Chương 9: Kinh hách

Long Tuấn Hạo có một giấc mộng, trong mộng, hắn dường như đã quay về thế giới ban đầu, luôn luôn được mẫu hậu và hoàng huynh nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù đi đâu làm gì cũng không ai ngăn cản, mà tướng quân, người hắn vẫn luôn để ý, sắp phải xuất chinh, có thể còn sống trở về hay không cũng không biết được, cho nên hắn cầu mẫu hậu chuẩn hắn xuất cung. Xuất cung rồi, đầu tiên hắn chỉ đứng xa xa nhìn y, sau đó bước về phía trước, lần này hắn không đùa giỡn tiểu cô nương bày quán ở ven đường nữa, về phần tại sao lần trước làm như vậy… Kỳ thật hắn cũng không biết, hắn chỉ biết, lần này, hắn vừa bước vài bước đã đến trước mặt y, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghe y trầm giọng nói, “Người đâu, đem tên ác bá này trói lại cho ta!”

“Tuân lệnh!” Lời vừa dứt, lập tức có hai binh lính bước ra đi về phía hắn.

Long Tuấn Hạo cực kỳ kinh ngạc kêu, “Ta làm cái gì?! Ta không đùa giỡn…” Còn chưa nói xong, hắn đã nghe thấy vài tiếng nức nở phát ra từ bên cạnh. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương kia tay cầm thủ quyên (khăn tay), không ngừng lau nước mắt. Hắn sợ điếng người, cứng ngắc quay đầu đối diện với tướng quân.

Đại tướng quân cười lạnh, “Ngươi còn có gì để nói?”

“Không, ta không… ta chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi,” Long Tuấn Hạo run run nhìn hai binh lính đang ngày càng đến gần, sau đó cố chấp nhìn vào mắt tướng quân, “Ta là Vương gia, ngươi không thể bắt ta, ta… Ta thích ngươi…”

Đại tướng quân vẫn mặt không đổi sắc, mắt điếc tai ngơ đối với câu nói cuối cùng của hắn, quát, “Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân! Trói lại cho ta!”

Long Tuấn Hạo cảm thấy bả vai đau đớn, nhưng hắn không mở miệng kêu đau, chỉ cố chấp nhìn tướng quân, nói, “Ta thích ngươi.”

Thanh âm của Đại tướng quân lạnh lùng vang lên, “Bản tướng quân không có đoạn tụ chi phích!”

Khí thế lạnh lùng, đáy mắt không có lấy nửa phần ấm áp, chỉ có hàn quang bắn ra khiến người rét run, Long Tuấn Hạo chưa bao giờ cảm thấy được y đáng sợ như lúc này, không khỏi hơi loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, mờ mịt nói, “Thế nhưng… Rõ ràng chúng ta đã hôn a…”

Khí tức quanh người y càng trở nên lạnh lẽo hơn, “Ngươi ăn nói khùng điên gì vậy, người đâu, mang đi đi!”

“Chờ… Chờ một chút!” Long Tuấn Hạo bị trói chặt, phải dùng hết toàn lực mới có thể tiến về phía trước một chút, mắt nhìn chăm chú người trước mặt, theo bản năng muốn giải thích, nhưng đến khi mở miệng vẫn là nói, “Ta thích ngươi…” Hắn thậm chí gần như rơi lệ, nói, “Ta thật sự… thật sự rất thích ngươi…”

Đại tướng quân nhìn vào ánh mắt tràn đầy tình cảm của hắn, trầm mặc một chút rồi mới nói, “Ta không thích ngươi, ta thích chính là…”

.

“Không ——” Long Tuấn Hạo đột nhiên bật dậy, trước mắt vẫn là phòng ngủ quen thuộc, bên ngoài trời mưa như trút nước, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng sấm gầm thét bên tai.

“May… may quá…” Hắn lau mồ hôi lạnh, “May mà bản vương vẫn còn ở đây, làm ta sợ muốn chết…” Hắn vừa nghĩ vừa đưa tay muốn phủ lên vị trí trái tim, bỗng nhiên dừng lại, định dùng tay kia đập lên cánh tay vẫn đang dừng trong không trung, nhưng cuối cùng vẫn không hạ thủ, dù sao đau cũng là chính mình, “May cái rắm a, bản vương cho dù bị bắt cũng có hoàng huynh cứu, nơi này làm gì có ai a?!”

Long Tuấn Hạo nằm trở lại giường, không ngừng lăn qua lăn lại, miệng cắn cắn tấm chăn, đem cảm giác khó chịu phát tiết hết ra ngoài xong, chuẩn bị tiếp tục ngủ thì cửa phòng đột nhiên “phanh” một cái, mở toang. Hắn giật mình trong chốc lát, sau đó run run rẩy rẩy quay đầu lại, cùng lúc đó, một tia chớp đánh xuống, ánh sáng tràn ra từ khung cửa sổ, chiếu thẳng vào gương mặt của người vừa đạp cửa kia thành một màu trắng bệch. Long Tuấn Hạo kêu lên một tiếng, té khỏi giường, run run ngồi trên mặt thảm một lúc lâu sau mới dám bò trở về giường, đồng thời đưa mắt liếc người kia một cái.

Ánh mắt chậm rãi thích ứng ánh sáng mờ mờ trong phòng, lúc này Long Tuấn Hạo mới có thể nhìn rõ hình dáng của người nọ, thầm nghĩ tại sao y lại quen mắt như vậy? Hắn cắn cắn góc chăn, cố gắng nhớ lại từng người đã gặp qua. Thân ở một nơi toàn những kẻ động kinh thế này, hắn cảm thấy nửa đêm không ngủ được còn dám trắng trợn đá cửa phòng hắn, hẳn phải là một trong ba sinh vật kia… Nghĩ vậy, hắn liền cẩn thận đi từng bước nhỏ đến chỗ công tắc điện. “Ba” một tiếng, nhất thời cả phòng trở nên sáng trưng, chỉ thấy Thúc Văn đồng chí của chúng ta đeo bộ mặt bài tú lơ khơ không chút biểu tình đứng ở trước cửa, cả người im lìm như một bức tượng, ngay cả lông mi cũng không rung lấy một chút.

Long Tuấn Hạo run rẩy cả tâm can, bởi vì Thúc Văn đang nhìn hắn chằm chằm, hắn đi đến đâu, tầm mắt của y liền theo đến đấy, muốn bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu. Long Tuấn Hạo không khỏi hoảng sợ, nhớ rõ chính mình đã khiến y đi tự sát, cũng biết y hiện giờ đang “mang thai”, mà người đang mang thai thường rất coi trọng hài tử của mình, cho nên … Đây là đến tìm hắn tính sổ sao?

Long Tuấn Hạo không khỏi đưa mắt đánh giá người trước mặt, khi không mở miệng vẫn là cực kỳ có khí thế, điều này khiến hắn nuốt nuốt nước miếng, lại tiếp tục run rẩy. Hắn thật ra cực kỳ nhát gan, hơn nữa, bây giờ xung quanh không có ai, ai biết được bệnh nhân tâm thần khi phát điên có thể làm ra những chuyện gì? Hắn muốn chạy ra khỏi phòng, nhất định không thể lấy mạng nhỏ tôn quý của mình ra đùa, cho nên hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là chạy ra ngoài tìm tùy tùng của hắn, nhưng người kia đứng đâu không đứng, cư nhiên lại đứng chặn ngay cửa.

Long Tuấn Hạo dù sao cũng lớn lên trong hoàng cung, cho dù không luyện đến cảnh giới hỉ nộ không hiện ra mặt, vẫn là có khả năng giả vờ trầm ổn, trấn định. Hắn ho một tiếng chậm rãi đi đến trước mặt Thúc Văn, lên tiếng thử, “Xin hỏi… Có việc gì thế?”

Khuôn mặt của Thúc Văn đồng chí vẫn không thay đổi, cũng không nói lời nào.

Long Tuấn Hạo lại khụ một tiếng, thần kinh căng như dây đàn nhưng hắn vẫn tận lực nở nụ cười cực kỳ hòa ái, “Nghe nói Văn phu nhân có thai rồi, thật sự là chúc mừng chúc mừng.”

Thúc Văn đồng chí tiếp tục trừng mắt nhìn.

Lúc này, Long Tuấn Hạo ngay cả cơ thể cũng trở nên căng cứng, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không ngừng đập bang bang, giống như muốn trực tiếp vọt ra ngoài. Hắn giả vờ trầm ổn nói, “Nếu phu nhân không có việc gì, tại hạ xin phép cáo từ.” Dứt lời, hắn liền vượt qua người Thúc Văn, định đi ra ngoài, thế nhưng, Thúc Văn đồng chí duỗi cánh tay ra một cái, lập tức chặn hết mọi đường lui, chỉ thấy y vẫn là mặt trầm như nước, không nói tiếng nào.

Long Tuấn Hạo phát hiện bản thân cực không có cốt khí, chân nhũn ra, hắn dù giả vờ trấn định thế nào cũng là có giới hạn thời gian, không khỏi sụt sịt nói, “Lúc ấy ta không biết ngươi đang mang thai, thật sự, nếu biết, ta chắc chắn sẽ không bảo ngươi đi tự sát, thật sự…”

Thúc Văn đồng chí vẫn không mở miệng.

Long Tuấn Hạo có chút nhịn không được, quá sợ hãi mà quyết định buông tay đánh cược một lần, đứng thẳng người đưa ngón tay chỉ vào y, vừa định mở miệng hỏi một câu “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì” thì thấy người trước mặt bỗng nhiên chảy nước mắt. Hắn không khỏi ngẩn ra, sau đó nghe y run rẩy nói, “Ta… Ta mang thai hài tử của ngươi…”

Long Tuấn Hạo không khỏi đờ ra một lúc, từ khi mơ thấy ác mộng đến bây giờ, thần kinh của hắn vẫn còn bị vây trong trạng thái lo âu căng thẳng, lại bị sinh vật trước mặt kích thích một lần, hắn thề, vừa rồi hắn thật sự đã nghe thấy tiếng dây thần kinh mang tên “lý trí” của chính mình đứt rời. Khuôn mặt Long Tuấn Hạo trở nên vặn vẹo, bắt đầu trở nên giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, không ngừng xoay quanh phòng để tìm thứ gì đó để làm “hung khí”.

Thúc Văn đồng chí hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, cũng không có chút ý thức nguy cơ nào, chỉ thấy môi hắn run rẩy một chút, sau đó nghẹn ngào nói với biểu tình đau khổ, “Ngươi… Ngươi phải chịu trách nhiệm…”

Long Tuấn Hạo hỗn loạn quơ lấy cái bản tử trong phòng, sau đó dồn sức đánh tới.

.

Trời vừa rạng sáng, Cô Thần liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh mơ mơ màng màng bắt máy, bên kia là thanh âm cực kỳ thê thảm của một y tá làm việc trong viện an dưỡng, “Bác sĩ Cô, anh mau đến đây đi, Vương gia của chúng ta… Vương gia… Ôi, tai nạn chết người a!”

Cô Thần lập tức tỉnh táo, nhớ đến cú điện thoại kia, anh chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại, “Cậu ấy xảy ra chuyện gì?”

“Ôi, chuyện dài lắm, anh mau đến đây đi…”

Cô Thần lập tức cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo, cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa, trái tim không khỏi đập nhanh hơn. Anh đưa tay đè lên vị trí trái tim, ánh mắt biến thâm, không thể nào, những người đó không thể không đợi mình trả lời đã ra tay, nhưng nếu như thật sự là bọn họ thì sao? Nếu thật sự như vậy thì thế nào, mà mình nên làm gì đây…

Cô Thần chạy xe như điên đến viện an dưỡng, vừa xuống xe lập tức tiến về phía phòng cấp cứu, thấy một y tá đang chạy đến gần mình, anh liền hỏi, “Cậu ấy thế nào rồi?”

“Tôi vừa định gọi điện cho anh để thuyết minh tình huống,” y tá kia vừa đi vừa nói, “Cảm xúc của Vương gia đã ổn định lại rồi, nhưng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn là đến đó xem một chút đi. Cha mẹ của Vương gia cùng Thúc Văn tiên sinh đều đến cả rồi, hai bên còn đang giằng co.”

Cô Thần nghe xong liền nhíu mày, “Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?”

“Ai, chúng tôi cũng không biết tình huống cụ thể là thế nào, chỉ biết là Thúc Văn tiên sinh đột nhiên chạy vào phòng ngủ của Vương gia lúc nửa đêm, sau đó chọc giận Vương gia, còn tại sao cậu ta có thể né tránh các y tá trực ban để vào được thì đến giờ vẫn chưa biết,” y tá kia liên thanh nói, “Số lần Vương gia tự thân động thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đây là lần thứ hai, nhưng thật sự là quá kinh khủng.”

Cô Thần nghe Long Tuấn Hạo không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra, hứng thú hỏi, “Lần đầu tiên cậu ấy động thủ là khi nào?”

“Chính là lúc cậu ta vừa tự xưng “Vương gia” được mấy ngày…” Y tá cố gắng nhớ lại, “Ừ, lúc đó, cậu ta đã đánh bác sĩ điều trị của mình là bác sĩ Hà một trận.”

Cô Thần lập tức biết đó là khi nào, viện trưởng sau khi nghe được bát quái giữa anh và Long Tuấn Hạo đã lập tức đưa anh lên chức bác sĩ chính, anh vốn định từ chối, ai ngờ bác sĩ Hà toàn thân quấn băng lại cầm lấy tay anh, cảm động khóc rống, khiến anh đành phải chấp nhận chức vị nên mới có cục diện hiện tại. Cô Thần trầm mặc một lúc rồi hỏi, “Lúc ấy là vì lý do gì?”

“Ai, khi đó, tính tình Vương gia rất táo bạo nên không ai dám đến gần, bác sĩ Hà đưa thuốc cho cậu ta uống, Vương gia liền hỏi đây là thuốc gì, bác sĩ Hà nói…” Y tá dừng lại một chút, tận lực bắt chước ngữ điệu của bác sĩ Hà lúc ấy, nịnh nọt nói, “Khởi bẩm Vương gia, kỳ thật đây chính là thuốc trường sinh bất lão mà Tần Thủy Hoàng vẫn luôn tìm kiếm, thật sự, nếu giả, nhất định một đền mười.” (ý là nếu thuốc là giả thì bạn ấy sẽ đền lại mười bình như thế =)))

“…”

Không khí trên hành lang trước cửa phòng cấp cứu của viện an dưỡng tràn ngập áp suất thấp khiến người khó thở, Long Tích mặt than bình tĩnh đứng đối diện với một người đàn ông đang nổi giận ngút trời, Hạ Hạm thì đứng chắn trước người con trai bảo bối của mình, đề phòng người phụ nữ trước mắt bà lao đến tìm Long Tuấn Hạo tính sổ.

Long Tuấn Hạo lúc này đặc biệt nhu thuận, kéo tay áo của Hạ Hạm, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ nói, “Mẹ, muốn ăn đường.” Hừ, bản vương bây giờ là bệnh nhân tâm thần, bản vương có giết người cũng không được tính là phạm pháp, huống chi chỉ là đánh người thôi?

“Được, được, mẹ sẽ mua cho con.” Hạ Hạm an ủi, đồng thời đưa mắt trừng người phụ nữ kia, một bước cũng không lùi.

Bên kia, cha của Thúc Văn nổi trận lôi đình, căn cơ của hai nhà bọn họ đều quá sâu, ai cũng không làm gì được ai, cho nên ông cũng chỉ có thể rống lên với Long Tích, “Lý do kiểu gì vậy!” Ông chỉ vào Long Tuấn Hạo, “Con tôi vào phòng ngủ của cậu ta thì đã sao? Nửa đêm giật mình thì sao nào? Dù gì cũng không thể dọa chết người được! Còn nữa, đều là nam thì có gì phải sợ a, lấy gì mà đánh con tôi thành ra như vậy?!” Vừa dứt lời thì cánh cửa sau lưng liền bật mở, Thúc Văn bị quấn băng khắp người được người khác đỡ đi ra. Nhìn thấy con mình như vậy, ông lại càng thêm tức giận, “Chính các người xem, con tôi đã bị đánh thành cái dạng gì rồi?!”

Thúc Văn run run rẩy rẩy đi tới, không hề để ý đến cơn giận của cha mình lẫn nước mắt của mẹ mình, tầm mắt vẫn cố chấp mà dính trên người Long Tuấn Hạo, thâm tình mà đau khổ nói, “Ta thật sự mang thai hài tử của ngươi…”

Im lặng ——

Cha của Thúc Văn vốn đang cực kỳ tức giận, nghe xong lập tức đờ ra tại chỗ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con trai ông rơi lệ đầy mặt, tiếp tục nghẹn ngào mà nói, “Thật sự… Ngươi… Ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm… Bằng không ta sẽ đi nhảy sông tự vẫn…”

Nghe xong, ông trầm mặc thật lâu rồi mới nói, “Nếu đổi lại là tôi… Tôi chắc chắn cũng sẽ đánh…”