Chương 52: Nếu như gặp lại anh

An Tấn và Ngô Hinh thấy An Tử Yến trước sau không chịu nhận sai, làm căng quá cũng không được, đành phải mời ông nội An tới. Ông nội tay cầm quải trượng, xuất hiện trong phòng An Tử Yến, đóng cửa lại. An Tử Yến đang dựa bên cửa sổ, quay đầu lại: “Ông nội, con chờ ông đã lâu.” Quả nhiên bố mẹ sẽ ra chiêu này.

“Chuyện của con ông nghe cả rồi.”

An Tử Yến dìu ông nội ngồi xuống, không đợi ông nội mở miệng, An Tử Yến liền hỏi: “Ông nội, không phải ông cũng thấy con làm mất mặt nhà họ An đấy chứ, nếu ngay cả ông cũng tới khuyên con, đối với cái nhà này con chẳng còn hy vọng gì nữa?”

Ông nội An vừa nghe vậy liền đau lòng thay An Tử Yến: “Vớ vẩn, con là cháu trai mà ông hãnh diện nhất, ông từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy con làm gì mất mặt, ông hỏi con một vấn đề, con xác định với cậu trai kia?”

“Chính là cậu ấy.”

“Nhưng mà con chỉ ăn một quả trên cây táo, sao không thử những quả khác, biết đâu ngoài quả của cậu ta ra còn quả khác ngọt hơn thì sao?”

“Con không thích ăn ngọt, đây đã là câu hỏi thứ hai của ông rồi.”

“Nếu con đã trả lời như vậy, ông cũng không còn lời nào để nói nữa, chỉ bản thân cháu mới lựa chọn được con đường tốt nhất cho mình, cháu vui vẻ, ông cũng vui vẻ, con cái thằng nhóc này từ nhỏ đối với người khác luôn lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều thờ ơ, ông già rồi, sống không được bao lâu nữa, nếu ông đi rồi chỉ sợ con sẽ luôn cô độc như vậy, hiện tại con nguyện ý tiếp nhận một người, ông cũng an tâm.” Ông nội An chăm sóc An Tử Yến từ nhỏ đến lớn sao lại không hiểu rõ An Tử Yến, kỳ thật có lẽ mới đầu không có cách nào chấp nhận, sau khi bình tĩnh lại, đó không phải là điều quá khó khăn, chân chính yêu một người, là phải biết suy nghĩ cho người ấy, có gì sánh được với hạnh phúc của An Tử Yến, khiến ông càng thêm mừng vui thanh thản.

“Đừng nói những lời như vậy nữa, cho dù ông muốn đi, con cũng sẽ không để ông đi.”

Ông nội An cười cười, vỗ vỗ bả vai An Tử Yến.

“Đi thôi, dìu ông ra ngoài, ba con đánh con thành như vậy, ông còn chưa tính sổ với nó đâu.”

An Tử Yến dìu ông nội, An Tố đã bị thu phục, An Tử Yến vẫn luôn chờ ông nội tới đây, chỉ cần thuyết phục được ông nội thì mọi chuyện sau đó đều trở nên dễ dàng. Huống hồ ông nội là người rất dễ thuyết phục, xem ra, ngày ấy An Tố nói An Tử Yến bất lực là quá sớm, hiện tại tựa hồ tất thảy đều nằm trong sự khống chế của An Tử Yến.

Ông nội An đi đến phòng khách, ngồi trên sôpha, An Tấn đang định mở miệng, lại bị ông nội An ngăn cản: “Các người đừng nói gì cả, để tôi nói hết một lần cho xong, đầu tiên là anh, có ai đánh con mình như anh không hả? Nó phóng hỏa hay giết người à, hay là làm chuyện gì đại nghịch bất đạo? Còn chị nữa, nghĩ xem mình bao nhiêu tuổi rồi? Còn cắt cổ tay? Khi dọa con mình sao không ngẫm lại chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ dọa người đến mức nào. Chẳng phải chỉ là chọn người mình thích thôi à, chẳng phải vừa đúng người kia là nam thôi à, thế thì có làm sao? Ai dám khinh thường nhà họ An chúng ta? Chỉ có tự mình khinh thường bản thân.”

Ngô Hinh sắc mặt hết xanh lại trắng: “Bố, không phải con muốn dọa An Tử Yến, con chỉ muốn nó sửa chữa sai lầm, chẳng lẽ bố không muốn ôm cháu?”

“Muốn chứ! Như thế nào lại không, nhưng có muốn cũng không thể ích kỷ như vậy được a, đem toàn bộ hy vọng áp đặt ở trên người nó, cái này không gọi là yêu thương.”

“Bố, cho dù bố nói gì, con cũng sẽ không đồng ý, loại chuyện này, người làm bố làm mẹ sao có thể đồng ý.” An Tấn cáu kỉnh rút một điếu thuốc, ngồi một bên hút.

“Đừng nói đến trách nhiệm của bố mẹ với tôi, hai anh chị trước kia khi An Tử Yến còn nhỏ ra ngoài chạy ngược chạy xuôi, chưa từng làm cái việc mà bố mẹ nên làm, mỗi lần đều tưởng rằng mang về mấy món đồ chơi quý giá thì có thể bù đắp cho nó, nó sẽ thích, hai anh chị đến bây giờ vẫn không hiểu được nó chân chính muốn cái gì? Thứ nó thực sự thích là gì, nó từ trước tới nay chưa từng yêu cầu quá đáng anh chị điều gì, không giống những đứa trẻ khác khóc nháo bắt anh chị ở lại chơi với nó vài ngày, ít nhất cũng phải ở cùng nó vào hôm sinh nhật. Giờ nó lớn rồi, cuối cùng có thứ mà nó thích thực sự, anh lại muốn đoạt đi. Anh là bố ruột của nó, một người bố sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy với đứa con của mình, đừng nói nó thích đàn ông, cho dù là quái vật, chuyện anh phải làm là ủng hộ nó, tự tạo cho mình một cơ hội đi, làm chuyện mà một người bố tốt chân chính nên làm.”

An Tấn cúi gằm, xoa xoa thái dương, trong đầu nhớ lại trước kia sinh nhật mỗi năm của An Tử Yến đều ở nước ngoài gửi quà về, gọi một cuộc điện thoại, theo thời gian trôi đi, giọng nói trong điện thoại cũng càng ngày càng lạnh nhạt. Tết nhất về nhà cũng bận lo công việc, gọi điện thoại, chưa từng đặt An Tử Yến ở trong lòng, hồi ức tiếp diễn cho đến cảnh ông đánh hắn. Nhiều năm qua, buồn cười nhất chính là không tìm ra được chút hình ảnh khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Yêu thương tự nhận mang lại cho hắn, không ngờ lại trở thành nhà lao.

“Còn có cô người làm chị này nữa, chả ra sao cả, từ nhỏ đã điêu ngoa, ương bướng, nhiều lần nó bao dung cô, hiện tại là lúc cô nên bao dung nó.” An Tố lẳng lặng nghe.

Ông nội An tiếp tục nói: “Rốt cuộc các người còn muốn làm tổn thương nó đến đâu mới có thể thỏa mãn, tôi nói hơi khó nghe, có lẽ An Tử Yến sẽ không cho anh chị một đứa cháu, nhưng ít nhất anh chị còn có con trai. Nếu cứ khăng khăng một mực như vậy, không chỉ cháu, ngay cả đứa con này anh chị cũng đánh mất.”

Chỉ có Ngô Hinh bất vi sở động: “Con không muốn con trai của mình ở bên cạnh một thằng đàn ông, con không muốn nó trở thành loại người này.”

“Cái nhà này còn chưa tới phiên chị lên tiếng định đoạt.” Ông nội An quát Ngô Hinh, sau đó nhìn lướt qua mọi người: “Đã thế thì, biểu quyết đi.”

“Con không đồng ý, Tấn cũng sẽ không đồng ý, phải không?” Ngô Hinh cầu xin An Tấn.

An Tấn ngẩng đầu lên nhìn An Tử Yến, khuôn mặt kia từ nhỏ chưa từng một lần nhìn kỹ, giờ đã trưởng thành rồi. Phất phất tay: “Xem ra con thật sự đã trưởng thành. Quên đi, con muốn làm gì thì làm.” Thấy An Tấn thế mà lại đồng ý, Ngô Hinh trừng lớn mắt không thể tin được An Tấn liền khinh địch mà chấp nhận như vậy, siết chặt ống tay áo của An Tấn, gần như phát điên: “Ông có hiểu rốt cuộc mình đang nói cái gì hay không? Nó muốn làm gì thì làm? Bây giờ nó thích một thằng đàn ông, ông có biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào không, sao lại đồng ý?”

“Lần này, tôi muốn làm một việc vì nó, bất luận nó muốn gì đi nữa.” Nhiểu năm như vậy, An Tử Yến chịu thiệt thòi rất nhiều.

Ngô Hinh chuyển ánh mắt sang An Tố, An Tố cắn môi dưới nói: “Con không có ý kiến.”

“Các người làm sao vậy hả? Tử Yến, đừng vì một thằng đàn ông mà hủy hoại tiền đồ của con, nghe lời mẹ ngoan ngoãn ở trong nhà, một hồi thì sẽ ổn.”

“Vô dụng thôi, mẹ à, buông tay đi.” An Tử Yến nói.

An Tử Yến đã được thả ra cáo biệt ông nội và bố mình, đang chuẩn bị ra khỏi cửa, Ngô Hinh ôm lấy An Tử Yến, khóc đến mức nhòe nhoẹt cả lớp trang điểm: “Tủ Yến, mẹ xin con đấy, hãy nghe lời mẹ một lần này thôi, con muốn gì mẹ đều cho con, mẹ sẽ làm cho thằng nhóc kia biến mất vĩnh viễn.”

An Tử Yến cúi người xuống, nói bên tai Ngô Hinh: “Mẹ à, đừng ép con hận mẹ.”

Ngô Hinh buông lỏng cánh tay, ánh mắt dại ra nhìn An Tử Yến càng đi càng xa.

An Tố đuổi theo, ngồi lên xe An Tử Yến: “Tiễn chị một đoạn, em không phiền chứ.”

An Tử Yến không lên tiếng, An Tố lại nói tiếp: “Em đã sớm biết ông nội sẽ đến, cũng biết ông nội hiểu em rõ nhất, nhưng em dựa vào đâu mà cho rằng chị và bố sẽ đồng ý, nếu chúng ta không chấp nhận, vậy chẳng phải em đã phí công rồi ư.”

“Bởi vì thương yêu em không chỉ có một mình ông nội.”

An Tố khẽ đánh An Tử Yến, nở nụ cười: “Ít giả bộ.”

“Có phải mẹ đã làm đơn xin nghỉ học cho em không.”

“Đúng vậy, tưởng em sẽ ngoan ngoãn nghe lời sang Mĩ.”

“Vậy vừa may.”

Nếu là người một nhà, ai lại nhẫn tâm tổn thương nhau quá sâu.

Mạch Đinh úp mặt lên bàn, nhìn đôi giày của mình, suy nghĩ bị tiếng ồn ào trong lớp cắt ngang.

“Nghe nói hôm nay lớp mình có bạn mới chuyển đến.”

“Tớ cũng vừa nhận được tin, hình như có lai lịch không nhỏ nha.”

“Mong chờ quá đi, dễ nhìn một chút thì tốt rồi.”

“Thèm zai đến vậy cơ à, cho dù dễ nhìn cũng không nhất định sẽ coi trọng cậu.”

“Không coi trọng tớ, ít nhất cũng sẽ chướng mắt cái loại kia, nếu bạn học mới biết nó thích đàn ông, không biết sẽ thấy thế nào, rất nhiều thằng con trai đều cảm thấy làm chuyện đó thực ghê tởm.”

Mạch Đinh nghe những lời này đã nghe đến tê liệt, cái gì nọ kia, còn không bằng trực tiếp chỉ tên nói họ.

Nhưng cho dù lựa chọn không nghe, không thèm nghĩ nữa, thương tổn chung quy vẫn là thương tổn.

“Đến rồi, đến rồi.”

Đám con gái xao động không yên cũng chẳng khiến Mạch Đinh nổi lên hứng thú, cậu vẫn như cũ úp mặt xuống bàn, An Tử Yến của em a, khi nào anh mới trở về?

“Đẹp trai quá mức cho phép rồi, hoàn toàn bên ngoài phạm vi chịu đựng của tớ.”

“Trời ơi, tớ nguyện ý đem tất cả hiến dâng cho anh ấy.”

“Mọi người đừng ồn ào nữa, đây là bạn mới chuyển tới lớp chúng ta, để bạn ấy tự giới thiệu trước đã.” Vị thầy giáo này, chính là thầy giáo đã gọi Mạch Đinh vào văn phòng giáo huấn.

“Tôi là An Tử Yến, sở dĩ nói cho các người tên của tôi là để các người biết, tôi chính là người đàn ông của Mạch Đinh. Đối với chuyện này, các người có ý kiến gì không?” An Tử Yến lạnh lùng đánh giá cả lớp học, tuy rằng mặt không đổi sắc, lại có thể dọa sợ mọi người, còn Mạch Đinh, Mạch Đinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên liền trông thấy khuôn mặt của An Tử Yến, dường như đã trải qua mấy đời, mơ hồ, rồi rõ ràng.

Đã tưởng tượng rất nhiều về lúc này, nếu gặp lại anh, có lẽ em sẽ thất thanh khóc rống.

Nếu gặp lại anh, có lẽ em sẽ chửi ầm lên.

Nếu gặp lại anh, có lẽ em sẽ không để ý tới anh nữa.

Nhưng giờ đây, anh cứ như vậy đứng trước mặt em, em ngoại trừ trào dâng một niềm hạnh phúc, rốt cuộc không thể làm gì khác nữa.