Chương 67: Chương 67

Vài vị khổ chủ tự thuật việc Lý Ny bức tử nữ nhi nhà mình, Hữu Xu liền đóng cái quan ấn trên đơn kiện, định ra tội bức hại mạng người của nàng ta. Nào ngờ Lý Ny vô cùng can trường, sau khi bối rối ban đầu qua đi liền chỉ vào mũi Hữu Xu chất vấn, “Chỉ bằng mấy tờ đơn kiện, vài câu phiến diện, huyện thái gia liền định tội chết cho hai huynh muội ta, hai huynh muội ta không phục, muốn mời trạng sư đến châu phủ cáo trạng, châu phủ cáo không vang liền cáo ngự trạng lên thượng kinh, đời này không để yên cho ngươi!”

Hữu Xu đối với bất cứ chuyện gì đều cực kỳ nghiêm cẩn nghiêm túc, không trải qua nhiều lần kiểm chứng tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết luận. Cậu nhìn về phía đám người sớm đã đem nha môn vây chật như nêm cối, nói, “Nàng ta muốn chứng cứ, bản quan liền cho nàng ta chứng cứ Trong các ngươi nhất định còn có rất nhiều người lương tâm chưa mất, có ai đứng ra làm bằng chứng thêm cho những hương dân này hay không. Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, lòng người khó dò, cuộc sống vốn gian nan, còn cần mọi người đồng lòng hợp lực, giúp đỡ hỗ trợ, mới có một đường hy vọng.”

Mọi người thấy cậu lời nói khẩn thiết, chậm rãi liền có vài người gan lớn đứng ra, chỉ chứng huynh muội Lý thị. Bởi vì người Lý gia ỷ có huyện thái gia làm chỗ dựa, làm việc không kiêng nể gì, nhược điểm nắm trong tay mọi người quá nhiều, há mồm có thể nói ra bảy tám việc. Vả lại ngày hôm qua bị mang đi phần lớn là thôn dân Lý gia thôn, cho nên hôm nay đến vây xem cũng đều là các nhà có quan hệ thân thích, nào có đạo lý không giúp. Mọi người ngươi một câu ta một câu mà bổ sung chỉ chứng, Hữu Xu nhất nhất ghi chép hết trên giấy, gần nửa canh giờ liền ghi được một xấp lời khai thật dày, phân biệt ghi chú rõ lời của ai, tuổi bao nhiêu, đến từ nơi nào.

Hữu Xu đem trạng từ nhất nhất phân phát xuống, cho người đọc sách biết chữ hỗ trợ nhìn xem, nếu như không có sai sót liền ấn dấu tay mình lên. Dân chúng còn chưa phát hiện dị trạng, người đọc sách đến vây xem lại đều kinh hãi không thôi. Huyện thái gia chỉ có một cái đầu, một đôi tay, dưới công đường lại có mười bảy mười tám cái miệng đồng thời nói chuyện, cậu ta chẳng những có thể tức khắc ghi chép lại mà còn một chữ không sai, đây là bản lĩnh như thế nào? Một mình cậu ta liền đủ để ngang với mười bảy mười tám quan thư ký đồng thời viết!

Việc cực kỳ bình thường thoải mái đối với Hữu Xu, nhìn trong mắt người người lại kinh thế hãi tục như vậy, người đọc sách huyện Toại Xương vốn dĩ âm thầm phỉ báng chửi rủa cậu, bắt đầu từ hôm nay đều sửa lại chiều gió, biến thành khâm phục và sùng kính. Đương nhiên, Hữu Xu cũng không quan tâm ánh mắt người bên ngoài, chỉ lo làm tốt chuyện của mình. Cậu đem một xấp lời khai thật dày ném ở trước mặt Lý Ny, lạnh nhạt hỏi, “Những chứng cứ này có đủ chứ?”

Lý Ny ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Người trên công đường này căn bản không phải Triệu Hữu Xu trong ấn tượng của nàng ta, lúc cậu nhìn chằm chằm người khác, trong ánh mắt không có một chút tình cảm, giống như ngươi là một đồ vật có thể có có thể không, mà cái đồ vật này có tất yếu phải tồn tại hay không, hoàn toàn dựa vào một ý niệm của cậu.

Lúc này nàng ta mới sợ hãi, lê đầu gối đi lên ôm hai chân Hữu Xu, lại bị nha dịch hai bên dùng côn bổng đặt ở trên đất, vô lực giãy dụa.

Hữu Xu ném hai cái hình ký xuống, trước tiên đánh huynh muội hai người năm mươi đại bản, lại tịch thu những gia sản phi pháp đó, sau đó tuyên bố bãi đường. Mọi người có chút hồi vị về trận thẩm vấn vừa rồi, vừa đi vừa thảo luận không ngớt. Từ khi vị huyện thái gia trẻ tuổi này đến Toại Xương, đã thật lâu không có án kiện đại khoái nhân tâm như thế, đương nhiên bọn họ cũng lo lắng huyện thái gia này chỉ là nhất thời phát điên, không chừng qua mấy ngày liền ngựa quen đường cũ.

“Hẳn là sẽ không đâu, mới vừa rồi ta nghe người ta nói huyện thái gia đã mang người ngựa đi xét nhà Lý Nhị Cẩu. Nhà cũng tịch biên rồi, đổi ý nữa cũng không được đi?”

“Hay là cậu ta lại coi trọng cô nương nhà ai, liền nghĩ biện pháp giải quyết độc phụ Lý Ny kia?”

“Ai, quản cậu ta nhiều như vậy làm chi? Tóm lại ác nhân đều có ác nhân trị! Đi một chút đi, đến Lý gia thôn nhìn xem.”

“Đúng, ta còn chưa từng thấy qua xét nhà là quang cảnh gì đâu!”

Đám người mới vừa tản đi không lâu lại chậm rãi tụ lại, chậm rãi đi đến Lý gia thôn, mà người Lý gia thôn thì đi theo sau huyện thái gia, có chút kích động khó nhịn. Hữu Xu làm việc hướng tới rõ ràng lưu loát, vừa đến liền đập cửa Lý gia, trông giữ tất cả mấy bà vú già, sau đó bắt đầu tra xét đồ đạc, đem vàng bạc châu báu, lương thực vải vóc, sổ sách danh mục vân vân chất đống ở cửa, tùy ý các hương thân vây xem.

Bên ngoài mặt trời có chút lớn, phơi nắng đến choáng đầu. Hữu Xu sai người đưa đến một cái bàn, đặt dưới tàng cây hóng mát, chờ khi Lý gia rốt cuộc lục soát không ra một hạt gạo mới mở những sổ sách đó ra, nhanh chóng lật xem.

“Lý Nhị Cẩu ở quê hoành hành ngang ngược, làm nhiều việc ác, đều là mượn thế bản quan, cho nên bản quan cũng có tội thất trách, ở nơi này tạ lỗi với các vị hương thân.” Nói đến chỗ này, Hữu Xu đứng lên xoay người tạ lỗi với nhóm thôn dân vây xem.

Nếu là những quan viên giỏi về thu mua lòng người, nhất định sẽ còn làm ra hành động, hoặc ngả mũ cắt tóc, hoặc tự phạt bổng lộc, tóm lại diễn trò phải làm trọn bộ. Nhưng Hữu Xu rất thành thật, tâm tư cũng tương đối đơn giản, cậu thầm nghĩ tuy rằng mình không chịu một trăm đại bản kia, nhưng sau khi hoàn hồn thì chịu hết tất cả thống khổ, cũng coi như bị báo ứng, cũng không cần tỏ vẻ nhiều.

Cậu không làm chiêu trò gì là bởi vì cậu muốn làm càng nhiều việc thực tế hơn, nhưng thôn dân hiển nhiên không cách nào lý giải, mặc dù miệng liên tục nói không dám, trong lòng lại bừng tỉnh đại ngộ: hóa ra sở dĩ huyện thái gia đánh sụp Lý Nhị Cẩu, vẫn là vì gia tài bạc triệu của gã. Đều nói “phá gia huyện lệnh, diệt môn phủ doãn”, lời này quả nhiên không sai. Tham tài tham đến mức trước tiên tìm lý do đường hoàng giết người ta, rồi lại thuận lý thành chương tịch thu gia sản, thủ đoạn của huyện thái gia lại có tiến bộ, mọi người cũng càng khó nhịn.

Các thôn dân lặng im, toát ra vẻ bi ai, dân chúng theo tới xem cuộc vui cũng đều đồng cảm, đỏ hốc mắt. Đáy lòng bọn họ đè nén vô tận tuyệt vọng, càng có rất nhiều phẫn nộ khó có thể phát tiết, nhưng mà ngoại trừ nhẫn nại, lại không hề có phương pháp đối phó. Ở cái thế đạo này, sống lâu một ngày chính là tích thêm một chút đau khổ, cho đến khi thống khổ, máu cạn mà chết.

Hữu Xu cực kỳ mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, cậu thẳng thắt lưng, đem tinh thần lực bức tới hai mắt ngẩng đầu nhìn trời. Khi mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh mặt trời xán lạn, thứ cậu nhìn thấy lại là tầng mây đông nghìn nghịt loạn bay, ngẫu nhiên còn có mấy long ảnh thon gầy nấn ná vòng quanh trên không trung.

Mây đen kia là dân oán, long ảnh lại là tai họa dựa vào dân oán mà sống. Một khi chúng nó hút no dân oán liền có khả năng nghiêng trời lệch đất, đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc dân chúng thiên hạ lầm than thì thường thường bùng nổ thiên tai quy mô lớn. Hữu Xu chỉ từng nhìn thấy miêu tả cùng loại trong sách, cũng không biết cảnh tượng trong hiện thực lại càng áp lực hơn vô số lần. Trên trời không thấy ánh sáng, dưới đất chỉ có khó khăn, mưa móc rơi xuống hóa thành ngập úng, hơi nóng bốc lên lại biến thành khô hạn, tiếp qua không lâu, Đại Dung quốc này sẽ là địa ngục nhân gian như thế nào?

Dựa vào một mình mình lại có thể nào xua tan mây đen dày đặc, khiến càn khôn quang đãng tái hiện? Nhưng cái gì cũng không làm thì hiển nhiên càng không thể được, bất quá là làm hết sức thôi. Nghĩ như vậy, Hữu Xu xoa xoa hai mắt khô khốc, lại nhìn về phía thôn dân xung quanh, chậm rãi nói, “Từ hôm nay, tiền Lý Nhị Cẩu bỏ ra cho vay đều trở thành phế thải, đây là giấy nợ của các ngươi, từng người lấy về đi.”

Cậu bắt đầu từng bước từng bước gọi người, mà kinh hỉ tới quá nhanh, thôn dân còn chưa kịp phản ứng, hô hai ba lần mới có một người lảo đảo chạy ra ngoài, dùng hai tay run rẩy tiếp nhận giấy nợ. Vốn dĩ trong nhà hắn có ruộng có vườn, cuộc sống vô cùng giàu có, nhưng mà lại vì đắc tội Lý Nhị Cẩu, bị đối phương lừa gạt. Lý Nhị Cẩu lập bẫy làm hắn táng gia bại sản, lại buộc hắn viết tấm giấy nợ cả đời cũng khó có thể trả hết này. Mấy ngày trước bởi vì không thể đúng lúc trả tiền lời, Lý Nhị Cẩu buông lời nói muốn hắn lấy nữ nhi gần tám tuổi thế vào, người nhà đang bàn nếu không thì thắt cổ chết luôn, xong hết mọi chuyện, lại không ngờ hạnh phúc tới đột ngột như vậy.

“Cám ơn thanh thiên đại lão gia, cám ơn thanh thiên đại lão gia!” Người nọ xác định giấy nợ không có lầm sau đó liền quỳ xuống dập đầu, đến khi đem trán đụng ra máu còn không chịu dừng lại. Đây là ân cứu mạng đó, còn là cứu mạng cả nhà hắn bảy miệng ăn! Từ hôm nay trở đi, hắn không bao giờ mắng huyện thái gia nữa, dù cậu ta đã từng làm rất nhiều việc ác, nhưng chỉ một việc hôm nay thôi, liền đủ để triệt tiêu tất cả thù hận.

Người chính là như vậy, khi liên lụy đến lợi ích của mình, hận ý tới thực nhanh, cảm kích cũng tới mãnh liệt giống vậy.

Hữu Xu sai người nâng hắn dậy, giải quyết việc chung nói, “Không cần dập đầu với bản quan, lấy được giấy nợ liền đứng ở một bên, đừng chậm trễ thời gian của người phía sau.” Đống tài vật của Lý Nhị Cẩu đều có lai lịch, cũng không biết có thể kịp xử lý chúng thỏa đáng trước khi trời tối hay không.

Trong lòng người nọ càng thêm cảm kích, vội vàng đứng qua bên cạnh, người xếp hàng phía sau thì trông mòn con mắt, vươn cổ nhìn ra xa. Phần lớn mọi người Lý gia thôn đều bị Lý Nhị Cẩu lấy đủ loại phương thức bức phải vay mượn nợ, ruộng đất, phòng ốc, trai gái, đều bị gã lấy đi gán nợ, lại giống như một cái động không đáy, vĩnh viễn không có một ngày trả đủ. Bọn họ nằm mơ cũng ngóng trông ông trời mở mắt, phái thần tiên tới cứu mình, lại không ngờ thần tiên sống lại chính là huyện thái gia.

Nhưng mà mặc kệ cậu ta đã từng làm gì, bây giờ có thể vì dân chúng làm một ít chuyện đã coi như không tồi. Phóng mắt khắp Đại Dung, phỏng chừng rốt cuộc không tìm ra vị quan tốt thứ hai giống vậy.

Trong tiếng hoan hô, nói lời cảm tạ, vui quá mà khóc của mọi người, Hữu Xu phân phát giấy nợ xong liền bắt đầu xử trí điền sản. Có quỷ chết đói ở bên tự thuật, cậu không cần phái người đi hỏi thăm liền biết những điền sản đó vốn thuộc về nhà nào, và lấy loại phương thức gì rơi vào tay Lý Nhị Cẩu. Chỉ có thể nói Lý Nhị Cẩu cho dù chết một trăm lần cũng không oan uổng, trong mấy trăm khoảnh ruộng tốt, tám chín phần là cường thủ hào đoạt mà được, đem một Lý gia thôn tốt đẹp biến thành nghèo khó không chịu nổi, chướng khí mù mịt.

Đương nhiên, Hữu Xu cũng phải nói một câu thật lòng, cảnh loạn của Lý gia thôn chủ yếu vẫn là do nguyên nhân “Triệu Hữu Xu” phóng túng không để ý tới. Làm lão tổ tông, cậu đến giúp đỡ trả nợ cũng không có gì đáng trách.

“Mười mẫu đất này vốn là của nhà Lý Quý Dân, Lý Quý Dân bởi vì đi đường không để ý, đụng phải Lý Nhị Cẩu một chút, Lý Nhị Cẩu liền nói gãy chân, bảo hắn bồi thường hai mươi lượng bạc, nếu không liền đánh gãy hai tay người ta. Lý Quý Dân là người đọc sách, đang muốn tham gia thi đồng sinh, sao có thể để gãy hai tay, vì thế viết một tờ giấy nợ cho gã.” Quỷ chết đói thấy đại nhân rút ra một tấm khế ruộng, lập tức kề sát lỗ tai giải thích.

“Lời sinh lời, trả không hết, cuối cùng chỉ có thể lấy ruộng đất gán nợ.” Hữu Xu gật đầu, đem khế ước vỗ vào trên bàn, hô, “Mười mẫu đất cạnh ao nước phía đông là của nhà ai? Tự lấy về.” Khế ước đã sớm viết tên Lý Nhị Cẩu, nếu không xem xét công văn sang tên, cậu không nên biết nguyên chủ là ai, liền chỉ có thể để mọi người tự mình tới lấy.

Lá gan các thôn dân dần dần lớn hơn, tín nhiệm đối với huyện thái gia cũng tăng thêm rất nhiều, lập tức liền có một thư sinh trắng nõn đi ra lấy khế ước, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái.

Chẳng những nợ nần xóa bỏ, ngay cả ruộng đất bị cướp đi cũng có thể trở về, trong thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao? Nhưng mà chuyện tốt như vậy quả thật đã xảy ra, đừng nói thôn dân cầm lại khế ước khóc đến rối tinh rối mù, mà ngay cả người thôn khác chạy tới giúp vui cũng đều nước mắt ướt mi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Huyện thái gia, ngài là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn!”

“Tiểu nhân dập đầu với lão gia, nguyện lão gia trường mệnh trăm tuổi!”

“Cám ơn huyện thái gia, tiểu nhân cam nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài!”

Ngoài cửa lớn Lý gia quỳ một đám người đông nghìn nghịt, tiếng khóc nỉ non, tiếng cảm tạ nối liền một mảnh, khiến Hữu Xu xấu hổ cực kỳ. Đời trước cậu không thích lên triều cỡ nào, không có việc gì liền tránh ở trong Trích Tinh lâu nghiên cứu huyền học, mặc dù là quốc sư, lại không có thói quen được người ta quỳ lạy. Huống hồ cậu cũng không cho rằng mình có cái gì tốt để cảm ơn, thôn dân sở dĩ chịu tội, tất cả đều là “Triệu Hữu Xu” tạo nghiệt, mà Triệu Hữu Xu có thể làm quan, cũng là được mình và chủ tử che chở. Hết thảy cậu làm hiện tại thật sự không đủ, chỉ là bù lại sai lầm mà thôi.

Cậu xua tay bảo mọi người đứng lên, sau đó phân phát lương thực của Lý Nhị Cẩu, người Lý gia thôn không phân biệt trai gái già trẻ mỗi người một túi, lại đem ngân lượng cộng lại đăng ký sổ sách, người có mẹ goá con côi người già trẻ nhỏ, cuộc sống gian nan liền phân phát mỗi người năm lượng, còn lại bỏ vào thùng mang về huyện nha.

“Các vị hương thân, tiền còn lại bản quan muốn dùng để mua lương thực chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, nếu như các ngươi lo lắng, đến lúc đó bản quan sẽ dán thông báo công bố. Được rồi, hôm nay liền tới đây, mọi người tự giải tán đi.” Hữu Xu xua tay.

“Huyện thái gia, không vội đi, đến chỗ chúng ta ăn bữa cơm đi!” Thôn trưởng vội vàng hô to, sau đó đưa tới một mảnh tiếng phụ họa. Về phần tiền tài còn lại đến tột cùng xử trí như thế nào, bọn họ cũng không quan tâm. Tài vật tịch biên đều bị cẩu quan ngầm chiếm đoạt sớm đã là bí mật mà mọi người đều biết, đừng nói huyện thái gia đem phần lớn lương thực tiền tài để lại cho thôn dân, dù cậu một hơi nuốt sạch, người bên ngoài cũng không nói được gì.

Người giống như Triệu tiểu huyện lệnh, ở Đại Dung quốc đủ để xưng hai chữ “thanh quan”.

Diêm La vương ở bên dưới nhìn chằm chằm, Hữu Xu nào dám ăn lương thực của thôn dân, vội vàng xua tay từ chối. Thấy cậu muốn đi, nhóm người rụt ở một góc nhịn không được, kêu lên, “Huyện thái gia, ngài cứ vậy liền đi à? Ngài không quản chết sống của chúng ta sao? Chúng ta cũng bị Lý Nhị Cẩu cướp đi ruộng đất tiền bạc, sao hiện tại ngay cả một đồng cũng không phát.”

Bên cạnh có thôn dân muốn nói lại thôi, lại ngại ánh mắt hung ác của bọn họ, không dám mở miệng nói.

Hữu Xu chờ chính là giờ phút này, chỉ vào người đi đầu nói, “Lý Quý, ruộng đất của ngươi là ngươi đánh bạc thua chủ động bán cho Lý Nhị Cẩu. Từ đó về sau ngươi liền cùng Lý Nhị Cẩu cấu kết làm việc xấu, bức hại hương thân. Ngươi là tay sai của Lý Nhị Cẩu, mạng người trên tay không chỉ một cái. Ngươi chủ động mở miệng, bản quan liền thưởng ngươi năm mươi gậy, sau đó mang về nha môn thẩm vấn. Các vị hương thân, nếu có ai vì hắn mà bị oan khuất, tối nay mời người viết tốt đơn kiện, ngày mai đến gõ trống, bản quan ở trên công đường đợi.” Dứt lời hơi khoát tay, liền có hai tráng hán đặt Lý Quý cực kỳ sợ hãi ở trên đất, bộp bộp bộp mà đánh.

Mấy tiểu lâu la còn lại vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận tội. Hữu Xu vận chuyển tinh thần lực mơ hồ đảo qua liền biết ai trong bọn họ trên tay còn có mạng người, lại chỉ ra ba người phạt trượng hình, sau đó mang tất cả đi.

Thủ đoạn sấm sét như thế, nhìn rõ mọi việc như thế, khiến thôn dân nhìn mà trợn mắt há mồm. Chờ người đã biến mất ở chỗ ngoặt hồi lâu, mới có thôn dân sợ hãi than, “Người tốt mà! Trước đây chúng ta đều nhìn lầm rồi, huyện thái gia là người cực cực tốt!”

Vị thư sinh tên Lý Quý Dân trước đây vốn luôn không thích quản chuyện không đâu, lúc này lại chủ động mở miệng, “Nếu ai muốn viết đơn kiện buổi tối liền tới nhà của ta, ta tự nhiên giúp đỡ.”

Thôn dân vỗ tay bảo hay, vô cùng cảm kích, sau đó ngươi đỡ ta ta đỡ ngươi, vừa nói vừa cười mà tản đi. Sơn thôn nhỏ vốn dĩ tử khí trầm trầm này, dường như có chỗ nào đó đang lặng yên phát sinh thay đổi.

Hữu Xu đem vài phạm nhân nhốt vào đại lao, qua loa ăn một bữa cơm chiều trở về phòng đi ngủ, gần đến nửa đêm bỗng nhiên có người gõ cửa, nói Lý Quý chết bất đắc kỳ tử.

“Sao lại chết bất đắc kỳ tử?” Hữu Xu sợ tới mức ngay cả ngoại bào và giày cũng quên mang liền đi mở cửa.

“Tiểu nhân cũng không biết, phải đến hỏi ngục tốt.” Dù sao cũng là hạ nhân mới mướn, đối với đường đi nước bước trong nha môn còn không phải quá rõ ràng.

Hữu Xu ngẩng đầu nhìn về phía quỷ chết đói nấp trên xà nhà. Nó lập tức bay ra, tìm quỷ chết oan trong đại lao hỏi thăm tin tức, một lát sau quay lại, bẩm báo, “Đại nhân, hóa ra ngục tốt kia và Lý Quý là bạn cũ, hai người lại lui tới thân mật với Vương Phúc, nói chờ Vương Phúc trở về việc này liền có thể không giải quyết được gì, còn có thể khiến ngài vào tù ngồi xổm. Hai người bọn họ vừa tán gẫu vừa ăn no uống say, Lý Quý uống đến say như chết, úp mặt nằm trên đất, bị đồ bẩn chính mình nôn ra làm sặc chết.”

Kiểu chết này thật sự kỳ lạ. Hữu Xu chạy đến nhà lao kiểm tra thực hư, xác định là ngoài ý muốn chứ không phải mưu sát, liền sai người tìm một chỗ tạm thời an trí thi thể, quay đầu nhốt ngục tốt lại tội không làm tròn trách nhiệm, ngày mai đồng thời mở thẩm. Lúc gần đi Lý Nhị Cẩu còn kêu gào, nói mình và muội muội rất nhanh là có thể đi ra ngoài, bảo cậu chớ đắc ý.

“Ngươi không biết đi? Muội muội của ta đã sớm ngủ với Vương đại nhân rồi, ngươi bất quá chỉ là cháu chắt ông rùa thôi, ha ha ha ha ha!” Tiếng cười chói tai quanh quẩn trong hành lang, lại không thể khiến Hữu Xu nhíu mày một chút. Lý Ny từng ngủ với ai có quan hệ gì với cậu đâu? Chẳng qua chỉ là một người sắp chết mà thôi.

Trở lại trong phòng, kéo màn trướng lại, đầu cậu vừa dính gối liền ngủ mất, mở mắt lần nữa lại phát hiện mình quỳ gối trong một đại điện trống trải âm trầm, hai tay hai chân đều đeo xiềng xích nặng nề, mới vừa nâng lên liền leng keng kêu loạn một trận. Cậu còn chưa kịp phản ứng, liền nghe trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trống rỗng mà lại quái dị, “Dưới điện chính là tri huyện Toại Xương Triệu Hữu Xu ư?”

Sao lại là hắn? Hữu Xu lập tức ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Diêm La vương đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, hai mắt lợi hại giấu sau mặt nạ tựa như muốn xuyên thủng thân thể mình. Ánh mắt bễ nghễ kia làm người ta sinh ra lòng sợ hãi, chỉ vì lúc hắn nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy mình không phải một con người, mà là một con kiến dễ dàng bị nghiền thành bột mịn.

Hữu Xu miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, đáp, “Đúng là tại hạ.” Nhưng trong lòng nhanh chóng tự hỏi tại sao mình bị bắt, tám chín phần là có liên quan tới Lý Quý vừa mới chết.

Mới vừa nghĩ vậy, chỉ thấy hai tên quỷ sai áp Lý Quý từ trong bóng tối đi ra, đồng dạng quỳ gối dưới điện, mà ngục chủ thứ tư trước đó từng gặp thì ngồi ở phía bên tay trái.

“Lý Quý, ngươi kiện tri huyện Toại Xương Triệu Hữu Xu tội gì?” Diêm La vương trầm giọng hỏi.

Lý Quý chết vì ngoài ý muốn hít thở không thông, trước mặt Diêm La vương hiểu rõ tình đời tự nhiên không dám nói dối, liền kiện đối phương tội xử sự bất công, lạm dụng hình phạt, nói cậu phân phát ruộng đất Lý gia nhưng chỉ riêng không phân phát cho mấy huynh đệ mình, còn nói mình trên có mẹ già tám mươi, dưới có trai gái khóc lóc đòi ăn, cuộc sống cũng vô cùng gian nan, dù cho không được tiếp tế cũng nên phạt nhẹ. Nếu không phải bị năm mươi trượng lại bắt vào tù, mình sẽ không dưới cơn sầu khổ uống rượu giải sầu, không uống rượu thì sẽ không sặc chết.

Tóm lại một câu, sở dĩ mình chết, đều là Triệu Hữu Xu làm hại.

Hữu Xu nghe được sửng sốt sửng sốt, hoàn toàn không thể tưởng được trên thế giới lại có người vô liêm sỉ đến loại trình độ này. Mới đầu cậu còn vô cùng khẩn trương, rồi lại cảm thấy mình không thẹn với lương tâm, liền chậm rãi trầm tĩnh lại, chớp đôi mắt tròn đen trắng rõ ràng nhìn Diêm La vương, muốn khiến hắn cảm nhận được mình trong sạch.

Diêm La vương giống như không ngờ có người dám can đảm nhìn mình chằm chằm, cũng nhịn không được nhìn cậu vài lần, đụng phải con ngươi trong suốt thấy đáy của cậu, mắt không khỏi hơi hơi lóe lên một chút. Đúng vào lúc này, trần thuật của Lý Quý cũng đến kết thúc, đang lui cổ trộm dò xét mọi người trong điện. Biểu tình đáng khinh kia, hai mắt đùng đục mà bao hàm ác niệm, vốn nên là vẻ mặt đã sớm thấy nhiều nên quen, nhưng dưới sự đối lập lại cực kỳ chọc người ta chán ghét. Diêm La vương xoay đầu qua một bên nhìn về phía Hữu Xu, hỏi, “Ngươi có lời gì biện giải cho mình không?” Giọng điệu lại ôn hòa hơn mấy phần không thể nghe ra.

Hữu Xu mặt ngoài trấn định, đối với vị này lại ít nhiều mang lòng sợ hãi, bởi vì lai lịch của cậu không đơn giản, nếu bị nhận ra nói không chừng sẽ bị ăn luôn. Cậu cũng không muốn kéo một đống lý do để kéo dài thời gian, vì thế chắp tay nói, “Hồi đại nhân, tại hạ không có gì lời muốn nói. Người đang làm trời đang nhìn, cái gì đúng cái gì sai tự sẽ có kết quả.”

Ha, thật trấn định! So với ngày đó không biết thêm bao nhiêu phong phạm, cũng không lãng phí lớp da sạch sẽ trong sáng này. Ngục chủ thứ tư thầm nghĩ.

Diêm La vương nhìn cậu thật sâu một cái, trầm giọng hạ lệnh, “Mang người đi hành hình.”

Lý Quý còn chưa kịp cao hứng đã bị hai tên quỷ sai tha xuống, tiếp đó chính là một trận hét thảm truyền đến. Diêm La vương còn chưa bỏ qua, đem toàn bộ mấy nhân chứng gã ta nhắc tới trước đó chộp đến địa ngục đề ra nghi vấn, nếu có người vu cáo giống vậy thì dẫn đi quất roi. Lý Nhị Cẩu cũng ở trong đó, bởi vì phỉ báng Hữu Xu mà bị rút đầu lưỡi, sau đó lại có quỷ sai khâu lên một lần nữa cho gã, kêu còn thảm hơn so với heo đợi làm thịt.

Nhìn thấy bọn họ không tốt, Hữu Xu cũng an tâm, sung sướng thầm nghĩ: Diêm La vương này quả nhiên như mình nghĩ vậy, xử sự cực kỳ công chính, vả lại như lòng bàn tay đối với hết thảy mọi chuyện phát sinh trên thế gian. Nếu ai có ý đồ ở trước mặt hắn nói dối, còn phải suy suy nghĩ nghĩ. Ngày sau gặp lại hắn, tất không thể nói nhiều thêm một câu vô nghĩa nào.

Chờ người có liên can đều hành hình xong, dương thọ hết thì đánh vào mười tám tầng địa ngục, dương thọ chưa hết thì thả trở lại, Diêm La vương đứng lên muốn đi, tựa như nghĩ đến cái gì đó lại hỏi, “Đã biết lần tới lại bị người ta kiện thì chính là bổn vương tự mình thẩm vấn, vì sao ngươi lại làm việc nghiêm khắc như vậy? Nếu ngươi nhắm một mắt mở một mắt với đám người Lý Quý, thì sẽ không bị tai bay vạ gió cỡ này.”

Cũng đã từng có người làm ác bị bắt vào địa ngục, lại bởi vì tổ tiên tích đức mà thả về, sau khi hoàn dương ai cũng thành người lương thiện, gặp người liền giúp, cũng không hỏi nguyên do, hơn nữa cực lực tránh phát sinh xung đột với bất luận kẻ nào. Nhưng người trước mắt này lại hoàn toàn tương phản, góc cạnh trên người cậu không bị mài mòn, ngược lại càng thêm sắc bén, ngược lại nhìn có vài phần thú vị.

Hữu Xu không chút nghĩ ngợi nói, “Cũng bởi vì sợ hãi mình gặp phải phiền toái mà buông tha kẻ ác, để cho bọn họ đi giết hại càng nhiều bình dân bách tính hơn, tạo càng nhiều oan nghiệt hơn mới là lỗi lầm chân chính đi? Trong mắt ta: khiến dân chúng già được dưỡng, nhỏ được dạy, nghèo được y phục, khó được tương trợ, người goá bụa cô đơn phế tật đều được nuôi dưỡng; trong tuyệt vọng có một hi vọng, trong oan khuất có được chính nghĩa; có thể ăn no mặc ấm, bình an hạnh phúc mà sống, mới là phúc phần chân chính. Bệnh trầm kha phải dùng dược mạnh, loạn thế phải xài đến luật nặng, đối với ác nhân nên pháp bất dung tình, đối với người tốt liền khoan hậu nhân từ. Ta tự hỏi không có làm sai cái gì, cũng tin tưởng đại nhân ngài có thể nhìn rõ mọi việc.”

Những lời cuối cùng không thể nghi ngờ là vỗ mông ngựa, nhưng Diêm La vương này giống như vô cùng vừa lòng, ánh mắt sắc bén lại hơi hơi hòa tan một chút, sau đó cười nhẹ mà đi.

Không nghĩ tới tiểu tử này rất biết ăn nói, lại chọc cười người đứng đầu u minh, ngày sau hẳn sẽ một bước lên trời! Ngục chủ thứ tư lắc lắc cái cổ và bả vai cứng ngắc không chịu nổi, đi mở xiềng xích cho Hữu Xu, tuy rằng đeo mặt nạ nhìn không thấy biểu tình, nhưng ý khâm phục và cực kỳ hâm mộ trong ánh mắt lại hết sức rõ ràng.