Chương 5: Sau Đó...

Sau khoảng chừng 20 phút xem xét toàn bộ căn phòng thì Vũ mới tiến tới cái giường, nơi mà cái xác vẫn còn được giữ nguyên hiện trạng từ lúc mà nó được phát hiện tới giờ.

Căn phòng không có gì là đáng phải lưu tâm tới cả.

Tất cả mọi đồ dùng, mọi vật dụng trong căn phòng trông có vẻ là không bị thay đổi vị trí hay lục soát gì.

-Nghĩ thế còn một vụ ám sát?

-Rất có thể đã xảy ra một vụ ám sát.

Người đàn ông đáng thương kia đã bị sát hại giữa đêm trong khi đang ngủ.

Phòng ngủ của ông ta có một cái cửa sổ, một cái cửa sổ rất lớn ở phía bên trái giường ngủ. Cái cửa sổ lớn nhưng mà phải như vậy nó mới tương xứng với cái phòng ngủ rộng thênh thang này.

Vậy là, có hai cách để có thể giết được người ở trong này.

Một là, tên sát thủ có thể sẽ vào nhà vào đêm hôm qua và ngay lập tức ra một đòn kết liễu cho người đàn ông kia.

Hai, ở một căn phòng rộng như thế này có rất nhiều chỗ ẩn nấp, gầm giường, gầm tủ, tủ quần áo, những nơi mà người ta ít động tới. Những tên sát thủ có nghề có một khả năng kiên nhẫn và chịu đựng khủng khiếp. Chúng có thể nằm im trong một xó nào đó trong vài ngày, thậm chí cả một tuần chỉ để đợi thời cơ ra tay. Nếu như mọi chuyện đi quá giới hạn thì hắn lại đợi một thời điểm thích hợp nữa, để ra khỏi nơi hắn trốn, chạy thoát và như là chưa có bất kì chuyện gì xảy ra ở nơi đó. Không để lại chút manh mối và dấu vết.

-Đó chỉ là một giả thiết mà tôi đặt ra khi mà khám xét căn phòng thôi. Nhưng nó đã bị phá sản ngay khi mà tôi tiến tới giường ngủ của ông ta và khám xét.

Vũ, cái tên đó, có vẻ như hắn có chút tay nghề trong pháp y thì phải.

-Đâu là nguyên nhân của cái chết?

-Da có những vết đốm cho thấy sự tụ máu dưới biểu bì. Tay chân có bị phù nề khá nặng nề. Trong chân răng có vết máu. Xung huyết tại võng mạc, môi và một số vị trí khác trên cơ thể. -Vũ lầm bầm trong miệng khi đang xem xét cái xác.

Vấn đề không phải là có bằng chứng hay không mà là làm sao để xâu chuỗi chúng lại với nhau. Việc đó mới thực sự là vấn đề.

-Thôi được rồi, cùng đi gặp chủ của cái nhà này thôi. Chắc bà ta cũng đã từ tòa thị chính trở về rồi và đang yên tâm ngồi uống trà với những người làm ở bộ dân số. Đợi vị thám tử này xuống nói với những vị khách một câu chắc nịch rằng chồng bà ta chết vì một căn bệnh nan y.

Một quyết định thực sự rất nhanh chóng được đưa ra.

Sau khi hắn đã lặng im và suy tính trong một khoảnh khắc.

Vũ bước từ trong căn phòng ra.

Phía bên ngoài hành lang kia, một cô gái đáng thương đang ở đó.

Đưa ánh nhìn của mình xuống phía cô gái đang ngồi dưới đất kia, cô ấy đang gục đầu xuống và vẫn đang khóc. Một con người bình thường chắc chắn sẽ tỏ một chút lòng thương cảm với cô gái như xin lỗi về lỗi lầm của mình. Có lẽ nào hắn sẽ cúi xuống và đưa ra một câu xin lỗi rồi giúp cô ấy đứng dậy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt chăng?

Không.

Chắc chắn chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra với con người như hắn được.

Chắc chắn là như vậy.

Nhưng mà.

Vũ cúi người xuống, đưa bàn tay của mình ra, hướng tới phía cô gái kia.

Nhưng hắn lại rút cánh tay của hắn lại. Vũ đưa tay vào túi trong của cái áo comple hắn đang mặc, rút ra một chiếc khăn tay.

Vỗ nhẹ vào vai cô gái.

Cô ta, ngẩng mặt lên.

Khuôn mặt đẫm lệ, một vẻ đẹp tuyệt vời, thực sự thì, đến bây giờ mới để ý. Khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ của cô ấy chẳng thể nào khiến người ta nhận ra rằng mình đang nhìn vào một tuyệt sắc giai nhân cả. Vẻ đẹp từ cái khuôn mặt đẫm lệ và ánh mắt ướt nhòe ấy. Cái buồn cũng có vẻ đẹp riêng của nó Ánh nhìn đượm buồn ấy thực sự. Thực sự là, có thể khiến một trái tim bằng sắt phải tan chảy.

Nhưng Vũ, không tỏ vẻ gì bất ngờ với khuôn mặt buồn thảm, mà chính hắn, chính hắn là tác giả, không một chút gì là thương cảm sao?

-Này, em có thể khóc một lúc nữa cũng được, anh có thể đợi em, cho tới khi em cảm thấy tốt hơn.-Vừa nói Vũ vừa đưa cái khăn tay của hắn cho cô gái kia.

-Những việc gì nó đã ở quá khứ thì cứ khóc đi, khóc hết cho nó, rồi thì quên nó đi và sau đó thì hãy sống vì hiện tại.

-Cứ khóc đi, nhưng tôi vẫn cần cô, dù gì thì cô cũng xung phong đi giúp tôi mà.

Cô gái cứ lặng im.

Không có bất kì động tĩnh hay một chút phản ứng nào. Mặc cho Vũ cứ giơ tay đưa cái khăn tay về phía cô gái.

-Tôi sẽ để nó ở đây, khi nào cô xong hãy dùng nó để lau nước mắt nhé.-Vừa nói, hắn vừa hạ tay xuống, để cái khăn xuống đất, bên cạnh cô gái ấy.

Sau đó, Vũ đứng dậy bước xa khỏi cô gái.

Cỡ khoảng 1 giờ đồng hồ sau, cuối cùng hắn đã tìm được phòng khách sau khi tru du chán chê mới tìm được đường. Quả thật thì, khả năng định hướng của hắn thực sự cực kì kém.

Một quãng thời gian như vậy đủ để khiến một người chờ đợi đến phát ốm.

-Mừng trở lại, thưa thân chủ của tôi. Ồ, xin chào các vị.

Căn phòng khách, nơi mọi người đang ngồi. Có một bộ bàn uống trà ở giữa căn phòng. Người đàn bà ngồi bên phải với tư cách người chủ căn nhà, phía đối diện là ba người làm ở tòa thị chính. Họ có lẽ cũng đã đợi rất lâu rồi. Đợi hắn. Trong khi mà vũ mất tới một tiếng đồng hồ để có thể tìm được đường tới đây.

-Nào anh Rendez, liệu anh có thể cho chúng tôi một câu trả lời xứng đáng với việc đợi chờ của chúng tôi chứ.-Người đàn bà nói, rõ ràng bà ta đang rất tức giận, nhưng, không thể hiện ra ngoài mà thôi, gương mặt bà ta trông vẫn rất điềm tĩnh.

-Vâng, thưa mọi người, tôi đã khám xét rất kĩ và đã có thể đưa ra kết luận về nguyên nhân cái chết của ông Hoài Nam.

-Vậy đó là gì vậy, ông ấy đã chết... à xin lỗi thưa bà, ông ấy đã mất rồi phải không?-Một câu nói vụng về khi mà phải đợi chờ quá lâu của một trong số những kẻ làm ở trong tòa thị chính kia.

-Vâng, qua những dấu hiệu trên da như là tụ máu dưới biểu bì, xuất huyết răng lợi và tay chân phù nề thì ta có thể nói rằng đó là căn bệnh sốt xuất huyết, một loại bệnh chẳng hiếm gặp ở trong vùng đồi núi.

-Ồ, vậy sao. Vậy việc của chúng tôi đã kết thúc ở đây rồi. Nguyên nhân cái chết đã được xác nhận. Xin thực lòng chia buồn với bà, thưa phu nhân. Chúng tôi sẽ ra về ngay bây giờ. Xin tạm biệt.-Một người khác trong nhóm ba người đó lên tiếng. Có vẻ như họ không giỏi chờ đợi. Cả ba người họ đều đứng dậy và đi ra khỏi căn phòng.

Vũ lao theo họ.

Bộp.

Hắn choàng ôm lấy vai cả ba người đàn ông, cũng chạc tuổi hắn.

-Cảm ơn các anh vì đã chờ đợi nhé.

Họ chẳng hiểu Vũ đang làm cái gì cả. Một hành động kết bạn ư? Đút lót vì chuyện gì đó chăng? Nhưng hắn đâu có thò ra cái phong bì nào?

Rồi thì, Vũ ngừng cái hành động quái dị ấy của mình. Bước trở lại vị trí hắn đứng từ đầu. Như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Cả ba người đàn ông quay lại nhìn Vũ với ánh nhìn khó hiểu. Rồi thì, một người trong số họ, vì phép lịch sự.

-Cảm ơn anh, không có gì đâu, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà.

Rồi họ lại quay lưng lại và bước đi.

Vũ nhìn vào người đàn bà đã thuê mình, bà ta đang nở một nụ cười nhẹ, hướng về phía hắn ta. Vũ cũng cười mỉm, như là đáp lời khi mà hoàn thành tốt nhiệm vụ mình được thuê để làm. Lập luận của Vũ về nguyên nhân cái chết quá xác đáng.

Nhưng chỉ cho những ai không biết chút gì về chuyện này mà thôi.

Nụ cười trên khuôn mặt hắn bỗng dưng thay đổi.

Nụ cười mỉm.

Như khi bước vào nơi này.

Cười thẳng vào mặt của người góa phụ kia, không chút do dự.

-Này, sao chúng ta lại không bàn về cái chết của ông nhà nhỉ. Cái chết thật sự ấy, thưa bà.

Không khí trong căn phòng thay đổi. Nó biến sắc. Bị phân tách. Bị đảo lộn. Thứ không gian hỗn độn. Thời gian dừng lại.

Sức ép từ cái không gian này thật kinh khủng.