Chương 83: Chương 83

Quan lại Hộ bộ đều là tay già đời làm giả sổ sách, khoản chi, khoản thu đã sớm lau đến sạch sẽ nhẵn bóng, đừng nói Hoàng Thượng tìm đến mười mấy năng lại xét duyệt, dù có tìm một trăm cũng không làm nên chuyện gì. Các đại thế gia cũng đều bình chân như vại mà quan sát, chỉ chờ Hoàng Thượng tra không được gì liền tập thể thượng tấu tiến hành buộc tội hắn, dòng họ hoàng thất cũng đã chuẩn bị tốt cho việc làm khó dễ.

Nhưng mà không như mong muốn, bất quá chỉ tra sổ sách ba ngày, không ngờ Hoàng Thượng lại bắt được năm sáu án tham ô lớn long trời lở đất, có án trộm quân lương, án trộm quân thưởng*, án giả mạo cứu tế, án chặn khố ngân vân vân, tổng cộng kim ngạch tham ô đạt tới mười triệu lượng làm người ta khiếp sợ, tương đương với tổng tiền thuế thu được mười năm của Đại Dung quốc, quan viên lớn nhỏ liên lụy vài trăm người.

*Quân thưởng: tiền lương thưởng cho quân. Chỗ này ta để là quân thưởng để phân biệt với quân lương phía trước là lương thực cho quân.

Tiên hoàng kiêng kỵ các tướng lĩnh trú đóng biên cương, muốn chèn ép, bởi vậy đối với hành vi Hộ bộ trộm quân lương, quân thưởng làm như không thấy, thế nên tình hình càng diễn càng tệ, đến tình huống bi thảm hàng năm vô số sĩ binh biên cương lạnh chết, đói chết. Cũng chính bởi vì như thế, ngũ hoàng tử vừa nói nhập kinh cần vương*, tướng sĩ các nơi liền cùng hưởng ứng, ủng hộ lập hắn thành tân chủ.

*Cần vương: hết lòng giúp đỡ vua.

Hắn muốn chỉnh đốn triều cương, quét sạch Hộ bộ, nhóm quyền quý kinh thành không đáp ứng thì có năng lực như thế nào? Hắn chỉ cần đem các tướng sĩ Uy Hổ quân, Bôn Hổ quân, Long Kỵ quân biên cương từng chịu đủ nỗi khổ cơ hàn điều vào kinh thành, thả ra trong ngoài triều đình, đao quang kiếm ảnh, đằng đằng sát khí, ai dám nói một chữ “không”?

Hộ bộ thượng thư bị phán lăng trì xử tử đầu tiên, liên luỵ cửu tộc, những người phụ thuộc thì càng là một người cũng không giữ lại, chém tận giết tuyệt. Không chỉ Hộ bộ, quan viên các bộ khác đều có liên lụy, trong lúc nhất thời vô số người vào tù. Trận huyết vũ tinh phong này tới thật sự là quá mức đột ngột, khiến nhóm quyền quý Đại Dung trở tay không kịp, cũng tức đến khó thở. Bọn họ không cách nào tưởng tượng Hoàng Thượng làm thế nào trong vòng ba ngày xử lý được số sổ sách bề bộn đó, rồi lại làm thế nào tìm được bằng chứng?

Khi đó, Hộ bộ thượng thư bị giam giữ trong thiên lao còn từng chuyển lời cho bọn họ, nói sổ sách tuyệt đối không có vấn đề, bảo bọn họ chỉ cần đi giúp mình xoay chuyển, sau đó chống lại Hoàng Thượng. Hiện tại nhìn xem, cái này gọi là không thành vấn đề hả? Quả thực là trăm ngàn chỗ hở! Vì thế liền có người mua được vài tên quan lại ấn sát ti hỏi thăm tình huống, thế mới biết tất cả chứng cứ đều là do một lang trung nho nhỏ mà Hình bộ điều tạm tới tìm ra, bản lĩnh kiểm tra tính toán của cậu ta có thể nói là độc nhất vô nhị. Mà bây giờ cậu ta chỉ mới tra một phần mười sổ sách, nếu như tiếp tục, người bị liên lụy sẽ càng nhiều.

Nếu như Triệu lang trung không còn, thiên hạ cũng liền thái bình! Ý nghĩ này đồng thời hiện lên trong đầu rất nhiều quyền quý, lập tức từng người phân phó xuống, muốn dùng số tiền lớn mua một cái đầu.

Nhà Hữu Xu gần đây thực náo nhiệt, vì bảo hộ an toàn của cậu, mỗi đêm Diêm La vương đều đến, cho đến hôm sau an toàn đưa cậu vào thiên điện Càn Thanh cung mới rời đi. Những sát thủ đến thăm Triệu phủ hoặc là bị điên, hoặc là hôn mê bất tỉnh, hoặc là chẳng biết đi đâu, liên tiếp nửa tháng, ngay cả góc áo Triệu lang trung cũng không sờ tới. Mà những đồng liêu bán đứng cậu lại bị bãi miễn chức quan, đánh vào thiên lao, sau thu xử trảm.

Cũng tại bọn họ ánh mắt thiển cận, nếu như êm đẹp làm cho xong việc lần này, thăng quan tiến tước liền sắp tới. Nhưng bọn họ cố tình cho rằng Hoàng Thượng căn cơ nông cạn, chung quy đấu không lại cả triều văn võ, trái lại làm nội tặc. Không biết rằng, căn cơ ở trong triều của Hoàng Thượng quả thật nông cạn, nhưng trong tay lại ước chừng nắm ba trăm vạn binh mã, vả lại đã điều khiển hơn phân nửa vây khốn kinh thành, thần tử không nghe lời thì chém là được, rồi đổi một đám thần tử khác, với hắn mà nói bất quá chỉ đơn giản giống như ăn cơm uống nước thôi.

Hắn một không nhờ thế gia đại tộc giúp đỡ, hai không dựa vào quần thần trong triều ủng hộ, căn bản không cần bị bất luận kẻ nào cản tay. Nhưng thực đáng tiếc, người suy nghĩ cẩn thận đạo lý này hiện nay còn rất ít.

Hộ bộ ngoại trừ vấn đề tham ô nghiêm trọng, còn đọng lại một đống lớn giấy vay nợ, chẳng những tiên hoàng thích tùy ý lĩnh ngân lượng của quốc khố, các đại quan viên cũng đều học theo, trong nhà sửa chữ nhà cửa vay tiền Hộ bộ, làm tiệc cưới vay tiền Hộ bộ, thậm chí chi phí hằng ngày cũng đều đào từ trong khố ngân, tình huống ở giữa kiếm lời túi riêng vô cùng nghiêm trọng. Hữu Xu là phần tử bảo hoàng đảng* trung kiên, nhanh chóng tra xong sổ sách sau đó lại gia nhập đội ngũ đòi nợ của Âu Thái, muốn để chủ tử nhìn thấy một mặt có khả năng nhất của mình.

*Bảo hoàng đảng: phe bảo vệ, nghe theo hoàng thượng.

Hoàng bảng giục mọi người nhanh chóng trả nợ đã dán ra, đợi ba ngày lại không ai hưởng ứng, ngày hôm đó, Âu Thái chuẩn bị tự mình đến nhà Lễ thân vương nợ tiền nhiều nhất đòi nợ. Lễ thân vương là đệ đệ ruột của tiên hoàng, cũng là hoàng thúc của Huyền Quang đế, trải qua hai triều sừng sững không ngã, ở kinh thành rất có uy vọng. Chính cái gọi là bắt giặc bắt vua trước, mọi người ngươi xem xét ta, ta xem xét ngươi, đều không chịu nhúc nhích trước, vậy tìm một điểm quan trọng cứng nhất mà xuống tay.

Âu Thái dẫn rất nhiều cấm vệ quân hùng hổ mà đi, nhưng ngay cả cửa còn chưa vào đã bị tư binh của Lễ thân vương đánh ra, một thân quan bào thất linh bát lạc, vô cùng chật vật. Hữu Xu cũng bị xô đẩy hai cái, té ngã ở bên đường, bàn tay không cẩn thận ấn lên một khối lệnh bài, cầm lên nhìn, phát hiện nhìn vô cùng quen mắt.

Đồ án này hình như đã gặp ở nơi nào rồi? Cậu cẩn thận suy nghĩ, không khỏi thầm giật mình, tạo hình của khối lệnh bài này cực kỳ tương tự với cái bên hông Diêm La vương, mà hoa văn điêu khắc trên đó lại giống như đúc mặt nạ của ngục chủ thứ tư. Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Khối lệnh bài này là thuộc về ai?

Cậu không dấu vết mà quan sát mọi người ở đây, phát hiện phía sau mọi người đều kéo một cái bóng, hiển nhiên đều là người sống, trong lúc nhất thời cũng có chút mê man. Lúc cậu sững sờ, Lễ thân vương đã cất bước đi ra, kêu gào, “Muốn tiền không có, muốn mạng có một cái, các ngươi trở về nói cho Hoàng Thượng biết, nếu hắn lại phái người đến quấy rầy, bổn vương liền đâm đầu chết tại hoàng lăng, đến địa phủ tìm Diêm La vương kiện hắn tội đại nghịch bất đạo!” Dứt lời ầm một tiếng khóa cửa chính, xin miễn gặp khách.

Âu Thái vừa sửa thẳng mũ quan, vừa nhổ một ngụm về phía tấm biển Lễ thân vương phủ, xoay người, phát hiện lệnh bài trong tay Hữu Xu nhìn thật quen mắt, vội vàng đoạt lại buộc ở bên hông.

“Đây là lệnh bài của ngươi hả?” Hữu Xu hơi cảm thấy kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là của ngươi?” Âu Thái kỳ quái mà liếc nhìn cậu một cái.

Lệnh bài phần lớn đều là loại tạo hình này, ngẫu nhiên tương tự chẳng có gì lạ. Hữu Xu thấy hắn phản ứng bình thản, cũng liền đánh tan lòng đầy nghi ngờ, nâng nhau đi về Hình bộ. Âu Thái giống như bị thương thắt lưng, sau khi ngồi xuống liền rầm rì, rên rỉ không ngừng, lại liên tiếp mời hai thái y đến chẩn trị.

Thái y đi rồi, hắn giống như bất đắc dĩ nói, “Triệu lang trung, ngươi cũng nhìn thấy, bản quan bị thương thắt lưng, hành động bất tiện, nhưng Hoàng Thượng đã phát lệnh, muốn trong vòng ba ngày dẹp được Lễ thân vương. Nếu không, việc này liền giao cho ngươi làm nhé?”

Nếu như đổi thành người khác, tất nhiên sẽ cảm thấy chán ghét hành vi trốn tránh trách nhiệm của Âu Thái, nhưng mà Hữu Xu lại vô cùng vui mừng, vội vàng lĩnh mệnh mà đi. Âu Thái chờ người đi xa mới lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu như bị Triệu lang trung nhìn thấu thân phận, thì chủ tử cũng bị lật thuyền theo. May mà Triệu lang trung thông minh thì thông minh, nhưng lại không quá thích nghĩ việc, cũng không nghi thần nghi quỷ, lúc này mới lừa dối qua ải.

Đoạn nhạc đệm lệnh bài Hữu Xu quay đầu liền quên, đầy lòng đều nhét việc đòi nợ. Cậu muốn mượn cơ hội này để chủ tử nhìn mình với cặp mắt khác xưa, tự nhiên muốn làm đến thỏa đáng, tốt nhất ổn nhất. Lễ thân vương là một người dầu muối không ăn, ỷ vào mình bối phận cao, quen làm bộ làm tịch, đối phó người như vậy, mềm không được, sẽ bị được đà lấn tới; cứng càng không được, sẽ kích thích hắn chó cùng rứt giậu, nên làm cái gì bây giờ?

Hữu Xu chưa bao giờ đi đường bình thường, tròng mắt vừa chuyển liền nảy kế trong lòng. Đến buổi tối, cậu dẫn một đám quỷ phó, dưới thủ thuật che mắt thuận lợi vào phủ Lễ thân vương, kéo Lễ thân vương đang ngủ say dậy, đưa đến chính sảnh thẩm vấn. Mà ái thiếp của hắn thì bị thi triển mê hồn thuật, triệt để ngủ như chết, hôm sau mặt trời vừa chiếu mới có thể tỉnh.

Lễ thân vương mơ hồ còn cho là mình đang nằm mơ, thấy phía trên có một nam tử đeo mặt nạ đang ngồi, đầu trâu mặt ngựa đứng hai bên, không khỏi chấn động. Nam tử tự xưng mình là Diêm La vương, ra lệnh hắn mau chóng trả lại khố ngân, nếu không liền đánh hắn vào mười tám tầng địa ngục.

Lễ thân vương hết lời kêu oan, ngoan cố chống lại đến cùng, bị đầu trâu mặt ngựa ấn trên mặt đất đánh một trận, lại dùng địa ngục nghiệp hỏa đốt cháy toàn thân, làm hắn lăn lộn gào thảm, khổ không thể tả. Bị tra tấn một canh giờ, quả thật sống không bằng chết, chết không bằng sống, hắn mới dập đầu nói, “Ngày mai ta liền đem bạc trả lại, Diêm La vương, cầu ngài đại nhân đại lượng, tha ta một lần đi.”

Đầu trâu mặt ngựa áp giải hắn trở về, chỉ vào nữ tử kiều mỵ trên giường nói, “Ngày mai tự nhiên có người mang theo tín vật đến đòi nợ, nếu ngươi không trả, chúng ta gặp lại ở địa phủ.”

Lễ thân vương đang muốn hỏi là tín vật gì, chỉ thấy mặt ngựa vươn ra một chân, điểm điểm nữ tử, liền có một trận âm phong lột bỏ đầu tóc đen của nàng, sau đó cuốn hết vào trong một cái hộp nhỏ. Đợi quỷ ảnh tán đi, lúc này Lễ thân vương mới bị dọa ngồi phịch ở bên giường, cực độ sợ hãi mà nghĩ ngợi: thủ đoạn quỷ thần quả nhiên làm cho người ta sợ hãi. Nếu mình không chịu nghe theo, lần tiếp theo có phải liền muốn lột bỏ đầu mình hay không? Nhưng chết không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là sau khi chết còn phải vĩnh viễn chịu tội trong địa ngục. Như thế, chi bằng nhanh chóng trả bạc lại, làm nhiều việc thiện một chút, tranh thủ tích đủ âm đức, đổi một cơ hội đầu thai.

Lễ thân vương hối hận như thế nào tạm thời không đề cập tới, bên này, Hữu Xu đã ôm hộp trở lại quỷ trạch, chuẩn bị rửa chân liền lên giường đi ngủ.

“Giả mạo bổn vương tự lập công đường, Triệu Hữu Xu, ngươi phải bị tội gì?” Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai, hại cậu một cước đạp lật chậu nước, khiến cho đầy đất đều là nước.

“Ta, ta cũng là bất đắc dĩ.” Hữu Xu vẻ mặt chột dạ.

“Chuyện này tạm thời không đề cập tới, bổn vương hỏi ngươi, ngươi thật sự là Triệu Hữu Xu ư?” Diêm La vương nhẹ nhàng vỗ một cái trên vai cậu, hai người liền từ quỷ trạch chuyển dời đến U Minh điện trống trải vắng lặng.

Hữu Xu càng thêm khẩn trương, ngập ngừng nói, “Ta tất nhiên là Triệu Hữu Xu, tại sao ngươi lại hỏi vậy?”

Diêm La vương bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu mới cầm lấy sổ sinh tử trên bàn, nhắc nhở, “Ngươi tự mình lật đến trang sáu mươi bốn nhìn xem.”

Trong lòng Hữu Xu có dự cảm, run tay mở ra, chỉ thấy trang sáu mươi bốn hàng thứ hai, ba, bốn, năm đều trống rỗng, chỗ khác lại đều tràn ngập chữ, ghi lại tên và cuộc đời của một đám người, số tuổi thọ, số lần luân hồi, công đức nhiều ít vân vân. Đầu cậu càng chôn càng thấp, đã không dám nghĩ tiếp.

Diêm La vương thấy cậu như thế, chắc chắn nói, “Bổn vương đã sớm phát hiện, văn tự có liên quan đến Triệu Hữu Xu trên sổ sinh tử đang từ từ phai nhạt, cho đến hôm nay lại hoàn toàn biến mất, có thể thấy Triệu Hữu Xu chân chính đã chết, ngươi không phải hắn. Bổn vương bấm đốt ngón tay hồi lâu cũng không cách nào tra rõ lai lịch của ngươi, trên sổ sinh tử càng không tìm thấy ghi chép, có thể thấy ngươi không phải là người của thế giới này.”

Hữu Xu đột ngột ngẩng đầu, chất vấn, “Cho nên ngươi vẫn luôn đi theo ta, là đang thăm dò ta, hoài nghi ta sao?” Lòng cậu đau như cắt, trăm triệu lần không ngờ người bằng hữu đầu tiên mình nhận định, lại là vì loại mục đích này mà tiếp cận mình. Những việc một đường làm bạn, cầm đuốc dạ đàm, toàn tâm tín nhiệm, hóa ra tất cả đều là chê cười.

“Ngươi đoán không sai, ta là thế ngoại chi nhân. Hiện tại ngươi muốn làm thế nào với ta? Ăn ta luôn hả?” Giọng điệu cậu bình thản, nước mắt lại giọt sau tiếp giọt trước mà rơi xuống, khuôn mặt xưa nay phiếm đỏ ửng hiện tại đã trắng bệch một mảnh.

Diêm La vương đứng thẳng bất động hồi lâu mới từng bước một tới gần cậu, ấn cậu ở trong ghế dựa, hai tay đặt trên tay vịn, giam cầm cậu trong ngực, gằn từng chữ, “Ngươi nói không sai, ta quả thật muốn ăn ngươi luôn.”

Hữu Xu trợn tròn mắt, nức nở nói, “Ta không ngờ ngươi lại là Diêm La vương như vậy! Ngươi vẫn luôn gạt ta!” Cậu không thể không thừa nhận, tim mình cũng sắp nát, ngoại trừ chủ tử, đây là người cậu thích nhất, thích đến mức quên mất lập trường của bọn họ là đối lập.

“Khóc cái gì?” Diêm La vương ghé sát vào một chút, giọng nói khàn khàn, “Ta nói ta muốn ăn ngươi cũng không phải là cái loại ăn đó. Lấy cái thân thể nhỏ xíu của ngươi, chỉ đủ ăn một bữa, có ý tứ gì? Ta muốn mỗi ngày đều ăn, bữa bữa đều ăn.”

Hữu Xu bắt đầu lạnh run, run giọng nói, “Chẳng lẽ ngươi định nuôi mập ta, mỗi ngày cắt một cân thịt hả?”

Diêm La vương bỗng bật cười, một bàn tay siết chặt vòng eo tinh tế của cậu, một bàn tay sờ soạng cái mông thật cong của cậu, nhắc nhở, “Vừa rồi nói sai, phải là ngươi ăn ta, chứ không phải ta ăn ngươi, dùng nơi này, hiểu chưa?”

Cảm giác được chỗ ngón tay đặt lên, hai má trắng bệch của Hữu Xu nhanh chóng đỏ lên, hai mắt vốn dĩ trợn tròn lại to hơn rất nhiều, không dám tin nói, “Ngươi, ngươi ngươi ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi, ta thích ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được sao? Ta thân là người đứng đầu một giới, ” trên thực tế là hai giới, nhưng bây giờ còn chưa cần thiết phải nói ra hết, “Vốn là đã đủ bận rộn, lại vì bảo vệ ngươi chu toàn mà cả ngày lẫn đêm làm bạn, thậm chí không tiếc lấy công làm tư, giúp ngươi đoạt lại gia sản, xử lí việc vặt gia đình. Ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy, ngươi lại quay đầu đi yêu Huyền Quang đế, bảo ta làm thế nào cam tâm? Không sai, ta đã sớm phát hiện ngươi là thế ngoại chi nhân, nếu muốn hại ngươi thì đã sớm xuống tay, không cần chờ đến hiện tại đi?”

Hắn nhéo thịt non bên má trái Hữu Xu, mắng, “Tiểu hỗn đản vô lương tâm, ngươi tự tính xem đến tột cùng ngươi thiếu ta mấy cái mạng, nên lấy cái gì để trả?”

Đúng vậy, hắn muốn hại mình bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt, nào cần chờ đến hiện tại? Ngược lại, hắn còn luôn bảo hộ mình, chăm sóc mình, có thể nói là cẩn thận. Nghĩ như vậy, sợ hãi, bi phẫn trong lòng Hữu Xu, tất cả đều bị áy náy thay thế. Cậu không dám giãy dụa, nhưng cũng ngừng nước mắt, tỉ mỉ tính toán, còn thật sự thiếu người này mấy cái mạng, chiếu theo nguyên tắc có ân báo ân, quả thật là nên trả hết, nhưng hắn lại muốn… hậu đình hoa của mình, vậy phải làm sao bây giờ?

Hữu Xu rối rắm, cảm thấy cái ôm của người này nóng như hỏa lò, khiến cậu đứng ngồi không yên, lòng đầy ngượng ngùng. Cậu nâng nâng mông, lại đạp đạp hai chân, hận không thể hóa thân thành châu chấu, một phen nhảy vọt ra ngoài.

Diêm La vương nắm chặt cằm cậu, làm cậu nhìn thẳng vào mình, trầm giọng nói, “Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của ngươi này, ngoại trừ xấu hổ, khó xử, do dự, lại không có thống hận và chán ghét. Cái này có nghĩa là gì tự ngươi có biết không?”

“Có nghĩa là gì?” Đầu Hữu Xu đã nóng đến hồ đồ, hoàn toàn không có biện pháp tự hỏi.

“Cái này có nghĩa là ngươi cũng thích ta, thích ta giống như thích Huyền Quang đế, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận thôi.”

“Nói bậy! Ta chỉ thích chủ tử! Kiếp trước, đời trước, đời này, đời sau, đời sau sau nữa của ta, đều sẽ thích hắn! Ta vĩnh viễn thích hắn!” Hữu Xu đã nói năng lộn xộn, chính mình cũng không biết mình nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu lưỡi có chút thắt lại.

Tuyên ngôn si tình bất hối như thế, Diêm La vương vẫn là lần đầu nghe thấy, trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười, còn có chút chua xót khó có thể gọi tên: tiểu hỗn đản này miệng nói chung tình với Huyền Quang đế, rồi lại thích dán lấy mình, rõ ràng cả hai đều thích, nhưng lại không chịu thừa nhận. May mà cả hai cùng là một người, nếu không thì thật sự nên treo cậu lên đánh một trận.

Đè nén ý cười ở cổ họng, hắn uy hiếp nói, “Chọn ta hay là chọn Huyền Quang đế, ta cho ngươi thời gian ba ngày suy xét. Ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này ngoại trừ ta, chung quy không ai có thể cứu ngươi, nếu như quyển sổ sinh tử này bị quỷ tiên khác phát hiện, ngươi hẳn là biết hậu quả nhỉ?”

Hữu Xu còn chưa kịp phản ứng đã bị đuổi về quỷ trạch, lão tổ lập tức bưng tới một chậu nước ấm cho cậu tiếp tục ngâm chân. Cậu nào còn tâm tình đó, trực tiếp lau khô chân lên giường, quay cuồng một đêm cũng không ngủ. Nhưng công là công, tư là tư, không thể bởi vì tư mà quên công, sáng sớm hôm sau, cậu miễn cưỡng nâng tinh thần đến Lễ thân vương phủ đòi nợ.

Nhìn thấy tóc trong cái hộp nhỏ, Lễ thân vương bị dọa sợ, liên tục hỏi cậu lấy được từ chỗ nào. Hữu Xu nói buổi tối Diêm La vương báo mộng, bảo cậu mang theo thứ này đến đòi nợ, mặc dù mình nửa tin nửa ngờ, nhưng nỗ lực thử một lần. Lễ thân vương triệt để bị dọa hỏng, đập nồi bán sắt trả hết tiền nợ, còn viết chiết tử tạ lỗi với Hoàng Thượng. Nhóm triều thần thấy Lễ thân vương cũng đã thỏa hiệp, cảm thấy kéo dài nữa chính là tự tìm đường chết, chỉ đành sôi nổi xuất tiền túi.

Quốc khố vốn đã trống rỗng không quá nửa tháng liền đầy lên, khiến Huyền Quang đế tâm tình đại duyệt, đặc biệt thiết yến tại Càn Thanh cung khoản đãi Triệu lang trung. Lần này tra rõ Hộ bộ và đòi nợ về, cậu hoàn toàn xứng đáng là đại công thần.

Bởi vì trong lòng mang tâm sự, Hữu Xu luôn không uống rượu hôm nay lại liên tiếp uống ba chén rượu mạnh, biến thành mặt phấn ửng hồng, hai mắt ngập nước, vô cùng động nhân. Huyền Quang đế lại mời rượu lần nữa, biểu tình khó lường.

Đúng vào lúc này, một bóng dáng cao lớn hư không xuất hiện, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, từ phía sau lưng ôm lấy Triệu lang trung, ôn nhu nói nhỏ, “Ba ngày đã qua, ngươi nghĩ xong chưa?”

Hữu Xu nháy mắt tỉnh táo, dùng tinh thần lực lắp bắp trả lời, “Chưa, chưa có, lại cho ta vài ngày nữa được không?”

“Một ngày lại một ngày, ngươi tính toán kéo dài tới khi nào?” Diêm La vương vừa cười nhẹ vừa luồn vào vạt áo cậu, chậm rãi vuốt ve xoa nắn. Hai tay hắn có thể từ hư hóa thực, cho nên trực tiếp xuyên thấu vải dệt, chạm đến làn da nhẵn nhụi mềm mại của Hữu Xu.

Hữu Xu bị cảm giác tê dại kia khiến cho cả người xụi lơ, sắp sửa rên rỉ, nhưng chủ tử đang ở ngay bên cạnh nhìn, cậu sao có thể lộ ra trò hề, không thể không cắn chặt cánh môi cố nén. Diêm La vương thừa dịp này sờ khắp người cậu, khi ấn xoa đến bụng dưới lại khiến cậu đột ngột run run một chút, sau đó kêu rên một tiếng.

Huyền Quang đế lộ ra biểu tình lo lắng, “Triệu lang trung, ngươi làm sao vậy? Hay là thân thể có bệnh, muốn gọi thái y đến chẩn trị không?”

“Không, không cần.” Hữu Xu gục xuống bàn thở hổn hển.

Huyền Quang đế vội vàng kéo cậu vào trong ngực, vừa cởi bỏ vạt áo cậu, vừa kề bên lỗ tai nói nhỏ, “Hay là uống nhiều quá nên tức ngực? Để trẫm xoa xoa giúp ngươi.” Nói xong liền chậm rãi hành động.

Hai bàn tay ở trên người mình dao động, vả lại luôn ấn đến chỗ mẫn cảm nhất, khiến hai má Hữu Xu đỏ lên, gần như hỏng mất. Đang lúc cậu muốn phản kháng, Diêm La vương đã từ phía sau nắm chặt cằm cậu, xoay khuôn mặt cậu qua, hôn thật sâu.

Cách mặt nạ cũng có thể hôn môi hả? Hữu Xu đầu tiên là sững sờ, sau đó mới vươn tay đẩy, thứ đụng đến cũng không phải mặt nạ lạnh như băng, mà là làn da cực kỳ co giãn. Hình dạng phập phồng này, mũi cao, mắt sâu, môi mỏng này, sao càng sờ càng quen thuộc vậy? Vẻ bối rối trên mặt cậu chậm rãi thối lui, biến thành kinh nghi bất định.

Thấy cậu như thế, Diêm La vương và Huyền Quang đế đồng loạt dừng động tác, cười nhẹ. Tiếng cười quỷ dị mà trùng hợp, khiến Hữu Xu nhìn trái nhìn phải, đầu choáng váng.

“Các ngươi, các ngươi có gương mặt giống nhau?” Lời này ngay cả bản thân cậu cũng không tin, trong lúc điện quang hỏa thạch rốt cuộc nhớ tới khối lệnh bài của Âu Thái, mơ hồ hiểu ra.

Diêm La vương giải trừ thủ thuật che mắt, chậm rãi hòa hợp thành một thể với Huyền Quang đế, cười nói, “Dưa ngốc, Huyền Quang đế là ta, Diêm La vương cũng là ta, chúng ta vốn là cùng một người.”

Hữu Xu cắn răng nắm tay, rưng rưng lên án, “Ngươi gạt ta!” Mấy ngày này, cậu vẫn luôn thống khổ rối rắm vì mình đồng thời thích hai người, lại hóa ra hai người kia đều là chủ tử! Khó trách ngay từ đầu, cậu đã không cách nào phòng bị với Diêm La vương, khó trách cậu cứ tự nhiên mà tiếp nhận hắn, tín nhiệm hắn, mà còn không hề giữ lại. Hóa ra là bởi vì tiềm thức cậu đã sớm quen khí tức linh hồn của đối phương, thân thể đã nhận định trước một bước so với đại não.

“Ngươi đùa bỡn ta!” Nhớ tới uy hiếp ba ngày trước, Hữu Xu càng thêm tức giận.

Huyền Quang đế một tay khiêng cậu lên, ném vào trong màn trướng minh hoàng, vừa hôn môi vừa khàn giọng nói nhỏ, “Mặc kệ ngươi chọn ai, ta đều cho ngươi ăn. Đừng làm rộn, ăn no liền không tức giận.”

Hữu Xu ra sức giãy dụa, lại dễ dàng bị ấn giữ. Màn trướng không gió tự rơi xuống, che khuất phong cảnh kiều diễm, lại ngăn không được tiếng than nhẹ đầy phòng, đợi cho mây tan mưa tạnh, cậu đã hoàn toàn không có khí lực so đo, mềm nhũn nằm úp sấp bị chủ tử ôm vào trong ngực vỗ vỗ.

“Cho nên nói đến nay chúng ta đã kết duyên ba đời rồi?” Huyền Quang đế tất nhiên tin tưởng không nghi ngờ đối với lời nói của Hữu Xu, nhưng trong đầu lại không có ký ức. Hắn trầm ngâm một khắc, chợt nói, “Khó trách đêm tối sẽ xuất hiện cảnh tượng tử vi thiên trụy.”

“Cái gì là tử vi thiên trụy?”

“Tử vi thiên trụy chính là tử vi đế tinh rơi xuống.” Thấy Hữu Xu hoảng hốt, Huyền Quang đế vội vàng trấn an nói, “Ta còn êm đẹp ở đây này, cho nên tử vi đế tinh hẳn là không phải ngã xuống, mà là buông tha tinh vị.” Về phần tại sao bỏ qua tinh vị, nhìn người mềm mại vô lực trong ngực, hắn đã hiểu rõ đáp án. Khó trách sau khi hắn tỉnh lại là ở tiệm ngục, hẳn là sai lầm xảy ra khi rơi xuống.

“Buông tha tinh vị sẽ như thế nào?” Hữu Xu khẩn trương lên, hai tay gắt gao ôm chặt cổ chủ tử.

“Với ta mà nói không có gì ảnh hưởng, nhưng thiên hạ sẽ xuất hiện cục diện quần hùng phân tranh, chư hầu thế chân vạc. Những tinh tú phá quân, tham lang, thất sát dưới quản hạt của tử vi sẽ sôi nổi nhập thế, đoạt vị trí tinh vương. Nhưng hiện tại tuy rằng tử vi thiên trụy, nhưng tinh tượng vẫn chưa hiển hiện ra, chỉ mình ta có thể nhìn thấy, cho nên thiên hạ còn có mấy trăm năm thái bình.” Huyền Quang đế bị bóp đến thở không nổi, trong lòng lại hết sức cao hứng.

“Nói cách khác, thế đạo sắp loạn à?” Hữu Xu hai mắt đăm đăm.

“Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, đây vốn là thiên hạ đại thế. Được rồi, đừng nghĩ nữa, dù cho tử vi đế tinh không ngã, những tinh tú thất sát, phá quân, tham lang cũng sẽ nhập thế, đây là thiên đạo an bài, không phải ngươi hay ta có thể thay đổi.” Huyền Quang đế vỗ vỗ sống lưng trần trụi của Hữu Xu.

Hữu Xu từng học qua đấu sổ, tự nhiên cũng hiểu rõ mỗi khi đến một kỳ hạn nhất định, chư thiên hung tinh sẽ thay nhau nhập thế, càn quét phàm trần. Ngay cả tinh quân cũng không vượt qua được thiên đạo, một phàm nhân như cậu vẫn là tắm rửa đi ngủ đi. Nghĩ như vậy, cậu gối lên khuỷu tay chủ tử, an tâm đi vào giấc mộng.