Chương 110: Tiểu phiên ngoại 1

Tử Yến và Mạch Đinh, bọn họ cũng chỉ giống như những đôi tình nhân bình thường khác, sẽ luôn vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau.

“An Tử Yến, anh cũng nên chia sẻ việc nhà cùng em chứ, như thế này chẳng phải là quá bất công sao. Tại sao em phải hầu hạ anh giống như hầu hạ tổ tông vậy chứ, anh thật sự vẫn nghĩ mình là đại gia Bắc Phương sao, em đang nói với anh đấy?”

“Anh rất bận” – Rất bận của An Tử Yến chính là buồn bực ngán ngẩm cầm điều khiển tivi liên tục chuyển kênh.

“Anh thế này mà cũng gọi là rất bận sao? Có nhầm lẫn gì không, vậy chứ em thì phải gọi là gì đây?” – Mạch Đinh đang khom lưng lau nhà, vừa không ngừng cằn nhằn An Tử Yến vừa cảm thấy chán nản mình vì sao lại coi trọng nam nhân không những hay ỷ lại mà còn rất lười biếng như thế này, ông trời đúng là không công bằng. Ta nói, ông trời cũng rất là thê thảm mà, lúc An Tử Yến đối tốt với cậu, cậu liền cảm ơn ông trời đã để cho mình yêu được An Tử Yến, lúc An Tử Yến đối xử không tốt với cậu, cậu liền trách cứ ông trời tại sao lại để mình yêu phải An Tử Yến.

Thấy An Tử Yến không có bất kỳ phản ứng gì với mình, Mạch Đinh lại nói tiếp: “Trước đến giờ, anh thấy em nhọc nhằn khổ sở để duy trì cái gia đình này, trong lòng anh không có một tia áy náy sao?”

“Không có”

“Anh!! Em thật không tìm ra được từ nào để hình dung sự xấu xa của anh nữa rồi!”

“Vậy thì đừng tìm!”

“Không tìm thì làm sao em mắng anh được. Đúng rồi, không phải hôm qua em bảo anh đi siêu thị mua kem đánh răng sao, chẳng hiểu vì sao kem đánh răng trong nhà mình lại dùng mau hết vậy?”

An Tử Yến lúc này mới nhìn chằm chằm vào Mạch Đinh, bốn mắt nhìn nhau, bất quá cũng không phải là đang làm chuyện gì xấu hổ, thấy vẻ mặt An Tử Yến lúc này như mới nhớ ra, Mạch Đinh đem cây lau nhà ném đi, hai tay chống ngang hông: “Anh lại quên? Em biết ngay là anh sẽ quên mà”

“Nếu em biết là anh sẽ quên, sao còn bảo anh đi mua?”

“Em.. Em không phải là…” – Mạch Đinh cảm thấy có chút đuối lý, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, đi tới, cúi đầu nhìn An Tử Yến đang ngồi trên ghế salon: “Rõ ràng là chính anh quên, anh còn cãi lý, hôm nay phạt anh không được ăn cơm tối, anh có tin không?”

An Tử Yến nhún nhún vai.

“Em nói thật đấy, đừng tưởng là em yếu đuối, không dạy dỗ anh chút ít, anh lại cho là em dễ ức hiếp”.

An Tử Yến lấy tay đẩy Mạch Đinh đang tiến sát gần mặt: “Lau nhà nhanh lên một chút, cản trở anh xem tivi rồi”

“Rốt cuộc em là người giúp việc hay là người yêu của anh?” – Mạch Đinh bĩu môi, lại tiếp tục cầm cây lau nhà lên lau.

“Cả hai”

“Còn anh chính là tài xế cùng ngân hàng của em” – Mạch Đinh không phục phản bác.

An Tử Yến cũng không hề tức giận: “Vậy thì được rồi, theo nhu cầu của mỗi bên, em cũng không thiệt thòi mà”.

Nghe An Tử Yến nói như vậy, Mạch Đinh cũng cảm thấy có đạo lý, giao dịch này xem như cũng công bằng a, thế là vui vẻ đi giặt quần áo, nấu cơm. Thật không biết rốt cuộc tình yêu của hai người này được xây dựng dựa trên điều gì nữa.