Ra khỏi thượng thư phòng, thấy tiểu Thuận tử muốn tới ôm mình, Hữu Xu vội vàng chạy vào trong hốc núi giả làm bộ chơi đùa. Tiểu Thuận tử quỳ rạp trên mặt đất nhìn hồi lâu, thấy cậu dùng móng vuốt cào nơi này một cái, đạp nơi kia một đạp, dường như thực vui vẻ, cũng liền không quản cậu, mà là ngồi ở cách đó không xa chờ đợi.
Thân thể lão quỷ có thể tự do co duỗi, cũng đi theo vào, năn nỉ nói, “Ngươi đem mấy cái thuật mổ bụng, thuật mở đầu linh tinh vừa rồi nói cho ta nghe một chút đi. Ta cũng không tin tưởng trên thế giới có kỳ thuật như vậy!”
Hữu Xu bắt được một con dế mèn, dùng móng vuốt giữ chặt nó, thản nhiên mở miệng, “Phép khích tướng vô dụng với ta, nếu ngươi không chế ra giải dược cho chủ tử ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết nhiều hơn. Tự ngươi đoán đi.”
Lão quỷ dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu thưởng thức con dế mèn, thăm dò nói, “Ngươi thật sự là người à? Chứ không phải cẩu tinh?” Chỗ nào có người thích chơi sâu? Còn chơi đến hứng thú nồng đậm như thế.
Hữu Xu giận muốn hỏng, thấp giọng hừ hai tiếng liền muốn chui ra, lại bị lão quỷ gọi lại, “Chớ đi mà, mới vừa rồi là ta nói bậy, ta giải thích còn không được sao? Ngươi đã biết được nhiều kỳ thuật như vậy, sao ngay cả độc của chủ tử cũng giải không được, còn muốn nhờ ta hỗ trợ.”
Nếu như Hữu Xu có tay có chân, sớm muộn gì cũng có thể chế ra giải dược, chỗ nào còn cần người khác? Cậu vòng về hốc nhỏ, đặt mông ngồi xổm dưới đất, giơ hai cái chân trước mập ù ngắn ngủn của mình lên, hỏi, “Ngươi bảo ta dùng cái này đi phối dược hả?”
Hì hì! Cuối cùng lão quỷ nhịn không được, lại bật cười, thấy cậu lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, vội vàng nói xin lỗi, “Ngại ngùng, ta không phải cố ý, thật sự là bộ dạng ngươi hiện tại rất buồn cười.”
Không bằng ngươi đừng an ủi ta thì tốt hơn. Hữu Xu xoay người qua, dùng cái mông tròn xoe đối diện với lão quỷ, bóng dáng không nhìn ra chút thê lương nào, ngược lại vô cùng buồn cười, cái đuôi nhỏ còn không thể khống chế đong đưa trái phải. Lão quỷ thiếu chút nữa lại bật cười, vội vàng dùng tay ngăn chặn miệng, lúc này mới nghẹn trở về, từ từ nói, “Nói thật cho ngươi biết, chủ tử ngươi trúng độc đã sâu, cần điều trị bốn năm năm mới có thể triệt để chuyển biến tốt đẹp, vả lại còn cần phối hợp với phương pháp châm cứu độc môn của ta. Nhưng hiện tại thân hình ta đã nhạt, cũng không thể đụng chạm đồ vật, đừng nói châm cứu cho chủ tử ngươi, ngay cả phối dược cũng thành vấn đề. Nhớ năm đó lúc chấp niệm của ta quá sâu, dù là ban ngày cũng có thể ngưng tụ thành thân thể hành tẩu ở trong cung.”
Nói đến chỗ này lão dừng một chút, thăm dò, “Cho nên nói, để nhanh chóng ngưng kết ra thật thể, trước tiên ngươi còn phải dạy ta mấy thứ kỳ thuật, làm cho chấp niệm của ta không ngừng sâu sắc.”
Lúc này Hữu Xu mới xoay lại, liên tục đặt câu hỏi, “Ngươi có muốn biết trái tim người có mấy ngăn không? Trái tim lại làm thế nào chuyển máu ra toàn thân? Người mắc bệnh tim nên trị liệu như thế nào? Ngươi có muốn biết toàn thân cao thấp của một người tổng cộng có mấy khối xương, làm thế nào nối liền cùng một chỗ chống đỡ thân người hoạt động hay không?”
“Muốn muốn, đặc biệt muốn!” Lão quỷ không thể chờ đợi được mà gật đầu.
Hữu Xu lúc lắc chân trước, “Nếu muốn vậy thì nhanh chóng đi phối giải dược đi, phối bao nhiêu ta sẽ giảng cho ngươi bấy nhiêu.”
“Tiểu hậu sinh, ngươi cũng không phúc hậu mà!” Lão quỷ tức giận.
Hữu Xu dùng móng vuốt điểm điểm thân thể gần như sắp hiện ra bộ dạng của lão, hỏi ngược lại, “Không phải ngươi nói muốn làm sâu sắc chấp niệm sao? Ngươi tự mình nhìn xem, hiện tại chấp niệm có đủ hay không?” Muốn làm sâu sắc chấp niệm của một người, biện pháp tốt nhất không phải là thỏa mãn yêu cầu của hắn, mà là treo hắn ở giữa không trung, để hắn thấy được nhưng không cảm giác được. Bị chủ tử trêu đùa mấy đời Hữu Xu tự nhiên am hiểu việc này.
Lão quỷ nhìn nhìn hai tay mình, lại nhìn chú chó con giống như ngây thơ đáng yêu, kì thực giảo hoạt như hồ ly, bất đắc dĩ nói, “Tiểu hậu sinh, xem như ngươi lợi hại! Ta đây liền đi thái y viện phối chế giải dược. Có điều nói trước, trong thời gian ngắn căn bản không cứu được chủ tử ngươi, thân thể của hắn đã rách nát không chịu nổi, cần mỗi ngày ăn giải dược, tiếp nhận thuật châm cứu, liên tục trị liệu hai năm độc tố mới có thể trừ sạch, sau đó còn phải tiến hành rèn luyện gian khổ. Đến tột cùng thì lúc nào mới có thể đứng lên một lần nữa, liền phải nhìn bản thân hắn. Còn nữa, kim châm của ta đã sớm truyền cho đồ đệ, lại đánh rơi trong chiến hỏa, kim châm của thái y viện rất khác biệt với cái của ta, đối với thân thể của chủ tử ngươi cũng vô dụng.”
“Ta bảo chủ tử đi làm một bộ?”
“Không cần khó khăn, cái móng chó của ngươi còn dùng tốt hơn kim châm nhiều. Trong cơ thể ngươi có kim quang công đức, lại có tử vi đế khí, còn có một luồng ánh sáng thuần trắng nhu hòa, ba thứ dung hợp cùng một chỗ, dùng tốt hơn so với bất luận linh dược nào. Ngươi chỉ cần bức năng lượng trong cơ thể tới móng vuốt, dựa theo phương pháp mà lão phu dạy ngươi nhất nhất ấn xoa, không bao lâu, hai chân của chủ tử ngươi có thể khôi phục tri giác. Đương nhiên, nếu như độc tố một ngày không trừ sạch, sẽ đi qua máu ăn mòn kinh mạch lần nữa, chỉ ấn xoa thôi cũng không có tác dụng.”
Hữu Xu nhìn chằm chằm móng chó của mình, hai mắt tỏa ánh sáng. Lão quỷ lại có chút muốn cười, sợ chọc cậu buồn bực, vội vàng chui ra ngoài, nhẹ nhàng nói, “Chế giải dược xong lão phu liền đưa tới đây cho ngươi, ngươi tự nghĩ biện pháp cho chủ tử ngươi ăn đi.” Đối với việc này lão cũng không lạc quan, chỗ nào có người, nhất là một hoàng tử, nguyện ý ăn dược mà sủng vật nhà mình ngậm về, cũng không sợ bị độc chết sao.
Hữu Xu kêu gâu gâu hai tiếng, coi như đáp lại, vốn tính chạy ra ngoài, nghe thấy trong động còn có con dế mèn đang kêu, móng vuốt liền không thể khống chế mà cào cào. Sau khi biến thành chó, rất nhiều thiên tính của cậu đều bị phóng đại, thoạt nhìn như vậy, còn thật sự không trách lão quỷ hoài nghi lai lịch của cậu. Tính cách của cậu so ra cũng chẳng có gì khác chó.
Chờ đến khi chủ tử học xong, cậu đã bắt hai con dế mèn, một con bọ cánh cứng, một con bươm bướm, tất cả đều xoa nắn tới trạng thái nửa chết nửa sống, đặt ở trên bậc thang. Nhìn thấy chủ tử được người đẩy ra, cậu vội vàng ngậm bọ cánh cứng chạy tới, cái đuôi nhỏ điên cuồng đong đưa.
Người đẩy xe lăn là thư đồng chung của thất bát hoàng tử, tên là Âu Dương Hồng Thành, cũng là chất tử của Tuệ phi, tính cách có chút lãnh ngạo, thấy rõ đồ vật trong miệng chó, cau mày ghét bỏ nói, “Trời ạ, nó lại ngậm một con sâu. Đều nói tang tụ khuyển là quý tộc trong loài chó, cử chỉ vô cùng tao nhã, sao con này lại thô bỉ như thế! Thất điện hạ, ngài nhanh bảo nó tránh ra đi, ngàn vạn lần đừng đụng vào ta.”
Đối với lời của hắn ta thất hoàng tử có tai như điếc, chỉ lo vươn tay đi ôm Hữu Xu, cũng không thèm để ý trên y bào trắng noãn của mình dính rất nhiều ấn hoa mai đen đen như mực. Hữu Xu vội vàng đặt bọ cánh cứng trong lòng bàn tay hắn, liên tục gâu gâu kêu to. Âu Dương Hồng Thành lập tức buông xe lăn ra, lui ra phía sau vài bước, lộ ra biểu tình buồn nôn.
Tiểu Thuận tử đuổi theo, ngây ngô nói, “Điện hạ, nếu như chó con mèo con cực kỳ thích chủ nhân, sẽ đem đồ vật mình yêu mến coi là lễ vật mà tặng đi. Hữu Xu rất thích sâu, đối với nó thì cái này tương đương với bảo vật, lại có thể không chút nào keo kiệt mà đưa cho ngài, có thể thấy đã yêu quý ngài tới tận xương. Nô tài chưa từng thấy con chó nào thân mật với chủ nhanh như vậy, ngài và Hữu Xu quả nhiên hợp ý.”
Thất hoàng tử được hắn ta nói mấy câu mà tâm hoa nộ phóng, ôm lấy Hữu Xu mãnh liệt hôn một trận, trên mặt tràn đầy nụ cười xán lạn hiếm thấy. Lúc này Âu Dương Hồng Thành mới hiểu rõ con chó ngậm sâu đến là do “thiên tính yêu chủ”, tuy rằng còn có chút sợ hãi ghét bỏ, nhưng cũng tránh không được lộ ra biểu tình cực kỳ hâm mộ. Bát hoàng tử đi theo phía sau hai người, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia ghen ghét.
Hữu Xu vốn còn hưng trí tăng vọt, hiện tại đã có chút rối rắm. Đem sâu mình chộp tới đưa cho chủ tử vẫn luôn là thói quen của cậu, dù ba đời trước còn là người thì cũng là như thế, sao vào miệng tiểu Thuận tử thì ngược lại thành tập tính chó mèo rồi? Chẳng lẽ nói cậu thật sự rất thích hợp làm chó hả?
Trong lúc miên man suy nghĩ, một thái giám vội vàng chạy tới, nịnh nọt nói, “Thất điện hạ, Hoàng Thượng mời ngài nhanh chóng đến Càn Thanh cung một chuyến, nô tài sai người nâng ngài qua.”
Thất hoàng tử còn chưa kịp đáp ứng, đã bị vài thái giám mang đi, thấy con sâu Hữu Xu chộp tới còn đặt ở trên đất, vội vàng phân phó tiểu Thuận tử dùng bình lưu ly bỏ vào, cùng mang theo. Đây chính là bảo vật của Hữu Xu, ngàn vạn lần không thể làm mất.
“Bát điện hạ, ngài nói xem Hoàng Thượng tìm thất điện hạ sẽ có chuyện gì?” Âu Dương Hồng Thành cực kỳ tò mò.
“Không phải là hỏi một chút về tình trạng thân thể của hắn thôi sao, có thể có chuyện gì.” Bát hoàng tử thấp giọng nói.
Hai người đem việc này vứt ra sau đầu, cùng nhau đến Cam Tuyền cung dùng bữa.
Trong Càn Thanh cung đã tụ tập rất nhiều đại thần, đang truyền đọc sách luận của thất hoàng tử, khi thì gật đầu thầm khen, khi thì chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Cảnh đế ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trên mặt hơi có vẻ kích động. Ông trăm triệu lần không ngờ vấn đề làm mình phức tạp hồi lâu, lại nhẹ nhàng tìm được đáp án như thế, vả lại còn là do nhi tử mới mười ba tuổi nói ra.
Ông cho rằng đã hết sức quan tâm trân trọng lão thất, lại không hề biết hắn ưu tú đến vậy. Nếu như không có nội tình thâm hậu, tâm tư tinh tế, ánh mắt sắc bén, khứu giác chính trị tinh chuẩn cùng với thủ đoạn chính trị lão luyện, tuyệt đối không viết ra được văn vẻ như vậy. Mà năm nay hắn mới mười ba tuổi, tương lai lại trưởng thành đến mức độ nào?
“Đáng tiếc! Thật sự là đáng tiếc!” Một các lão* bùi ngùi thở dài, những người còn lại cũng đều hoàn hồn từ trong kinh dị tán thưởng, lộ ra vẻ tiếc hận.
*Các: nội các, “các lão” là quan lớn tuổi làm trong nội các.
Cảnh đế tự nhiên biết bọn họ đang than thở cái gì, biểu tình cũng có chút ám trầm. Thái phó trình bài thi lên nhắc nhở nói, “Hoàng Thượng, thất điện hạ là cố ý giấu diếm. Hắn như thế… thật sự là không cần thiết.”
“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, không tranh không đoạt, trầm mặc ít lời, trẫm cũng không có cách nào.” Nói đến chỗ này, hai mắt Cảnh đế lãnh trầm một chớp mắt, thầm nghĩ: hai chân lão thất đã phế đi, cũng không cần quá mức cẩn thận, ai cũng sẽ không nhằm vào hắn, bởi vì mất nhiều hơn được. Hắn bỗng nhiên bộc lộ tài năng là muốn cái gì? Hoặc là nói ai kích thích đến hắn?
Trong tất cả các hoàng tử, Cảnh đế yên tâm về lão thất nhất, cũng là quan tâm nhất, sợ là sợ hắn làm như thế để giúp đỡ lão bát thượng vị, cái này đạp đến điểm mấu chốt của Cảnh đế. Không nói hai người là song sinh, không có tư cách kế thừa đại nghiệp, chỉ bản thân ông, cũng không muốn sắc lập thái tử quá sớm.
Trong lúc suy nghĩ, thất hoàng tử đã được đẩy vào đại điện chắp tay làm lễ, một con chó con tuyết trắng làm ổ trong ngực, trên bào phục dính đầy dấu móng vuốt hoa mai, bộ dáng vô cùng thiên chân vô tà, khiến Cảnh đế hơi thoải mái một ít. Nhóm triều thần liền triển khai biện luận việc Long Thành với hắn, từ dân sinh đến quân sự, từ nông canh đến thuế má, quả thực không chỗ nào mà không bao hàm, hắn lại đáp có lí có lẽ, ăn khớp phân minh, làm người ta bái phục, ngay sau đó lại kéo dài tới đến phương diện chính vụ khác, cũng đều thiên cơ thiện biến, tiến thoái thanh tao lịch sự.
“Việc Long Thành liền giao cho lão thất đi làm, sau này lão thất liền đến nội các luận chính với các ngươi. Canh giờ không còn sớm, tất cả giải tán đi.” Cảnh đế nói. Nếu nhi tử có năng lực như thế, không ngại cho hắn thêm một ít cơ hội.
Chúng thần cũng không cảm thấy đem quốc sự trọng đại như thế giao cho thất điện hạ mới mười ba tuổi có vấn đề gì. Biểu hiện mới vừa rồi đã đủ để triển lãm thủ đoạn chính trị cao siêu của hắn. Vẫn là câu nói kia, đáng tiếc!
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Cảnh đế thăm dò nói, “Lão thất, ngươi giúp phụ hoàng giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, muốn ban cho cái gì cứ việc mở miệng, trẫm nhất định làm được.”
“Phụ hoàng, nhi thần có hai yêu cầu quá đáng, mong rằng ngài có thể đáp ứng.” Thất hoàng tử nhẹ nhàng vuốt ve chó con trong ngực, biểu tình có chút khó lường.
Cảnh đế hào phóng khoát tay, “Ngươi nói.”
“Khẩn cầu phụ hoàng chấp thuận nhi thần thời thời khắc khắc mang theo Hữu Xu, hôm nay nó bị đuổi ra khỏi thượng thư phòng, nhi thần hoảng hốt cả ngày. Còn có, xin phụ hoàng ban thưởng cho nhi thần một nô tài, phải thông minh cơ trí, mắt rõ tâm sáng, biết xem xét thời thế, biết chạy chân truyền lời, càng phải thành thực tin cậy. Sau khi ban thưởng đừng lấy danh nghĩa người hầu Càn Thanh cung đưa qua, cứ nói là miêu cẩu phường.”
Cảnh đế giật mình, rốt cuộc hiểu rõ vì sao nhi tử lại đột nhiên bộc lộ tài năng, chính là để bảo vệ con chó này sao? Ông vốn dĩ có chút muốn cười, hơi suy nghĩ một chút, rồi lại cười không nổi. Ngay cả một con chó cũng bảo vệ không được, có thể thấy hắn bất lực đến mức nào. Hơn nữa hành động xin nô tài của hắn cũng thâm ý sâu sắc, dường như là muốn mình đặt một thám tử ở bên cạnh hắn trông nom. Hắn đang kiêng kị ai? Lại đang phòng bị ai?
Hắn ở Song Tuyết điện, trong Cam Tuyền cung, lại xin một ám tuyến ở Càn Thanh cung, kiêng kị phòng bị, ngoại trừ Tuệ phi hoặc bát hoàng tử, còn có thể là ai? Hoàng đế chính là Hoàng đế, nghĩ càng sâu, hoài nghi và nghi kỵ cũng lại càng nhiều.
Thất hoàng tử hiểu rõ, đối với một người có lòng nghi ngờ rất nặng mà nói, trực tiếp kể khổ không hữu dụng, chi bằng che che lấp lấp, có miệng khó trả lời, nội tình còn lại, ông ấy tự nhiên sẽ giúp ngươi bổ sung đầy đủ. Hắn vốn dĩ còn muốn làm bộ bị bệnh, để phụ hoàng mời thái y đến kiểm tra thân thể của mình, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến, thái y thay phụ hoàng xem bệnh hình như có quan hệ thông gia với Âu Dương gia, năm đó lúc giúp hắn giải độc, vị thái y này cũng trong số đó, ngược lại càng lâu càng hỏng bét, cuối cùng làm hắn ốm đau không dậy được. Như thế xem ra, bàn tay của Tuệ phi cũng thật đủ dài.
Hai yêu cầu mà nhi tử đề xuất, một là vì bảo vệ chó con, hai là vì bảo vệ mình, có thể thấy thực khuyết thiếu cảm giác an toàn. Cảnh đế còn chưa hoàn toàn hoài nghi Tuệ phi và lão bát, nhưng cũng âm thầm ghi tạc trong lòng, ôn nhu nói, “Cho ngươi một nô tài tất nhiên là có thể, nhưng cho con chó của ngươi đi theo đến thượng thư phòng liền có chút khó làm. Nếu nó quậy phá người khác đọc sách phải làm như thế nào?”
Thất hoàng tử vội vàng nói, “Hữu Xu rất nhu thuận, tuyệt đối sẽ không quậy phá đến người khác. Nhi thần nói cái gì nó cũng có thể nghe hiểu, nó còn có thể đi theo nhi thần đọc sách tập viết nữa.” Dứt lời nắm hai chân trước của Hữu Xu, làm tư thế chắp tay, “Hữu Xu, nhanh nói cho phụ hoàng biết ngươi rất ngoan, sẽ không quậy phá trong lớp học.”
Hữu Xu vội vàng ngồi dựng lên, vừa thở dài vừa cúi đầu khom lưng, hơi nhíu chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ đáng thương.
Hai chủ sủng đều ngây thơ khả ái, chọc cho Cảnh đế cười ha ha, vỗ tay nói, “Thôi thôi, ngươi muốn mang liền mang nó theo đi, nhưng nói trước, nếu nó thật sự làm ầm ĩ đến lợi hại, ngươi liền phải nhốt nó về Song Tuyết điện.” Lão thất cũng đáng thương, bên cạnh ngay cả một người làm bạn cũng không có, cho nên mới có thể xem trọng một con chó đến như thế. Lão bát đâu, bình thường không phải lão bát chiếu cố hoàng huynh hắn nhất sao?
Hai mắt Cảnh đế tối lại, bỗng nhiên đề nghị, “Sắp đến giờ cơm rồi, đi, trẫm cùng ngươi về Cam Tuyền cung dùng bữa.”
Đoàn người chậm rãi đến Cam Tuyền cung, khi đó, Tuệ phi cùng nhi tử, chất nhi đã lên bàn dùng bữa, nghe động tĩnh vô cùng cao hứng mà ra ngoài nghênh đón, lại lệnh phòng ăn nhanh chóng thêm đồ ăn. Trong bữa ăn, Cảnh đế liên tiếp khen lão thất, vả lại có nhiều lời thúc giục lão bát. Bát hoàng tử trên mặt cười hì hì, trong mắt lại mây đen dày đặc, mà Tuệ phi thì không dấu vết hỏi thăm lão thất làm những gì, chọc cho Hoàng Thượng cao hứng như thế.
Hai mẫu tử một người ghen ghét miễn cưỡng cười cười, một người kinh nghi bất định, mặc dù biểu hiện vô cùng trân trọng thất hoàng tử, vẻ mặt động tác lại khó tránh khỏi lộ dấu vết. Cảnh đế vốn là cố ý thăm dò, cho nên đem phản ứng của mọi người nhất nhất xem ở trong mắt, lúc này mới phát hiện mình quả thật là sơ sót với lão thất, Tuệ phi và lão bát dường như cũng không quan tâm hắn cỡ nào.
Bệnh lâu trước giường không hiếu tử, huống chi là mẫu thân, huynh đệ. Nghĩ vậy, cảm giác của Cảnh đế đối với Tuệ phi và bát hoàng tử nháy mắt ngã xuống, lúc gần đi có thâm ý mà nói, “Ái phi, ngươi thay trẫm sinh một nhi tử tốt. Lão thất có tài năng có một không hai, nếu không phải không tiện đi lại, trẫm tất nhiên sẽ lập hắn làm thái tử. Chỉ là đáng tiếc…”
Tuệ phi nằm mơ cũng muốn Hoàng Thượng sắc lập nhi tử làm thái tử, nhưng không ngờ những lời này lại rơi lên đầu lão thất. Lão thất là đứa con bị vứt bỏ của nàng ta, sao bỗng nhiên lại lướt qua chư vị hoàng tử, nhảy lên thứ nhất trong lòng Cảnh đế vậy? Không nên nha!
Khi nàng ta rối rắm khó an, vẫn chưa chú ý tới tiểu Thuận tử lĩnh về một thái giám thân thể gầy yếu từ miêu cẩu phường, ngược lại cô cô quản việc của Song Tuyết điện kêu người lên đề ra nghi vấn một lần, biết là đầu gỗ mới vừa tiến cung, lúc này mới chấp thuận hắn ta đi vào hầu hạ.
Hôm sau, thánh chỉ ban xuống, thất hoàng tử mười ba tuổi đạt được tư cách vào triều nghe báo cáo và quyết định sự vụ. Nói cách khác, khi nhóm huynh đệ của hắn còn phải mỗi ngày đến thượng thư phòng học hành, hắn đã lên Kim Loan điện, lại còn vào nội các, cùng một nhóm cựu thần tranh dài luận ngắn, quản lý triều chính. Đây là vinh dự như thế nào? Lại là tư lịch như thế nào?
Tuệ phi nghe tin thiếu chút nữa té xỉu, đang muốn bảo cung nữ đến mẫu gia truyền gọi bào huynh, bào huynh đã đệ bài tử yết kiến trước. Hai người cho lui tất cả, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Âu Dương Đào là Phiêu Kỵ tướng quân, cũng là gia chủ Âu Dương gia. Hắn ta luôn biết bày mưu nghĩ kế, hiện tại sắc mặt lại đen đặc, giọng điệu âm trầm, “Năm đó không phải ta đã nói với ngươi sao, tất nhiên phải chọn một mầm tốt, còn lại thì hy sinh. Vì sao ngươi cố tình chọn trúng lão bát, buông tha lão thất? Ngươi có biết đến tột cùng lão thất thần dị đến mức nào không?”
“Bổn, bổn cung làm sao biết được. Năm đó hắn vừa ngốc vừa khờ, đùa hắn nửa ngày cũng không thấy nói một câu, đến ba tuổi mới học được gọi phụ hoàng, mẫu phi, chỗ nào đạt đến một nửa thông minh của lão bát. Cho nên bổn cung mới…”
Âu Dương Đào tức đến khó thở mà cắt ngang muội muội, “Không nói lời nào chính là ngu xuẩn à? Ta thấy người chân chính ngu xuẩn là ngươi mới đúng! Thất hoàng tử đây gọi là tài hoa ẩn giấu! Hắn chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, tính tình cũng lão luyện thành thục, hiện giờ ta vào triều, ai gặp ta cũng phải than một tiếng đáng tiếc, ngay cả vài vị các lão cũng đã vui lòng phục tùng hắn. Ngươi có biết cái này có nghĩa là gì không? Cái này có nghĩa là nếu chúng ta đề xuất lập hắn làm thái tử, sẽ không có ai phản đối!”
“Vậy ngươi muốn sao? Lại đi hy sinh lão bát hả? Bổn cung tuyệt đối không đồng ý! Năm đó nếu không phải ngươi đề xuất bỏ qua một hài tử, bổn cung há lại bất hòa với lão thất từ lúc còn nhỏ, không dám trả giá một chút quan tâm với hắn? Hiện tại tốt rồi, bổn cung đem lão bát thành mệnh căn mà che chở, ngươi trái lại bảo bổn cung buông tha hắn, ngươi là đang muốn mạng bổn cung à!” Tuệ phi thương tâm rơi lệ, cũng không dám khóc thành tiếng.
Âu Dương Đào càng nghĩ, khoát tay nói, “Chân thất hoàng tử đã triệt để phế đi, vẫn là buông tha hắn đi.” Việc đã đến nước này, không thể vãn hồi.
“Lúc nào xuống tay?” Tuệ phi vội vàng hỏi ý kiến, sợ chậm thì bào huynh lại sửa chủ ý.
“Chờ việc Long Thành giải quyết rồi lại nói. Hắn càng ưu tú, Hoàng Thượng chú ý ngươi và bát hoàng tử cũng lại càng nhiều. Bây giờ các ngươi còn có thể dính chút ánh sáng của hắn thì cứ dính nhiều một chút đi, đợi hắn chết rồi, những công tích của hắn chính là lợi thế lớn nhất của bát hoàng tử, hai người bọn họ dù sao cũng là huynh đệ song sinh, hẳn không kém là bao nhiêu.”
Tuệ phi sâu sắc chấp nhận, nhưng không hề biết bát hoàng tử bởi vì lòng ghen tị quá nặng, lại cáo bệnh với thái phó, trở về trước, lúc này đang ở ngoài cửa nghe. Hai mắt hắn đỏ rực, khuôn mặt vặn vẹo, hiển nhiên đã hận lão thất hận đến mức tận cùng. Nếu như không có người này, thì sẽ không đem hắn so sánh đến không chịu nổi như thế, cũng sẽ không chắn đường hắn. Hắn khinh thường dính ánh sáng của lão thất, ngược lại hy vọng đối phương chết nhanh một chút.
Nhận thấy được âm lượng trong điện nhỏ dần, giống như cữu cữu sắp ra đây, hắn vội vàng chạy xa. Cung nữ thủ vệ là tâm phúc của Tuệ phi, biết việc này bị bát điện hạ nghe qua cũng không lo ngại, cũng không có bẩm báo. Hắn bất tri bất giác chạy đến miêu cẩu phường, nhớ tới con chó thời thời khắc khắc được lão thất ôm vào trong ngực, trong lúc nhất thời ác ý dâng lên, đòi tổng quản một con quỷ ngao nặng bảy tám chục cân, dùng lồng sắt kéo trở về thuần dưỡng.
Thuần ước chừng ba bốn ngày, hắn ta rốt cuộc không kiềm chế nổi, thấy lão thất mang theo chó con chơi đùa trong hậu hoa viên Song Tuyết điện, liền lệnh thái giám thả quỷ ngao ra, “Đi, để Ma Vương cắn chết nhóc con kia.”
“Khởi bẩm điện hạ, nếu quỷ ngao được mệnh lệnh công kích thì chính là không chết không ngừng, nếu con chó chạy về bên người thất điện hạ, thì thất điện hạ cũng có lo ngại về tính mạng. Việc này nô tài đảm đương không nổi!” Thái giám chuyên môn thuần dưỡng quỷ ngao sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Bị thương lão thất thì có bổn cung chịu trách nhiệm, ngươi sợ cái gì!” Những lời này đúng ý bát hoàng tử, lập tức đoạt chìa khóa trong tay thái giám qua thả quỷ ngao ra, chỉ vào chó con hô, “Ma Vương, lên!”
Quỷ ngao phá vỡ cửa lồng chạy ra ngoài điện, cái miệng lớn như bồn máu không ngừng chảy ra nước bọt.
Hữu Xu chơi đến hăng hái, chợt nghe một con quỷ treo cổ đi ngang qua bỗng nhiên cảnh báo, “Cẩn thận, có người muốn thả chó cắn ngươi!” Quỷ quái trong cung được lão quỷ nhắc nhở, thường thường lại đây trông nom Hữu Xu. Dù sao thì cậu cũng chỉ là một con chó lớn bằng bàn tay, không chừng đi trên đường liền bị kẻ không có mắt nào đó giết chết, có thể nói là không hề có năng lực tự bảo vệ mình.
Hữu Xu theo phản xạ mà chạy tới chỗ chủ tử, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng thật lớn nhanh chóng tới gần, thế mà lại là quỷ ngao. Trong cung tại sao có thể nuôi loại quái vật này? Lòmg cậu hoảng hốt, không khỏi sợ thương tổn đến chủ tử, lập tức thay đổi phương hướng chạy gấp về phía núi giả cách đó không xa.
Thất hoàng tử cũng phát giác dị trạng, khàn cả giọng mà hô, “Hữu Xu, trở về! Đến chỗ ta này!” Nhưng bất luận hắn kêu gọi như thế nào, vật nhỏ cũng không chịu quay đầu lại, nghĩa vô phản cố mà mang nguy hiểm cách xa hắn.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, quỷ ngao đã tập kích đến phụ cận, chân trước thật lớn hung hăng cào trên lưng Hữu Xu một chút, làm cậu da tróc thịt bong. Mấy quỷ hồn có ý đồ đón đỡ giúp cậu, lại bị quỷ ngao phát ra sát khí bắn bay, cả kinh kêu lên, “Không tốt, con chó này là ăn thịt người mà lớn lên!”
Hữu Xu nghe lời ấy da đầu run lên, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh vọt vào hốc núi giả, gắt gao cuộn mình thành một cục.
Hết chương 88