Triệu Hữu Tài vốn định qua mấy ngày lại đi tìm Hữu Xu, cũng tiện hỏi thăm rõ ràng đến tột cùng cậu ta bị triệu vào cung là vì chuyện gì. Nhưng Hữu Xu chân trước mới vừa đi, hắn sau lưng đã hôn mê, khi mở mắt lần nữa phát hiện mình nằm trên một con đường nhìn không thấy cuối, hai bên tràn đầy bụi gai và hoa bỉ ngạn, tất cả xung quanh đều là cảnh tượng đám người vội vàng, rộn ràng nhốn nháo.
Hắn thử đứng lên, lại phát hiện cổ và tứ chi mình đeo hình cụ nặng nề, chỉ có thể giống như súc vật gần chết gian nan duỗi chân.
Có người phát hiện dị trạng của hắn, nhỏ giọng nói, “A, người này lúc sống tạo nghiệt gì? Đến đường hoàng tuyền mà vẫn đeo gông cùm xiềng xích, vậy phải đi đến quỷ môn quan như thế nào?”
“Đi không đến thì sẽ chết ở trên đường thôi.” Bên cạnh có người trả lời.
Đường hoàng tuyền, quỷ môn quan? Lúc này Triệu Hữu Tài mới ý thức được mình thế mà đã chết, xuống địa phủ, không khỏi lo lắng. Hắn vô ích giãy dụa hai cái, ý đồ khiến cho người qua đường chú ý, nhưng tất cả mọi người vội vã đầu thai, không ai chịu vươn tay viện trợ, có mấy vong hồn ngại hắn chắn đường, còn hung hăng đạp hai cước.
Người mặc dù chết, linh hồn cũng có thể cảm giác được đau đớn, nếu không thì đủ loại khổ hình dưới mười tám tầng địa ngục cũng liền không hề có ý nghĩa. Triệu Hữu Tài bị đá trúng bụng khổ không thể tả, đứt quãng rên rỉ. Vài tên quỷ sai áp giải một lệ quỷ cùng hung cực ác đi ngang qua, thấy hắn không khỏi kinh hãi, “Người này đến tột cùng phạm tội gì? Sao lại đeo trấn hồn khóa của Diêm La vương?”
“Trấn hồn khóa là cái gì?” Lệ quỷ cũng đeo hình cụ tò mò hỏi.
“Trấn hồn khóa, một ngày nặng thêm một cân, nếu như không có chìa khóa mở ra, mặc dù thành vong hồn, cũng sẽ bị đè chết.” Quỷ sai giải thích.
Chết còn phải chịu tội, đây là việc Triệu Hữu Tài trăm triệu lần không nghĩ tới. Hắn dùng hết một tia khí lực cuối cùng hỏi, “Quỷ cũng sẽ chết sao?”
Chúng quỷ hi hi ha ha cười một trận, khinh miệt nói, “Quỷ tự nhiên cũng sẽ chết. Quỷ chết thì thành tiệm, phải xuống tiệm ngục. Mười tám tầng địa ngục tất nhiên đáng sợ, nhưng so với tiệm ngục thì cũng chẳng xem là cái gì, ở nơi đó, đầy trời khắp nơi đều có nghiệp hỏa và huyết trì, nhưng không có đường để đầu thai chuyển thế, càng đừng nghĩ chạy đi. Cái bộ dạng này của ngươi, xem ra cũng không đến được quỷ môn quan, thà chờ ma đầu trong tiệm ngục đến thu ngươi đi, chúng ta đi trước một bước.”
Chúng quỷ dần dần tán đi, đi ra ngoài thật xa còn có thể nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của bọn họ. Triệu Hữu Tài vốn tưởng rằng chết có thể được giải thoát rốt cuộc ý thức được: hóa ra tử vong mới là bắt đầu chân chính. Nếu không nghĩ biện pháp bỏ trấn hồn khóa ra, hắn vĩnh viễn sẽ bị dày vò trong thống khổ.
Không được, mình phải trở về tìm Triệu Hữu Xu. Mình không thể chết được, không thể biến thành tiệm! Triệu Hữu Tài không biết lấy sức lực từ đâu tới, động thân một cái đứng lên, sau đó đầu choáng váng, mắt nổi sao kim, không biết sao lại trở về dương thế, phát hiện mình vẫn như cũ nằm trên tấm chiếu thối hoắc, cha nương cùng một đám tôi tớ vây quanh ở bên người, khóc đến vô cùng thê thảm.
“Đi tìm Triệu Hữu Xu, nhanh!” Đến quỷ môn quan một chuyến, hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, cảm thấy mạng mình càng đáng giá. Còn nữa, không có gia sản còn có quan chức, giống như trước đây cướp đoạt trên người quan lại đến báo cáo công tác một phen, ba năm năm năm liền đem bạc kiếm trở lại. Đến lúc đó, hắn liền có biện pháp đối phó Triệu Hữu Xu.
“Con à, không phải ngươi đã chết rồi sao?” Nhị lão gia và nhị thái thái kinh hãi khôn kể, chúng tôi tớ càng là chạy trốn bốn phía, hô to xác chết vùng dậy.
“Đi đến quỷ môn quan một chuyến, lại trở về. Biết trên cổ chúng ta mang thứ gì không? Đây là trấn hồn khóa của Diêm La vương, chết cũng không thoát được, vẫn như cũ mỗi ngày nặng thêm một cân, đem ngươi tươi sống đè chết. Quỷ chết thành tiệm, vĩnh viễn chịu khổ, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có! Cha, nương, chưa trừ diệt thứ này, chúng ta ngay cả chết cũng chết không xong!” Mặt hắn không còn chút máu, run run rẩy rẩy.
Nhi tử chết đi sống lại vốn là kỳ quái, huống chi còn vô duyên vô cớ nói ra lời này, có thể thấy thực sự là chuyện lạ. Nhị lão gia và nhị thái thái đã sớm đã bị Diêm La vương dọa nát gan ôm thành một cục, gào khóc. Triệu Hữu Tài lười an ủi bọn họ, lệnh quản gia mang lên toàn bộ tài sản, đi đến nhà Triệu Hữu Xu, vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt lần nữa, lại không ngờ chỉ chờ nửa khắc đồng hồ, liền có một lão nhân thân hình lọm khọm tiến đến dẫn đường.
Triệu Hữu Tài nằm trên ghế mềm, được bốn gã tôi tớ nâng vào, mới vừa vượt qua cánh cửa, liền đột ngột bị lung lay một chút, thiếu chút nữa ngã xuống. Gông xiềng trên người hắn chỉ nhằm vào thần hồn, với người bên ngoài mà nói là vật vô hình, không có trọng lượng, lại thêm việc hắn liên tục gầy đi, thân nhẹ như bông, vốn không nên phát sinh loại ngoài ý muốn này.
Hắn kiềm chế không được lòng đầy lửa giận, quát mắng, “Ngay cả một người cũng nâng không nổi, cần các ngươi có gì hữu dụng? Ngày thường làm cái gì hả, ăn phân sao?”
Quản gia cũng lảo đảo một chút, thật vất vả ổn định thân hình, lúc này mới ghé vào lỗ tai nói nhỏ, “Không phải mà đại thiếu gia, ngài xem lão nhân phía trước kìa, hắn không có gót chân, cũng không có bóng dáng, hắn là bay!”
Triệu Hữu Tài tập trung nhìn, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chỉ thấy lão nhân kia một đường chạy chầm chậm, phần sau giày rỗng tuếch, lại trực tiếp kéo trên mặt đất, mà dưới đèn lồng chiếu rọi, người người đều có một cái bóng kéo dài, chỉ riêng phía sau lão thì cái gì cũng không thấy.
Đây rõ ràng, đây rõ ràng là quỷ mà! Cuối cùng Triệu Hữu Tài cũng nghĩ tới, nơi này là quỷ trạch nổi tiếng xa gần ở Đại Dung quốc, đến nay đã chết mười bảy mười tám hộ gia đình. Triệu Hữu Xu thật sự là tà môn! Chẳng những có Diêm La vương tự mình giúp cậu ta giải oan, còn có quỷ quái làm người hầu cho cậu ta, đến tột cùng cậu ta có lai lịch gì?
Triệu Hữu Tài vốn dĩ mất tinh thần, lúc này càng câm như hến, cuốn cuốn thảm lông rất nặng trên người, không dám mở miệng nói. Mà tôi tớ nâng hắn hai chân cũng như nhũn ra, hai đùi run run, hận không thể trực tiếp ném đông gia xuống, cướp đường mà chạy. Thật vất vả đi đến chính viện, nhìn thấy tiền thính đèn đuốc sáng trưng, mọi người mới thở phào, rất có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Chủ nhân ngay ở bên trong, các ngươi tự vào đi.” Lão nhân quơ quơ đèn lồng trong tay, chậm rãi bay đi.
Quản gia Triệu phủ vừa cúi đầu khom lưng tiễn bước đối phương, vừa ở trong lòng mặc niệm “a di đà phật”. Đoàn người vào tiền thính, chỉ thấy Hữu Xu ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, đang nâng một cái bình lưu ly bán trong suốt thưởng thức, bên trong nhồi đầy các loại bọ cánh cứng đủ màu, nhìn qua vô cùng khiếp người. Vài nha hoàn lui tới dâng trà, vài gã sai vặt đặt bàn ghế, gót chân đều không chấm đất, càng không có bóng dáng đi theo.
Quỷ, tất cả một phòng đều là quỷ! Nhị phòng Triệu gia, tính cả tôi tớ bọn họ mang đến, hiện tại đã hồn phi phách tán, một số người gần như hỏng mất. Chỉ riêng quản gia còn có vài phần tỉnh táo, nhìn kỹ hai chân và bóng dáng của tiểu thiếu gia, lúc này mới thở ra một hơi dài. Nhưng mà thực nhanh, tim lão lại treo lên cao cao. Một người sống ở trong một căn nhà tràn đầy quỷ quái, lại còn lông tóc vô thương, thoải mái thích ý, chẳng phải nói lên đối phương còn đáng sợ hơn cả quỷ quái sao? Xem ra chuyện gia sản, thật sự không có đường sống quay về.
Điểm này, không chỉ quản gia nghĩ tới, Triệu Hữu Tài và cha nương hắn cũng nghĩ tới. Bọn họ buông tha giãy dụa, trực tiếp đem khế nhà, khế đất lấy ra, nhất nhất công đạo rõ ràng, còn nói sẽ mau chóng dọn ra khỏi nhà cũ.
“Hiền chất ngươi xem, gia sản này chúng ta cũng trả rồi, có phải ngươi nên viết cho chúng ta một bức thư giải hòa không?” Nhị lão gia biểu tình cấp bách.
“Thư giải hòa có thể viết cho các ngươi, nhưng phải dùng thư nhận tội đến đổi. Đem việc năm đó các ngươi chiếm tài sản đại phòng như thế nào, hãm hại ‘Triệu Hữu Xu’ như thế nào nhất nhất tường thuật lại, nếu có chút chỗ không thật, mấy thứ này các ngươi vẫn là lấy về đi. Các ngươi cũng nhìn thấy, hiện tại ta sống rất tốt, có số gia sản đó hay không thật sự không hề gì.” Hữu Xu thản nhiên xua tay.
Hiện tại cậu đã tìm được chủ tử, nếu như muốn thăng quan, cần phải phá lệ chú ý thanh danh. Nếu như viết thư giải hòa, một nhà nhị phòng cắn ngược lại một hơi, nói mình mưu hại thân tộc, đoạt lấy gia tài, chẳng phải oan uổng sao? Có thư nhận tội có thể lược đi rất nhiều phiền phức sau này, huống hồ cái chết của “Triệu Hữu Xu” là hắn tự gây ra, không có quan hệ quá lớn với nhị phòng, Hữu Xu cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Nghe thấy câu nói sau cùng, Triệu Hữu Tài vốn đã lộ ra vẻ giận dữ giống như bong bóng xì hơi, nháy mắt xụi lơ xuống. Hữu Xu băn khoăn không sai, hắn quả thật chuẩn bị sau này bẩm báo chỗ tộc lão, đem gia sản đoạt lại, còn muốn hủy cả thanh danh và con đường làm quan của Hữu Xu. Nhưng mà một khi viết thư nhận tội, tất cả tính kế của gã đều sẽ hóa thành bọt nước.
Cắn răng suy xét một khắc, hắn gật đầu nói, “Lấy giấy và bút mực đến, ta viết.” Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Hữu Xu hơi khoát tay, liền có một nha hoàn phiêu phiêu đãng đãng tiến vào, đem văn phòng tứ bảo nhất nhất bày chỉnh tề. Triệu Hữu Tài viết thư nhận tội, giao cho Hữu Xu kiểm tra. Hữu Xu xem qua sau đó căn cứ vào ký ức của “Triệu Hữu Xu”, để hắn sửa chữa hai chỗ hơi mơ hồ, tới khi đem ác hình ác trạng của nhị phòng triệt để vạch trần mới coi như vừa lòng, để ba người ấn dấu tay, lại chọn ba tôi tớ làm người chứng kiến.
Mọi việc xử lí thỏa đáng, cậu nhận gia sản và chìa khóa, lệnh lão tổ tiễn khách, ngày hôm sau lại không chuyển về, mà là tiêu tiền mua lại quỷ trạch, tiếp tục ở. Vô phương, chỉ vì nơi này đủ thanh tịnh.
Một nhà nhị phòng lấy được thư giải hòa lập tức thiêu hủy, lo lắng chờ đợi nửa khắc đồng hồ, liền thấy trọng lượng trên đầu vai chậm rãi biến mất, không khỏi vui quá mà khóc. Không có nguy hiểm tính mạng, tính tình bọn họ cũng nổi lên, chuẩn bị không đi nữa, nào ngờ Hữu Xu lại phái mấy chục lệ quỷ đến thu phòng, trong nhà âm phong từng trận, tiếng gào thảm từng cơn, quả thực dọa người.
Ác nhân đều có lệ quỷ trị, bọn họ hết cách, chỉ đành tức khắc thu thập hành lý, xám xịt mà dọn ra ngoài. Trên người nhị thái thái giấu riêng rất nhiều ngân phiếu, mới vừa đi ra khỏi cửa Triệu phủ, vạt áo liền không hiểu tại sao bị rớt ra, đai lưng cũng rớt, gần như trần truồng đứng ở trên đường cái mặc người vây xem. Bà ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, may mà nha hoàn phản ứng nhanh chóng, từ trong túi tìm ra một cái áo choàng phủ thêm cho bà ta, lúc này mới giảm bớt quẫn cảnh.
Nhị lão gia và Triệu Hữu Tài quả thực không có mặt mũi gặp người, kéo nhị thái thái lên xe ngựa, chạy vội đi, chưa từng phát hiện ngân phiếu bọn họ trộm lấy ra đã sớm rơi xuống mặt đất, theo âm phong phiêu phiêu đãng đãng về Triệu phủ, tự động rơi xuống trong hộp tiền. Trên đường người đi đường lui tới, chen vai kề cánh, nhưng lại không có ai chú ý tới một màn quỷ dị này.
Một nhà nhị phòng tìm được một dinh thự, chuẩn bị tạm thời thuê lại, lại phát hiện ngân phiếu không còn, tài sản còn sót lại chỉ là hai đồng tiền, mấy rương quần áo, giống hệt như năm đó bọn họ đi vào Triệu phủ. Chủ cho thuê nhà thấy bọn họ thật lâu không lấy ra bạc, lập tức đuổi người đi. Hết cách, ba người chỉ đành bán hai nha hoàn, gom đủ tiền ở khách điếm.
“Không sao, không có bạc ta còn có chức quan trong người, không quá một năm có thể kiếm bảy tám vạn lượng. Đến lúc đó chúng ta lại mua một tòa nhà, càng lớn càng tráng lệ hơn Triệu phủ.” Triệu Hữu Tài thề son thề sắt nói.
Nhưng mà thực nhanh, hắn liền hiểu rõ đời này mình đều không có đường sống để xoay người, mà đầu sỏ gây tội vẫn là Hữu Xu. Cậu kiện Lưu đại nhân, khiến Hoàng Thượng tra rõ chuyện Lại bộ mua quan bán tước, phàm là người thông qua con đường mua bán đạt được chức quan, đều bị triệu vào Hình bộ tiến hành kiểm tra. Tân hoàng vẫn chưa bãi miễn tất cả mọi người, mà là phân biệt để cho bọn họ tiến hành khảo hạch, nội dung đều tương quan với chức vụ. Người thông qua khảo hạch thì viết thư kiểm điểm liền có thể trở về tiếp tục làm việc, người chưa thông qua lập tức cách chức điều tra.
Tân hoàng không chém tận giết tuyệt là tốt, nhưng người mua chức quan nào lại có năng lực kia? Phần lớn bọn họ đều gia cảnh sâu rộng, sau khi được chức quan liền mời phụ tá tư lại hiệp trợ, mình chỉ cần kiếm về bạc mua quan. Thậm chí, lúc nộp bài thi ngay cả tên cũng không biết viết, ầm ĩ ra trò cười lớn.
Cho đến khi điều tra chấm dứt, người bị bãi miễn chiếm tám chín phần mười, Triệu Hữu Tài tự nhiên cũng trong số đó. Không chỉ như thế, tân hoàng còn tuyên bố bắt đầu từ sang năm, quan viên các bộ đều phải định kỳ tiến hành khảo hạch, nội dung không phải là tứ thư ngũ kinh, mà là liên quan đến chính vụ, Công bộ khảo công sự, Lễ bộ khảo lễ nghi, Lại bộ khảo lại trị, Binh bộ khảo binh pháp, cứ vậy mà suy ra. Phàm là người không hợp quy cách lập tức giáng chức, ba lần không hợp quy cách tức khắc bãi miễn, tuyệt đối không hai lời, vả lại thi khoa cử ngày sau cũng sẽ thay đổi nội dung thích hợp.
Nếu không phải mấy đại học sinh gần đây đã nghiên cứu bát cổ thủ sĩ (một phương pháp thi khoa cử) nhiều năm, bỗng nhiên thay đổi đề thi sẽ bất công với bọn họ, thì tân hoàng vốn định lập tức chấp hành.
Quan viên Đại Dung quốc chỉ có đi lên, nào có đi xuống, vả lại hàng năm đều có nguy cơ bị miễn chức, điều này khiến mọi người làm thế nào chịu được? Thực nhanh liền có thần tử liên hợp lại tiến hành kháng nghị, đều bị tân hoàng bác bỏ, dưới cơn phẫn nộ đưa giấy xin phép nghỉ, không lên chầu, muốn nhìn xem một mình Hoàng Thượng làm thế nào quản lý quốc gia.
Tân hoàng lập tức ban bố thánh chỉ, lệnh tư lại ở các bộ tiếp quản chính vụ. Trong mỗi một bộ, người chân chính tinh thông nghiệp vụ kỳ thật là những tư lại đó, bọn họ cùng cấp với những người mà quan trên thuê, chuyên phụ trách làm việc. Cái gọi là “phía trên động khẩu, phía dưới chạy gãy chân”, chính là như thế. Mà tư lại là tiện tịch (tịch: hộ tịch) , luật pháp có nói: tư lại không được tham gia khoa cử, không cho làm quan, nhưng chức vị lại có thể thừa kế. Việc này tương đương với chặt đứt con đường tấn chức của bọn họ, khiến rất nhiều người có năng lực cảm thấy phẫn uất.
Nhưng hiện tại tốt rồi, Hoàng Thượng mạnh mẽ chỉnh đốn lại trị đồng thời cũng đề cao địa vị của tư lại, nếu trong khảo hạch đạt được hạng nhất, bọn họ thậm chí có thể từ bỏ tiện tịch, đi lên con đường làm quan, cái này khiến bọn họ làm thế nào không vui mừng khôn xiết? Tự nhiên khi làm việc cũng càng thêm dốc sức. Chờ đến khi các vị quan viên bất tài kinh ngạc phát hiện việc lớn không tốt, vội vàng chạy về làm việc, lại phát hiện quyền lực của mình đã sớm bị lấy lại, triệt triệt để để thành bài trí. Bọn họ hối hận không ngừng, lập tức âm thầm mời tiên sinh, dạy mình chính vụ, miễn cho khảo hạch năm sau bị thay thế.
Thủ đoạn lôi đình của tân hoàng không những không tạo thành rung chuyển triều đình, ngược lại khiến lục bộ nhanh chóng chuyển động, gần như tất cả chính vụ đều có thể được giải quyết thích đáng trong cùng ngày, trách nhiệm trọng đại mới có thể trình báo lên Kim Loan điện. Lấy vũ khí của đối phương để tấn công vào khiên chắn của đối phương, tân hoàng tài tình lợi dụng quan hệ tranh quyền đoạt lợi giữa quan viên và tư lại, khiến hai người đều làm việc cho mình, vả lại dùng càng ngày càng thuận tay, càng ngày càng hiệu suất cao.
Trước giờ Hữu Xu đã biết, cảnh loạn ở Đại Dung không làm khó được chủ tử, sau khi sửa trị Lại bộ, kế tiếp hắn muốn động đao chỉ sợ là Hộ bộ, nếu như có thể điều đến Hộ bộ, cơ hội nhìn thấy chủ tử liền gia tăng cực lớn. Đang lúc cậu vươn cổ hy vọng, điều lệnh đưa xuống, cậu vào Hình bộ, trở thành đô quan ti lang trung, lục phẩm, chưởng quản các việc lưu đày, bãi miễn, xếp đặt, gia tăng, giảm bớt, xuất chức của lại viên*.
*Lại viên: giống quan viên, nhưng “lại” là bậc thấp, dưới quyền quan viên.
Tuy có chút không được như ý muốn, nhưng tốt xấu thì nguyện vọng ở lại kinh thành xem như thực hiện, Hữu Xu mặc vào quan bào mới tinh, vội vàng đến Hình bộ báo danh. Khi đó, Âu Thái dẫn theo vài quan viên vào cung, vừa vặn đi sát qua bên người cậu.
Sau khi Hữu Xu hơi nghe ngóng mới biết: Hoàng Thượng chuẩn bị chỉnh đốn Hộ bộ, muốn điều ra mấy người từ Lễ, Lại, Công, Binh, Hình bộ thành lập ấn sát ti, chuyên điều tra tình huống thiếu hụt quốc khố cùng với tìm ra ngân lượng bị thiếu. Những người đó chính là những người bị Âu Thái chọn.
Bởi vì tiên hoàng luôn thích lấy ngân khố ra cho mình tiêu xài phung phí, quan viên phía dưới cũng liền sôi nổi noi theo, tùy ý chi mượn Hộ bộ, chưa từng trả lại. Còn có quan viên trông coi ngân khố tự ý ở giữa kiếm lời túi riêng, thế cho nên Đại Dung quốc êm đẹp bị đào thành một cái xác rỗng. Lần trước, nếu không phải tân hoàng mở tư khố của chính mình dùng để giúp nạn thiên tai, thì dân chúng uổng mạng sẽ càng nhiều, mà non sông tốt đẹp này chỉ sợ cũng không giữ được.
Hộ bộ đã từ sọt tiền của Hoàng thượng biến thành phễu tiền, nếu còn không chỉnh đốn, nên cải thiện dân sinh, dự trữ nuôi dưỡng binh tướng, kiến tạo đô thành như thế nào? Kinh tế cũng giống như lại trị, đều là gốc rễ quốc gia, không thể khinh thường. Lần này, quyết tâm chỉnh đốn Hộ bộ của Hoàng Thượng vô cùng kiên định, dù vài lão thần đụng cột kháng nghị trên Kim Loan điện, cũng chỉ đổi được một tiếng cười lạnh của hắn mà thôi. Theo lời hắn mà nói: chết vài người có thể đổi được quốc khố tràn đầy, quốc lực cường thịnh, cớ sao không làm? Ai muốn chết cứ việc đụng, hắn đã chuẩn bị tốt quan tài, chư quân trên triều mỗi người một cái, ai cũng không thiếu.
Tân hoàng cường ngạnh như thế, lại chiếm quốc pháp, các quan viên ngoại trừ thỏa hiệp, dường như không có lựa chọn khác. Nhưng ngân lượng đã thiếu sao có thể nói trả liền trả? Tân quý triều đình vào làm quan thời gian ngắn, thiếu ít, ngược lại không có gì. Những thế gia cự tộc trải qua nhiều năm tích lũy, ai cũng thiếu Hộ bộ trên trăm vạn lượng, một khi móc ra liền thương gân động cốt, thậm chí còn cửa nát nhà tan, tự nhiên sẽ ngoan cố chống lại đến cùng. Mà những người này lại đều nắm giữ phần lớn quyền hành, có thể nói rắc rối khó gỡ, cành lá xum xuê. Nếu như động thổ ở trên đầu bọn họ, Hoàng Thượng không có gì để sợ, người làm việc phía dưới lại phải gặp nạn.
Không hề nghi ngờ, đây là một phần khổ sai, dù là tư lại có lòng cầu tiến nhất ở Hình bộ cũng bắt đầu sinh ra ý lui, nhưng vẫn bị Âu Thái bắt làm tráng đinh, cưỡng ép giải vào cung.
“Triệu đại nhân tới muộn một bước, không bị đổ cái loại chuyện xấu này, thật sự là vận khí tốt.” Một người đồng liêu thật lòng thật dạ cảm thán. Những người còn lại sôi nổi gật đầu phụ họa.
Hữu Xu cũng là biểu tình như bị sét đánh, luôn mãi truy vấn, “Ngươi nói là, ấn sát ti này do Hoàng Thượng tự mình xây nên, tự mình chỉ huy, vả lại ở trong cung nhận lệnh?”
Nếu như vào ấn sát ti, chẳng phải mình có thể mỗi ngày nhìn thấy chủ tử sao? Nghĩ vậy, Hữu Xu đấm ngực dậm chân, hối hận không ngừng, thầm nghĩ mình vạn lần không nên tham ăn, ở trên đường mua một cái bánh kẹp thịt, khiến cho trì hoãn nửa khắc đồng hồ. Nếu như tới trước thời gian một bước, có thể bắt kịp chuyện tốt lần này rồi!
Cậu vội vàng nói, “Nếu như ta cũng muốn đi, phải làm như thế nào?”
Các vị đồng liêu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu. Một khi nhận công việc này, tương đương với việc đắc tội tám chín phần quyền quý kinh thành. Những người đó mánh khoé thông thiên, để ngăn cản điều tra, chuyện gì cũng làm được. Vu oan hãm hại đều là nhỏ, có người còn rước lấy ám sát. Mấy quan viên bị mời vào cung ai cũng như cha nương chết, sao Triệu đại nhân ngược lại chui đầu vô lưới vậy?
Quả nhiên là hạng người tầm nhìn hạn hẹp, cho rằng hùa theo ý Hoàng Thượng là có thể một bước lên mây sao? Cũng không nhìn xem cổ mình có đủ cứng hay không. Mọi người cảm thấy khinh thường, nhưng xuất phát từ tâm tính bỏ đá xuống giếng, sôi nổi thay cậu ra chủ ý, “Hiện tại ngươi đuổi theo, ước chừng còn có thể bắt kịp xa giá của Âu đại nhân. Nếu như không đuổi kịp, ngươi liền đem ý đồ đến nói cho thị vệ thủ vệ, bọn họ sẽ tự động giúp ngươi thông truyền.”
Trong Càn Thanh cung, vài vị thượng thư đại nhân mỗi người dẫn bốn năng lại* đến yết kiến.
*Năng: người có tài, có bản lĩnh. Lại: quan bậc thấp.
Huyền Quang đế buông tấu chương xuống, ngẩng đầu đánh giá. Đầu tiên là hắn nhìn về chỗ Âu Thái, không phát hiện bóng dáng Hữu Xu, màu mắt không khỏi hơi hơi tối sầm lại, lúc này mới nhìn quanh bốn phía. Hắn yêu cầu chính là quan viên năng lực xuất chúng, không sợ cường quyền, dám làm dám chịu, nhưng những người này hiển nhiên đều không phù hợp yêu cầu. Bọn họ hoặc trán đổ mồ hôi lạnh, hoặc cả người hốt hoảng, hoặc vẻ mặt kinh sợ, có thể thấy tiếp nhận công việc này cũng không phải cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Huyền Quang đế cũng có thể lý giải tâm tình bọn họ. Tra rõ Hộ bộ có thể nói là bán trời không có văn tự, sắp sửa đối kháng với áp lực của toàn bộ triều đình. Hắn có thể không để ý sống chết là bởi vì hắn biết, ở trên đời này, không ai có thể giết được mình, nhưng người khác há lại không có phần lo lắng này? Chung quy vẫn là sợ phiền phức, chung quy vẫn là sợ chết.
Huyền Quang đế buông tấu chương xuống, bùi ngùi thở dài. Các vị đại thần thì đồng loạt cúi đầu, không dám lên tiếng. Có thể thấy, trong tương lai không lâu, kinh thành nhất định lại là một phen tinh phong huyết vũ, có thể không bị liên lụy vào thì tất nhiên là tốt nhất.
Đúng vào lúc này, một thị vệ vội vàng đi tới, bám vào bên tai Huyền Quang đế nói nhỏ.
“Ngươi nói cái gì?” Giọng điệu hắn cất cao, hơi có vẻ kinh dị.
Thị vệ còn nói lại một lần, cuối cùng lẳng lặng chờ đợi hoàng mệnh.
Huyền Quang đế đầu tiên là không dám tin lắc lắc đầu, rồi lại cong tay gõ ngự án, tựa như đang trầm tư, hai mắt vốn còn đen tối khó lường càng ngày càng sáng, càng ngày càng nóng rực. Dựa vào cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của Hữu Xu, sao lại nhìn không ra hung hiểm trong đó? Nhưng mà cậu lại vui vẻ lắc lư chạy tới thỉnh mệnh, có thể thấy trước đó nói muốn theo đuổi mình, đều không phải là vui đùa.
Không hề nghi ngờ, cậu ấy vì mình mới bước vào đầm rồng hang hổ này, cũng là vì mình mà không để ý sống chết, tiểu hỗn đản này, thật sự ương ngạnh, vả lại còn thực hoa tâm! Huyền Quang đế oán thầm Hữu Xu, trong mắt lại lộ ra nồng đậm vui mừng.
Hắn lệnh thị vệ mang người vào, cuối cùng nhìn về phía Âu Thái, “Thuộc hạ ngươi ngược lại có một tên ngốc lớn mật, còn tự mình chạy vào trong cung thỉnh mệnh. Ngươi có đoán được là ai không?”
Âu Thái suy nghĩ một khắc, chần chừ nói, “Chẳng lẽ là Triệu lang trung Triệu Hữu Xu?” Phóng mắt khắp Đại Dung, người không sợ chết nhất phỏng chừng chính là vị này, ai bảo cậu có Diêm La vương làm núi dựa chứ?
Huyền Quang đế gật đầu thở dài, “Đúng vậy! Nếu quan viên Đại Dung ta đều lo nước lo dân giống như Triệu lang trung, cúc cung tận tụy, lo gì nước nhà không hưng, thịnh thế không quay lại?”
Có người chủ động đến chết thay, các vị đại thần nào có đạo lý không chào đón, sôi nổi mở miệng phụ họa. Khi nói chuyện, Hữu Xu đã bước nhanh vào đại điện, trước tiên nóng bỏng liếc mắt nhìn chủ tử một cái, sau đó nửa quỳ hành lễ, nghĩ ngợi: lần này bất luận như thế nào cũng phải ôm lấy việc này, cũng tiện gần quan được ban lộc.