỗ nào cũng là máu.”

“Cậu thật độc ác, không thấy tớ đang buồn rầu à.”

“Cũng không phải đề cương luận văn, cậu để ý như vậy làm gì.”

“Cậu lại ăn nói bừa bãi rồi, chúng ta là học trò, học trò không phải nên lấy bài vở làm việc chính sao?”

“Nói đi nói lại, cậu vẫn muốn làm lớp phó học tập.”

Một câu liền trúng đích, đi học đã lâu chưa thấy cậu ấy cố gắng như vậy bao giờ, học kỳ này dã tâm bừng bừng chạy bằng được cái chức lớp phó học tập.

“Có điều tớ nghe nói, khi thi lúc nộp bài mới viết tên, thường thường điểm sẽ cao hơn.”

“Loại mê tín này mà cậu cũng tin?” Mạch Đinh nghi hoặc nhìn An Tử Yến, bình thường nếu An Tử Yến nói mấy câu đại loại như vậy, chờ mình không phải tròng thì cũng là bẫy. Có lẽ nào thay đổi biện pháp chỉnh mình.

Bất quá tuy Mạch Đinh bên ngoài tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn nhớ kỹ những lời ấy, chẳng phải cổ nhân hay nói, ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô.

(Hãy cứ tin vào điều đã có, chẳng nên tin tưởng chỗ không đâu.)

Càng vội càng dễ phạm sai lầm, tới ngày thi, Mạch Đinh không hề bỏ cuộc, mặc dù thật sự đọc sách, nhưng chẳng lọt chữ nào, đầu óc cậu giờ là một đống hỗn độn, ngơ ngác ngồi trong phòng thi, còn may An Tử Yến thi cùng phòng với mình, ít nhiều cũng khiến cậu an tâm đôi chút. Cho đến khi phát giấy thi, Mạch Đinh mới bình tĩnh lại, cầm bút đọc đề thi một lượt, xong đời, cái cần làm thì không làm, mình còn chưa ôn đến phần này.

Những người làm được bài, xong từ rất sớm, mau mau chóng chóng mong hết giờ. Thật sự là đáng ghét.

Những người không làm được bài, sứt đầu mẻ trán, sợ thời gian trôi đi quá nhanh. Thật sự đáng thương.

Mạch Đinh thuộc loại sau, đối với đề bài đã bất lực, nghẹn nửa ngày không viết nổi một chữ, đầu óc ngoài trống rỗng thì vẫn cứ là trống rỗng, ngay cả tý cặn cũng không có. Chốc chốc nhìn đồng hồ, chốc chốc đổ mồ hôi lạnh. Làm mấy việc vô bổ không giúp ích được gì.

Cậu nhìn An Tử Yến, đang ngồi chơi kìa, ánh mắt hai người vừa lúc chạm nhau, Mạch Đinh làm mặt quỷ với An Tử Yến, An Tử Yến làm như không thấy, tiếp tục ngồi chơi. Không làm được bài còn chưa tính, ngay cả thằng bạn trai còn chả buồn quan tâm bản thân, quả thực là bi kịch trong bi kịch.

Tai Mạch Đinh nghe thấy tiếng chuông mà cậu không muốn nghe thấy nhất, cuối cùng thở dài một hơi, quả nhiên viết tên sau cùng cũng không mang lại may mắn chi sất, cậu chuẩn bị đặt bút điền nốt cái tên, những người khác đã đứng dậy, An Tử Yến lúc ấy đi tới, tốc độ cực nhanh, cầm bút viết tên mình lên trên bài thi của Mạch Đinh, sau đó kéo Mạch Đinh đi.

“Ban nãy cậu làm gì vậy hả.”

“Coi như quà mừng năm mới cho cậu.”

“Này, quà cáp kiểu gì thế, rõ ràng là gian lận, nếu như bị phát hiện thì sao.”

“Có phải thi vào trường cao đẳng đâu, không nghiêm ngặt như vậy.”

“Nhưng cũng không thể gian lận a, sau này tớ nào dám nhìn ai nữa.”

“Vậy cậu tiểu vào xe tớ thì sao?”

“Đó là hai việc khác nhau.” Nghĩ đến sự kiện sau khi uống rượu ấy, Mạch Đinh quả thực vô cùng xấu hổ, sao mình lại làm cái chuyện mất mặt như vậy cơ chứ, vừa định nói gì đó, An Tử Yến liền cắt ngang: “Câm miệng.”

“Ở bên cậu không muốn học cái xấu cũng khó, nhưng thành tích của cậu thì sao?”

“Quan tâm làm gì.”

Mạch Đinh muốn tức giận mà không tức giận nổi, chỉ có thể oán trách nhìn An Tử Yến, cái tên này, tính cách vẫn cứ bá đạo như thế, theo hắn không muốn học cái xấu cũng khó.

Thôi bỏ đi, hiện tại đã thi xong rồi, nên hưởng thụ một phen, quan tâm nhiều làm chi, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, có khí sẽ đứt mất, vẫn nên học theo An Tử Yến, sống tự do tiêu sái chút, một lần thôi cũng được, bản thân hãy thử phóng túng xem. Mạch Đinh vứt hết sách và đề tham khảo vào đống rác, cảm giác ấy thật là thích a, không cần nghĩ đến ngày mai, chỉ cần ở bên cạnh cậu, giờ phút này, là thời gian của chúng ta.

“Sao vậy? Điên thật rồi à?”

“Cái rắm, ngẫu nhiên muốn trông thấy thế giới trong mắt cậu thôi.” Mạch Đinh nhìn vào mắt An Tử Yến.

“Nhìn thấy gì?”

“Thấy tớ.”

“Vậy đó là thế giới của tớ.”

An Tử Yến, vậy cậu có trông thấy những thứ đang lấp lánh trong đôi mắt của tớ không? Là cảm động, là hạnh phúc, là ngọt ngào, là tình yêu vĩnh cửu.