Chương 56: Hiểu lầm

Long Tuấn Hạo biết tạm thời không cần lo lắng cho tính mạng của mình nên an tâm đánh một giấc ngon lành, sáng hôm sau cậu tỉnh dậy từ rất sớm, cả ngày hôm qua cứ phải nhấp nhỏm bên bờ vực của sự sống và cái chết, thần kinh cậu luôn căng cứng trong lo lắng hãi hùng, quên mất một chuyện trọng đại, giờ chợt nhớ tới bèn cấp tốc làm vệ sinh cá nhân sau đó mở cửa ra ngoài, nhưng cậu đi lòng vòng trên hành lang nửa ngày trời rồi mà vẫn không biết phải làm sao để tìm thấy người.

Lão quản gia liếc nhìn cậu một cái rồi đi tới, tối hôm qua ông cũng nghe được hai chữ “con dâu” của người này, lại thấy cử động thân mật giữa cậu và Lôi Nham, xem như cũng hiểu, mặc dù ông cảm thấy kinh hãi nhưng biết rõ đại thiếu gia nhà mình sẽ không để bất cứ ai xen vào chuyện riêng của bản thân, nên không dám nói gì, chỉ là, ánh mắt ông nhìn Long Tuấn Hạo lại chứa đầy khinh thường và cừu hận.

Ông biết quy củ của Lôi gia, người Lôi Nham sẽ lấy chắc chắn không phải người này, mà là một tiểu thư thế gia do trưởng bối chọn lựa, thế mà người này lại nghĩ bản thân có thể trèo cao, tiến vào Lôi gia rồi nhận người thân lung tung sao, cho nên ông xem thường cậu. Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là lần đầu đại thiếu gia yêu một ai đó, lỡ như anh thật lòng thì có lẽ sẽ không thuận theo sự sắp đặt của các vị trưởng bối, ông nhìn Lôi Nham lớn lên, thực lòng yêu thương anh, vì vậy cũng không muốn thấy Lôi Nham đau khổ, thế nên ông oán hận.

Nói tóm lại, ông không có tí hảo cảm nào với Long Tuấn Hạo cả, nhưng nhìn người này cứ đi lòng vòng mãi cũng không thể mặc kệ, nên mới tiến lên chào, “Buổi sáng tốt lành, tiên sinh.”

“Ừm, buổi sáng tốt lành.” Long Tuấn Hạo dừng lại nhìn ông, tuy lão quản gia đã che giấu suy nghĩ của mình rất tốt, nhưng cậu lại không phải là kẻ ngốc, vẫn có thể nhìn ra sự khác thường trong ánh mắt ông, thầm nghĩ chẳng trách Cô Thần không muốn về nhà, mấy người này ngay cả con dâu mới cưới vào cửa cũng ghét bỏ, huống chi là nam nhân của con dâu, Cô Thần nhịn không có nghĩa là cậu cũng sẽ nhịn, liền bày ra bộ dáng lười biếng nhìn người phía trước, lấy giọng đại gia hỏi ông, “Ta tìm anh ta, anh ấy đâu?” Kẻ hầu phải sao cho ra dáng kẻ hầu, nếu hôm nay khí thế của gia mà thua ngươi thì làm sao sống được ở cái nhà này.

Lão quản gia sửng sốt. “Anh cậu?”

“Chính là Lôi Nham.” Long Tuấn Hạo không kiên nhẫn nói, cậu nhớ rõ người này cũng ở đó, cho nên chắc chắn có nghe thấy lời cậu nói, vậy mà sao ông ta lại hỏi thế này? Giả ngu? Hừ, được rồi, hình như Cô Thần không gọi Lôi Nham là anh, chẳng lẽ những người này coi Cô Thần là người dưng nước lã? Cậu càng nghĩ càng bất bình thay cho Cô Thần.

Lão quản gia nghĩ nam nữ yêu nhau cũng gọi nhau anh anh em em, có lẽ bọn họ cũng vậy, ông liếc nhìn cậu, tuy vô cùng bất mãn với thái độ kẻ cả của cậu, nhưng vẫn nhẫn nhịn trả lời, “Đại thiếu gia đang đi dạo ngoài vườn hoa.”

“Ừm.” Long Tuấn Hạo gật đầu, liếc thấy một hầu gái đi ngang qua, liền gọi cô ta lại, “Ngươi, đúng, là ngươi, ngươi mang ta ra vườn hoa tìm Lôi Nham, còn ngươi…” Cậu nhìn lão quản gia, sau đó quay về phòng cầm một gói mì ra đưa cho ông. “Đây, bảo nhà bếp nấu cho ta, lát nữa ta muốn ăn.”

Quản gia cầm gói mì, mặt tái mét, run rẩy hỏi, “Tiên sinh, tôi nghĩ chúng tôi có thể phục vụ ngài một bữa sáng!” Người này bị sao vậy? Rõ ràng là muốn leo vào cửa Lôi gia lại còn định ăn mì gói? Cậu ta làm cái này cho ai xem? Để cho thiếu gia nghĩ rằng chúng ta không tiếp đãi cậu ta cho tốt rồi giả vờ đáng thương khóc lóc một hồi hay sao? Chẳng thể ngờ cậu ta mặt mũi không tồi mà tâm địa lại xấu xa đến vậy!

Long Tuấn Hạo khó hiểu mà nhìn cặp mắt đầy bão táp của lão quản gia, lười biếng nói, “Ta muốn ăn mì gói, đi làm.”

Lão quản gia nhìn cậu trừng trừng, nghĩ chắc chắn thiếu gia sẽ không để cho cậu ta ăn cái thứ không dinh dưỡng này, dù có to chuyện lên thì ông cũng là người có lý, bèn nói: “Mong tiên sinh thứ lỗi, tôi khó mà vâng lệnh được.”

Long Tuấn Hạo hoảng sợ, nhìn xem, ngay cả sai người đi nấu mì gói cũng không được! Như vậy cậu biết để mặt mũi của hoàng gia vào đâu! Lôi Nham sau khi đi dạo về thì thấy người nào đó đang đi tới đi lui trước mặt lão quản gia, rõ ràng là đang xù lông, anh thong thả bước qua hỏi, “Sao vậy?”

Long Tuấn Hạo và lão quản gia vừa nhìn thấy anh hai mắt liền phát sáng, vội vàng chạy tới, lão quản gia mở đầu nói trước, uyển chuyển biểu đạt tân sủng của anh không chịu ăn cơm đàng hoàng, mà muốn ăn mấy thứ không dinh dưỡng, thuận tiện ám chỉ người này tâm kế thâm độc, thấy Lôi gia giàu sang muốn bắt quàng làm họ, tuyệt đối không phải là một người bạn đời ưu tú.

Lôi Nham tất nhiên là biết lão quản gia hiểu lầm, nhưng nhất thời không biết nói gì, Long Tuấn Hạo thì lại rất trực tiếp, chạy đến níu tay áo anh. “Anh, ta muốn ăn mì gói! Bọn họ khi dễ ta, anh, ta dù gì cũng là tân chủ nhân của cái nhà này rồi, vậy mà sai sử bọn họ đi nấu một tô mì cho mình cũng không được! Anh thử nói xem sau này ta biết phải sống thế nào?”

Ngoại trừ lão quản gia đêm qua có mặt tại hiện trường, còn lại tất cả người hầu đi ngang qua đều kinh hãi, hai mắt run run nhìn bọn họ.

Lôi Nham im lặng nhìn Long Tuấn Hạo, bỗng nhiên rất muốn dán cái miệng của cậu lại, anh nhìn người này cáo trạng đến nước miếng tung bay đang còn muốn nói tiếp, vội vàng bịt miệng cậu kéo thẳng vào trong phòng, rồi quay đầu lại phất tay với quản gia. “Đi, đi làm…” Dứt lời cùng vào phòng luôn.

Lão quản gia khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, thiếu gia nhà ông vậy mà chỉ nghe người kia nói mấy câu liền đồng ý rồi?! Lại chẳng hề chú ý đến những lời ám chỉ trước đó của ông?! Hai tay ông run rẩy cầm gói mì, nghĩ, cậu ta đúng là mầm tai họa mà! Thiếu gia nhà ông tại sao lại gặp phải loại người có tâm địa rắn rết như vậy! Ông hít sâu một hơi, lại run rẩy vịn tường bước xuống lầu.

Lôi Nham kéo Long Tuấn Hạo vào phòng, nhìn nhìn đôi mắt vô tội của câu, hít sâu, “Cậu, cậu…”

“Ta làm sao cơ?” Long Tuấn Hạo ngây thơ nhìn anh, bỗng nhiên sững lại. “A đúng rồi, anh, ta đang định tìm anh, ta muốn gọi điện thoại cho Cô Thần, bằng không hắn sẽ lo lắng.”

Lôi Nham ngẩn ra, nhìn cậu, sau đó khẽ lắc đầu.

“A? Không được sao?” Long Tuấn Hạo khổ sở. “Tại sao vậy?”

Lôi Nham cầm máy lên, viết viết một đống chữ rồi đưa cậu xem, Long Tuấn Hạo nhận lấy, trên đó viết, “Trước khi tôi nghĩ xong cách xử lý cậu thì cậu không được liên hệ với người khác, bằng không tôi sẽ lập tức ra tay.”

Hai vai cậu sụp xuống. “Ài, được rồi.”

Lôi Nham gật đầu, rồi chỉ xuống dưới lầu, ý bảo xuống nhà ăn sáng, Long Tuấn Hạo không ý kiến gì, ngoan ngoãn đi ra theo anh, nhưng rồi lại nhớ tới một chuyện vẫn chưa làm xong, nên tiến lên kéo áo anh. “Anh, hôm nay có bận không, ta muốn đi quán bar chơi, ta chưa đến đó bao giờ cả.”

Lôi Nham trong lúc cậu nói đã mở cửa, còn chưa trả lời thì đã cứng người lại rồi. Ba mẹ anh cũng đang xuống lầu ăn sáng, lại vừa lúc đi ngang qua gian phòng này, thấy cửa mở thì theo bản năng nhìn qua, sau đó liền thấy được Long Tuấn Hạo đang kéo tay Lôi Nham, cùng nhau ra ngoài, có vẻ như cả hai vừa mới rời giường chuẩn bị xuống dưới, nói cách khác, hai người tối qua ngủ cùng một phòng.

Long Tuấn Hạo nhìn thấy họ liền cười thật tươi, giơ tay chào. “Ba mẹ, buổi sáng tốt lành.”

Ba mẹ Lôi Nham qua một đêm chấn động thì giờ cũng đã bình tĩnh lại, ba của Lôi Nham là người đã chịu đủ cái gọi là hôn nhân gia tộc làm hại, ủng hộ chuyện tự do yêu đương, hơn nữa ông luôn cảm thấy hổ thẹn với Lôi Nham, cho nên sẽ không phản đối bọn họ, liền gật đầu cười, “Buổi sáng tốt lành.”

Mà mẹ kế của Lôi Nham, mẹ ruột của Cô Thần cũng cười, Lôi Nham chưa bao giờ gọi bà là mẹ, không ngờ con dâu này lại nhu thuận vậy, nên cũng gật đầu, “Buổi sáng tốt lành, con tên gì?”

Long Tuấn Hạo tiếp tục cười ngọt ngào. “Hai người gọi con là Hạo Hạo đi ạ.”

“Ừ được rồi, đi thôi, xuống nhà ăn sáng.”

“Vâng.”

Lôi Nham cứng đờ nhìn ba mình và mẹ kế đi xuống lầu, lại nhìn người nào đó bên cạnh, hai mắt run rẩy, nghĩ thầm, giờ có giải thích gì cũng vô ích, dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Long Tuấn Hạo nhìn hai vị ba mẹ vừa mới nhận đi xuống lại quay đầu nhìn Lôi Nham. “Anh, hôm nay chúng ta đi… ủa, anh, anh làm sao vậy?”

Lôi Nham im lặng một chốc, bộ dáng vô cùng uể oải như đã mất hết hy vọng, che mặt nói, “Cậu, câm, câm, câm miệng!”

“A, được rồi.” Long Tuấn Hạo thức thời nói, sau đó bước nhanh xuống ăn mì gói của cậu, vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng thét, “Sao các anh có thể cho cậu ấy ăn thứ có chất bảo quản như vậy? Sao các anh dám làm như vậy? Đem đổ cho tôi!”

Cậu cả kinh, vội vàng chạy xuống, lão quản gia đang muốn giải thích thì thấy cậu chạy tới, nghĩ mục đích của người này rốt cuộc thực hiện được rồi, mặc dù người nổi giận là lão gia, nhưng kết quả cũng là như nhau, đều sẽ nhận được sự đồng tình, vậy sắp tới bắt đầu giả đáng thương đúng không? Nhưng chậm mất rồi, ông có rất nhiều người làm chứng, tô mì gói này là do chính người này yêu cầu, người làm chứng là đại thiếu gia là tốt nhất!

Long Tuấn Hạo nhìn trừng trừng tô mì, hoàn toàn không đếm xỉa tới ánh mắt của quản gia, chớp nhoáng cướp lại tô mì, “Đừng, tô mì của ta, đừng đổ, ta vất vả lắm mới được ăn mì gói mà!”

Lão quản gia giật mình, vì sao không giống với tưởng tượng vậy? Không phải là phải giả đáng thương nói “Không cần đổ, tôi ăn mì gói là được rồi” sao?!

Hai người sớm đã ngồi trên bàn ăn lúc này cũng ngây ngẩn, ba của Lôi Nham nói, “Con à, con muốn ăn cái này sao?”

“Đúng vậy.” Long Tuấn Hạo gật đầu, ôm tô mì như ôm bảo bối đặt lên bàn, nhìn bọn họ. “Có chuyện gì sao?”

Hai người kia vẫn sững sờ nhìn cậu, trong đầu tự hỏi tiếp theo nên nói cái gì, Long Tuấn Hạo thấy họ không đáp thì cũng không hỏi lại nữa, cúi đầu ngửi ngửi, thật thơm, gắp vài cọng ăn thử, nháy mắt xúc động đến nước mắt dâng trào, “Ân, thật ngon, thì ra đây chính là mì gói, quả thật là quá ngon!”

Hai người kia càng ngây ngẩn hơn, suy nghĩ vì sao cậu lại cho mì gói là mỹ thực… Chẳng lẽ là đứa trẻ nhà nghèo? Lão quản gia sửng sốt, vì sao càng ngày càng chệch với tưởng tượng thế này?

Lôi Nham chậm rãi bước xuống trong một bầu không khí tĩnh lặng, anh nhìn biểu tình của mọi người liền biết đại khái tình huống, yên lặng ngồi xuống ăn xong bữa sáng.

Nhân vật chính câu chuyện nãy giờ vẫn vùi đầu sùm sụp ăn mì, hoàn toàn chẳng để ý tới không khí biến hóa xung quanh, mẹ kế của Lôi Nham vội ho một tiếng. “Con à, con sống ở đâu?”

“Sống ở…” Long Tuấn Hạo nuốt nuốt đống mì trong miệng, ngẩng đầu nhìn họ, cũng không thể nói là cậu sống trong viện an dưỡng đúng không? Bèn nhớ lại vị trí của trại an dưỡng, nói qua loa, “À, trên núi.”

Người ở trên núi xuống… hai người liếc nhìn nhau, quả nhiên đứa nhỏ này số khổ mà! Lão quản gia rối rắm nhìn cậu, đứa nhỏ trong núi… sao lại có khí thế như vậy?

Ba của Lôi Nham nhìn người nào đó đầy mặt thỏa mãn mà lòng xót xa. “Con à, ăn từ từ thôi, không phải vội, sau này đừng ăn thứ không dinh dưỡng như này nữa, bảo Tiểu Nham đưa con đi ăn đồ ăn ngon.”

“Đúng đó con à, sau này đây sẽ là nhà con, nếu có ai dám khi dễ con nhất định phải nói chúng ta.” Mẹ kế Lôi Nham cũng thương yêu mà nói.

Long Tuấn Hạo vừa nhai mì, vừa ngoan ngoan gật đầu. “Vâng, vâng.”

Lôi Nham yên lặng ngồi cứng ngắc ăn sáng, yên lặng lau tay. Ba anh liếc anh một cái. “Tiểu Nham, ba mẹ của đứa nhỏ này đâu?”

Lôi Nham nhìn xung quanh một vòng, lấy ra máy tính bắt đầu viết, ở nhà anh cũng có một thư ký, là nam, thanh âm không có chút tình cảm nào, có vẻ anh ta cũng không có bao nhiêu tình cảm với cái nhà này, người đó nhìn một cái, rồi vô cảm nói, “Cậu chủ nói cậu ấy muốn giới thiệu sơ về vị tiên sinh này cho hai vị, người này tên Long Tuấn Hạo, lúc trước là thuộc hạ của cậu chủ, hơn nữa còn là con trai duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Long thị.”

Tất cả mọi người khiếp sợ, bọn họ tất nhiên đều biết đến tập đoàn Long thị, lão quản gia lau mồ hôi, thảo nào người này bên trong khí thế còn có cả quý khí, cậu ta căn bản không cần thiết phải bám vào Lôi gia a! Ba của Lôi Nham cũng kinh ngạc, trên núi có thể hiểu là biệt thự, nhưng còn mì gói thì sao? Ông hỏi, “Con à, vì sao con muốn ăn mì gói?”

Long Tuấn Hạo nuốt ngụm mì cuối cùng xuống. “Bởi vì chưa từng ăn qua nha.”

“…” Mọi người yên lặng.

Lôi Nham không quan tâm tới phản ứng của bọn họ, tiếp tục viết, trợ lý của anh vô cảm nói: “Hơn nữa, vị Long tiên sinh này là người yêu của tiểu Thần.”

Mọi người lại bị dọa thêm lần nữa, lão quản gia ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy tất cả đều có thể hiểu được, mẹ kế của Lôi Nham hai mắt run rẩy sợ hãi, bà vẫn nhớ hai người rõ ràng là đi ra từ một phòng, bà biết tình cảm anh em họ vẫn luôn không tốt, Tiểu Nham rất ghét con bà, lẽ nào… ghét tới mức ngay cả người yêu của em trai cũng muốn đoạt lấy sao?! Không, không đúng, nhìn buổi sáng hai người đó ở chung rất vui vẻ, nói cách khác vị Long tiên sinh này đá con bà? Hoặc có lẽ… cậu ta bắt cá hai tay? Không… vẫn không đúng, người này trước đó là thủ hạ của tiểu Nham, nên rất có thể đây là cố ý câu dẫn con bà, chơi bời một phen rồi vứt bỏ?!

Bà càng nghĩ càng cảm thấy hỗn loạn, trong đầu đều là khuôn mặt đau khổ của con bà, cuối cùng hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh. Ba của Lôi Nham vội vàng đứng dậy đi qua, mọi người cũng vội vàng lại đỡ, trong thời gian ngắn nhốn nháo cả nhà. Long Tuấn Hạo tất nhiên cũng muốn chạy qua xem sao, nhưng cậu vừa đứng dậy thì đã bị Lôi Nham ngăn lại, kéo ra ngoài, cậu chỉ có thể không nói gì quay đầu nhìn, không nỡ đi. “Mẹ làm sao vậy? Bị bệnh sao? Không phải nha, biểu tình của nàng rõ ràng là đang kinh hãi, tại sao nàng lại kinh hãi…” Bước đi của cậu chợt dừng lại, nói, “Anh… hôm qua ta có đề cập tới tên của Cô Thần không?”

Lôi Nham rốt cuộc cũng được rửa oan, hơn nữa vừa mới quăng được một trái bom ra ngoài nên tâm tình cực tốt, miệng bất giác hơi hơi mỉm cười, nghe vậy thì nhìn cậu lắc đầu.

Long Tuấn Hạo đơ hết cả người, rồi liên hệ với một loạt chuyện xảy ra tối hôm qua, vội vàng quay đầu chạy về, “Ô, ô, ô, ta phải về giải thích cho rõ ràng…”

Lôi Nham gắt gao đè cậu lại, mang ra xe, đi đến công ty. Long Tuấn Hạo phẫn hận cào cào kính xe, rồi quay lại nhìn anh. “Anh, anh bảo mẹ vì sao ngất xỉu? Không chấp nhận được ta và Cô Thần sao?”

Lôi Nham ngẫm nghĩ một lúc mới nói, “Không biết.”

Long Tuấn Hạo hít hít mũi, “Tâm trạng ta không tốt, muốn đi uống rượu, tối nay đi quán bar.”

Lôi Nham gật đầu. “Có thể.”

Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn lại Lôi gia đại trạch, yên lặng lui vào ghế rồi bất động. Lôi Nham ngồi một bên, không nói gì, mẹ anh qua đời rất sớm, dù lúc đó anh có thống hận cái nhà này, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc mình có một đứa em trai sẽ cảm thấy lạ kỳ, có lẽ do cùng dòng máu đi, làm cho anh lúc lần đầu tiên nhìn thấy Cô Thần dù có căm ghét nhưng cũng không có căm hận, Cô Thần có lẽ là cảm giác được anh ghét nó nên mới tận lực không xuất hiện trước mặt anh, sau đó anh dần dần quên mất cảm giác ấy, thời gian trôi qua và bọn họ lớn lên, tất cả giao tiếp giữa hai người đều chỉ liên quan tới công việc, không hơn, nếu như Cô Thần không phải do người đàn bà kia sinh có lẽ bọn họ sẽ hòa thuận, nhưng bây giờ nói gì đều đã quá muộn.

Cảm giác khi có một người em trai, anh quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, đại khái chính là cảm giác như bây giờ nhỉ.

.

Ô tô chẳng mấy chốc đã tới tổng bộ của Lôi gia, Vu Ngạo đã ở đây chờ từ lâu, cậu đã tới thành phố này từ sáng sớm, sau khi nghỉ ngơi một lát liền đến đây chờ người, cậu đã nghĩ kĩ những gì mình sẽ nói rồi, nếu lão đại hỏi, cậu sẽ bảo là những người kia kêu cậu về tìm hiểu tin tức, cậu liền tóm lấy cơ hội này để đi ra, như vậy cũng có thể giải thích tại sao vào đúng ngày Long Tuấn Hạo xảy ra chuyện cậu lại bắt liên lạc với tổng bộ và vì sao lại ngồi máy bay của Túc Tòng từ trại an dưỡng đi ra, nếu lão đại lại hỏi những người kia sao lại tin cậu, cậu cứ như sự thực mà nói về chuyện giữa cậu và Hà Thiên Phàm là được rồi, xem ý tứ của lão đại thế nào. Lão đại nhà cậu dù cho có không đồng ý thì cũng sẽ không làm thịt cậu tại chỗ, cậu có thể kéo thêm mấy ngày để tìm Long Tuấn Hạo, thực ra cậu cũng biết nếu lão đại cố ý giấu người vậy thì dữ nhiều lành ít, cho nên cậu còn phải nghĩ thêm một cách khác đối phó.

Cậu cân nhắc kế hoạch lại một lần, đứng thẳng sống lưng chờ lão đại nhà mình, cậu cứ nghĩ chuyến đi này của mình xem như đập nồi dìm thuyền rồi, nên khi thấy vị Vương gia nào đó cười toe toét vẫy tay chào mình, trong một giây cậu đã nghĩ Cô Thần chơi xỏ cậu, không phải nói Vương gia bị bắt sao? Đây mà là bộ dáng bị bắt hả?!

“Này, ngươi sao thế?” Long Tuấn Hạo thấy cậu không đáp thì vươn tay quơ qua quơ lại trước mặt cậu.

Cuối cùng thì Vu Ngạo cũng tìm về thanh âm của mình, “…Vương gia?”

“Ừ, là ta, làm ta hết hồn à, còn tưởng cầm thú lại thôi miên ngươi nữa rồi.”

“…” Mặt Vu Ngạo vặn vẹo, Vương gia, ngài đừng nói cái không nên nói có được không?

Lôi Nham liếc nhìn cậu một cái, kéo thú cưng mới của mình vào công ty, ngồi lên ghế, để Long Tuấn Hạo đứng bên cạnh, Long Tuấn Hạo bỗng nhiên thương tâm nói, “Anh muốn để ta đứng cả ngày sao?”

Lôi Nham nghĩ nghĩ rồi bảo trợ lý đem một cái ghế đến, đặt ở một bên, Long Tuấn Hạo lúc này mới vui vẻ ngồi xuống. Vu Ngạo nhìn tất cả mà choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ chẳng biết làm sao, cho đến khi lão đại nhà cậu khụ một cái mới hoàn hồn, ngước nhìn anh, “Tôi được giải thôi miên rồi.”

Lôi Nham gật đầu, lại tiếp tục im lặng nhìn cậu, mặt không cảm xúc. Vu Ngạo biết lão đại đây là muốn cậu tự thuật, nên khẩn trương siết chặt nắm tay, tự hỏi rốt cuộc phải nên mở đầu thế nào. Long Tuấn Hạo nhìn Lôi Nham, lại nhìn Vu Ngạo, rụt rè giơ tay. “Anh, ta biết, hắn muốn tìm anh báo cáo.”

Vu Ngạo lại sững sờ, anh?

Lôi Nham quay đầu nhìn người nào đó, nhướn mi, nghĩa là cậu biết?

“Biết chứ.” Long Tuấn Hạo nói. “Không phải anh phái Vu Ngạo trà trộn vào viện an dưỡng sao, sau đó cầm thú tức Hà Thiên Phàm muốn áp tiểu Lam, nhưng lại bị Vu Ngạo áp lại, cho nên không cam lòng mới thôi miên Vu Ngạo, làm Vu Ngạo yêu hắn, tính toán một màn ngược thân ngược tâm, cuối cùng lại vẫn bị áp, nhưng lần trước Vu Ngạo chắn một phát súng cho hắn, cầm thú hổ thẹn nên giải thôi miên, ai ngờ Vu Ngạo cũng yêu hắn mất rồi, nên giờ tới ngả bài với anh.”

Lôi Nham quay đầu nhìn Vu Ngạo, Vu Ngạo vẻ mặt vặn vẹo, đờ người ra, chậm chạp gật đầu, được lắm, nói hết cả rồi, muốn lừa cái gì cũng không có cơ hội nữa rồi!

“Thực ra, anh à.” Long Tuấn Hạo nhìn Lôi Nham. “Ta nghĩ cầm thú cũng yêu Vu Ngạo mất rồi, anh tiện thể bảo Vu Ngạo kêu hắn tới luôn, ta còn nhớ anh vẫn luôn muốn lôi kéo Hà Thiên Phàm vào tổ chức phải không? Nhưng bọn họ nói có thể anh sẽ giết hắn, nhưng ta biết anh đã bồi dưỡng Vu Ngạo trong khoảng thời gian rất dài, dù là nuôi hoa cỏ thì nuôi lâu cũng có cảm tình, nếu anh giết cầm thú vậy Vu Ngạo hắn có thể… Hơn nữa Vu Ngạo cũng không phản bội anh, nếu anh tha cho cầm thú, sau này Vu Ngạo sẽ càng trung thành bán mệnh cho anh, hơn nữa, như vậy anh còn có thêm một thủ hạ đắc lực nữa, chuyện mua bán này rất có lời mà.”

Lôi Nham tiếp tục im lặng, Vu Ngạo đứng đối diện anh, thấp thỏm không yên, trong thời gian ngắn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thật lâu sau Lôi Nham mới nhìn về phía Long Tuấn Hạo, viết một đám chữ.

Long Tuấn Hạo nhìn rồi nói. “À, anh bảo nếu như hắn không đồng ý hoặc là không yêu Vu Ngạo thì làm sao?”

Nháy mắt như có một tảng đá đè nặng trong lòng Vu Ngạo, cậu càng thêm bồn chồn, lo lắng.

“Vậy dễ mà!” Long Tuấn Hạo híp mắt lại, nắm tay phẫn hận nói: “Đến lúc đó anh bảo Vu Ngạo nhốt cầm thú lại, tốt nhất là nhốt cả đời, thuận tiện cưỡng gian cả đời! Như vậy cầm thú sẽ sống không bằng chết, so với giết hắn càng thống khổ, nếu như Vu Ngạo không cẩn thận để hắn trốn thoát, lúc đó anh bẻ xương bọn họ cũng không muộn.”

Vu Ngạo hai mắt đỏ hồng đầy cảm kích nhìn Long Tuấn Hạo, Vương gia, ngài quả nhiên là linh vật may mắn a!

Lôi Nham nghĩ lại, rồi viết thêm một đám chữ, Long Tuấn Hạo nhìn rồi đọc, “Nếu như Hà Thiên Phàm nói dối là yêu Vu Ngạo để có thể tiến vào tổ chức để giữ mạng thì sao? Anh không cần người không trung thành…” Cậu gãi đầu. “Cái này ta cũng không biết…”

“Tôi biết.” Vu Ngạo vội vàng nói, “Tôi có một cách có thể thử xem.”