Chương 72: Chương 72

Thẩm vấn xong những người liên can, nam tử nhìn sắc trời còn sớm, liền mời Hữu Xu ra phía sau điện uống trà. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, tuy rằng sợ hãi bị hắn khám phá lai lịch, Hữu Xu cũng kiên trì đi theo, tiếp nhận nước trà đối phương tự mình đưa qua, thật cẩn thận mà nhấp một hơi.

Nhìn thấy bộ dạng cậu ra vẻ nhã nhặn tao nhã, nam tử không nhịn được bật cười, lập tức nâng chung trà lên cúi đầu thưởng thức, che giấu đôi mắt cong cong. Hắn đã lâu không gặp người thú vị như tiểu Triệu huyện lệnh.

Hữu Xu nhìn chằm chằm hắn, hiếu kỳ nói, “Ngài, ngài đến tột cùng là uống trà xuống như thế nào vậy?” Không phải là còn cách một tầng mặt nạ sao?

Trên thực tế, nam tử cũng không có đeo bất luận mặt nạ gì, thứ mà người khác nhìn thấy, bất quá chỉ là hắn thi triển thủ thuật che mắt thôi. Nhưng Hữu Xu trợn tròn đôi mắt đen láy, bộ dạng trái nhìn phải xem thật sự đáng yêu, khiến hắn căn bản không muốn giải thích nửa câu. Hắn cực kỳ hưởng thụ cảm giác Hữu Xu đem toàn bộ tinh thần đặt trên người mình, hơn nữa khi hắn bỗng nhiên xuất hiện, mà Hữu Xu rõ ràng thấy được lại muốn giả như không biết, sau đó dùng dư quang khóe mắt thời thời khắc khắc nhìn mình chằm chằm, giống như mình là tiêu điểm duy nhất của cậu, nam tử chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng, trong lòng không ngừng bốc lên ý ngọt bí ẩn mà lại kéo dài không dứt.

Giờ phút này, nước trà trong miệng đã hoàn toàn biến vị, giống như trộn lẫn mật ong hoặc là cam thảo, chậm rãi tan ra trên đầu lưỡi. Nam tử nhìn chằm chằm Hữu Xu nhấp một ngụm nhỏ, ngay sau đó lại nhấp một ngụm, ánh mắt tối nghĩa khó phân biệt, lại thủy chung không nói lời nào.

Hữu Xu bị hắn nhìn mà trong lòng sợ hãi, cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, nghĩ ngợi: chẳng lẽ lai lịch mình bị phát hiện ư? Cậu muốn lập tức cáo từ, lại sợ cử chỉ quá mức đường đột, chỉ đành kiên nhẫn nhàn nhã ngồi.

“Đêm khuya tới, không nghênh đón từ xa, một chút cơm rau dưa, đến dùng chung đi.” Nam tử giống như nhìn ra quẫn cảnh của cậu, đưa tay ở trên bàn phất một cái liền biến ra rất nhiều món ngon mỹ vị, hương khí nồng đậm nháy mắt lan tràn trong điện.

Sườn chua ngọt, giò heo kho, tôm lột vỏ xào… Tất cả đều là đồ ăn Hữu Xu thích, còn có vài món trước đây chưa từng gặp, xác thực là đặc sản địa ngục, chẳng những ngửi thơm, mà nhìn càng làm người ta thèm nhỏ dãi. Từ khi làm huyện lệnh Toại Xương, Hữu Xu đã thật lâu chưa ăn qua thịt cá, dù ngẫu nhiên muốn nếm chút thức ăn mặn, cũng chỉ bảo đầu bếp đi mua mấy thứ lòng heo, lòng gà vịt rẻ tiền nhất làm nguyên liệu nấu ăn.

Hiện tại, một bàn mãn hán toàn tịch đặt ngay trước mắt, cậu không khỏi run rẩy ngón trỏ, sau đó âm thầm nuốt nước bọt cấp tốc phân bố trong cổ họng, đã sắp chảy ra khỏi khóe miệng.

Thấy cậu thật lâu không nhúc nhích, nam tử trầm giọng hỏi, “Triệu đại nhân, thức ăn không hợp khẩu vị ngươi à? Nếu không lại đổi một bàn khác?” Hắn thường xuyên trộm đi thăm tiểu Triệu huyện lệnh, tự nhiên biết bình thường cậu sống kham khổ như thế nào. Rõ ràng là một quỷ tham ăn, lại còn cưỡng ép mình tiết kiệm trên cái ăn, rất đáng thương.

Bàn tay Hữu Xu đã đặt trên chiếc đũa, lại nửa ngày không nhấc lên, ngập ngừng nói, “Ăn đồ của địa phủ, ta còn có thể trở về dương gian không?” Nghe nói đồ ăn ở minh phủ là không ăn được, Persephone* chính là vết xe đổ.

*Persephone: là nữ thần trong thần thoại Hy Lạp, con gái của thần Zeus và nữ thần nông nghiệp Demeter. Persephone bị Hades bắt cóc về địa ngục. Zeus truyền lời bảo Hades thả nàng. Trước khi thả Persephone, Hades đưa cho nàng quả lựu, do đã quá đói vì luôn từ chối mọi thức ăn ở âm phủ nên nàng đã ăn vài hạt. Nhưng thần linh đã quy định người ăn đồ dưới âm phủ, sẽ thuộc về âm phủ, vậy nên Persephone đã trở thành người của âm phủ.

Dường như nam tử không ngờ cậu sẽ nói như vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại cười nhẹ, tuy rằng cách mặt nạ, tiếng nói có chút thay đổi, nhưng bản chất hùng hậu lại cực kỳ trêu người, biến thành Hữu Xu vành tai ửng đỏ, cực kỳ xấu hổ. Cậu chậm rãi ý thức được mình “dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”, nhưng đối phương lại không nổi giận, mà là mỉm cười cho qua, có thể thấy trí tuệ rộng lớn.

Diêm La vương quả nhiên là một thần tốt mà! Hảo cảm của Hữu Xu với đối phương đã tăng lại càng tăng, mắt thấy sắp sửa đột phá phía chân trời, ánh mắt tròn xoe hợp thời toát ra ánh sáng sùng bái hổ thẹn mà lại nóng bỏng. Đây là bản năng của người mạt thế, ngưỡng mộ người mạnh, hướng tới người có phẩm hạnh.

Nam tử trước mắt, không hề nghi ngờ là bao gồm cả hai mặt.

“Không cần băn khoăn, bổn vương sẽ tự mình đưa ngươi trở về.” Bị ánh mắt nóng rực của Hữu Xu nhìn đến toàn thân thoải mái, nam tử giơ đũa lên gắp đồ ăn vào bát cậu.

Tuy rằng Hữu Xu e ngại bị nhìn thấu thân phận, nhưng lại không hoài nghi cam đoan của Diêm La vương. Đối phương là hạng người gì, hiện tại cậu đã có hiểu biết, công chính, nhân hậu, nhưng cũng sát phạt quyết đoán, nói là làm. Hắn tuyệt đối sẽ không gạt người. Nghĩ như vậy, Hữu Xu liền triệt để buông ra, lập tức bưng bát lên mồm to và cơm, cổ họng không kịp nuốt quá nhiều đồ ăn không khỏi phát ra tiếng vang “ừng ực”, chọc nam tử lại là một trận cười nhẹ.

Nhưng mà cười xong, nhìn bộ dạng cậu giống như đói bụng tám đời, nam tử lại từng trận từng trận lo lắng. Muốn làm một quan tốt, thanh quan ở Đại Dung quốc đã hoàn toàn mục nát, thật sự rất khó rất khó khăn.

Hắn không đáp lời nữa, mà là yên lặng giúp Hữu Xu gắp đồ ăn, sau đó trầm giọng dặn dò cậu ăn từ từ, đừng để nghẹn. Hữu Xu liên tiếp gật đầu, tốc độ không chút nào hòa hoãn, cúi đầu xử lý hai chén cơm xong khôn ngoan dừng lại, vươn tay đi lấy chén trà. Ăn quá nhanh, quả thực bị nghẹn rồi.

Nam tử đã sớm dự đoán được cậu sẽ như thế, đã đi trước nâng chung trà lên rót vào trong miệng cậu, sau đó đưa tay hủy diệt mấy đĩa cá. Cái bộ dạng gấp gáp này, vẫn là đừng có ăn cá, nếu không chắc chắn sẽ bị xương cá mắc cổ.

Hai người phối hợp ăn ý, lại đều vội vàng chuyện của từng người, vẫn chưa phát hiện dị trạng. Hữu Xu tiếp tục ăn, nam tử thì một tay chống má, yên lặng thưởng thức. Mấy khắc sau, Hữu Xu đã ăn no, lại còn luyến tiếc bỏ đũa xuống, đem một đĩa củ lạc chuyển đến trước mặt, từng hạt từng hạt ăn chơi.

Nam tử bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ nghiêng tai lắng nghe, trong mắt toát ra lo lắng.

“Làm sao vậy?” Hữu Xu không thể không để đũa xuống hỏi.

“Lại đây nhìn xem.” Nam tử ngoắc tay với cậu.

Hữu Xu không rõ lí do, nhưng vẫn bước nhanh đi qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dưới chân tường cao tới mấy trượng chật ních vong hồn đông nghìn nghịt, cùng kêu lên, “Chúng ta muốn gặp tiểu Triệu huyện lệnh! Cậu ấy là oan uổng!”

Tiếng gầm xua tan tầng tầng âm khí kia, ánh mắt lo lắng kia, từng tiếng khóc nỉ non bi phẫn kia, chính là bắt nguồn từ nạn dân Lệ Thuỷ. Bọn họ bức thiết muốn nhận được tin tức của tiểu Triệu huyện lệnh, lo lắng quan viên địa phủ cũng giống như dương thế, đều là mấy súc sinh thiện ác không phân, thị phi không rõ. Nếu ngay cả tiểu Triệu huyện lệnh cũng oan uổng mà chết, nhân gian nào còn có thiên lý nhân tình? Nào còn có trời cao gió mát, quang đãng càn khôn?

Hữu Xu nhìn ngây người, hơn nửa ngày không biết nên phản ứng như thế nào. Tuy rằng cậu trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng được kính yêu ủng hộ thật lòng thật dạ như thế lại vẫn là lần đầu tiên, trong lòng không khỏi thấp thỏm, càng có chút thụ sủng nhược kinh.

Nam tử nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu, đưa cậu đến khoảng sân bên ngoài điện, ôn nhu nói, “Cho các con dân của ngươi nhìn xem ngươi có bình an hay không.”

Hữu Xu bị đẩy đến bên cạnh sân, tay chân đều không biết nên đặt ở chỗ nào, vì thế giơ cánh tay lên, cứng ngắc mà quơ quơ.

“Là tiểu Triệu huyện lệnh! Còn có Diêm La vương, cậu ấy không có việc gì!”

“Thật tốt quá, thật tốt quá! Các con trai con gái của ta còn ở dương gian, nếu tiểu Triệu huyện lệnh cũng chết, ta không biết bọn nó nên sống thế nào. Đại Dung chỗ nào còn có thể tìm ra quan phụ mẫu tốt hơn tiểu Triệu huyện lệnh chứ!”

Những lời này chọc cho rất nhiều vong hồn lã chã rơi lệ, rồi lại càng thêm nhiệt liệt mà gọi tiểu Triệu huyện lệnh, sau đó đồng loạt quỳ lạy. Không có một quan viên nào có thể làm bọn họ từ trong lòng mang ơn, sùng kính ngưỡng mộ, chỉ có nam tử như gió mát trăng thanh trên sân kia. Vì nuôi sống dân chúng, cậu cầm cố toàn bộ tiền riêng, không sợ cường quyền, kiên trì công lý, thử hỏi ai có trí tuệ khí phách bậc này? Ai có tình cảm lo nước lo dân, đến chết mới ngừng bậc này?

Nếu quan lại Đại Dung đều giống như tiểu Triệu huyện lệnh, âm phủ liền không có nhiều oan hồn như vậy.

“Nhanh đưa tiểu Triệu huyện lệnh trở về đi! Dân chúng vẫn chờ cậu ấy kìa!” Không biết ai hô lớn một câu, mọi người lập tức đồng loạt hưởng ứng, thanh thế rung trời.

Hữu Xu bị tiếng gầm trùng kích không tự giác lui ra phía sau hai bước, biểu tình tuy rằng luống cuống, bên má lại hiện ra một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Diêm La vương hợp thời tiến lên, nâng sau eo cậu, không dấu vết vuốt nhẹ vài cái mới buông ra, hỏi, “Chịu lễ bái của vạn dân cảm giác như thế nào?”

Nếu như đổi người khác đứng ở chỗ này, tất nhiên sẽ bị cảnh tượng đồ sộ này kích thích đến cảm xúc mênh mông, khí phách phấn chấn, nhưng Hữu Xu lại lui ra phía sau một lần nữa, cũng không đồng cảm với tâm tình trong lòng nhóm vong hồn, mà là cùng quỳ xuống, trán cúi xuống thật sâu, đặt ở mu bàn tay, qua gần nửa khắc đồng hồ mới thẳng thắt lưng, lại bái, rồi lại bái, sau ba bái mới đứng lên, khô khốc nói, “Cảm giác thực trầm trọng.”

Ánh mắt nam tử ẩn hiện nghi hoặc.

Hữu Xu dừng một chút, lại nói, “Nếu muốn dùng hai từ để hình dung tâm tình của ta giờ phút này, ước chừng chỉ có thể dùng kính sợ và từ bi.” Kính sợ với sinh mệnh, từ bi với sinh linh. Những người thượng vị kia nếu không chân chính tới gần con dân của bọn họ, vĩnh viễn sẽ không biết những người đó ẩn chứa lực lượng lớn như thế nào.

Nơi này là cổ đại, không có máy móc thiết bị có thể thay đổi thiên tượng và địa hình, không có lực lượng khoa học kỹ thuật ngao du vũ trụ. Nhưng mà bọn họ có tinh thần vĩnh viễn không phai mờ, tâm nguyện đuổi ác hướng thiện tốt đẹp. Dựa vào phần tinh thần và kỳ nguyện này, bọn họ có thể sáng tạo kỳ tích. Bọn họ có thể khiến trời cao lâm vào gào khóc, đại địa lâm vào lật đổ; có thể khiến quỷ thần tránh lui, yêu tà bị xua tan; có thể khiến đường hoàng tuyền biến thành đường bằng phẳng đi thẳng đến chính nghĩa.

Thị phi đều có đúng sai, công đạo tự ở lòng người. Đây là một thời đại hỏng bét nhất, nhưng cũng là thời đại tốt nhất, bởi vì lòng người không đổi, thiện ác không thay. Khi vong hồn dập đầu, Hữu Xu luôn không thích lễ tiết quỳ lạy cứ như tự nhiên liền cong đầu gối mình lại. Phần lớn trong bọn họ, thậm chí chưa từng làm con dân của cậu, lại vì cậu mà làm được đến mức như thế. Cậu đến từ mạt thế mà lòng người thiện ác cực độ vặn vẹo, cũng càng cảm nhận được sự trầm trọng và đáng quý của sinh mệnh.

“Nhìn kìa, tiểu Triệu huyện lệnh đang hoàn lễ, cậu ấy cũng đang lễ bái chúng ta!”

“Chỗ nào có đạo lý quan phụ mẫu lễ bái con dân! Tiểu Triệu huyện lệnh thật là, thật là…” Tất cả những lời còn lại đều bao phủ trong tiếng khóc của nhóm vong hồn. Bọn họ chưa từng thấy qua quan tốt như vậy, kiếp sau nếu đầu thai vào dưới sự cai trị của tiểu Triệu huyện lệnh thì tốt rồi, cũng không cần lo lắng vấn đề “còn sống mà không bằng chết” nữa.

Diêm La vương cũng bị lời của Hữu Xu rung động thật sâu, lặng im một lúc lâu mới chậm rãi sờ lên đỉnh đầu đối phương, ôn nhu nói, “Ngươi thực tốt.”

“Không, ngài càng tốt!” Hữu Xu cuống quít lui ra phía sau, lần thứ hai quỳ xuống lạy. Dương gian sở dĩ sinh linh đồ thán, nguyên nhân là bởi vì địa phủ luân hồi thác loạn, nếu không phải người trước mắt này mạnh mẽ nghiêm túc, cũng không biết còn có bao nhiêu dân chúng uổng mạng. Bàn tới công đức, hắn mới là lớn nhất, mà mình bất quá chỉ là tận một ít sức lực non nớt mà thôi.

Diêm La vương nào lại đồng ý nhận cậu cúi đầu, bàn tay lập tức nâng vầng trán trơn bóng của cậu, ngăn cản động tác cậu cúi người, ngón cái đặt ở ấn đường cậu, thong thả nhẹ vuốt. Hữu Xu cảm thấy loại hành động này có chút quá thân mật, đang muốn lui ra phía sau vài bước, lại nghe đối phương trầm giọng nói, “Đừng động, bổn vương đưa ngươi trở về.”

Sờ ấn đường có thể trở về? Hữu Xu đang thầm cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy ngón tay hắn bắn ra một luồng hắc quang, nhập vào trán mình, sau đó chính là một trận cảm giác mê muội quen thuộc đánh úp lại.

Nhìn khoảng sân trống rỗng, Diêm La vương xoa ngón cái, hồi lâu không động đậy, trong lòng từ từ nhớ lại xúc cảm trắng mịn mà lại mềm mại vừa rồi. Quang minh chính đại vuốt ve tiểu Triệu huyện lệnh, đây là lần đầu tiên, cảm giác thật là khá tốt.

“Triệu đại nhân đã trở lại dương thế, tất cả các ngươi giải tán đi.” Nghe được tiếng rộn ràng nhốn nháo phía dưới, lúc này hắn mới phất tay áo xua tan vong hồn.

Khi Hữu Xu mở mắt lần nữa, phát hiện mình đang nằm trong phòng giam lạnh như băng, một cái cửa sổ vuông nửa thước ở mái nhà trên đỉnh đầu chiếu ra ánh sáng nhạt mông lung, có thể thấy trời sắp sáng. Cậu lập tức lau ly hồn phù trên trán, dựa vào vách tường nửa ngồi xuống. Cái mông vốn dĩ huyết nhục mơ hồ, đau nhức không thôi, hiện tại đã hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ còn vết máu loang lổ trên áo tù nhân. Cậu nhiều lần sờ soạng, lúc này mới cong cong đôi mắt tròn trìa trịa.

Cùng lúc đó, Vương tri phủ, khâm sai, quan viên các huyện cùng làm nhân chứng cũng đều sôi nổi tỉnh lại, có người đầy vết roi, có người đôi mắt đầu lưỡi sưng tấy, có người bụng quặn đau, lại quỷ dị trùng hợp với hết thảy trải qua trong mộng.

Vương tri phủ đẩy ái thiếp ngủ ở trong ngực ra, lộc cộc đứng lên, đầu tiên là sờ sờ cổ mình, sau đó mới phun ra một hơi thật dài, trong lòng cảm thấy nghĩ mà sợ. May mà chỉ là một giấc mộng, không phải sự thật.

“Lão gia, sao trên cổ ngài lại có một đường máu vậy? Như là bị, như là bị” cắt cổ! Ái thiếp không dám nói tiếp, cuốn chăn thoáng lui về phía sau, thấy Vương tri phủ đưa tay đi sờ cổ, lại hét rầm lêm, “Lão gia, sao trên tay ngài cũng có? Chẳng lẽ là bị bệnh lạ gì ư?”

Vương tri phủ không nhìn thấy cổ mình, nhưng có thể nhìn thấy cổ tay, lập tức xốc chăn lên, vén ống quần, đi kiểm tra mắt cá chân. Trên mắt cá chân cũng là hai đường máu, bày ra dấu vết khâu lại vặn vẹo, nhưng lại ẩn ẩn đau đớn. Cảnh tượng bị chém đầu và tứ chi, sau đó khâu lại trong mộng không thể khống chế mà nhiều lần nhảy ra, làm lá gan ông ta muốn nứt ra.

Ông ta không quản khoác áo mang giày, sốt ruột vội vàng nhảy xuống giường chạy tới khách viện, khâm sai triêu đình Hách Tả Tư ở nơi đó, tối hôm qua cũng bị thẩm ở minh phủ.

Cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Hách Tả Tư đang đứng trước gương đồng, vén áo lót lên xem xét phía sau lưng. Làn da trên lưng hắn đã thối rữa, hiện ra từng đường dấu vết như bị roi quất, trên vải vóc trắng noãn trải rộng máu tươi, có thể thấy vô cùng đau đớn.

“Sao ngươi cũng…” Hai người quan sát lẫn nhau, sau đó đồng loạt mở miệng nói, “Giấc mơ tối hôm qua… không phải là nằm mơ sao?”

Trong lòng bọn họ đã có suy đoán, lại vẫn không chịu thừa nhận, nhất nhất gọi hết mọi người trong mơ tới xem xét, đều xuất hiện dị trạng ăn khớp. Cho đến lúc này, không ai ôm tâm lý may mắn nữa, bọn họ quả thực bị Triệu Hữu Xu bẩm báo lên Diêm Vương, bị trừng trị.

“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Ta vốn có thể sống đến hơn bảy mươi tuổi, Vương Hướng Tài, ngươi hại ta không ít mà!” Hách Tả Tư vỗ bàn nước mắt giàn dụa. Trong thời buổi này, sống đến hơn năm mươi đã xem như thọ, bảy mươi mấy quả thực có thể nói là thọ tinh, vốn là số mệnh phúc lộc thọ hỉ mọi thứ vẹn tròn, lại bởi vì nhất thời tham lam, cái gì cũng mất, sau khi chết cũng phải ở địa ngục hỏa sơn chịu tra tấn tám trăm năm, sau đó vào ngạ quỷ đạo. Nghĩ như vậy, quả thực sống không bằng chết, chết không bằng sống, hận không thể hồn phi phách tán mới tốt.

Vương tri phủ cũng sợ hãi khôn kể, ngã lên trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì.

Một quan viên bị gọi đến đây nơm nớp lo sợ mở miệng, “Nếu không thì thả Triệu huyện lệnh, dập đầu nhận tội với cậu ta?”

“Thả nương ngươi chó má! Là cậu ta chạy đến chỗ Diêm Vương cáo trạng, mới hại bản quan thế này, bản quan cho dù chết cũng muốn kéo cậu ta làm đệm lưng!” Vương Hướng Tài quả nhiên không phụ cái tên Diêm La sống, khóe mắt muốn nứt ra mà quát, “Người tới, truyền lệnh bản quan, tức khắc kéo Triệu Hữu Xu ra ngoài ngũ mã phân thây! Lão tử muốn cậu ta cũng nếm thử mùi vị đầu cổ tứ chi đứt đoạn!”

Vài tên tiểu quan đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, quỳ gối bên dưới vừa khóc vừa cầu cũng không cách nào làm ông ta thay đổi chủ ý. Vài tên nha dịch hết cách, chỉ đành lĩnh hình phiếu đến đại lao truyền lệnh.

Trong đại lao, Hữu Xu đang mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cửa sổ ở mái nhà trên đỉnh đầu, chờ đợi đám người Vương Hướng Tài làm ra phản ứng. Cậu tin tưởng Diêm La vương, nếu đối phương nói sau khi cậu trở lại dương gian chắc chắn bình yên vô sự, như vậy liền tuyệt đối sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn. Tuy rằng e ngại đối phương, nhưng cậu cũng thật sâu tin tưởng đối phương, cảm giác này vô cùng mâu thuẫn.

Không bao lâu, có người nện bước nặng nề đi tới, cậu vừa ngẩng đầu nhìn, là một ngục tốt dáng người khoẻ mạnh, trong tay mang theo một cái thực hạp.

“Tiểu Triệu Huyện lệnh, nên ăn điểm tâm.”

“Không phải Vương Hướng Tài nói không được đưa cơm cho ta sao?”

“Tự mình muốn đưa, không có quan hệ với Vương súc sinh.” Ngục tốt mở thực hạp ra, bên trong có một chén cơm trắng, vài món điểm tâm, mặc dù không có thức ăn mặn, nhưng nhìn lại ngon miệng. Hiện giờ tình hình tai nạn nghiêm trọng, lương thực thiếu, có thể ăn cơm canh như vậy đã rất tốt.

Hữu Xu dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn qua, nửa ngày không hề động đậy.

Ngục tốt lại từ trong ngực lấy ra một xâu chìa khóa, chậm rãi nói, “Đại nhân, Vương cẩu quan muốn đẩy ngài vào chỗ chết, tiểu nhân người nhỏ, lời nhẹ, không làm được cái gì, chỉ có thể trộm thả ngài đi. Ngài không biết, tiểu nhân vốn là người huyện Long Tuyền, bỏ qua một nhà già trẻ đến châu phủ làm người hầu, chính là để cho bọn họ ăn no mặc ấm. Nhưng huyện lệnh Long Tuyền không xem họ là người, mấy năm liên tục trưng thu thuế nặng không nói, còn tham ô ngân lượng tu sửa đê đập. Hồng thủy vừa đến, nương ta và cha ta đều mất, nương tử ta mang theo một đôi trai gái thật vất vả chạy tới châu phủ, lại đều bị Vương cẩu quan chặn ở ngoài cửa thành, không cho cháo, không cho dược, không cho quần áo, xem bọn họ là súc vật, là con kiến, là bụi bặm.”

Nói đến chỗ này, ngục tốt đã giọng mang nghẹn ngào, chật vật lau nước mắt và nước mũi mới tiếp tục nói, “Tiểu nhân muốn nhờ thị bệ thủ thành trộm cho bọn họ vào, thị vệ lại đòi tiểu nhân hai trăm lượng bạc. Hai trăm lượng, ta đi đâu tìm? Chẳng lẽ mắt mở trừng trừng mà nhìn bọn họ đói chết sao? Đang lúc tiểu nhân hết sức tuyệt vọng, nương tử ta lại tự tiện mang theo hai đứa con đến Toại Xương. Ngài đoán xem thế nào? Còn chưa tới cửa thành, liền có quan sai ở bên đường dẫn dắt nạn dân, bọn họ có lều ốc an cư, có cháo uống chắc bụng, có chén dược chữa bệnh, có quần áo che thân. Bọn họ sống sót, sống rất tốt, có hy vọng, bọn họ ngóng trông tiểu nhân đến đoàn tụ, tiểu nhân lại phải nhìn ân nhân cứu mạng của bọn họ bị Vương cẩu quan tươi sống hại chết, tiểu nhân không phải súc sinh, tiểu nhân làm không được!”

Hắn nhanh chóng mở khóa đồng ra, dập đầu nói, “Đại nhân, ngài đi nhanh đi! Đại ân đại đức của ngài tiểu nhân không biết lấy gì báo đáp, kiếp sau lại làm trâu làm ngựa cho ngài!”

Hữu Xu bị hành động của hắn rung động, thật lâu nói không ra lời. Sửng sốt hồi lâu, cậu mới chậm rãi ngồi xuống, thận trọng lễ bái lại, “Ta chạy, ngươi lại nên làm thế nào? Sinh mệnh mỗi người đều trân quý như nhau, không nên dùng để trao đổi, lại càng không nên nhẹ lời buông tha.”

Mấy nhà tù bên cạnh đều là giam giữ dân chúng bị oan khuất, nghe lời ấy ai cũng khóc rống thất thanh, đối với tiểu Triệu huyện lệnh càng thêm sùng kính kính yêu, đối với đám người Vương Hướng Tài cũng lại càng thêm oán hận.

Ngục tốt khổ cực khuyên nhủ không có kết quả, liền muốn cõng tiểu Triệu huyện lệnh, lại thấy cậu gắt gao bám trên cửa lao, không chịu thỏa hiệp. Bởi vì mông cậu dính đầy máu tươi, có thể thấy bị thương rất nặng, ngục tốt không dám cứng rắn kéo, trong lúc nhất thời lại không hề có biện pháp. Đang lúc do dự, lại có một ngục tốt vội vàng chạy vào, vội la lên, “Nhanh chút, nghe người trong phủ nha nói, Vương cẩu quan còn muốn đem tiểu Triệu huyện lệnh ngũ mã phân thây!”

Lúc này ngục tốt hạ quyết tâm, gỡ hai tay tiểu Triệu huyện lệnh, còn một người đi nhấc chân.

Hữu Xu làm sao có thể đẩy hai người này vào chỗ chết, lập tức kịch liệt giãy dụa. Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một trận ồn ào, sau đó chính là tiếng bước chân hỗn độn. Hai ngục tốt sợ bị phát hiện, chỉ đành nâng người trở về nhà tù lần nữa, khóa cửa lao, chạy tới xem xét.

Bên ngoài không biết khi nào đã tụ tập rất nhiều nạn dân, trong tay đều cầm gậy gộc, cái cuốc, sài đao, vây xung quanh nhà tù chật như nêm cối, còn có người nâng khúc gỗ đập cửa, dường như muốn xông tới. Sau khi hai ngục tốt hơi nghe ngóng mới biết, nhóm nạn dân này là từ Toại Xương tới, đã sớm phá tan cửa thành tiến quân thần tốc, mục đích là để cứu tiểu Triệu huyện lệnh ra ngoài. Mấy nha dịch đưa hình phiếu đã sớm bị bọn họ ấn lại đánh một trận, nếu không phải bình thường tiểu Triệu huyện lệnh luôn khuyên bảo bọn họ chớ có lạm dụng hình riêng, chớ có giết hại mạng người, bị oan khuất cứ đến tìm cậu xử lý, thì mấy người đó đã sớm bị đánh chết.

“Được rồi được rồi, trói người lại đi, nếu tiểu Triệu huyện lệnh biết chúng ta giết người, tất sẽ không cao hứng! Phá cửa, tiếp tục phá cửa, hôm nay nhất định phải cứu tiểu Triệu huyện lệnh ra, dù là thiên hoàng lão tử đến, chúng ta cũng không thể ngừng!” Người đầu lĩnh hô lớn, mọi người sôi nổi phụ họa.

Hữu Xu cách một bức tường nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt. Sở dĩ cậu giúp dân giải oan, sở dĩ cứu trợ dân chúng, chỉ bất quá là vì giữ mạng mình thôi. Điểm xuất phát của cậu cũng không cao thượng, thậm chí có thể nói là vì tư lợi, nhưng mọi người hồi báo cậu lại là toàn tâm toàn ý trân trọng. Cậu có tài đức gì?

Sự nặng nề và đáng quý của sinh mệnh, càng khắc sâu hơn nhiều so với thể ngộ của cậu. Trước đây cậu luôn vì mình mà sống, hiện tại cũng hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm. Nhớ lại chuyện cũ, cậu mới biết vì sao chủ tử thích đứng trên đầu tường lồng lộng, vù vù trong gió, nhìn xuống non xanh nước biếc, thái bình thịnh thế, nói cho cậu biết đây là đại yêu vô cương, nhân giả vô địch*.

*Đại yêu vô cương: lòng yêu thương cao nhất là không có biên giới, bất kỳ người nào cũng có thể cảm nhận được. Nhân giả vô địch: không xem bất kỳ một người cụ thể nào là địch nhân, chỉ dùng đạo để giáo hóa lòng người.

Trí tuệ của vương giả lẽ ra nên như vậy. Chủ tử là vậy, Diêm La vương cũng vậy, mà cậu, còn kém xa.

Khi Hữu Xu hận không thể xuyên tường mà qua, đuổi tất cả nạn dân đi, nói với bọn họ rằng không cần vì mình mà đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm, bên ngoài lại vang lên một trận tiếng hí của tuấn mã, có người cao giọng nói, “Đều ngừng lại cho bản quan! Tội phá thành lần này, bản quan không truy cứu, các ngươi đều tản ra, tiện cho bản quan thả Triệu đại nhân.”

“Ngươi là thần tiên phương nào?” Có người hỏi lại.

“Bản quan là đương triều Hình bộ thượng thư, phụng mệnh đến phúc tra án Triệu đại nhân cướp bóc ngân lượng cứu tai. Tất cả chứng cứ cho thấy Triệu đại nhân là bị oan uổng, Hoàng Thượng đã phát thánh chỉ, lệnh tri phủ Lệ Thuỷ tức khắc thả người.” Dứt lời lấy thánh chỉ trong tay áo ra, cao giọng tuyên đọc.

Lúc này nhóm nạn dân mới lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, vội vàng thoái lui ra hai bên cửa lớn. Mà Hữu Xu lại nhăn chặt mày, nghĩ ngợi: Hình bộ thượng thư này tới cũng quá nhanh đi? Tương đương với việc Hách Tả Tư mới vừa rời kinh, hắn liền mang theo thánh chỉ xuất phát, chẳng lẽ Diêm La vương cho tân hoàng nằm mơ à?

Cho ra kết luận này, độ hảo cảm của Hữu Xu đối với Diêm La vương nhất thời đột phá phía chân trời.