*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hữu Xu nhớ rõ mình chết vì trái tim suy kiệt, rõ ràng phải là ông lão tóc bạc da mồi, hiện tại lại vẫn là bộ dạng thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trên người mặc hỉ bào đỏ thẫm khi thành thân với chủ tử, đứng ở một nơi tối như mực, nhìn không thấy giới hạn. Cậu lớn tiếng gọi tục danh chủ tử, lại không thể nhận được bất cứ hồi đáp nào, chỉ phải chọn ra một phương hướng đi về phía trước.
Phía trước xuất hiện một ánh sáng, vả lại càng lúc càng lớn, đi đến gần đó Hữu Xu mới phát hiện đây là một cánh cửa, không biết dùng loại chất liệu gỗ nào làm thành, nhìn qua vô cùng to lớn. Cậu cẩn thận quan sát hoa văn trên cửa, phát hiện điêu khắc những cảnh tượng lục đạo luân hồi, mười tám tầng địa ngục, đường hoàng tuyền, đài Vọng Hương, cầu Nại Hà.
Chẳng lẽ đây là cửa địa ngục? Trong lòng cậu kinh ngạc, nhưng cũng không còn đường thối lui, tiến vào địa phủ chung quy vẫn tốt hơn lẩn quẩn trong bóng đêm vô tận, nói không chừng chủ tử đang ở trên cầu Nại Hà chờ đợi mình. Nghĩ vậy, cậu lập tức vươn tay đẩy, nhưng bất luận như thế nào cũng khó có thể lay động. Bận bịu ước chừng mấy khắc, cậu đã mệt đến thở hồng hộc, thử đem tinh thần lực và long khí bức tới hai tay, lần thứ hai đẩy cửa. Hoa văn trên cửa giống như tồn tại lực hút, lại bắt đầu điên cuồng hấp thu long khí trong lòng bàn tay cậu, lại tự động bài trừ tinh thần lực.
Ánh sáng tím chói mắt dọc theo văn lộ du tẩu, đại môn đóng chặt cũng từng tấc từng tấc mở ra, khi trong cơ thể Hữu Xu chỉ còn lại có một tia long khí, cánh cửa rốt cuộc mở ra một cái khe có thể chứa được một người xuyên qua. Hữu Xu vội vàng tiến vào, liền nghe một tiếng ầm thật lớn, cửa lại đóng, phía trước vẫn là một mảnh tối đen, khác biệt chính là dưới chân có thêm một con đường phiếm ánh sáng nhạt.
Hữu Xu dọc theo con đường đi không biết bao lâu, cuối cùng tiến vào một cung điện trống trải, có ma trơi màu xanh phiêu đãng lay động trong cung điện, đem bốn phía chiếu rọi đến vô cùng âm trầm đáng sợ. Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm trong lòng cậu buộc chặt. Cậu lập tức sờ soạng trong tay áo, lại phát hiện tất cả bùa giấu ở bên trong đã sớm không thấy đâu.
Cũng đúng, mình hiện tại hẳn là quỷ hồn, làm sao có thể mang đồ vật ở dương thế lại đây. Nghĩ vậy, cậu chỉ có thể tận lực ẩn giấu thân hình, để ngừa bị người ta phát hiện, đi nhanh đến cuối hành lang phiếm u quang, cậu dừng lại hơi hơi suy nghĩ, liền đạp lên phù điêu trên tường nhanh chóng trèo lên, dọc theo xà nhà đi vào phía trong.
Cậu di chuyển rất chậm, ước chừng qua ba khắc mới dịch đến xà nhà phía trên một căn phòng trong đại điện, nhìn xuống phía dưới.
Đây là một phủ nha, chỗ phía trên đặt một cái bàn, cắm rất nhiều hình ký*, chỗ trái phải phía dưới đứng hai hàng nha dịch, cầm mộc côn trong tay, có mấy người bị trói gô quỳ trên khoảng đất trống ở giữa, trước mặt bọn họ chất đống rất nhiều hình cụ. Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi hẳn là người ở chính giữa phát ra, hai tay của hắn đã bị chém đứt, chảy xuống rất nhiều máu tươi, đầu buông xuống, giống như hôn mê bất tỉnh, bên chân chẳng biết tại sao có hai cái vuốt hổ.
*Hình ký: thẻ tre vẽ ký hiệu các loại hình phạt, thường cắm trong ống đặt trên bàn quan, lúc xử phạt thì rút 1 thẻ quăng xuống.
“Mang đi!” Một giọng nói như sét đánh vang lên trong điện, lúc này Hữu Xu mới phát hiện hóa ra trong bóng tối phía sau bàn còn ngồi một người, chỉ vì hắn mặc một bộ quan bào thuần đen, trên mặt mang một cái mặt nạ nền đen hoa văn đỏ quỷ dị, gần như hòa hợp thành một thể với bóng tối.
Hắn hơi hơi nghiêng người, để mình lộ ra ngoài ánh nến, tiếp tục nói, “Tiếp theo thẩm vấn Tiền Tiến tri huyện Phượng Đài, dẫn người tới.”
Hai tên nha dịch lập tức cởi bỏ dây thừng của người bên trái, giải hắn tiến lên. Quan viên mang mặt nạ lấy ra một quyển danh sách, tìm ra tên Tiền Tiến, sau khi xác nhận thân phận không có sai lầm liền bắt đầu cân nhắc tội trạng của hắn, đơn giản là ức hiếp hương dân, ăn hối lộ trái pháp luật vân vân.
Tiền Tiến đã sớm sợ tới mức hồn rời khỏi xác, tất cả tội danh đều thẳng thắn thú nhận, quan viên liền xua tay nói một câu lột da. Lập tức lại có hai tên nha dịch khiêng người đứng lên, mở làn da sau lưng, sột sột soạt soạt lột một trận. Hữu Xu nhìn cẩn thận, trong mắt hiện ra kinh nghi, dưới lớp da của người nọ lại còn có một lớp da mọc đầy lông đen rậm rạp, chẳng lẽ là yêu vật?
Lại nghe một nha dịch cười lạnh nói, “Hóa ra là sài lang đầu thai, khó trách tham lam như thế. Đời này làm ác không ít, kiếp sau sợ rằng ngay cả sài lang cũng không làm được!”
“Người trước đó là hổ đói đầu thai, so với hắn còn tàn nhẫn hơn kìa!” Lại có một nha dịch tiếp lời.
“Hiện tại tham quan ô lại, có ai không phải sài lang hổ báo biến thành? Đời này làm ác, kiếp sau liền đi làm heo chó cho người ta giết, cũng coi như nhân quả luân hồi.”
Bên dưới nghị luận sôi nổi, Hữu Xu nhất thời nghe rõ, nơi này hẳn là mấy chỗ như Diêm Vương điện linh tinh, chuyên môn thẩm vấn ác quỷ. Mấy người trói trên điện, hôm nay sợ là phải gặp báo ứng.
Quả nhiên, sau khi lột da quan viên liền khoát tay nói, “Mang hắn tới chảo dầu.”
Trong một trận tiếng sói tru thê lương, đoàn người tha tha kéo kéo đi xuống, quan viên vỗ vỗ kinh đường mộc, ra lệnh, “Dẫn Triệu Hữu Xu tri huyện Toại Xương tới thẩm vấn!”
Hữu Xu đột nhiên thở hổn hển một ngụm khí thô, trăm triệu lần không ngờ mình tránh ở trên xà nhà mà còn bị phát giác. Nhưng cậu thực nhanh liền hiểu rõ là mình nghĩ sai rồi, người phía dưới nói là tri huyện Toại Xương, mà cậu chưa từng làm tri huyện Toại Xương gì đó, vả lại trong bản đồ Hạ Khải cũng không có cái chỗ Toại Xương này. Tuy rằng cậu nhanh chóng thu liễm, nhưng vẫn bị quan viên phát hiện, chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị một luồng hắc quang xuyên thủng.
Hồn thể cũng sẽ bị thương đổ máu, Hữu Xu vẫn luôn biết. Hồn thể chết chính là chân chính tro bụi mai một, từ nay về sau rốt cuộc không cách nào gặp lại chủ tử, mà hắn rất có thể đang ở một góc nào đó trên thế giới đợi chờ mình. Mang mong đợi như vậy, bất luận như thế nào Hữu Xu cũng không thể chết, cậu dùng động tác nhanh nhẹn nhất bình sinh nhảy lên một xà nhà khác, sau đó dính một ít máu tươi, lại lấy một chút long khí, nhanh chóng vẽ một ẩn thân phù ở giữa trán.
Từ thực hóa hư bất quá chỉ nửa giây, khi quan viên phái nha dịch đi lên xem xét, trên xà nhà đã không có bất cứ dấu vết gì, ngay cả máu tươi trên miệng vết thương cũng bị Hữu Xu dùng ngoại bào gắt gao ngăn chặn.
“Đại nhân, phía trên cái gì cũng không có, có lẽ là ngài nghe lầm, chỗ nào có quỷ dám xông vào địa ngục pháp lệnh, huống hồ bên ngoài đề phòng sâm nghiêm, bọn họ cũng vào không được mà.” Một nha dịch hồi bẩm.
Quan viên nghĩ cũng đúng, liền buông nghi ngờ trước đó xuống, tiếp tục thẩm vấn tri huyện Toại Xương Triệu Hữu Xu. Hữu Xu cố nén đau đớn nằm úp sấp trên xà nhà, nhìn xuống dưới, sau đó kinh sợ. Người quỳ gối ở bên phải tóc tai bù xù, rũ đầu, nhìn không thấy hình dáng, hiện tại thân thể ngửa về sau, hai chân dùng sức đạp lên phía trước, liền đem gương mặt hoàn toàn bại lộ dưới đáy mắt Hữu Xu, chẳng những hắn cùng tên với Hữu Xu, ngay cả diện mạo cũng có bảy tám phần tương tự, thoạt nhìn giống như từ một khuôn khắc ra.
Trong đầu Hữu Xu toát ra đủ loại suy đoán, lại đều kiềm chế xuống, tiếp tục quan sát.
Quan viên xác nhận thân phận phạm nhân sau đó giống như cũ tuyên đọc đủ loại tội trạng của hắn, sau đó lệnh nha dịch lột da, mới vừa vạch ra một vết thương máu tươi liền chảy xuống, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Triệu Hữu Xu, “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không dám! Chỉ cần ngài tha tiểu nhân lúc này, sau khi trở về tiểu nhân nhất định hối cải để làm con người mới, vì dân chúng cúc cung tận tụy!”
Quan viên cũng không đáp lại, mà là bước nhanh đi đến trước hình giá, dùng tay lột đi da thịt máu tươi đầm đìa của hắn, kinh nghi bất định nói, “Ây, kiếp trước của hắn sao lại là người? Những tham quan ô lại này có ai không phải là từ súc sinh đạo trốn tới, hôm nay sao lại trà trộn vào một con người vậy?” Vừa nói vừa đi về bàn, lật tìm trong một đống công văn.
Hữu Xu hơi chút lộ đầu ra, chỉ thấy hắn ta tìm ra một quyển sách luân hồi, xoạt xoạt lật vài tờ, chợt nói, “Hóa ra là hậu nhân của quốc sư Hạ Khải, được công đức muôn đời của quốc sư và Nguyên đế che chở, lúc này mới không lưu lạc vào súc sinh đạo, còn có thể đời đời kiếp kiếp làm quan.”
“Nương ơi, lai lịch thế mà lại lớn vậy!” Nha dịch phỉ nhổ một ngụm.
Triệu Hữu Xu trên hình giá thở phào thật mạnh, Hữu Xu trên xà nhà lại trợn tròn mắt, thầm nghĩ: quốc sư Hạ Khải, không phải nói mình sao? Mình ở đâu ra hậu nhân? Nghĩ lại nghĩ mới hiểu được, vị Triệu Hữu Xu này hẳn là hậu đại của đệ đệ cậu. Nhớ năm đó vì kéo dài hương khói đại phòng, cậu giúp Vương thị trị hết chứng tử cung hàn, sau này lại sinh ra một đích thứ tử. Khi cậu chết thì đệ đệ đã con cháu đầy đàn, hẳn là đủ để huyết mạch Triệu gia bảo tồn đến nay.
Lại nói, hiện tại cách Hạ Khải bao nhiêu năm? Căn cứ ăn mặc phục sức khác hẳn của mấy người phía dưới, xem ra số năm không phải ít.
Hữu Xu không phải lần đầu tiên chứng kiến loại tình huống này, thực nhanh liền bình tĩnh, nhưng mà người phía dưới lại không thể bình tĩnh. Đây chính là ngục thứ tư trong hai mươi bốn địa ngục —— địa ngục pháp lệnh, chỉ nói hình luật công lý, không nói nhân tình ích lợi. Nhưng hôm nay đụng phải phạm nhân này cũng là một ngoại lệ cực lớn.
“Đại nhân, bây giờ nên làm gì?” Một nha dịch thấp giọng hỏi.
“Đợi bản tôn ngẫm lại. Quốc sư Hạ Khải, nghe nói cũng không có ghi chép trong sổ sinh tử của Minh Vương, hẳn là tiên nhân chân chính, Nguyên đế thì lai lịch càng lớn.” Hắn chỉ chỉ đỉnh đầu, tiếp tục nói, “Nghe nói là vạn tinh tông chủ, vương của vạn vương. Hai người họ lại là đạo lữ, bởi vì nhất thống Cửu Châu, khai sáng năm trăm năm thái bình thịnh thế, tuy có sát phạt nghiệp nhưng vẫn cứu sống hàng tỉ dân chúng, kim quang công đức đủ để phúc trạch hậu đại trăm đời. Mà Triệu Hữu Xu này vẫn ở trong phạm vi trăm đời, nếu muốn xử lý hắn thì rất khó khăn.”
“Vậy thả lại đi?” Nha dịch lại hỏi.
“Thả lại thì bản tôn nào có thể cam tâm?” Quan viên liếc Triệu Hữu Xu kêu gào không thôi, quyết đoán nói, “Dẫn đi hung hăng đánh cho ta, đánh đủ một trăm trượng liền thả đi.”
“Được rồi!” Nha dịch khoái trá mà đồng ý.
Xảy ra loại sự tình này, quan viên giống như không còn hưng trí, thu danh sách vào quan ấn, xoay người rời đi. Chờ tất cả mọi người trong điện đều rút đi, Hữu Xu mới theo cây cột trượt xuống, tìm đường khác. Trong đầu cậu còn nhớ chuyện trước đó, luôn cảm thấy không quá thoải mái. Hậu đại của đệ đệ bởi vì có mình và chủ tử che chở, không ngờ sa đọa đến bậc này sao? Đời đời làm ác lại còn có thể đời đời làm quan, tiếp tục như vậy chỉ biết triệt để hỏng bét.
Cậu một đường miên man suy nghĩ, lại bất tri bất giác đi đến chỗ hành hình, nghe tiếng kêu thảm thiết của Triệu Hữu Xu, lập tức trốn vào góc.
Chỉ thấy hai tên nha dịch giơ cao côn bổng đánh xuống, vừa đánh vừa chửi rủa nhục nhã, hiển nhiên đối với loại ác quỷ được tổ tiên che chở này hết sức thống hận. Mới đầu Triệu Hữu Xu còn phun ra rất nhiều lời ác độc, nói cái gì mà đến trước mặt Diêm Vương gia cáo trạng, sau đó liền dần dần im bặt.
Đánh đủ hai khắc nha dịch còn chưa dừng tay, nghĩ hẳn là đã sớm vượt qua một trăm, chợt nghe tiền điện có người gõ trống kêu oan, chỉ đành bỏ người lại chạy tới điều tra. Dù sao cũng là hậu nhân Triệu gia, như thế nào cũng phải liếc mắt nhìn một cái, Hữu Xu lập tức đi qua, xách Triệu Hữu Xu lên tát loạn vào hai má, lại thấy ánh mắt hắn trợn lên, thân thể cứng còng, đã chết.
Có quỷ chết sẽ hồn phi phách tán, triệt để biến mất; có quỷ chết sẽ biến thành tiệm*, đi đến chỗ càng sâu trong địa ngục. Cũng không biết Triệu Hữu Xu là vận khí tốt hay là không tốt, lại không biến thành tiệm, mà là hóa thành khói đen tán đi. Hữu Xu ngốc lăng trong chốc lát, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lập tức làm ra quyết định.
*Người sau khi chết biến thành quỷ, quỷ sau khi chết biến thành tiệm.
Cậu lau ẩn thân phù trên trán, ném hồng bào dính máu xuống, cuộn mình ở chỗ Triệu Hữu Xu nguyên bản cuộn mình. Mới vừa rồi cậu đã nghe rõ, mình là thế ngoại chi nhân, không có ghi chép trong sổ sinh tử, cũng liền không thể chuyển thế đầu thai. Mà chủ tử là tử vi đế tinh, sau khi chết tất sẽ không xuống địa ngục, mà là trở lại thiên cung. Nếu vây giữ ở địa ngục, cậu và chủ tử sẽ trọn đời không được gặp lại, nếu trở lại nhân gian, nói không chừng còn có một đường hy vọng. Đế vương nhân gian tuy rằng không phải mỗi người đều lai lịch bất phàm, nhưng sẽ luôn có một vị vạn thế hùng chủ xuất hiện, người nọ có lẽ là chủ tử, lại có lẽ không phải.
Nhưng cho dù là hy vọng nhỏ bé nhất, Hữu Xu cũng nguyện ý đi thử. Cậu vạch mở miệng vết thương trên vai, khiến nó chảy ra càng nhiều máu tươi, sau đó vẽ loạn trên mông. Mới vừa ngụy trang xong, hai tên nha dịch đã trở lại, đưa người đến Vọng Hương đài cao cao, cảnh cáo nói, “Sau khi trở về làm quan cho tốt, tạo phúc một phương, nếu lại có dân chúng gõ trống kêu oan đến cáo ngươi, liền không có vận may hôm nay đâu. Diêm Vương gia của chúng ta sẽ tự mình đi bắt ngươi!”
Tên quan viên vừa rồi chỉ là một trong hai mươi bốn ngục chủ, chỉ cần động động tay là có thể diệt được mình, Diêm Vương gia lại lợi hại đến loại trình độ nào? Hữu Xu rất có lòng tin với năng lực của mình, nhưng sẽ không tự cao tự đại, vội vàng gật đầu đồng ý.
Sắc mặt hai tên nha dịch hơi hòa hoãn, đang muốn ném cậu xuống, rồi lại kinh nghi nói, “Trên người hắn sao lại có một tia tử vi đế khí?”
“Này có cái gì? Quên tổ tiên hắn là ai à? Nghe nói quốc sư Hạ Khải kia tử vi đế khí càng đậm, đã đến trình độ ngự sử vạn quỷ rồi. Tia đế khí này có lẽ là hắn truyền cho hậu nhân để bảo mệnh.”
“Đúng là bởi vì bảo hộ quá mức, mới tạo nên nhiều thứ không bằng cầm thú đến như vậy. Cút đi! Sau khi trở về làm quan cho tốt, đừng giết hại dân chúng nữa!” Vừa dứt lời, hai quỷ đồng loạt buông tay, Hữu Xu còn chưa kịp phản ứng liền từ vạn trượng đài cao ngã xuống, sau đó giật mình một cái tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn khắc hoa.
Cậu sờ sờ ngực, lại thử thử mạch đập, xác định mình đã trở về nhân gian, được thân thể, mới lập tức cắn rách đầu ngón tay, vẽ rất nhiều khu quỷ phù trên trướng liêm màu trắng, lại bày ra một cái kết giới đơn giản, sau đó thật mạnh nằm trở về. Long khí trong cơ thể cậu đã tiêu hao gần như không còn, dù là lệ quỷ đạo hạnh không đủ hai mươi năm cũng có thể dễ dàng giết chết cậu, càng không nói đến yêu vật. May mà cậu đi theo ông lão học phép thuật nửa năm, nếu không hiện tại sẽ giống như nhân sâm quả di động, sớm muộn gì cũng bị gặm sạch sẽ.
Cảnh cáo của nha dịch nhiều lần quanh quẩn trong đầu, làm cậu ý thức được, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại không phải tìm kiếm chủ tử, mà là thu thập cục diện rối rắm Triệu Hữu Xu lưu lại. Nếu như lại khiến dân chúng oan ức mà chết, xuống địa phủ cáo trạng, cứ chờ Diêm Vương gia tự mình đến bắt người đi.
Ngay cả một ngục chủ nho nhỏ cũng ngăn cản không nổi, Hữu Xu chỗ nào là đối thủ của Diêm Vương gia? Cậu lắc đầu thầm than, cuối cùng xốc màn trướng lên xuống giường, lại phát hiện mông đau đến lợi hại, giống như phát hỏa.
“Xảy ra chuyện gì nhỉ?” Cậu lập tức vén quần lên xem xét, phát hiện làn da đầu tiên là phiếm hồng, sau đó sưng tấy, cuối cùng thấm ra tơ máu, giống như bị đánh mấy trăm trượng.
Nhưng mà người bị đánh trượng không phải Triệu Hữu Xu sao? Sao lại đến phiên mình chịu tội? Cậu cảm thấy hoang mang, nghĩ rồi lại nghĩ, khối thân thể này là của Triệu Hữu Xu, bị mang vạ một chút là không thể tránh được, lúc này mới trấn định lại. Trong đầu Triệu Hữu Xu lưu lại rất nhiều ký ức, tiện cho Hữu Xu mới đến, trước tiên cậu vứt những chuyện xấu xa đó sang một bên, sau đó lật danh sách hạ nhân Triệu phủ ra, cao giọng gọi, “Tường tử, Tường tử, mau vào!”
Tường tử là tiểu tư bên người Triệu Hữu Xu, ngủ ở nhĩ phòng cách vách. Hắn biết buổi tối lão gia rất nhiều việc, cũng không dám ngủ quá sâu, lúc này đã chạy tới cửa, “Đến đến, tiểu nhân đến, lão gia ngài có gì phân phó?”
“Nhanh đi mời đại phu, mông ta đau.”
“A? Được rồi, tiểu nhân lập tức đi!”
Tường tử không dám hỏi nhiều, trong đêm đi mời đại phu, hơi xem xét, nói là bị côn bổng đánh thương, mở mấy bình dược chuyên trị bổng thương. Bởi vì huyện Toại Xương là một địa phương nhỏ, cũng không có đại phu cao minh gì, Hữu Xu chỉ đành chấp nhận bôi dược, ở trên giường nằm úp sấp bảy tám ngày.
Mấy ngày này, cậu đã chỉnh lý ra gia thế bối cảnh và cuộc đời của “Triệu Hữu Xu”. Hắn quả nhiên là hậu nhân Triệu gia, trên gia phả còn ghi tên mấy người Triệu thượng thư, xem ra lấy tên “Hữu Xu” cho con cháu có bộ dạng xinh đẹp là truyền thống tốt đẹp của Triệu gia.
Vị Triệu Hữu Xu này khi còn bé chẳng những bộ dạng ngọc tuyết đáng yêu, còn thông minh tuyệt đỉnh, tuổi nhỏ liền thi đậu đồng sinh, mười tám mười chín tuổi đậu Trạng Nguyên. Nhưng lúc này đã không phải Hạ Khải triều, mà là Đại Dung triều sáu trăm năm sau, quốc chủ họ Mộ Dung, cho nên người Triệu gia cũng không được bao nhiêu ưu đãi, thực nhanh liền thả xuống địa phương làm một tiểu quan nho nhỏ.
Từ nhỏ phụ mẫu Triệu Hữu Xu đã mất, gia sản đều bị thúc phụ mưu đoạt, toàn dựa vào người trong thôn tiếp tế mới sống sót. Ước chừng từ nhỏ ăn đủ đau khổ, hắn liền rất xem trọng tiền tài, sau khi đến huyện Toại Xương phàm là có ngân lượng tố tụng cần thu, ai cho bạc nhiều liền phán người đó thắng. Dần dần, người nghèo Toại Xương chịu oan khuất, tình nguyện thắt cổ cũng không muốn cáo quan, mà những người giàu có thì càng thêm không kiêng nể gì, ức hiếp đồng hương.
Sau khi không khí Toại Xương bị hắn phá hỏng, hắn lại nhúng tay vào thuế vụ, dưới tầng tầng bóc lột dân chúng càng thêm không có đường sống, người bán nhi bán nữ, vào rừng làm cướp làm giặc đếm không hết.
Năm trước hắn lên núi săn thú, trên đường coi trọng một nữ tử mỹ mạo, sai người hỏi thăm mới biết là muội muội của một tên lưu manh vô lại nào đó ở Lý gia thôn trong vùng quản hạt của Toại Xương, tên là Lý Ny, là một đóa hoa mười dặm bát hương nổi tiếng gần xa. Bởi vì nàng lớn lên vô cùng xuất chúng, huynh trưởng Lý Nhị Cẩu liền không chịu tùy tiện để cho nàng lập gia đình, nghĩ nếu như ngày nào đó được quý nhân coi trọng, Lý gia liền phát đạt.
Quan phụ mẫu một huyện, tự nhiên là đại đại quý nhân trong mắt Lý Nhị Cẩu. Triệu Hữu Xu mới vừa sai bà mối đến hỏi, gã liền đáp ứng, từ đó liền tự cho mình là đại cữu tử huyện thái gia, ở trong thôn làm mưa làm gió. Lý Ny kia cũng không phải là thứ tốt gì, lòng ghen tị rất mạnh, nhìn thấy ai có bộ dạng xinh đẹp hơn mình, hoặc ăn mặc phú quý hơn mình, liền sai phái bà tử đi rạch mặt người ta, lột xiêm y người ta.
Đến hiện nay, thiếu nữ bị nàng ta độc hại đã có năm sáu người, đều bởi vì không mặt mũi gặp người, thắt cổ tự vẫn. Khổ chủ tìm tới cửa ầm ĩ, Lý Nhị Cẩu liền đánh người ta ra, nói muốn lên huyện nha lên công đường với bọn họ. Lời này vừa ra, mọi người chỉ có trầm mặc, sau đó bất đắc dĩ mà về.
Sở dĩ Triệu Hữu Xu rơi vào địa ngục pháp lệnh, chính là bị mấy thiếu nữ tự sát kia liên danh cáo trạng, quả nhiên là tự làm bậy không thể sống. Nhưng mà ác nhân như vậy, lại bởi vì họ “Triệu” mà không cần gánh vác bất luận nghiệp chướng gì, có thể thấy được địa ngục cũng giống như nhân gian, cũng không phải người người ngang hàng.
Hữu Xu âm thầm cảm thán, tuy là cùng tộc, lại hoàn toàn không cách nào sinh ra chút thương hại với “Triệu Hữu Xu”. Chờ sau khi thương thế tốt lên cậu phải thống trị huyện Toại Xương cho tốt, nếu không lần tới còn phải bị chộp tới địa phủ, nếu khiến Diêm Vương gia nhận ra thân phận thế ngoại chi nhân của cậu, có khả năng rốt cuộc không nhìn thấy mặt trời phàm thế nữa.
Trong cảm giác ngày càng nghiêm trọng cấp bách, cậu chậm rãi dưỡng tốt vết thương, ban đêm càng sớm nằm xuống, chuẩn bị ngày mai đến huyện nha, mới vừa ngủ trầm, hồn thể liền bay vào địa phủ, đi vào một đại điện xanh vàng rực rỡ. Tòa cung điện này còn đồ sộ hơn vô số lần so với ngục thứ tư trước đó, mặc dù trên đầu nhìn không thấy ánh mặt trời, lại có tinh tinh điểm điểm đèn lồng màu tím qua lại phiêu đãng, còn có thiên mã (ngựa trời) , bàn long (rồng cuốn) , đế giang* xoay quanh lao xuống, gào thét kêu to.
Đế giang
Nhìn thấy kỳ cảnh nguy nga như thế, Hữu Xu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cắn rách đầu ngón tay, vẽ rất nhiều ẩn thân phù trên mấy chỗ trán, lòng bàn tay, cánh tay, bụng. Không hề nghi ngờ, nơi này chính là điện Diêm La vương đứng đầu u minh, nếu không thì vị ngục chủ thứ tư trước đó cùng với hai mươi ba ngục chủ khác sẽ không quỳ gối dưới bậc thang.
Hữu Xu thật cẩn thận mà đi qua, trốn ở sau một gốc cột thật lớn.
Không bao lâu, con đường nở đầy hoa Bỉ Ngạn kéo dài tới tận cùng bóng tối truyền đến tiếng vang ầm ầm, tựa như có rất nhiều xa giá đang chạy lại bên này. Hữu Xu nín thở tĩnh khí, vươn cổ nhìn ra xa, liền thấy vài Cửu Anh (rồng chín đầu) lôi kéo mấy cái xe chở tù, chậm rãi đi tới cửa đại điện, trong xe chở tù phân biệt giam giữ một nam tử trung niên, một mỹ phụ trung niên, còn có một thanh niên khoảng hai mươi.
Hữu Xu tỉ mỉ nhìn, nhất thời vẻ mặt sợ hãi. Trên người nam tử kia kim quang lòe lòe, rõ ràng là mặc một bộ long bào; nữ tử ăn mặc hoa lệ, mang trâm cài, hẳn là địa vị cũng không thấp; mà thanh niên kia đầu đội tử kim quan, thân mặc mãng bào tứ trảo, vừa giãy dụa vừa tự xưng bổn vương, xác định là nhi tử của hai người phía trước.
Không phải nói đế vương nhân gian không ở trong vòng quản hạt của minh phủ sao? Trong điện Diêm La này đến tột cùng có lai lịch gì, có thể đem đế hậu đương triều tính cả thân vương cùng nhau bắt đến? Về phần mấy người kia tại sao bị bắt, Hữu Xu lại không thấy kỳ quái. Hành vi của “Triệu Hữu Xu” trước đó, phóng đại ngàn vạn lần lên chính là thứ mà đương triều Thánh Thượng làm.
Hắn ta ngoài sủng nịnh thần, trong sủng gian phi, chỉ biết sưu cao thuế nặng, tầm hoan mua vui; không biết trị quốc an bang, tạo phúc dân chúng. Cảnh loạn giống huyện Toại Xương cũng không phải là lệ, mà là phổ biến như thế, dưới hôn quân thống trị, tham quan ô lại như “Triệu Hữu Xu” còn có rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức đủ để lấp đầy địa ngục pháp lệnh.
Khi Hữu Xu lật xem huyện chí, để báo*, cũng triệu đến vài tiểu quỷ đạo hạnh thấp hỏi thăm, đã hoàn toàn hiểu biết hiện trạng Đại Dung quốc. Đây là một vương triều mục nát mới vừa thành lập hơn một trăm năm đã là mặt trời sắp lặn, nếu không có quân chủ sát phạt quyết đoán, anh minh thần võ xuất hiện, không quá vài thập niên sẽ sụp đổ. Nhưng mà hiện tại, trận tai họa nguy hại cho quốc gia này có lẽ đã sớm tới, nếu như Diêm Vương gia phán quốc quân tử tội, rồi sau đó người thừa kế lại khuyết thiếu đầy đủ quyết đoán và thủ đoạn, Đại Dung quốc nguy rồi.
*Huyện chí: chí là bản ghi chép, huyện chí là bản ghi chép những việc của huyện.
**Để báo: là một loại báo có từ rất sớm, bắt nguồn từ nhà Đường, dùng để thông báo tin tức.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cửa cung điện đã vang ầm ầm rộng mở, một nam nhân mang mặt nạ nền đen hoa văn tím, thân mặc y bào màu đen, thân hình cao lớn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, dùng âm thanh lạnh như băng nói, “Mở thẩm Đại Dung quốc chủ Mộ Dung Liên, Hoàng quý phi Tôn thị, Lễ thân vương Mộ Dung Hiên, các vị ngục chủ ngồi đi.” Trong lúc đưa tay đã làm biến mất xe chở tù, đem ba người hư không triệu vào đại điện.
Các vị ngục chủ nhất loạt đồng ý, mấy Cửu Anh cũng bay lên không trung gào thét, thanh thế cực kỳ đồ sộ. Dù là người kiến thức rộng rãi như Hữu Xu, cũng không khỏi trợn tròn mắt, bị uy nghi của người đứng đầu minh phủ làm rung động thật sâu.