Chương 5: Chương 5

Thể chất của dị năng giả siêu não có chỗ cùng loại với thần quái, nếu đem tinh thần lực tập trung ở hai mắt, liền có thể nhìn thấy những thứ mà trong thế giới hiện thực không tồn tại. Năng lượng của linh hồn thể bình thường đều tương đối yếu ớt, không hiện ra nguyên hình, nhưng lệ quỷ thuộc loại siêu năng lượng thể, chỉ cần Hữu Xu cẩn thận phân biệt, vẫn có thể nhìn thấy tướng mạo của quỷ đòi nợ. Bây giờ đối phương còn chưa đủ cường đại, cái gọi là thực thể cũng bất quá chỉ là một bóng người mơ hồ không rõ, nhìn qua khô khốc gầy teo, vô cùng đáng khinh. Dường như nó còn chưa chịu buông tha khối thân thể này, thường xuyên vòng quanh Hữu Xu tung bay trên dưới, trong miệng hô to, “Trả thân thể lại cho ta! Cái túi da này vốn phải là của ta!” Nói xong liền vươn tay xô đẩy.

Hữu Xu cảm giác làn da âm lãnh lợi hại, nhưng cậu không hề có biện pháp, chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng không nghe thấy. Sương mù trên người quỷ đòi nợ càng ngày càng nồng đậm, ngũ quan cũng một ngày càng rõ ràng hơn so với một ngày, theo cùng chính là, những người trong thôn Ngọc Thủy bắt đầu xuất hiện bệnh trạng choáng đầu hoa mắt, tinh thần không tốt, thân thể bạo gầy.

Trong lòng Hữu Xu biết bọn họ cũng bị quỷ đòi nợ quấn lên, bởi vì không có tinh thần lực hộ thể, mới có thể bị hút đi dương khí, nếu tiếp tục như vậy, cũng không biết có thể chết hay không. Hữu Xu không cứu được bọn họ, trên thực tế, ngay cả chính mình cậu cũng cứu không được. Lệ quỷ đang trưởng thành, tinh thần lực của cậu lại dừng lại không tiến, có minh tưởng như thế nào đi nữa, cũng không cách nào nhanh chóng tăng lên, có lẽ qua tiếp vài năm, con lệ quỷ này sẽ muốn mạng của cậu.

Vì thế cậu đem kẹo mạch nha Tống ma ma cho mình phân phát cho trẻ con trong thôn, để bọn nó đem chuyện phụ cận có quỷ truyền ra. Cậu làm rất có kỹ xảo, nhóm người lớn hỏi đến, cũng không biết tại sao lời đồn lại dựng lên. Trong thôn rốt cuộc có quỷ hay không, người bên cạnh không rõ ràng lắm, nhưng mấy kẻ xui xẻo bị quỷ quấn thân thì đều ra vẻ sợ hãi cả kinh, tiện thể bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng không lâu lắm, mấy nhà liền chung nhau bỏ tiền mời đến một vị pháp sư “đạo hạnh cao thâm”, cầm la bàn đi từ đầu thôn đến cuối thôn, chỉa chỉa nơi này, điểm điểm nơi kia, nháo đến ồn ào huyên náo. Khi bọn họ đi ngang qua nhà mình, Hữu Xu đang nắm một khối kẹo mạch nha, liếm đến hết sức chuyên chú. Cậu nhìn thấy con quỷ kia đi theo phía sau pháp sư, đầu lưỡi thật dài cắm vào đỉnh đầu pháp sư, giống như đang hút gì đó.

Tâm tình chờ mong của Hữu Xu trong nháy mắt thất bại. Tên pháp sư này hiển nhiên là một kẻ lừa đảo, ngay cả quỷ quái gần người cũng không hề phát hiện, lại làm thế nào tróc quỷ? Nhưng mà ở mặt ngoài hắn lại giả vờ như thật, cầm một thanh kiếm gỗ đào múa may nửa canh giờ, sau đó ngậm rượu phun một hơi lên giá cắm nến, dấy lên ngọn lửa thật lớn, dẫn tới thôn dân liên thanh khen hay.

Hữu Xu đứng ở ngoài cùng đám người, liếm xong kẹo mạch nha lại lấy từ trong túi tiền ra một viên mứt hoa quả, ngậm trong miệng chậm rãi hút dòng nước ngọt lành kia, một bên hút một bên lắc đầu đi xa. Vào lúc ban đêm, có người phát hiện thi thể pháp sư trong mảnh đất trồng rau đầu thôn đông, trên quần áo dính đầy mùi rượu, giống như là uống rượu trượt chân ngã chết.

Tống ma ma cùng Bạch Thược ghé vào nhau nhỏ giọng nói thầm, đều nói cái chết của pháp sư tà môn. Hữu Xu rút ra từ trong minh tưởng, mày nhăn thực chặt, biểu tình vô cùng ngưng trọng. Trước đây mặc dù con quỷ đòi nợ kia có oán khí, nhưng không dày đặc, hiện giờ dính vào mạng người, oán khí có thể sinh ra biến dị hay không? Phải biết lệ quỷ cũng giống tang thi, cũng phân cấp độ, trong tay có mạng người hay không là tiêu chuẩn quan trọng để phán đoán mức độ nguy hiểm của bọn chúng.

Hữu Xu biết, con quỷ này ngày càng trở nên nguy hiểm, mình phải mau chóng tìm được biện pháp tự cứu. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc câu thông với đối phương, nói đạo lý với một con lệ quỷ cũng tựa như khẩn cầu tang thi đừng ăn thịt người vậy, căn bản là si tâm vọng tưởng. Cậu không hiểu âm dương đạo thuật, không hiểu phương pháp tróc quỷ, học thì không có chỗ học, chỉ phải cầm lấy kinh phật của tống ma ma, cả ngày ngâm tụng trong yên lặng. Nhưng mà cậu vốn là người theo thuyết vô thần, đối với Phật tổ không có lòng thành kính, kinh văn sở niệm cũng liền thành phàm ngữ, không có tác dụng đối với lệ quỷ.

Sống qua hai tháng như thế, trong thôn lục tục chết ba người, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ, lời đồn đãi xôn xao. Lúc này Hữu Xu đã không dám ra cửa, bởi vì con lệ quỷ kia đã hoàn toàn tu thành hình người, không phải là một đoàn sương mù mơ hồ nữa. Nó thường xuyên thừa dịp Hữu Xu chưa chuẩn bị, đem cậu đẩy vào hồ nước, hoặc đem vật nặng để ở chỗ cao nện trên đầu cậu. May mà Hữu Xu đến từ mạt thế, kỹ năng cầu sinh max điểm, sau khi rơi vào hồ nước tự mình bơi trở về, khi vật nặng rớt xuống cũng hiểm hiểm tránh đi, chẳng qua khi trở về bệnh nặng một hồi, liên tiếp hơn mười ngày sốt cao không lùi.

Tống ma ma bị dọa sợ, không tiếc tiêu phí số tiền lớn mời một vị danh y từ Lương châu thành đến khám và chữa bệnh cho thiếu gia, còn mua một gốc nhân sâm nhỏ, đem vốn liếng đều đào sạch sẽ mới coi như cứu được người trở về.

Sau khi lành bệnh Hữu Xu gầy hơn rất nhiều, hai má hõm vào, làn da vàng như nến, không còn thần thái linh động ngày xưa, nhìn qua giống như con khỉ. Cậu càng thêm an tĩnh so với trước kia, cả ngày ôm kinh Phật lật xem, không nói lời nào, cũng không lộ vẻ gì, khiến Tống ma ma cùng Bạch Thược cực kỳ lo lắng.

Hôm nay là ngày sinh của Thích Ca Như Lai, Khai Nguyên tự cử hành vô già đại hội* long trọng, Tống ma ma cùng Bạch Thược tích góp một ít tiền nhang đèn, tính toán cầu phúc cho thiếu gia. Ba người ngồi xe trâu đi vào chùa miếu, nơi này người đông nghìn nghịt, dương khí cực vượng. Lệ quỷ hút dương khí để sống, nhưng đó là nhằm vào những người riêng biệt, nếu dương khí của mấy vạn người hội tụ cùng một chỗ, sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với bọn chúng.

*Vô già đại hội (Pancavarsika-maha): là lễ trai tịnh lớn của Phật giáo, để kết nối thiện duyên khắp nơi. Không phân biệt giàu hèn, Tăng tục, thiện ác, hiểu biết hay ngu dốt, tất cả đều có thể bình đẳng tham gia.

Lệ quỷ vừa nhìn thấy sắc dương khí lửa đỏ bốc lên trên không trung, nhất thời sợ tới mức núp vào. Hữu Xu cảm giác hàn ý kề sát ở sau lưng mình biến mất trong nháy mắt, cố nén dục vọng quay đầu nhìn lại. Cậu kéo góc áo Tống ma ma, đi theo bà chen đến trước điện. Tống ma ma đã sớm bái xong hơn trăm tượng Phật trong chùa, chuẩn bị cầu phúc cho thiếu gia, lo lắng cậu mệt, liền để Bạch Thược dẫn cậu đi ra ngoài chơi.

Bạch Thược lôi kéo Hữu Xu ra đại điện, nhìn thấy bên cạnh có một quầy rút thăm xem bói, trong lúc nhất thời tâm ngứa khó nhịn, liền lấy ra một đồng tiền cho thiếu gia mua một xâu kẹo hồ lô, để cậu đứng ở một bên chờ, sau đó lại mua một cái túi phúc, chạy đến cây bồ đề ở ngoại viện treo lên.

Hữu Xu đứng ở đất trống ngoài điện, mặt không đổi sắc liếm kẹo hồ lô, bỗng nhiên cảm giác sau lưng đau đớn một chút, quay đầu nhìn, thấy một đám con nít thôn Ngọc Thủy đang đứng ở cách đó không xa, trong tay nắm cầu tuyết ném về phía mình, một bên ném một bên hi hi ha ha nói, “Ngốc tử, lại đây nè, đến đuổi chúng ta đi.”

Đời trước tốt xấu Hữu Xu cũng đã đến mười lăm tuổi, hơn nữa tính cách cực kỳ an tĩnh, làm sao có thể chơi cùng chỗ với một đám nhóc con? Cậu quay đầu lại, tiếp tục mặt không đổi sắc liếm kẹo hồ lô. Đám tiểu hài tử không chịu bỏ qua, cố ý đem cầu tuyết nắm cứng giống như tảng đá, từng chút từng chút ném về phía cậu. Hữu Xu trốn không thoát cầu tuyết dày đặc như mưa, chỉ phải quanh co lòng vòng chạy trốn, đồng thời nhìn quét xung quanh, nhìn xem có chỗ tránh né hay không.

Bốn phía đều là đất bằng, cũng không có vật che chắn, Hữu Xu muốn chạy vào trong điện, liền thấy vài tiểu hài tử đã đứng ở cửa, ngăn chặn đường đi, trên mặt mang đầy nụ cười ác ý. Phía nam là tường cao, càng không có đường lui, chỉ có một cái sọt trúc lớn đặt ở góc, cũng không biết là ai để lại. Hữu Xu không có biện pháp, chỉ phải chạy tới, kéo sọt trúc lớn tới, che chắn cho mình. Cơn mưa cầu tuyết nện trên sọt trúc, phát ra tiếng vang bộp bộp bộp, còn có hạt tuyết nhỏ vụn từ khe hở tiến vào, nước rơi xuống trên mặt, đông cậu đến run rẩy.

Một đám tiểu hài tử thấy Hữu Xu chỉ tránh né, cũng không phản kháng, càng cảm nhận được khoái cảm ỷ mạnh hiếp yếu, ném hết cầu tuyết lại cầm mộc côn, tính xốc sọt trúc lên ra sức đánh Hữu Xu một trận. Hữu Xu ngồi xổm trong sọt trúc, mặt không đổi sắc liếm kẹo hồ lô, người trải qua mạt thế đều thật sâu hiểu được một đạo lý, chẳng sợ tình huống nguy cấp hơn nữa, lúc chạy thoát thân cũng không thể vứt bỏ đồ ăn. Cho nên Hữu Xu vòng quanh đất trống chạy loạn một trận, kẹo hồ lô trong tay lại vẫn nắm đến chặt chẽ.

Dưới mái hiên Đại Hùng bảo điện, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang híp mắt nhìn chăm chú trận khôi hài này. Hắn thẳng lưng mà đứng, vạt áo đón gió, ngũ quan còn non nớt đã ẩn ẩn triển lộ ra phong tư tuyệt thế, quý khí toàn thân càng làm người ta không dám nhìn gần. Hai tên tùy tùng thể trạng cường tráng hộ vệ hai bên trái phải, vẻ mặt đề phòng.

“Chủ tử, muốn đuổi bọn họ đi hay không?” Một người trong đó thấp giọng hỏi ý kiến.

“Không cần, rất thú vị mà.” Thiếu niên xua tay, “Thế đạo này chínnh là như thế, đơn giản là ỷ quý khi tiện, ỷ mạnh khi yếu, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không thể ngoại lệ.”

“Chủ tử, vậy thủ hạ đi cứu đứa nhỏ kia?” Một người khác tiến lên một bước.

“Không chết được, cứu cái gì?” Thiếu niên giọng điệu lạnh lùng, biểu tình cũng vô cùng đạm mạc.

Cách đó không xa, một đám tiểu hài tử đang chuẩn bị xốc sọt trúc lên loạn côn hành hung, không đề phòng Hữu Xu bỗng nhiên đội sọt trúc đứng lên, nhanh chóng đoạt một mộc côn của một hài tử trong đó, hung hăng gõ lên trên đùi nó. Tên nhóc ấy theo đó ngã xuống đất, ôm chân kêu rên, những đứa còn lại vội vàng vây qua hỗ trợ, Hữu Xu lại giống một con rùa nhỏ, cõng sọt trúc đánh một trận, vài cái liền đánh ngã tất cả đám hài tử. Tuy rằng linh hồn cậu đã mười lăm tuổi, nhưng thân thể lại chỉ có năm tuổi, so với mấy hài tử còn nhỏ tuổi hơn. Mấy hài tử đó có thể vây ẩu cậu, vì cái gì cậu không thể phản kích?

Hữu Xu đem một đám hùng hài tử đánh đến kêu cha gọi mẹ, sau đó đi đến bên cạnh đứa bé đầu lĩnh kia, nắm mấy nắm tuyết, bỏ vào trong quần áo đối phương. Thằng nhóc kêu lên thê lương, một bên kêu một bên liều mạng đào tuyết ra bên ngoài. Hữu Xu nhặt kẹo hồ lô rơi trên mặt tuyết lên, thổi thổi, sau đó lững thững rời đi, trên mặt vẫn như trước không có biểu tình gì. Đi đến chỗ không người, cậu bỗng nhiên cảm giác được một luồng gió lạnh đánh úp lại, ngay sau đó cái ót liền bị một bàn tay lớn đè lại, hung hăng áp xuống rất mạnh trên mặt tuyết còn chưa kịp dọn dẹp.

Hạt tuyết chặn kín mũi miệng, khiến Hữu Xu khó hô hấp. Đại não bắt đầu xuất hiện trạng thái thiếu dưỡng khí, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Cậu mơ hồ nghe thấy một giọng nói oán độc nói nhỏ ở bên tai, “Tên của ta đã sớm khắc trên sổ sinh tử của Diêm La vương, ngươi lại đem thân thể ta chiếm đi, khiến ta thành cô hồn dã quỷ! Vừa chiếm thân thể ta, lại đòi nợ của ta, hiện giờ bốn mươi lượng bạc đã xài hết, ngươi có thể chết!” Dứt lời, càng thêm dùng sức ấn Hữu Xu vào trong tầng tuyết.

Hữu Xu liều mạng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì, mắt thấy sắp tắt thở, lệ quỷ kia bỗng nhiên kinh hãi nói, “Tử sắc long khí? Nơi này sao lại có người thân mang tử sắc long khí?”

Bàn tay to trên ót nháy mắt biến mất, Hữu Xu vội vàng xoay người ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn thành màu gan heo. Cùng lúc đó, một đôi giày màu đen từng bước tới gần, dừng lại ở chỗ ba thước trước người cậu.

“Vì sao ngươi đem mình chôn ở trong tuyết?” Người tới khoanh tay mà đứng, một đôi mày kiếm sắc bén hơi hơi nhướn lên, hiện ra vài phần tò mò.