Chương 112: Tiểu phiên ngoại 3

Mạch Đinh cùng An Tử Yến, bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân bình thường khác, sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà gây lộn, cũng sẽ vì một câu nói của đối phương mà cảm thấy ấm áp. Bọn họ cũng giống như những người khác, rơi vào tình yêu, rồi cứ như vậy, không thể nào chia tách được nữa, mặc kệ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thời gian, vĩnh viễn cũng không hề chán ghét nhau, đây là cái gì? Là tình yêu sao, rồi thì sau đó, đem yêu biến thành một loại thói quen.

Mạch Đinh đang đợi, kiên nhẫn chờ đợi… Ở bên cạnh An Tử Yến chờ đợi.

Chính mình đã ưng thuận hứa hẹn, thì mình phải thực hiện.

Chờ xem sao, xem ai yêu ai lâu hơn.

Mạch Đinh thích nhất là người nào, dĩ nhiên ngoài An Tử Yến ra thì còn ai nữa đây.

Mặc dù cái tên này tính tình rất xấu, tâm địa rất xấu, chính là tên đại bại hoại.

Nhưng ai bảo mình tính tình rất tốt, tâm địa rất tốt, chính là người tốt chứ.

Cho nên mình mới miễn cưỡng tiếp nhận hết thảy những gì thuộc về hắn, rất miễn cưỡng.

Ngày hôm qua, hai người ở trong phòng lăn lộn qua lại một đêm cuối cùng mới đi ngủ. Mạch Đinh xoay người đem chân đặt trên người An Tử Yến, mơ màng mở mắt liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của An Tử Yến, không nhịn được mà khóe miệng khẽ giương, những việc tối hôm qua hết thảy đều rõ mồn một trước mắt, thanh âm An Tử Yến ngọt ngào, pháo hoa cùng tiếng chuông mừng năm mới vang lên, nghĩ tới những thứ này, Mạch Đinh vừa gắt gao ôm An Tử Yến vừa ngủ.

Mẹ Mạch Đinh cũng không biết An Tử Yến ngủ tại nhà mình, trực tiếp mở cửa phòng Mạch Đinh: “Đinh Đinh, ăn bánh trôi thôi, nhanh lên một chút, mồng một mà ngủ nướng thì còn ra thể thống gì”.

Mạch Đinh vừa nghe tiếng của mẹ vang lên, vội vàng đem chăn phủ lên đầu An Tử Yến, cũng gắt gao đè lại, nhưng đã sớm bị mẹ Mạch Đinh nhìn thấy, mặc dù trong nhà đã đồng ý cho hai người ở chung một chỗ, nhưng như thế này thì quả thật là mất hình tượng quá, nói thế nào thì nói, dù gì nhà mình cũng là phần tử trí thức, đối với hành vi quan hệ trước hôn nhân này, phi thường phản đối, dĩ nhiên đây là Mạch Đinh đang tự đặt chính mình và góc độ của mẹ Mạch Đinh mà suy nghĩ.

An Tử Yến nằm ở trong chăn cử động một chút, Mạch Đinh ra tay đúng là nặng mà, thiếu chút nữa khiến An Tử Yến nghẹt thở mà chết. An Tử Yến một cước đá văng Mạch Đinh ra ngoài, từ trên giường ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, bộ dáng rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, không những thế lúc này còn không có mặc quần áo đoàng hoàng. Mạch Đinh từ dưới giường bò dậy, đang muốn giải thích, An Tử Yến nhìn thấy mẹ Mạch Đinh, vẻ mặt bình thản: “Mẹ, sớm như vậy đã dậy rồi sao?”.

Mạch Đinh chỉ còn thiếu nước hộc máu ra thôi, mặt đỏ lên: “Ai.. là mẹ của anh chứ, anh bị hỏng mắt à”. Nói xong mắt len lén nhìn về phía mẹ Mạch Đinh xem phản ứng của bà như thế nào. Mẹ Mạch Đinh nào có buồn để ý đến Mạch Đinh, ánh mắt nhìn An Tử Yến từ trên xuống dưới. Bộ dáng này cùng thanh âm ấy, kêu một tiếng mẹ, quả thực khiến tâm tư mẹ Mạch Đinh vô cùng ngọt ngào, quả nhiên nhi tử lớn lên trong thật đẹp mắt, tâm tình cả người vì vậy cũng tốt hơn rồi.

“Mẹ, à, cái kia không phải như mẹ thấy đâu.. cái kia.. chúng con thật sự chưa làm chuyện gì hết”. Đứa trẻ không đẹp mắt bên cạnh lên tiếng, lời nói dối này quả thật là khoa trương quá đi, An Tử Yến cùng mẹ Mạch Đinh đồng thời nhìn Mạch Đinh, mẹ Mạch Đinh khinh thường nhìn Mạch Đinh: “Các con ở chung lâu như vậy vẫn chưa phát sinh chuyện đó sao?”. Mẹ Mạch Đinh cũng đâu phải là kẻ ngu chứ.

“Chúng con đều chỉ ngâm thơ viết văn, giúp đỡ nhau học tập, tự trọng mà mẹ dạy con, con chưa bao giờ quên, mặc dù An Tử Yến có đôi khi không nhịn được, nhưng mỗi lần như vậy đều bị con cự tuyệt, chuyện tốt đẹp nhất của đời người chẳng phải chính là lần đầu tiên sau khi cưới sao”. Mạch Đinh nói mà mặt không đỏ, tim không nhảy, vẻ mặt chân thành, sự chân thành vô cùng muốn ăn đòn.

An Tử Yến không hề cảm kích, cũng không biết nỗi khổ tâm của Mạch Đinh, bất quá bản thân Mạch Đinh cũng đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Mẹ của Mạch Đinh đã chấp nhận bọn họ, chấp nhận một cách hoàn toàn, hơn nữa, mẹ Mạch Đinh cũng không phải là người bảo thủ. An Tử Yến khom lưng, từ dưới đất nhặt lên “áo mưa an toàn” đã dùng qua: “Mẹ, cái này vứt ở đâu?”

Mạch Đinh tức giận tới mức mắt trợn ngược lên, muốn nói điều gì đó nhưng không thể nào mở miệng.

Mẹ Mạch Đinh cười híp mắt: “Ném vào thùng rác là được, còn dùng áo mưa an toàn làm cái gì chứ, dù sao nó cũng có mang thai được đâu”.

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, Mạch Đinh đã vò đầu bứt tóc mình, nói: “Mấy người nói mấy cái này làm gì, không để cho người ta sống yên ổn à?”

Mẹ Mạch Đinh lưu luyến không rời nhìn thân thể An Tử Yến một lần cuối: “Mẹ đi nấu bánh trôi nhiều thêm một chút, các con cũng nhanh lên, xuống ăn là vừa”

Mạch Đinh đem mẹ Mạch Đinh đẩy ra ngoài cửa, trừng mắt đi tới trước mặt An Tử Yến: “An – Tử – Yến!!! Anh chú ý lời nói của mình một chút, dù gì thì bọn họ cũng là trưởng bối, anh đừng cái gì cũng nói ra như vậy chứ”.

Mới sáng sớm mồng một đã bị càm ràm, xem ra năm nay cũng không hề dễ chịu chút nào. An Tử Yến có chút bất đắc dĩ bắt đầu mặc quần áo, đem quần áo Mạch Đinh ném lên đầu cậu: “Mặc quần áo vào đi, nhanh lên một chút”.

Nhìn thấy An Tử Yến sắp mặc đồ xong, Mạch Đinh cũng vội vàng vơ lấy quần áo trên đầu mình xuống: “Anh chờ em một chút”. Nói xong vừa mặc quần áo, vừa hỏi An Tử Yến: “Chỉ ở bên nhà em mừng năm mới thôi sao? Anh không cần sang bên nhà à?”

“Ngày mai sang”

“Ngày mai sẽ phải đi sao, ở lâu thêm mấy ngày nữa không được à?”

Mẹ Mạch Đinh ở phía dưới thúc dục ra ăn cơm, An Tử Yến đi ra ngoài, Mạch Đinh cũng đi theo phía sau An Tử Yến, không hiểu từ lúc nào đã hình thành thói quen đi phía sau An Tử Yến, loại cảm giác này thật sự rất an toàn.

Ngồi xung quanh ở bàn ăn bánh trôi, bởi vì quá nóng, Mạch Đinh cẩn thẩn từng li từng tí thổi cho nguội, đợi đến khi có thể ăn được, đổi lấy chén cho An Tử Yến: “Cho anh ăn chén này”, đôi mắt nhìn An Tử Yến tràn đầy yêu thương.

“Ngốc!”

Mạch Đinh chỉ cười, cũng không hề tức giận. Tự biết mỗi lần mình nói lời ngon tiếng ngọt, đều bị An Tử Yến mắng mình ngốc nghếch. Mạch Đinh đã sớm biết cái bí mật nho nhỏ này rồi.

Mạch Đinh ngoặm miếng bánh trôi lớn trong miệng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phía bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, Mạch Đinh mồm miệng không rõ, gấp gáp chỉ ra phía bên ngoài để cho An Tử Yến nhìn, thấy An Tử Yến không có phản ứng, cố hết sức nuốt miếng bánh trôi: “An Tử Yến, tuyết rơi rồi!”

An Tử Yến liếc ra ngoài cửa sổ: “Thì sao?”

“Anh không cảm thấy tuyết rơi rất lãng mạn sao?”

“Không cảm thấy!”

“Trong rất nhiều bộ phim của nước ngoài, một đôi tình nhân trong tay đang cầm ly cafe bốc khói, bông tuyết rơi xuống đậu vào quần áo của hai người bọn họ, sau đó hai người vừa cười ấm áp vừa nói chuyện, anh không cảm thấy rất lãng mạn sao?”

“Không cảm thấy”

“Anh.. anh có hiểu cuộc sống tình nhân không vậy, vậy chứ tuyết rơi đối với anh có ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa duy nhất chính là ra ngoài sẽ bị đông cứng lại giống như cá 2B”

Mạch Đinh bỉu môi, không buồn phản ứng lại An Tử Yến Nữa, chẳng qua là cúi đầu ăn bánh trôi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc An Tử Yến một cái. Khuôn mặt tỏ vẻ mất hứng, không hài lòng, rõ ràng tối hôm qua còn nói những lời tâm tình êm tai, hiện tại đã trở mặt rồi, tuyệt đối chính là đã mắc bệnh nhân cách phân liệt. Mạch Đinh đang vô cùng oán hận thì mẹ Mạch Đinh bưng chén bánh trôi đi ngang qua: “Đinh Đinh, ở lại thì đi mua thêm thức ăn về”. Không đợi Mạch Đinh cự tuyệt, mẹ Mạch Đinh liền biến mất, chạy đến ngồi trên ghế salon cùng ba Mạch Đinh vừa xem tivi vừa ăn bánh trôi.

“Được, ăn tết đầu năm mọi người đã bắt nạt con. Đợi đến khi lão tử bị các ngươi làm cho tức chết, lúc đó muốn khóc cũng không kịp rồi”

An Tử Yến gắp một miếng bánh trôi lớn nhét vào trong miệng Mạch Đinh: “Nói lảm nhảm nhiều quá”

Bữa sáng đầu năm thật lâu mới ăn xong, Mạch Đinh sau khi chuẩn bị đầy đủ quần áo ấm, mũ len, khăn quàng cổ, găng tay, đứng ở cửa nhìn An Tử Yến: “Đi thôi, đi theo em, mua quà tân niên”.

“Quà tân niên của em nhiều lắm rồi mà”

“Vậy anh đi theo em mua đồ ăn, sau đó, em sẽ đi theo anh đến nơi anh muốn, giao dịch như vậy đã công bằng chưa?”

An Tử Yến suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Thành giao”

Mạch Đinh cười trộm trong lòng, ngu xuẩn quá đi, bình thường An Tử Yến đi nơi nào mình chẳng đi theo, giao dịch này đối với hắn mà nói chính là thùng rỗng kêu to mà thôi. Đứa ngốc này lại cho là mình kiếm được món lời rồi. Mạch Đinh đối với hành động lần này của mình phi thường đắc ý.

Hai người cùng nói qua một tiếng với ba mẹ Mạch Đinh rồi đi ra cửa, tuyết rơi không tính là lớn, Mạch Đinh mở lòng bàn tay, đón những bông tuyết đang rơi xuống, sau đó nhìn nó bị hòa tan, thấy An Tử Yến đã đi xa, liền vội vàng đuổi theo, chạy chầm chậm đến bên cạnh An Tử Yến, dùng miệng kéo găng tay trái ra.

“Em làm gì thế?”

Mạch Đinh đem tay trái để vào trong lòng bàn tay của An Tử Yến: “Đeo găng tay không cảm nhận được nhiệt độ của anh”.

“Cố gắng nói ít những lời ngốc nghếch đi” – An Tử Yến nắm tay, siết chặt bàn tay của Mạch Đinh.

Hơi từ trong miệng vừa thoát ra liền lập tức tiêu tán, mũi Mạch Đinh vì lạnh mà đỏ ửng lên, hai người mười ngón tay đan vào nhau thật ấm áp. Mạch Đinh vì lạnh mà nhún nhún vai, rụt cổ lại: “Em kể cho anh nghe một câu chuyện cười, anh nhất định sẽ cười”.

An Tử Yến không nói gì, cũng xem như là đã đồng ý. Mạch Đinh đem câu chuyện mà cậu tự nhận là rất buồn cười ra kể, nhưng An Tử Yến ngay cả lông mày cũng không hề động đậy, cậu nhảy lên phía trước mặt An Tử Yến, ngẩng đầu nhìn An Tử Yến: “Anh không cười sao?”

“Không buồn cười thì sao anh lại cười chứ, anh đâu có điên”

“Nhưng mà bình thường anh cũng rất ít cười”

“Có nơi nào yêu cầu bắt phải cười đâu”

Mạch Đinh kiễng chân, dùng hai bàn tay nhỏ bé bưng lấy mặt An Tử Yến, đẩy đẩy khóe miệng An Tử Yến: “Nói cho anh biết một bí mật, anh cười lên rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, em đã biết, xong rồi, em chính là chết ở trong tay anh rồi”

An Tử Yến gỡ tay của Mạch Đinh, dùng tay kéo mũ của Mạch Đinh xuống, mũ bị kéo xuống che ánh mắt của Mạch Đinh. An Tử Yến khóe miệng không nhịn được liền giương lên, bị che kín mắt, Mạch Đinh chỉ vào An Tử Yến: “Anh đang cười có đúng không?”

“Không có”

“Gạt người, em biết là lúc này anh đang cười”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh cười một tiếng, tim của em cũng đập nhanh một chút”

“Vậy em có biết hiện tại anh đang làm gì không?”

“Anh chuẩn bị hôn em”

Một nụ hôn sâu giữa mùa tuyết rơi lãng mạn, An Tử Yến đem tay lạnh như băng đặt vào cái cổ ấm áp của Mạch Đinh, Mạch Đinh run rẩy vì lạnh, giật cái mũ ra, kêu lên: “An – Tử – Yến!! Anh lại chơi em!”

Lúc ăn cơm tối, mọi người đang bàn về thời tiết của năm nay, An Tử Yến đột nhiên nói: “Mẹ, ngày mai Mạch Đinh muốn cùng con về nhà, mẹ có ý kiến gì không?”

“Đi đi, vốn cũng là nên để người nhà con gặp mặt rồi”. Mẹ Mạch Đinh thoải mái đáp ứng.

Mạch Đinh cứng ngắc đứng lên, chạy thật nhanh trở về phòng, không lâu sau, đem theo một balo nhỏ đi ra: “Ba mẹ, con đi vào rừng sâu núi thẳm ở một thời gian, tạm thời đừng tìm con, tạm biệt”. Nói xong kiên quyết chuẩn bị mở cửa.

An Tử Yến lạnh lùng gọi lại: “Thành thật một chút, quay trở lại cho anh”

“Em sẽ không đi”

“Em đừng quên giao dịch hôm nay của chúng ta”

Vừa nghe An Tử Yến nhắc nhở như vậy, Mạch Đinh liền bùng nổ, phát điên trách cứ: “Anh theo em đi mua một món ăn, em liền phải theo về nhà anh, em thiệt thòi quá lớn rồi!”

“Em không được nuốt lời”

Mạch Đinh ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn. An Tử Yến là ai? Là ma quỷ, bây giờ lại muốn đi vào sào huyệt của ma quỷ, dĩ nhiên ông nội đây không muốn đi rồi. Hắn đối với mình rất tốt, nhưng còn bà chị gái đại gian đại ác kia, lại có cả một con quỷ Dạ Xoa mình chưa gặp, rồi cả quỷ Dạ Xoa chồng nữa, nghĩ tới những điều này, Mạch Đinh không chỉ có nhức đầu, mà còn đau lòng hư thận.

Chỉ một thân huyết nhục này, làm sao đủ cho bốn con quỷ ăn!

........

........

.... chính chuyện đã có nhưng vì buồn quá lên vuẫn làm lại a.. sẽ vẫn có phiên ngoại nữa..