Chương 2: Chương 2

Bà vú là gia sinh tử* của gia chủ, ngày trước đắc tội thị tì của lão phu nhân, lúc này mới bị sung quân đến Bồng Hao viện. Bà ta cũng có chút nhân mạch, vì vậy tin tức vô cùng linh thông, thấy hai tiểu nha hoàn dùng ánh mắt tò mò nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời tật xấu lắm mồm lại tới nữa, đóng cửa phòng, thấp giọng nói, “Còn phải nói, đại thiếu gia thực sự có bệnh không tiện nói ra!”

*Gia sinh tử: xưng hô cũ, dùng để chỉ con của gia nô trong nhà, theo như quy định đời Thanh, con của gia nô đời đời làm nô, vĩnh viễn phục vụ cho gia chủ.

Bệnh không tiện nói ra? Sao mình lại không biết? Hữu Xu sợ ngây người, hai tay nhỏ bé sờ soạng một trận ở trên người mình, thị lực bình thường, thính lực bình thường, trí lực bình thường, càng không thiếu tay thiếu chân, như thế nào lại có bệnh không tiện nói ra? Chẳng lẽ là bên trong có bệnh? Bệnh tim bẩm sinh hay là viêm phổi mới sinh? Nhưng vì cái gì một chút cảm giác khó chịu cũng không có?

Đại não phát triển quá mức của cậu bắt đầu lấy vận tốc ánh sáng tiến hành tự hỏi, đem tất cả bệnh tật bẩm sinh nhất nhất liệt kê ra, cũng tìm ra bệnh trạng và biện pháp trị liệu tương ứng. Bởi vì trong óc nhồi đầy bề bộn tri thức, biểu tình kinh ngạc chỉ xuất hiện trên mặt cậu trong một khoảnh khắc, liền khôi phục lại ngơ ngẩn ngốc nghếch lúc trước.

Hai tiểu nha hoàn xem xem xét xét đứa nhỏ trong nôi, nhướn mày nói, “Hay đại thiếu gia là một ngốc tử?”

Hữu Xu còn đang tự hỏi vấn đề trị liệu bệnh tim bẩm sinh, còn chưa nghe thấy các nàng nói, dù có nghe được cũng sẽ không để ý. Xưa nay tính tình cậu đạm mạc, trừ ăn cơm no, ngủ ngon giấc, cố gắng sống sót, đối mặt với bất luận thứ gì khác đều không có chấp niệm. Người bên ngoài đối với cậu là tốt hay là xấu, là thích hay là ghét, không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu.

“Nhìn bộ dạng này ngược lại rất giống,” bà vú cũng tiến đến bên nôi đánh giá, lập tức lắc đầu nói, “Nhưng cái này ngược lại không có gì trở ngại, đại thiếu gia là thông minh hay là ngu dại, lão gia cũng không thèm để ý. Cậu ấy là mệnh cách xảy ra vấn đề.”

Mệnh cách? Hay mình là thiên sát cô tinh? Hữu Xu thực nhanh đem suy nghĩ từ trong các loại bệnh chứng rút ra, bắt đầu nhớ lại mấy tri thức thần học thâm ảo như bát quái, lục hào, mệnh lý, âm dương lưỡng nghi, biểu tình vốn đã ngốc nghếch lại càng có vẻ dại ra.

“Chẳng lẽ đại thiếu gia là thiên sát cô tinh?” Lão bà tử nghĩ tới cùng chỗ với Hữu Xu.

“Cũng không phải.” Bà vú vẫy tay, bảo mọi người đưa đầu lại đây, nhỏ giọng nói, “Trong đây có một điển cố. Ngày mà đại thiếu gia sinh ra, lão gia nằm mơ, mơ thấy đồng liêu (bạn cùng làm việc, đồng nghiệp) ngày xưa đến cửa bái phỏng, nói lão gia thiếu hắn bốn mươi lượng bạc chưa trả, bây giờ đặc biệt đến đòi nợ. Lão gia mới vừa tỉnh ngủ, đại thiếu gia liền sinh ra, mà vị đồng liêu kia từ năm năm trước đã chết rồi. Vì vậy, lão gia tin tưởng vững chắc rằng đại thiếu gia là do đồng liêu kia hiện hồn, đòi nợ ông ấy, vì thế rất không thích đại thiếu gia, từng ngụm một mắng quỷ đòi nợ, còn giao cho thái thái bốn mươi lượng bạc, nói là chi phí ăn mặc của đại thiếu gia đều trừ trong đó, trừ hết thì đại thiếu gia liền phải đi, cậu ấy vốn dĩ đã không phải là người Vương gia.”

“Lại, lại có loại chuyện này à?” Hai tiểu nha hoàn không rét mà run, lại nhìn khuôn mặt Hữu Xu, cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Vẻ mặt Hữu Xu dại ra, bất luận như thế nào cũng không ngờ trong đó còn có nội tình cỡ này. Cậu rõ ràng là Hữu Xu, từ lúc nào thành đồng liêu đòi nợ rồi? Người nhà này không thiếu tiền cậu mà! Còn nữa, bốn mươi lượng bạc có thể chi tiêu bao lâu? Xài hết thì người nhà này quả thực sẽ đuổi mình đi à? Suy nghĩ của cậu thực nhanh từ quan niệm nhân quả về số mệnh chuyển dời đến vật giá của mỗi triều đại, đối với cuộc sống tương lai hơi có chút lo lắng.

“Thái thái vì thế khóc mất mấy đêm, lo lắng có tình cảm với đại thiếu gia, lúc này mới ném cậu ấy xa xa ở Bồng Hao viện, mắt không thấy tâm không phiền. Trời cao trêu người, một tháng sau, Lâm di nương lại sinh hạ nhị thiếu gia, lúc sinh hạ sênh* nhạc từng trận, chuông trống đầy trời, hào quang vạn trượng, là điềm lành tốt nhất, còn không đem đại thiếu gia quỷ đòi nợ này chèn ép đến càng không chịu nổi sao? Hiện giờ nha, nhị thiếu gia là tâm can bảo bối của lão gia, đại thiếu gia lại là tang môn tinh, Bồng Hao viện này của chúng ta, chính là chỗ còn lụi bại hơn cả thôn trang nông thôn nữa.” Bà vú vẻ mặt uất nghẹn, hận không thể lập tức rời đi.

*Sênh: một loại nhạc khí thời xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng.

“Bốn mươi lượng bạc đủ tiêu bao lâu? Tiền công của chúng ta làm sao đây? Tiền thưởng đâu? Tiền thưởng cũng không có?” Tiểu nha hoàn sắp khóc, ngày tháng hào môn thâm trạch hiển nhiên không tốt đẹp như nàng dự đoán.

Trong đầu Hữu Xu liên tiếp xuất hiện những con số. Cậu đem vật giá của mỗi một triều đại lịch sử trình diễn một phen, phát hiện dưới tình huống bình thường, mười lượng bạc có thể cho một hộ người thường chi tiêu một năm rưỡi đến hai năm. Mà cậu chỉ có một người, theo lý mà nói hẳn là có thể chống đỡ thời gian lâu hơn, nhưng suy xét đến Vương gia là nhà giàu, ăn mặc chi phí hơn xa bên ngoài, dù cho có bớt ăn nữa, thì nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được bốn năm năm.

Bốn năm năm sau bạc xài hết, Vương gia thật sự sẽ đuổi mình đi sao? Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, chẳng lẽ tuyệt nhiên không niệm thân tình huyết thống à? Nhưng mà cổ nhân vô cùng mê tín, Hữu Xu không dám đem hy vọng ký thác trên nhân tố không xác định. Cậu muốn sống, cho nên bắt đầu từ hiện tại liền phải quy hoạch thật tốt. Đầu tiên, bốn mươi lượng bạc này nên dùng như thế nào, cậu phải làm ra một phần bảng kế hoạch.

“Tiền công của chúng ta không tính, bốn mươi lượng bạc kia nghe nói chỉ có thể chi tiêu ở trên người đại thiếu gia, ví dụ như ăn gì, mặc gì, dùng gì.” Bà vú bĩu môi cười mỉa, “Ngươi còn muốn tiền thưởng hả? Cứ chờ uống gió tây bắc đi!”

Lão bà tử cùng hai tiểu nha hoàn nghe thấy bí văn kinh thiên bậc này, vừa sợ hãi vừa thất vọng, không còn tâm tư uống trà nói chuyện phiếm nữa, sôi nổi tìm cớ rời đi, từ nay về sau cực ít khi bước vào phòng đại thiếu gia. Bà vú chợt thấy một cỗ gió lạnh xoay quanh trên đỉnh đầu, ôm hai vai rùng mình một cái, cũng tè ra quần mà chạy.

Trong phòng yên tĩnh lại, Hữu Xu đem bảng dự toán lưu trữ ở trong não, thực hiện cụ thể còn phải căn cứ vào vật giá mà tiến hành điều chỉnh. Tóm lại cậu phải dựa vào bốn mươi lượng bạc này để trưởng thành, dù không duy trì được lâu như vậy, cũng phải qua mười hai mười ba tuổi mới được.

Dị năng giả siêu não nổi danh là trói gà không chặt, huyết mỏng da giòn, nhưng đó là đối với tang thi mà nói, nếu gặp gỡ người thường, Hữu Xu hoàn toàn có thể đối phó. Bốn năm tuổi có lẽ có chút huyễn hoặc, nhưng mười hai mười ba tuổi đã đủ để tự lập môn hộ. Nghĩ như vậy, mí mắt Hữu Xu kéo kéo, liền muốn đi vào mộng đẹp.

Bỗng nhiên, một luồng khí âm hàn phất qua trên mặt cậu, tựa như có một người không nhìn thấy, đang tiến đến rất gần đánh giá mình. Hữu Xu làm dị năng giả tinh thần lực, cảm giác đối với ngoại giới vô cùng sắc bén. Cậu biết, trong phòng còn có một người, hơn nữa mang ác niệm thật sâu với mình. Trong lòng cậu thiên hồi bách chuyển, trên mặt lại ngờ nghệch ngây ngốc, khóe môi nhếch lên một hàng nước miếng lấp lánh.

Đối phương là ai? Hoặc là nói —— là cái gì? Cậu nghĩ đến ngày mình sinh ra, dòng khí lạnh vô hình cùng mình tranh đoạt thân thể; lại nghĩ đến người đồng liêu đã qua đời, đến đòi nợ kia, mơ mơ hồ hồ có suy đoán. Xem ra, giấc mộng kia là thật, cái gọi là “quỷ đòi nợ” cũng là tồn tại chân thật, nhưng không phải là mình, mà là luồng khí lạnh kia. Nó muốn đoạt được khối thân thể này, để tiện đòi lại ngân lượng với người nhà này.

Nhưng mà đối phương trăm triệu lần không ngờ tới, một đứa trẻ mới vừa sinh ra, linh hồn lực lại mạnh mẽ như vậy, cứng rắn phá hủy đại kế đoạt xác của nó. Chết còn báo mộng đòi nợ, đủ thấy chấp niệm của nó thực sâu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi. Hiện giờ người thiếu nợ đã xuất tiền ra, lại đều chi tiêu ở trên người mình, chứ không phải cho chủ nợ, nó làm sao có thể cam tâm, nhất định còn chờ thời cơ cướp lấy thân thể.

Trong lòng Hữu Xu nghiêm nghị, trên mặt lại không chút biểu tình. Mặc kệ như thế nào, cậu sẽ không đem cơ hội trọng sinh tặng không cho người khác, khối thân thể này cùng cuộc sống hoàn toàn mới này, cậu xác định muốn.

Luồng khí lạnh kia vòng quanh Hữu Xu xoay trong chốc lát rồi chậm rãi tiêu tán, hoàn toàn không bá đạo giống như khi sinh ra, không quan tâm liền chui vào trong cái túi da này. Hữu Xu hoàn toàn có lý do tin tưởng, khi đang cùng mình tranh đoạt thân thể, nó đã bị thương tổn rất lớn, lúc này đang bị vây ở giai đoạn suy yếu, tạm thời không tạo thành uy hiếp đối với mình. Nhưng vấn đề là, nó có thể vĩnh viễn giữ nguyên cái trạng thái vô hại này hay không?

Hữu Xu chưa từng gặp quỷ hồn, lại từng nghiên cứu qua học thuyết âm dương, trong lý luận của học thuyết âm dương nào đó, có vài quỷ hồn sẽ theo thời gian trôi qua mà tiêu tán, có vài quỷ hồn lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi ngưng tụ thành hình, ví dụ như lệ quỷ. Mà cái thứ trong phòng mình là một quỷ đòi nợ, hẳn là có thể đưa về phạm trù lệ quỷ. Nếu oán khí thật lâu không tiêu tan, có khả năng nó sẽ từ từ trở nên cường đại, do đó lần thứ hai tiến hành đoạt xác.

Hữu Xu không phải là người theo chủ nghĩa lạc quan, trước khi làm một chuyện, sẽ luôn suy xét đến kết quả xấu nhất. Cậu vẫn không ký gửi hy vọng con quỷ này chủ động rời đi, lại càng không tin nó sẽ chậm rãi tiêu tán. Đổi một cách nói, hiện tại cậu gặp phải không chỉ có vấn đề bị người nhà vứt bỏ, còn có hãm hại đến từ chính lệ quỷ. Nhưng hiện tại cậu chỉ là một đứa trẻ mới vừa sinh ra, ngay cả một con kiến cũng nắm không chết, chỗ nào lại có thể đối phó lệ quỷ? Tuy nói tinh thần lực của cậu vẫn còn, nhưng vì nguyên nhân chuyển thế trọng sinh, lực lượng đã suy yếu rất nhiều, không đạt được một phần mười đời trước, hơn nữa không cách nào phóng ra ngoài, trừ khi lệ quỷ xâm nhập vào não cậu, mới có thể gặp phải công kích bị động.

May là oán khí của con quỷ ở đây không nặng, lực lượng cũng không mạnh, lúc đoạt xác mới có thể rơi xuống hạ phong. Cho nên, ngoài việc bớt ăn, mau mau lớn lên, thì Hữu Xu lại có nhiệm vụ càng bức thiết hơn, chính là tu luyện tinh thần lực. Nếu thực lực của lệ quỷ từng ngày tăng trưởng, mà cậu lại vẫn dậm chân tại chỗ, thì sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng tu luyện tinh thần lực nào có dễ dàng như vậy, dưới tiền đề thiếu tinh hạch tang thi, chỉ có thể minh tưởng. Tốc độ tu luyện minh tưởng cực kỳ thong thả, thường là nhiều năm cũng khó tăng lên một cấp bậc. Hữu Xu có thể bảo đảm hiện tại mình không bị đoạt xác, lại khó có thể bảo đảm ngày sau không bị đoạt xác, mà biện pháp nhất lao vĩnh dật* chỉ có giết chết con quỷ này.

*Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.

Quỷ nên giết như thế nào? Làm phép cúng? Tạt máu chó? Dán hoàng phù? Dùng kiếm gỗ đào đâm? Mấy biện pháp này, một đứa trẻ hoàn toàn không làm được. Cho nên, vẫn là mau mau lớn lên! Nghĩ như vậy, Hữu Xu ngậm ngón tay cái, nặng nề ngủ say.

Gió lạnh vừa mới tiêu tán lại lần nữa ngưng tụ, ở phía trên nôi xoay trong chốc lát, mấy lần có ý đồ tới gần, đều bị sức sống mãnh liệt đứa trẻ phát ra làm cho văng ra. Dường như nó hơi mệt, phất qua xác hạt dưa đầy đất, dọc theo khe cửa sổ chui ra ngoài.

Cũng không lâu lắm, lại có một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá lặng yên đi vào tiểu viện, phát hiện tất cả bà vú già đều không ở đây, trên mặt lộ ra một tia giận dữ, rồi lại thực nhanh thu liễm. Nàng ý bảo nha hoàn bên người không cần lên tiếng, rón ra rón rén mà đi đến cạnh cửa, cách rèm cửa nhìn vào trong. Đứa trẻ ngủ thật say, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn ngậm ngón cái, còn thỉnh thoảng bĩu môi, làm ra động tác cắn hút, dáng vẻ nho nhỏ đáng yêu cực kỳ. Nữ tử nhìn nhìn liền chảy xuống hai hàng nước mắt, nha hoàn lần nữa lôi kéo mới chật vật rời đi.